Bệnh của Liễu Nguyệt sau một thời gian đã biến mất không còn chút dấu vết.
Ai cũng lấy làm lạ, thậm trí Hương Cẩm Lan và Mỗ Đông Quân ban đầu còn nghi ngờ việc cô bị hồi quang phản chiếu làm ai nấy đều trong tâm trạng thấp thỏm lo âu.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài, Liễu Nguyệt vẫn như cũ, chỉ có sắc mặt là vẫn trắng như tờ, nhưng dù vậy nó cũng không thể phủ nhận rằng bệnh của cô đã đỡ hơn và đang dần hồi phục.
(*) Hồi quang phản chiếu được biết đến như hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Hồng Cử.
“A Nguyệt, chưa từng có học sinh nào ở Hồng Cử bỏ nhiều buổi học như ngươi đâu.
Nếu gộp cả mấy lần trước lại thì là gần nửa năm học đấy, rốt cuộc ngươi đã làm những gì trong khoảng thời gian đó vậy?” Thẩm Hi nói, “Ta xin nghỉ có một ngày mà cha ta đã mặt nặng mày nhẹ rồi, ngươi cũng sướng quá đi.”
Liễu Nguyệt đang bận sắp xếp lại đống sách vở của mình, nghe nàng nói vậy thì lãnh đạm đáp: “Công nhận cũng sướng.”
“Nhưng ngươi đã làm gì mới được.” Thẩm Hi ở bên không chịu buông tha, “Không lí nào được nghỉ lâu như vậy mà tổng quản thậm chí còn đồng ý.”
Liễu Nguyệt mặt lạnh không để ý đến nàng, tiếp tục công việc sắp xếp của mình.
Sau một khoảng thời gian ở nhà dưỡng bệnh được chơi bời xả láng thì cô cũng đã bắt đầu cảm thấy chán.
Vì cả ngày chỉ rúc mặt ở nhà làm Liễu Nguyệt thấy cuộc sống này bỗng vô vị đi rất nhiều.
Thế nên Liễu Nguyệt đã quyết định đến Hồng Cử để tiếp tục việc học của mình, dù sao cô đã không còn dấu hiệu của bệnh trạng nữa, cả người sức khoẻ vô cùng tốt.
Vì thế ngày hôm nay cô mới ở đây, trong kí túc xá trường, nói chuyện với cô bạn cùng phòng mấy tháng chưa gặp để quay lại tiếp tục sự nghiệp học hành của chính mình.
Đương nhiên Liễu Nguyệt không thể kể hết với Thẩm Hi về những chuyện rối não đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian qua.
Cô chỉ đại khái nói cho nàng biết rằng vì nhà mình có việc nên khi đó tạm thời không tới trường nữa.
Thẩm Hi cũng không thể cạy miệng Liễu Nguyệt bắt cô kể ra sự thật nên chỉ biết tin theo.
“Dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng nên đi học sớm hơn chút chứ.
Để một ta mình ở đây có biết ta đã chán thế nào không hả? Lúc đầu ta còn tưởng nhà ngươi nghỉ học rồi, nhưng đi hỏi Khả Dĩnh tiên sinh thì y nói không phải, vậy là sau đó ta được phép chiếm trọn cái phòng này từ lúc đó tới giờ.” Thẩm Hi nói.
Liễu Nguyệt hỏi: “Ngươi không quậy phá cái gì ở đây đấy chứ?”
Thẩm Hi đập bàn tức giận nói: “Ngươi nghĩ Thẩm Hi này là ai hả? A Nguyệt ngươi có thấy căn phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm như lúc ngươi còn ở đây không.
Tất cả là do một tay ta thu dọn hết đấy, nói thật chứ ngươi ở còn bừa bộn hơn ta.”
“Cũng đúng.” Liễu Nguyệt đùa vui nói, “Vậy Thẩm tiểu thư đây muốn ta tặng quà gì để cảm tạ công dọn dẹp nào?”
Thẩm Hi kiêu ngạo hất cằm: “Nhà ta cái gì cũng không thiếu, ai cần mấy món quà của ngươi.”
Chưa đợi Liễu Nguyệt gật đầu với câu trả lời mà nàng đưa ra, Thẩm Hi đã nhanh miệng nói: “Nhưng nếu ngươi muốn tặng thì bổn tiểu thư sẽ không từ chối đâu.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Nè.” Thẩm Hi nói, nàng đi đến gần Liễu Nguyệt, ghé sát người gần cô, ra vẻ bí ẩn hỏi: “Liệu ta có thể mượn A Dã của ngươi một ngày không?”
Liễu Nguyệt ngay lập tức nhíu mày nhìn Thẩm Hi.
Thấy cô nhìn mình đầy đánh giá, Thẩm Hi mặt dày mặc kệ ánh mắt đó, tiếp tục nói: “Ta muốn được thử một ngày nhận được sự quan tâm của hắn.
Không phải chỉ một ngày thôi sao…Được không?”
“A Dã sau này sẽ không tới đây nữa, cũng sẽ không xuất hiện cùng ta nữa.
Ngươi tốt nhất đừng nhắc tới hắn với ta.” Liễu Nguyệt lạnh giọng nói, “Với cả đừng có suốt ngày tơ tưởng tới hắn, lo mà học hành đi.”
Thẩm Hi không ngờ cô sẽ phản ứng gay gắt như vậy, vội làm dịu bầu không khí nói: “Không tơ tưởng nữa, sẽ không nhắc tới hắn nữa.
Nhưng ngươi có biết không chỉ mình ta mà còn có rất nhiều người khác cũng đang tơ tưởng tới hắn không?”
Liễu Nguyệt: “…”
“Ngươi lại không biết gì hết sao?” Thẩm Hi nói, nàng thuộc kiểu bà hoàng tám chuyện nên tất tần tật những thứ xảy ra trong trường từ nhỏ tới lớn không gì là nàng không biết.
Đó cũng là lí do vì sao Liễu Nguyệt lại đặc biệt đặt biệt danh cho nàng là cô bạn thuộc cục tình báo.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Liễu Nguyệt, Thẩm Hi lại cảm thấy sao nàng lại có thể ngồi nói chuyện với cái người không có chút xíu gì về mắt nhìn người thế này.
Thở dài đầy bất lực, Thẩm Hi nói: “Ngươi thực sự không cảm thấy A Dã rất điển trai?”
Liễu Nguyệt hờ hững nói: “Không.”
“Nói chuyện với ngươi đúng là…” Thẩm Hi đỡ trán nói, “Nhưng A Nguyệt ngươi có biết không.
Số người tơ tưởng đến một người hầu tận tâm như A Dã hắn nhiều đếm không xuể, ngươi liệu hồn mà quản chặt người của mình, không mất lúc nào lại không hay đâu.”
“Ừm.” Cô lãnh đạm đáp, biểu cảm trước sau như một soạn sách vở chuẩn bị lên lớp.
…
Việc quay lại lớp cũng chẳng có trở ngại gì lớn, chẳng qua số kiến thức tồn đọng mấy tháng qua cứ như thác lũ ùa về làm Liễu Nguyệt bận tối mắt tối mũi để nhồi cho xong vào đầu.
Có khi như vậy lại càng tốt, để trong đầu cô chỉ có thể nghĩ tới mỗi việc học.
…
“Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt.”
Liễu Nguyệt dừng bước, quay người lại thì nhìn thấy một người không quen biết hớt hải chạy về phía mình.
Cô thoáng nhíu mày khi nhìn thấy đối phương, xong chưa kịp để cô phản ứng, người nọ đã dúi vào tay Liễu Nguyệt một bức phong thư được niêm phong gọn gàng rồi chạy mất.
Nhìn cách bài trí của nó, cô đoán chắc tính cách người này hẳn phải rất cẩn thận.
Xoẹt!
Phần đầu thư bị xé ra, Liễu Nguyệt vẻ mặt không chút không gợn sóng đọc một lượt hết chữ trên đó.
Biểu cảm trên mặt cô thoáng khựng lại khi nhìn thấy tên người viết được đề ở cuối thư.
Mong chúng ta có thể có một buổi nói chuyện ở khuôn viên phía Đông của trường lúc chiều nay.
Người gửi.
Phong Ngọc Nhi.
Chỉ vỏn vẹn chưa đến trăm từ, Liễu Nguyệt sau đó khẽ bật cười đầy âm lãnh, cô tàn nhẫn vò nát tờ giấy, rồi vứt nó đi..