[ Đếm ngược thời hạn nam chính hắc hoá: còn 6 ngày ]
…
Nhạn Uyên Các.
[ Hệ thống thông báo nhiệm vụ mới ]
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, kèm theo đó là màn hình hiện ra với nội dung của nhiệm vụ lần này.
Liễu Nguyệt khi đó đang nằm trên giường, mắt cũng lười mở bèn nói với hệ thống, giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Đọc cho ta.”
Hệ thống không hề chậm trễ lập tức điều chỉnh lại.
Ngay sau đó giọng máy móc đã một lần nữa vang lên.
[ Nhiệm vụ: Xé khăn tay do mẹ nam chính để lại, triệt để đẩy mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, qua đó chỉ số thù hận của nam chính cũng sẽ tăng.
Đây là nhiệm vụ bắt buộc, mong kí chủ nắm bắt rõ.
]
Liễu Nguyệt nhắm mắt sắc mặt tái nhợt nằm trên giường ậm ừ vài tiếng coi như đồng ý.
Nhiệm vụ này cũng không có gì ngạc nhiên, trong nguyên tác cô cũng đã được biết qua chuyện này.
Nó chẳng qua cũng chỉ là một phần trong rất nhiều phần ngược của Tiêu Dã.
Mọi chuyện bắt đầu khi Liễu Nguyệt nguyên tác vô tình lấy ra được chiếc khăn trong người hắn, không nói một lời đã tàn nhẫn xé rách nó làm đôi trước vẻ mặt thập phần kinh ngạc của Tiêu Dã.
Giọt nước tràn ly, Tiêu Dã sau đó tuy không động vào Liễu Nguyệt, nhưng hắn không phải không ghi hận, mọi thứ, rồi sau này hắn sẽ trả lại hết cho cô.
Liễu Nguyệt nhắm chặt mắt day day huyệt thái dương đầy đau nhức, mấy ngày nay mặc dù cô không có bất tỉnh mê man nhưng cho dù vô tâm đến mấy cũng phải cảm nhận được bệnh đang ngày một trở nặng.
Thuốc đương nhiên vẫn uống, tuy toàn là do Liễu Hạo tới giờ đem đến.
Môi tái nhợt mất hết huyết sắc, Liễu Nguyệt mở miệng nói: “Bao giờ chuyện đó xảy ra?”
[ Không có thời gian quy định cụ thể, chỉ cần trước khi thời hạn kết thúc, còn lại tuỳ kí chủ hành động ]
Hệ thống nói.
Cô nghe vậy liền thả lỏng đôi chút, nói: “Biết rồi.”
…
Ngày hôm sau Liễu Nguyệt đã xốc chăn rời khỏi giường.
Sắc mặt cô nhìn qua đã biết không ổn, thậm trí còn như sắp ngất tới nơi.
Nhưng thời gian không cho phép cô trì hoãn, vài ngày nữa thôi…Chỉ còn vài ngày…
Cửa phòng mở ra, Liễu Nguyệt bất ngờ thấy Tiêu Dã đang ở dưới sân, Tiêu Dã hắn khi thấy cô cũng vô cùng ngạc nhiên.
Ngay sau đó Liễu Nguyệt khẽ ‘chậc’ một tiếng, lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác vì không muốn nhìn thấy hắn, chân vô thức bước nhanh qua người hắn.
Tiêu Dã từ đầu đến cuối vẫn như một khúc gỗ mà nhìn cô, đáy mắt mang theo vẻ lo lắng cùng đôi chút khó hiểu.
Trời lạnh như vậy người còn định đi đâu?
Nhìn ốm yếu thành dạng gì rồi mà vẫn muốn ra ngoài.
Nghĩ vậy Tiêu Dã không hiểu sao lại tức giận.
Cô không muốn hắn quản, nhưng nếu để cô ngã bệnh hắn còn cảm thấy tội lỗi hơn.
Nghĩ thế Tiêu Dã đã ngay lập tức kéo Liễu Nguyệt lại, mà Liễu Nguyệt lại không hiểu chuyện gì đã bị hắn lôi đi.
Tuy sức của cô không mạnh bằng hắn, nhưng miệng thì vẫn còn dùng được tội gì không mắng.
Liễu Nguyệt không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, miệng không quên mắng người: “Con mẹ nó ngươi buông ra cho ta! Nghe không hiểu hả? Đừng nghĩ ta không lỡ giết ngươi!”
Tiêu Dã thấy Liễu Nguyệt quá phiền, vì thế đã không nói một lời trực tiếp vác cô trên vai.
Liễu Nguyệt mặt tái mét: “…”
“Tiểu thư, người bệnh đến mức nào rồi mà còn muốn ra ngoài.
Ta nghe theo sự phân phó của lão gia cùng phu nhân phải chăm sóc cho người thật tốt, thế nên không thể để người tuỳ hứng như vậy được.”
Cô tức giận nói: “Ta muốn ra ngoài, mẹ nó ngươi cũng có quyền cấm ta sao.
Giờ nhìn thấy ngươi là ta phát ớn, mau thả ta xuống!”
Nói rồi cô không ngừng đánh vào người hắn, cú đấm nhẹ hều nhưng sát thương trong lời nói mới là thứ làm trái tim Tiêu Dã nhói đau.
Nhìn thấy hắn là phát ớn sao?
Tiêu Dã mím môi, im lặng một lúc rồi mới nói: “Ta chỉ lấy khăn quàng cổ cho người rồi lập tức rời đi, sẽ không làm chướng mắt người nữa.”
“Ta có thể tự lấy.”
“Nhưng người không biết quàng khăn.” Tiêu Dã thở dài nói.
Liễu Nguyệt: “…”
Nhắc đến chuyện biết quàng khăn hay không thì không nói làm gì, nhưng đã nhắc đến Hương Cẩm Lan và Liễu Diễm Tư thì Liễu Nguyệt thật sự đuối lí, chỉ đành ngậm miệng để Tiêu Dã hắn vác đi.
Bước nhanh vào phòng rồi đặt cô ngồi xuống ghế.
Đi sang phòng lấy khăn quàng, Tiêu Dã đứng trước mặt Liễu Nguyệt, mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của cô mà nhẹ nhàng vòng khăn qua cổ cô, ngón tay khi chạm vào mái tóc mềm như tơ lụa của Liễu Nguyệt khiến hắn bất giác run lên.
Lâu rồi lắm rồi hắn mới được cảm nhận lại nó.
Hắn thoáng buồn nghĩ.
Mỗi động tác quàng khăn Tiêu Dã đều làm rất chậm, vì hắn biết sau khi làm xong cô sẽ lại bỏ đi, hắn thì không còn lí do nào để được cô chú ý tới nữa.
Vì thế hắn không nỡ, không nỡ để chuyện đó xảy ra.
Mà trong một khoảnh khắc, Tiêu Dã hắn chỉ muốn thời gian có thể dừng lại.
“Tiểu thư, nếu ta cố để bản thân mình không còn thích người nữa, liệu chúng ta có thể như trước kia…”
Liễu Nguyệt chưa để hắn nói hết đã cắt ngang, cô lạnh lùng nói: “Nực cười, không bao giờ có cơ hội thứ hai cho một kẻ như ngươi đâu.”
Tiêu Dã rũ mắt, gượng cười để che giấu đi nỗi đau như vạn mũi tên đâm xuyên qua tim, nói: “Một kẻ như ta…”
“Ta không xứng để thích người như vậy sao?”
“Dù chỉ là một chút.”
Liễu Nguyệt thoáng nghĩ ta mới không xứng để được ngươi thích, nhưng miệng vẫn như tẩm gai độc mà nói: “Một phần cũng không xứng.”
Lần này Tiêu Dã mím môi, không nói gì nữa..