Hai người sau đó cũng chẳng có cơ hội chạm mặt nhau lần nào nữa.
Tiêu Dã vì có rất nhiều việc phải làm nên không thể tới tìm Liễu Nguyệt.
Mà Liễu Nguyệt thì chắc chắc muốn né hắn còn chẳng được chứ nói gì đến gặp mặt.
Hiếm có dịp rảnh rỗi, Tiêu Dã một lòng muốn tới gặp Liễu Nguyệt, nhưng tới rồi thì phải nói sao thì hắn lại không biết.
Do vậy ngồi nghĩ nửa ngày, Tiêu Dã cũng chỉ đành mang theo tâm trạng bực bội ra đi dạo cho vơi bớt sự khó chịu trong lòng.
Đây là vốn là nơi hắn hay được cô lôi ra ngoài ăn vặt khi còn nhỏ.
Nhìn xâu hồ lô đỏ đậm béo ngậy, thêm cả những quán xá quen thuộc.
Tiêu Dã bỗng cảm thấy tâm tình của mình còn tệ hơn cả trước
Toan xoay người trở về, bỗng đằng sau vọng đến tiếng gọi.
“A Dã?”
Tiêu Dã bất giác quay người lại, cái tên này, lâu lắm rồi chưa có ai gọi hắn như vậy.
Hương Cẩm Lan đứng đó, vẻ mặt ngờ ngợ, cho tới khi nhìn thấy rõ được gương mặt của Tiêu Dã thì hai mắt lộ rõ vẻ vui mừng, vẫy tay gọi hắn lại: “Đúng là con rồi, A Dã.”
Tiêu Dã thấy Hương Cẩm Lan, liền đi tới nói: “Phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Hương Cẩm Lan sau đó cong mắt cười dịu dàng nhìn hắn, cả người nàng luôn toát lên dáng vẻ hiền từ không lạ mà thân, Tiêu Dã được nàng coi như con đẻ, vì vậy hảo cảm đối với nàng cũng chưa bao giờ phai nhạt.
“Mấy năm trước, khi ta ra ngoài về không thấy con.
Ta cứ lo mãi, cho tới khi Nguyệt Nhi nói với ta rằng con đã tìm lại được gia đình và phải trở về bên đó, ta mới có thể thở phào một hơi.” Hương Cẩm Lan nói.
Đáy mắt thoáng lạnh băng, Tiêu Dã nghĩ.
Thì ra đó là lí do của cô để qua mặt mẹ mình sao.
Hương Cẩm Lan sau đó lại nói tiếp: “Giờ A Dã đã trở thành thanh niên cao lớn anh tuấn thế này, ta nghĩ.
Nếu để Nguyệt Nhi thấy được, chắc chắn con bé sẽ vui lắm.”
Vui? Vậy sao ngày hôm đó khi thấy hắn tới mặt cô lại xanh mét như thể thấy ma cơ chứ.
Tiêu Dã nghĩ.
Ý nghĩ không thể đi đôi với biểu hiện, hắn liền nhẹ nhàng nói với Hương Cẩm Lan: “Phu nhân thấy ta anh tuấn là tốt rồi.”
Hương Cẩm Lan nghe vậy khẽ bật cười, nói: “Miệng cũng dẻo lắm đó.”
“A Dã, sao năm năm qua, không thấy con về thăm ta cùng Nguyệt Nhi vậy.
Con bé có lẽ nhớ con lắm đấy.” Nàng nói.
“Tiểu thư nhớ con?” Tiêu Dã có hơi bất ngờ hỏi.
Hương Cẩm Lan thấy hắn tỏ ra ngạc nhiên như vậy liền nói: “Sao không nhớ được.
Mặc dù ta sau đó cũng không thấy con bé nhắc nhiều tới con nữa, nhưng thi thoảng Nguyệt Nhi vẫn sẽ buột miệng chê cái này cái nọ, nói nó không ngon hay không được bằng của con.
Lúc nhận ra thì con bé lại phụng phịu mặt mũi đen hết lại.
Ai lại ấu trĩ thế chứ, hai đứa có giận nhau không đấy.”
Tiêu Dã nghe tới đó cả người như bị chấn động mạnh, thấy được trong khoảng thời gian năm năm cô không hoàn toàn quên đi hắn, thậm chí còn nhắc nhiều tới hắn.
Vẻ mặt thoáng nhu hoà đi rất nhiều, Tiêu Dã nói: “Có lẽ vì con phải rời đi quá đột ngột, tiểu thư người khi đó không muốn con đi, nhưng con nhất quyết phải đi.
Sau đó người liền giận con luôn.”
Với ai chứ Hương Cẩm Lan đối với Tiêu Dã đặc biệt tín nhiệm, nghe vậy không có chút nghi ngờ, nàng nói: “Thì ra là vậy, chẳng trách lúc không có con tính khí của Nguyệt Nhi ngày càng tệ như vậy.”
Tiêu Dã hỏi: “Chẳng lẽ rất tệ sao thưa phu nhân?”
“Ừ, tệ lắm.” Hương Cẩm Lan nói, “Nếu không có con thì thực sự không ổn đâu.”
“A Dã, ta có thể hỏi vì sao năm năm qua không thấy con về thăm Nguyệt Nhi lần nào không.
Nếu biết được lí do, con bé có lẽ sẽ bớt giận phần nào.”
Ánh măt thoáng âm trầm, nhưng ngay sau đó Tiêu Dã đã đáp: “Bên con nhiều việc quá, thêm với cả sau đó con cũng không còn ở kinh thành nữa nên việc trở về mới khó khăn như vậy.”
Điều này đương nhiên là nói dối, Phong gia cách Liễu gia thì có bao nhiêu chứ, nhưng hắn không muốn, lại cũng chẳng thể tới gặp cô trong năm năm qua.
Vì lẽ đó, chỉ còn cách nói như vậy để Hương Cẩm Lan yên tâm thôi.
“Hôm nay con cũng vừa mới về lại đây.”
Tiêu Dã mặt không đổi sắc nói.
Hương Cẩm Lan khẽ thở dài, nói: “Con bận bịu như thế nào thì ta không biết, nhưng nhớ giữ gìn sức khoẻ là được.
Sức khoẻ quan trọng lắm đấy.”
“Vâng.”
“Nhìn sắc mặt với cả bộ quần áo trên người con, chắc gia đình của con chắc cũng khá giả lắm nhỉ.” Hương Cẩm Lan nói.
Tiêu Dã điềm đạm đáp: “Cũng bình thường thôi ạ.”
Nàng khẽ cười, nói: “Hai ta đứng đây nói chuyện thật không phải, hay con có muốn về cùng ta không, nhưng Nguyệt Nhi vừa ra ngoài có việc mấy hôm trước rồi, cũng chẳng biết con bé bao giờ về.”
“Liễu Nguyệt cô ấy đi đâu rồi ạ?” Tiêu Dã hỏi, hắn không nhận ra giọng nói của mình đã trở lên gấp gáp hơn bình thường.
Hưởng Cẩm Lan ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ta không rõ, con bé cũng không nói với ta biết sẽ đi đâu.
Nhưng trông con bé lúc đi cũng gấp gáp lắm, cứ như trốn ai vậy.”
Tiêu Dã thoáng cười trong lòng.
Cô vậy là muốn trốn hắn sao.
Hắn đã bảo, là cô tuyệt đối phải đợi hắn cơ mà..