“Tỉnh dậy, Liễu Nguyệt…Mau tỉnh dậy.”
Đối phương nói, tay không ngừng vỗ vỗ vào mặt Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt vì bị làm phiền mà có phần bực dọc, mắt tuy chưa mở nhưng tay đã gạt phắt cái tay phiền phức đang vỗ vào mặt mình ra.
Cô từ từ mở mắt, đáy mắt tản ra hàn ý lạnh thấu xương chậm rãi nhìn người trước mặt.
Một thoáng ngạc nhiên sau đó biến mất.
Liễu Nguyệt nằm trên giường, nhíu mày nói: “Cái gì đây?”
Đối phương mỉm cười đầy “thân thiện”, nói: “Sao? Không nhận ra ta à?”
Liễu Nguyệt như nhận ra gì đó, cô đáp: “Ngươi có chết ta vẫn nhận ra.”
Đối phương nghe vậy ý cười càng sâu, nói: “Đừng nằm trên giường nữa, ra đây nói chuyện với ta.”
Chưa để Liễu Nguyệt nói, người trước mắt đã búng tay một cái.
Khung cảnh lập tức thay đổi, trước mặt hai người là một chiếc bàn, cô chưa định hình được chuyện gì còn suýt nữa ngã ra sau vì sự bất ngờ không báo trước này.
Bây giờ khung cảnh lại là một màu trắng xám, chỉ có hai người ở đây, mặt đối mặt.
Đối phương như nhìn ra sự khó hiểu của cô, nói: “Ở đây là mộng cảnh của ngươi.
Trong lúc chờ ngươi tỉnh dậy ta đã tìm ra cách điều khiển nó, thú vị lắm đấy.”
Người vừa dứt câu thì khung cảnh đã lập tức thay đổi thành khuôn viên của Vân Du Các.
Hai người nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng Liễu Nguyệt nói: “Cũng tạm được.”
“Học nhanh đấy.” Đối phương nói.
Khung cảnh lại trở về một màu trắng xám với chiếc bàn và hai chiếc ghế.
“Ngươi không nghĩ được cái nào hay hơn à?” Liễu Nguyệt nói.
“Không có nhã hứng, ta tới đây tìm ngươi không phải để làm mấy việc vớ vẩn này.
Ngồi xuống đi rồi ta bắt đầu nói chuyện.”
Liễu Nguyệt ngồi xuống, đối phương ngồi đối diện cô, mười ngón đan xen nhau, đầy ngạo khí nói: “Chắc hẳn ngươi đã biết ta là ai rồi.
Nhưng để cuộc nói chuyện diễn ra tốt đẹp thì ta nghĩ nên giới thiệu lại lần nữa cho ngươi biết, bổn tiểu thư là Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt nguyên tác, cũng chính là ngươi.”
Liễu Nguyệt không lấy làm ngạc nhiên, khẽ gật đầu nói: “Biết.”
“Nói một chút lí do sao ta lại xuất hiện ở đây.
Khi đó ta vừa bị tên khốn Tiêu Dã đâm một phát xuyên tim tiễn xuống địa ngục, cơ mà vừa mở mắt ra đã thấy cái khung vuông phát sáng hiện ra trước mặt, nó tự xưng là hệ thống, giao kèo với ta tới đây nói chuyện với ngươi, đổi lại ta sẽ không phải xuống địa ngục nữa.”
Nhắc đến hệ thống Liễu Nguyệt có linh cảm không lành, cô hỏi: “Hệ thống kêu ngươi tới?”
Liễu Nguyệt nguyên tác nói: “Chứ ngươi nghĩ sao? Mà ta cũng không ngờ lại còn một bản thể của ta ở thế giới khác nữa đấy.”
Dừng lại một chút, nàng nhìn cô đánh giá một lượt, ý tứ châm chọc rõ mồn một trong lời nói: “Nhưng mang tiếng là Liễu Nguyệt mà lại yếu nhớt nằm bẹp dí trên giường.
Quả thực như bôi tro trát trấu vào mặt ta vậy.”
Liễu Nguyệt lãnh đạm nói: “Chắc bổn tiểu thư cần ngươi quan tâm.”
Liễu Nguyệt nguyên tác: “…”
“Nói đi, rốt cuộc hệ thống để ngươi tới đây nói với ta chuyện gì?” Cô hỏi.
Liễu Nguyệt nguyên tác không trả lời câu hỏi đó ngay, nàng nói: “Chưa vội.”
“Cái hệ thống đấy có tóm tắt sơ qua cho ta biết cuộc sống của ngươi ở nơi này.
Xem qua có vẻ ngươi sống khá yên ổn đấy chứ.”
Liễu Nguyệt lười biếng nói: “Ừ.” Lúc sau cô như nhớ ra điều gì, nhìn Liễu Nguyệt nguyên tác, hỏi: “Hẳn ngươi cũng biết tình hình của A Dã khi ở bên ta.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến hắn cả người Liễu Nguyệt nguyên tác đã lập lức toả ra hận ý ngút trời, nàng âm lãnh nói: “Biết, rồi sao?”
Ngón tay Liễu Nguyệt từ tốn gõ xuống mặt bàn, cô nói: “Điều ta muốn nói chính là, nếu ngươi không làm ra mấy chuyện quá đáng đến nỗi đẩy hắn vào bước đường cùng như vậy, quả thực đã có thể nuôi ra một tiểu cẩu trung thành rồi đấy.”
Liễu Nguyệt nguyên tác nhướn mày, nói: “Thì sao? Tên đó ta thấy là ghét, nếu biết được hắn sau này lớn mạnh quay trở lại xử gọn Liễu gia chỉ trong một đêm thì ta đã tự tay giết chết hắn ngay từ đầu rồi.”
Cô cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, liền hỏi: “Sao ngươi lại ghét hắn đến nỗi đấy, A Dã hắn có làm gì ngươi đâu.”
“Ghét một người còn cần lí do sao?” Liễu Nguyệt nguyên tác nhìn Liễu Nguyệt, giọng nói không chút che đậy sát ý.
Liễu Nguyệt: “Ta biết ngươi hành hạ hắn nhiều như vậy cũng là bởi vì Liễu Chi, cơ mà…”
Liễu Nguyệt nguyên tác lập tức cắt ngang cô, nói: “Liễu Chi ngươi tiếp xúc ở thế giới này không phải là Liễu Chi chỗ ta.
Ngươi con mẹ nó không thế hiểu nổi hai mẹ con nhà đấy đâu.”
Như nhớ ra một thứ, nàng nhìn cô, hỏi: “Ngươi thậm chí còn suýt bị hai mẹ con nhà đấy giết người diệt khẩu thế mà vẫn còn có tâm trạng ở đây bênh vực?”
Liễu Nguyệt sau khi nghe xong câu nói đó cả người như bị kéo xuống hầm băng, cô lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ta không bênh vực, hai mẹ con nhà đó đương nhiên phải chết.
Nhưng ta chỉ đang nói về chuyện của Tiêu Dã.
Liễu Chi không liên quan gì tới hắn, vì lí do gì ngươi cứ hành hạ hắn không tha.”
Liễu Nguyệt nguyên tác nghe xong bỗng nhoẻn miệng cười, nhưng không phải cười tươi mà là cười một cách quỷ dị, ánh mắt cô giờ phút này ngập tràn nguy hiểm nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Vì Liễu Chi thích hắn, nên chỉ bằng lí do đó cũng đã đủ để ta khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong rồi.
Ta muốn Liễu Chi trơ mắt nhìn người mình thầm thương trộm nhớ dưới tay ta bị hành hạ sống dở chết dở, muốn cái gì cũng không thể làm được.
Bởi vì ngay từ đầu Tiêu Dã hắn đã là người của ta rồi, ai cũng không thể xen vào.”
Thấy Liễu Nguyệt không tỏ vẻ gì, nàng trào phúng nói tiếp: “Tuệ Mẫn coi ta như cái gai trong mắt, Liễu Chi muốn bà ta công nhận nên không ngừng hùa theo gây khó dễ đủ đường cho ta.
Không muốn nói chứ ta thật sự thấy Liễu Chi y hệt một con c.hó hèn mọn không ngừng cầu xin Tuệ Mẫn để ý tới nó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ai để tâm, thậm chí còn lợi dụng nó tới chết.
Tuệ Mẫn ả đàn bà ác độc đó toàn ở sau giật dây, điều khiển mọi thứ chỉ để mục đích của ả được toại nguyện.
Ta nhìn ra hết nhưng vì có Hương Cẩm Lan người khuyên nhủ nên mới nhân nhượng không động tới Tuệ Mẫn.
Nhưng ta thật sự không ngờ ả ta dám vì thế mà ngày càng lộng hành, thậm chí không lâu sau đó còn âm thầm sai Nhất Minh tới đầu độc người, cũng chính là mẹ ngươi đấy Liễu Nguyệt.”
Liễu Nguyệt nguyên tác sau khi nói xong câu này thì cả người cơ hồ đã nồng nặc hận ý, nàng lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Nếu là ta thì ngươi cũng sẽ làm vậy thôi.”
Dứt câu, Liễu Nguyệt nguyên tác bỗng nhận ra gì đó, khoé miệng câu lên, cười châm biếm nói: “Mà ngươi đã là ta từ đầu rồi mà nhỉ.”
Liễu Nguyệt thật sự cảm thấy nói chuyện với chính mình không thể tìm ra chút khe hở nào để phản bác, vì Liễu Nguyệt nguyên tác chính là cô, mà cô cũng chính là nàng ta.
Đỡ trán thở dài, dường như không muốn tranh luận về đề tài này thêm nữa, Liễu Nguyệt hỏi: “Vậy bây giờ nói cho ta biết lí do mà hệ thống cho ngươi tới nói chuyện với ta được chưa?”
Liễu Nguyệt nguyên tác thu lại sát ý, gật đầu nói: “Được.”
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, nàng nheo mắt nhìn cô, nói: “Cái hệ thống đấy muốn ta tới nói với ngươi rằng còn chưa đầy một tháng nữa là nam chính sẽ hắc hoá, nhưng chỉ số hận thù của hắn vẫn còn ở mức thấp, thậm chí còn không có chút hận thù nào.
Nó nói rằng nếu thế thì nam chính sẽ không thể hắc hoá thành công, muốn ngươi làm gì đó để dấy lên hận thù trong hắn, điều đó là bắt buộc.
Nó còn nói ngươi tuy biết nhưng trì hoãn, vốn là lần đầu nên ta tới đây chỉ để cảnh báo, nhưng nếu còn trì hoãn thêm thì ngươi sẽ phải nhận hình phạt của hệ thống.”
Liễu Nguyệt khẽ ờ một tiếng, ánh mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau thì cô nghe tiếng ngón tay gõ xuống mặt bàn, đôi mắt tràn đầy suy tư sau đó mới từ từ ngước lên nhìn đối phương.
Liễu Nguyệt nguyên tác ngồi đối diện cô, đuôi mắt hơi cong lên cho thấy rõ vẻ tinh ranh, nàng cong khoé miệng nhìn cô, nói: “Ta có một cách này.”
“Nói xem nào.”
“Nếu ngươi chịu mở miệng ra nhờ ta giúp, bổn tiểu thư có thể suy xét đến chuyện đoạt xác ngươi rồi hành hạ Tiêu Dã hộ ngươi.
Đương nhiên ta sẽ không giết hắn rồi, chỉ đến mức hơi thở thoi thóp thôi.
Cho ngươi suy nghĩ một phút, nói trước đây là cơ hội chỉ có một lần duy nhất.”
Liễu Nguyệt: “…”
Liễu Nguyệt nguyên tác coi như không nhìn thấy cô đang dùng ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn mình, lạnh lùng nói: “Không muốn thì thôi, đừng có nhìn ta như thế.
Bổn tiểu thư biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu đấy.”
Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt, không chút khách khí nói: “Ngươi biết ta không đồng ý là tốt.
Có quỷ mới biết ngươi sẽ làm gì hắn.”
“Như bình thường thôi mà.” Liễu Nguyệt nguyên tác cợt nhả nói.
“…”
Chắc ta tin.
Cô nghĩ.
“À, còn một chuyện nữa.” Nàng nói.
“Chuyện gì?”
“Ban đầu ta thấy ngươi chính là không có chút tiền đồ nào cả.
Giờ ngẫm lại mới thấy tên Tiêu Dã được ngươi nuôi còn thảm hơn, cứ như con đỉa suốt ngày bám dính lấy ngươi vậy.
Bộ không thấy phiền sao, dính người như vậy.” Liễu Nguyệt nguyên tác tỏ ra có chút bất mãn nói.
"Nếu là ta thì hắn đã bị ăn vụt rồi."
Liễu Nguyệt đã sớm không còn hi vọng gì ở việc con người tâm địa độc ác này cải tà quy chính, chỉ bình tĩnh nói: “Sống như ngươi bảo sao chết sớm.”
Liễu Nguyệt nguyên tác: “…”
“Ta bây giờ con mẹ nó muốn đánh người, cơ mà nể tình ngươi là ta nên ta sẽ không đánh chính mình.” Nàng nói, tay nắm chặt thành quyền để khắc chế cơn giận với kẻ không biết điều trước mặt.
Liễu Nguyệt nhún vai, nói: “Ở đây là mộng cảnh của ta, ngươi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao xong rồi thì mau lên thiên đường hay gì đó đi, đừng ở đây quấy rầy trong đầu ta như vậy chứ.”
Liễu Nguyệt nguyên tác nghe vậy lập tức đứng lên, vẻ mặt kiêu ngạo, nàng nhìn xuống cô, tức giận nói: “Bổn tiểu thư mới không thèm ở trong cái đầu ngu dốt của ngươi.”
Liễu Nguyệt tỏ ra thất thố, nói: “Cho dù có như vậy thì Liễu tiểu thư đây cũng không nên mắng bản thân mình như vậy chứ.”
Liễu Nguyệt nguyên tác trừng mắt nhìn cô.
Cả người nàng sau đó ánh lên ánh sáng, cơ thể mắt đầu dần mờ đi.
Dường như cảm thấy lần hội ngộ như này sẽ không còn nữa, lúc này Liễu Nguyệt nguyên tác mới bỏ xuống lớp mặt nạ lạnh nhạt thường thấy, giọng nói cũng có chút cảm xúc hơn, nàng nói: “Liễu Nguyệt, ta công nhận ngươi có tính cách giống y hệt ta.
Hay theo như hệ thống phân tích thì có chín mươi chín phần trăm là ta nhỉ.
Nhưng mà ta nghĩ một phần trăm còn lại, có lẽ là dành cho Tiêu Dã hắn rồi nhỉ?”
Nói rồi thân ảnh nàng biến mất, Liễu Nguyệt sau đó cũng thoát ra khỏi mộng cảnh.
Cô chậm rãi mở mắt ra….