Sau sự việc hôm đó thì Liễu Nguyệt không còn muốn nhìn mặt Tiêu Dã nữa.
Một phần vì cô đang muốn trốn tránh sự thật, một phần cũng vì muốn bản thân có thêm thời gian suy nghĩ kĩ hơn.
Liễu Nguyệt khi nằm trên giường suy nghĩ một lúc thì thật sự đã ngờ ngợ đoán ra gì đó.
Nhưng ý nghĩ vừa mới kịp xuất hiện trong đầu đã ngay lập tức bị cô gạt phăng đi.
Nếu A Dã hắn thật sự như vậy…Chính Liễu Nguyệt này sẽ dập tắt hi vọng của hắn.
Khi đó cô đã nghĩ vậy, và chắc chắn cô sẽ làm vậy.
…
Đã một tuần trôi qua, Liễu Nguyệt cả ngày không có việc gì làm thường sẽ ngồi ở trong phòng đọc sách, đương nhiên là chính cô đi lấy sách, Tiêu Dã hắn giờ có muốn làm cũng không được.
Mỗi khi nhìn thấy Tiêu Dã, Liễu Nguyệt đều chỉ hận không thể làm cho bản thân biến mất ngay lập tức, hoặc Tiêu Dã hắn biến mất cũng được.
Giờ nhìn thấy hắn là cô lại cảm thấy đau đầu, thật sự không muốn giáp mặt với hắn.
Vì bây giờ bầu không khí giữa hai người gần như đã đông cứng nên việc đối mặt với nhau là không thể.
Liễu Nguyệt biết điều đó, nhưng có lẽ Tiêu Dã hắn không chịu hiểu.
Suốt ngày âm thầm đi theo sau dấu chân cô, Liễu Nguyệt đi đâu hắn sẽ như một cái bóng ẩn mình trong bóng đêm mà đi theo đó.
Liễu Nguyệt đương nhiên biết, mới đầu cô còn mặc kệ không để tâm, nhưng sau đó vì cảm thấy cứ để hắn lầm lũi theo sau há chẳng phải cô quá dễ tính sao.
Cho nên đến một ngày, Liễu Nguyệt không còn cắm đầu đi về phía trước nữa, mà lần này cô quay người lại, giọng nói nghe không ra cảm xúc gọi Tiêu Dã bước ra.
Lá cây xào xạc lay động, một thân ảnh hiện ra.
Tiêu Dã với vẻ mặt cún con bị bắt quả tang đầy đáng thương nhìn cô.
Dường như muốn cô mủi lòng, hắn khẽ gọi: “Tiểu thư…”
Nhưng không lạc quan như Tiêu Dã nghĩ, Liễu Nguyệt lần này gọi hắn ra là để một lời cấm tuyệt hắn được đi theo cô nữa.
Tiêu Dã nghe xong thì ngơ người, đôi mắt đáng thương cứ như vậy nhìn cô, như muốn sau đó cô sẽ cười lên với hắn, nói rằng đây chỉ là đùa thôi.
Liễu Nguyệt không biết ước muốn đó của hắn, mà có biết cô cũng không đời nào thực hiện nó.
Nói xong cô không đợi hắn phản ứng đã lập tức xoay người rời đi.
Bỗng lúc này cánh tay Liễu Nguyệt bất ngờ bị nắm lấy, cô vô cùng kinh ngạc, sự bất ngờ này làm cho cả người Liễu Nguyệt căng cứng lại, não chưa kịp nghĩ thì cơ thể đã theo phản xạ mà xoay người phản công lại đối phương.
Là do cô nơi lỏng cảnh giác hay thân thủ của Tiêu Dã hắn đã vượt qua cả cô.
Liễu Nguyệt không muốn nghĩ, mà cũng chẳng rảnh để nghĩ.
Vì ngay sau đó tay còn lại của cô lại lần nữa bị bắt lấy, Tiêu Dã khống chế Liễu Nguyệt, giọng nói nghe qua có thể thấy hắn đang vô cùng bất lực, Tiêu Dã nói: “Tiểu thư…người đừng đối với ta như vậy nữa.
Ta không chịu nổi, chi bằng người đánh ta, mắng ta được không? Người trút giận lên ta, trút cho đến khi hết giận thì thôi, sau đó chúng ta lại như trước kia…”
Liễu Nguyệt không nghe hắn nói, chỉ vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, ánh mắt cô lạnh băng, miệng gằn từng chữ: “Buông ra.”
Tiêu Dã nhìn thấy ánh mắt đó của cô, trong lòng như bị đâm một cái.
Hắn buông cô ra, ngay sau đó Liễu Nguyệt mặt đầy cảnh giác lùi ra sau, không nói một lời quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc lại cho hắn biết nếu còn đi theo cô nữa sẽ có hậu quả gì.
…
Đó vốn là chuyện của mấy ngày trước, hiện tại Liễu Nguyệt đã nghĩ thông suốt.
Quyết định hai mặt một lời nói chuyện với Tiêu Dã.
Đưa mắt nhìn xuống người đang quỳ gối trước mình, Liễu Nguyệt ngồi trên ghế, cao cao tại thượng nhìn hắn, giọng nói nghe không ra chút nhiệt độ nào của cô vang lên, Liễu Nguyệt hỏi: “Ngươi thích ta?”
=======
[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: còn 19 ngày ].