Liễu Nguyệt nghe vậy thì đen mặt, kí túc xá đâu có được được tự do ra vào thế.
Bỗng cô nhớ tới một lời mà cha cô Liễu Diễm Tư từng nói trước khi học Hồng Cử.
“Nguyệt Nhi, để ta nói cho con biết mặt trái của trường Hồng Cử.”
“Hồng Cử không chỉ là trường được mở ra với mục đích bình đẳng nam nữ, mà nó còn có một mặt khác, đó chính là nơi nối dây tơ hồng của nhiều học sinh.”
Liễu Nguyệt: “Nối dây tơ hồng?”
“Chính là yêu nhau, Hồng Cử được xây cũng nhằm mục đích cho các học sinh quý tộc danh giá làm quen rồi tiến tới hôn nhân.
Tùy vào từng trường hợp có thể là hôn nhân chính trị hoặc là họ yêu nhau thật.” Liễu Diễm Tư suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “ Con biết để là gì không?”
“Giàu cưới giàu thì càng thêm giàu.” Liễu Nguyệt nói.
“Chính xác, muốn ăn quà quýt này không?” Liễu Diễm Tư cười hỏi, tay quơ quơ quả quýt trước mặt cô.
Liễu Nguyệt: “…”
“Được rồi không đùa nữa, giàu cưới giàu thì càng thêm giàu, đây là điều mà hoàng thượng muốn sau việc đỗ đạt của các học sinh.” Liễu Diễm Tư trở về bộ dáng nghiêm túc ban đầu.
“Người định bảo con kiếm phu quân tương lai trong đó?” Liễu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Liễu Diễm Tư thấy cô hỏi vậy thì ngơ ngác, sau đó liền dùng ánh mắt như muốn nói ‘đồ ngốc’ mà nhìn cô.
Liễu Nguyệt: “…” Không phải sao?
“Liễu gia ta như thế nào?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Rất giàu.” Liễu Nguyệt nói, cái này thì khỏi phải bàn cãi.
Còn nhớ hồi nhỏ, đó là lần đầu cô được Liễu Diễm Tư bế đi chơi, vì có việc đốt xuất nên y đã để cô ở lại Vân Du Các, và ngay sau đó y còn làm một điều khiến cho cô vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Liễu Diễm Tư y sai người mang rương vàng ra cho cô chơi.
Từng thỏi vàng cùng với ngọc thạch được đổ ra.
Liễu Nguyệt với đôi mắt mở to ngước lên nhìn y, vì lúc đó cô chưa nói được nên chỉ có thể truyền đạt qua khuôn mặt.
Cái gì đây? Đổ cả đống vàng thỏi ra đây để chơi? Người đùa con chắc?
Liễu Diễm Tư tiến đến xoa xoa cái đầu nhỏ của Liễu Nguyệt, vui vẻ nói: “Lát ta sẽ quay lại, Nguyệt Nhi cứ chơi thỏa thích.
Nếu thiếu thì bảo người đổ thêm, ta đi đây.” Nói rồi y ra ngoài.
Liễu Nguyệt: “…”
Hồi tưởng đến đây là được rồi.
Liễu Nguyệt nghĩ, cô lại nhìn Tiêu Dã.
Mấy việc này cũng không phải chỉ có mình hắn nhìn thấy, ở kí túc xá chỗ cô cũng có mấy đôi yêu nhau.
Lần nào đi ngang qua cũng thấy quấn quýt nhau sau hoa viên trường, không thì dưới gốc cây.
Nghe nói có mấy vụ ở Hồng Cử nữ sinh mang thai sớm rồi phải bỏ học.
Nghĩ mà thấy bực, sao bọn họ có thể dễ dãi như vậy được chứ?
Liễu Nguyệt ngước lên nhìn Tiêu Dã, điều chỉnh phong thái như một bậc cha mẹ đang dạy dỗ con cái nghiêm túc nói: “Sau này không được nhìn mấy thứ như thế nữa.
Nếu cần thiết thì che luôn mắt lại.
Mấy thứ đó chỉ dạy hư ngươi thôi.”
Thấy cô bày ra dáng vẻ như một bà cụ non, Tiêu Dã nhịn cười, gật đầu nói: “Vâng.”
Và như vậy là độ hảo cảm của Liễu Nguyệt đối với Chu Kiều đã từ con số 0 tụt xuống mức âm.
“Cái gì!!!”
Một giọng nói đầy tức giận đã thu hút ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Liễu Nguyệt.
Thấy được người vừa nói, Liễu Nguyệt khẽ nhướn mày.
Thì ra là người quen.
Người đang giận mặt đỏ tía tai chính là Tiêu Dung, người cũng tham gia vào đội kịch lần này.
Nhưng khác với mong muốn của y là được đóng vai chính.
Tiêu Dung lại được xếp vào vai nam phụ.
Ánh mắt y tức giận nhìn về phía Tiêu Dã.
Tiêu Dã cảm thấy ánh mắt đó như có thể ăn tười nuốt sống mình ngay tại đây.
Liễu Nguyệt tiến lên che trước Tiêu Dã, trừng mắt lại với Tiêu Dung.
Giống như lần đầu hai người gặp mặt nhau, cũng đều là dùng ánh mắt không mấy thiện cảm để chào hỏi đối phương.
Tiêu Dung thấy cô, ánh mắt y như đang hồi tưởng lại.
Lúc sau y bất ngờ nói: “Là ngươi! Nhỏ dám trừng mắt với ta hôm công bố điểm.”
Liễu Nguyệt: “…”.