Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!


Tiêu Dã mang tiếng bị cấm túc nhưng dăm bữa nửa tháng đều có việc gọi tên hắn, nhanh thì trưa sẽ xong, muộn thì sẩm tối.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tiêu Dã ra ngoài từ sáng sớm, dặn Liễu Nguyệt nếu cần gì thì cứ gọi Ân Kiếm, dù sao y luôn đứng canh ở gần đó, ít nhiều sẽ có ích.
Liễu Nguyệt nằm dài trên ghế, lười biếng lật từng trang sách.

Bên cạnh cô để đủ loại bánh trái, có lẽ Tiêu Dã hắn sợ cô bị đói nên cho người làm sẵn.
Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách của Liễu Nguyệt, đến mức khi cánh cửa bị đá văng một tiếng “rầm!” đã ngay lập tức làm kinh động cảnh vật xung quanh.
Liễu Nguyệt vẻ mặt cảnh giác nhìn ra cửa, chỉ thấy được hắc y đen tuyền, mắt phượng nhìn lướt qua một lượt rồi ánh mắt khẽ động khi nhìn thấy cô.
“Đây rồi.” Cậu nói.
“Liễu Hạo?” Liễu Nguyệt ngồi dậy, không giấu nổi ngạc nhiên.

“Sao ngươi tìm ra được?”
“Nói nhiều, giờ không phải lúc tâm sự.

Đi mau trước khi tên kia quay về.” Liễu Hạo nhanh chóng tới trước mặt cô, không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà kéo tay lôi người xuống giường.
Phịch!
Liễu Nguyệt ngã khuỵu xuống sàn nhà, hoạt động đột ngột khiến chân cô chưa kịp thích nghi.
“Sao vậy?” Cậu nhíu mày khó hiểu hỏi.
Liễu Nguyệt: “Hiện tại chân ta mới chỉ đi lại được chút ít, sức lực khá yếu, không chạy với ngươi được đâu.”
“Tên chết tiệt đó còn dám làm vậy với ngươi nữa sao?” Liễu Hạo trừng mắt khó tin, giọng điệu hung dữ hơn mọi khi.

“Đợi ta đưa ngươi ra ngoài rồi xem ta chỉnh chết tên kia thế nào.”
Chưa nói xong cậu đã cúi xuống ôm gọn Liễu Nguyệt đem cô vác lên vai, chân dài thẳng bước tới sau vườn hoa.

Liễu Hạo dừng chân khi tới được đoạn cuối của viện, nhìn bức tường cao lợp mái ngói trước mắt.

Chậc một tiếng đầy khó chịu.
“Ôm ngươi lên đây ta sợ không cẩn thận cả hai ngã ra mất.”
Cạch!
Giống như tiếng cửa gỗ vừa được mở ra.
“Tên đó về rồi.” Liễu Hạo nói, nói rồi ngay lập tức nhảy lên trên, đưa tay xuống với Liễu Nguyệt, “Còn đứng đực ra đó, ngươi dẫm lên chậu hoa kia, ta ở trên này kéo ngươi lên.

Vì sợ kinh động tới nhiều người nên ta chỉ mang theo ba tên, hiện tại bọn chúng đang đánh nhau với thuộc hạ Tiêu Dã.

Nếu không nhanh thì cả hai bị tóm chắc.”
Liễu Nguyệt gật đầu tỏ ý đã hiểu, tiến tới vươn tay chờ cậu kéo lên.

Không hiểu sao cả ngày hôm nay mí mắt cứ giật, cảm giác buồn chồn khó chịu khiến Tiêu Dã hắn không thể tập trung vào công việc được.
Vì vậy Tiêu Dã đã quyết định lập tức trở về biệt viện, hắn muốn nhìn thấy Liễu Nguyệt, chỉ khi thấy cô rồi hắn mới có thể yên tâm.
Đứng trước cánh cửa như mọi khi nhưng sự bất an không ngừng dâng trào trong lồng ngực, Tiêu Dã đẩy cửa vào, bên trong trống không, sách của Liễu Nguyệt nằm ngổn ngang dưới mặt đất.
Máu như chảy ngược vào trong, biểu cảm trên gương mặt của Tiêu Dã ngay lập tức thay đổi.

Sự u ám đáng sợ trong ánh mắt là thấy rõ nhất.

Liễu Nguyệt nhấc từng bước chân nặng nề đi về phía biệt viện, trong lòng đang suy nghĩ xem nên giải thích sao với Tiêu Dã thì không biết từ lúc nào bản thân đã đứng trước cửa phòng rồi.
Tiêu Dã đứng quay lưng về phía Liễu Nguyệt, cả căn phòng bị bao chùm bởi một loại cảm giác áp bức tới mức hít thở không thông làm cô không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh.
Xong rồi.
“Vừa nãy đã đi đâu?” Hắn hỏi, vì không thấy được gương mặt của hắn nên Liễu Nguyệt không đoán được cảm xúc của Tiêu Dã hiện tại.
“Ta ra sau vườn…nằm ở xích đu.” Cô đáp.
“Ồ” Tiêu Dã nói, “Vậy sao lúc ta gọi em không đáp?”
Liễu Nguyệt: “Ta không nghe thấy.”
“Thật hửm?” Hắn nói, sau đó quay người.
“Thật mà.” Cô vội vàng đáp, thấy Tiêu Dã quay lại cả người đột nhiên căng cứng hết lên.
Ánh mắt của cô rất nhanh va vào bàn tay đang rướm đầy máu của hắn, từng giọt máu cứ như vậy nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

Nhìn kĩ mới thấy, chiếc bàn làm bằng gỗ hương đá quý hiếm vừa nặng vừa cứng không biết từ bao giờ đã bị lủng một lỗ ở giữa.
Vẻ mặt hết sức kinh ngạc, Liễu Nguyệt sau đó thấy được ánh mắt của Tiêu Dã nhìn mình ẩn chứa bao nhiêu đáng sợ cùng nguy hiểm, đôi mắt hằn tia máu, tưởng như người trước mắt là hắn nhưng không phải hắn vậy.
“Tay ngươi bị sao vậy?” Cô khẽ hỏi.
“Cái này sao.” Tiêu Dã đưa bàn tay như bị nhuộm đỏ bằng máu của mình lên, vung vẩy trước mắt, đáy mắt lại chẳng ánh lên chút gợn sóng, cảm tưởng như hắn không hề thấy đau chút nào vậy.

“Chỉ là không kiềm chế nổi muốn trút giận thôi, không đáng lo.”
Đôi mắt lạnh lẽo lại lần nữa rời đi sự chú ý ở bàn tay mà bắn thẳng về phía cô, Tiêu Dã lạnh giọng hỏi: “Từ bao giờ?”
“Vài tuần trước.” Liễu Nguyệt hiểu ý, đáp.
Hắn hỏi: “Tại sao lại giấu ta?”
Lần này cô không đáp.
Tiêu Dã cong khoé miệng, chậm rãi tới trước mặt Liễu Nguyệt, nâng bàn tay nhuốm máu lên vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, trào phúng nói: “Ta biết em không thích ta, luôn ấp ủ âm mưu bỏ trốn.”
“Nhưng Nguyệt Nguyệt ngốc, sao em lại quay lại đây?”
Hắn nghiêng đầu hỏi, mỉm cười đầy lạnh lẽo nhìn cô.
“Đã có cơ hội bỏ trốn không chịu nắm lấy mà còn chui lại vào rọ.

Em đúng là…làm ta yêu chết mất thôi.”
“A Dã.” Cô gọi hắn.
“Hửm?” Tiêu Dã nhướn mày, một tiếng gọi này của cô bất giác làm cho sự tức giận của hắn vơi đi một nửa.
“Chân ta đau.”
Liễu Nguyệt không nói dối, đi lại như này đã vượt quá giới hạn của cô từ lâu, phải biết cô chống đỡ bao nhiêu khổ cực mới không để bản thân ngã khuỵu xuống trước mặt hắn.
Song Tiêu Dã lại không thấy như vậy, hắn bế xốc Liễu Nguyệt lên trước biểu cảm kinh ngạc của cô.

Đi tới bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống, Tiêu Dã bất ngờ cau mày.
“Sao lại đi chân trần, có bị thương ở đâu không?”
Hắn xem xét một hồi không thấy gì thì khẽ thở phào sau đó lạnh mắt nhìn về phía Liễu Nguyệt.
Biết giải thích sao đây, cái này là do tên nhóc Liễu Hạo kia lôi ta đi mà.
Cô chỉ biết cười gượng gạo nhìn hắn.
“Vui quá nên quên đi giày…”
“Vui?” Vẻ mặt của Tiêu Dã rõ ràng đang rất giận, cười lên trông càng doạ người hơn.

“Liễu tiểu thư chỉ cần vui đã mặc kệ mọi chuyện, ngay cả làm chuyện có thể khiến bản thân bị thương sao.”
Khi giận hắn sẽ gọi cô là Liễu tiểu thư.
“A Dã.” Liễu Nguyệt khẽ gọi, cô nhận thấy khi mình gọi hắn như thế giọng điệu của Tiêu Dã sẽ mềm đi rất nhiều, như cún con được dỗ ngọt, ngoài mặt giận dỗi nhưng trong lòng đã sớm hạ hoả rồi.
“Ừm, cho phép em nói.” Tiêu Dã đáp.
Liễu Nguyệt chỉ tay vào vết thương trên tay hắn, nói: “Đau lắm đấy, ngươi không định băng bó lại sao?”
Tiêu Dã ngắm nghía đôi tay doạ người của mình một lúc, hừ lạnh một tiếng, phụng phịu nói: “Ta bị em làm cho tức chết rồi, còn có tâm trạng quan tâm tới thứ này sao.”
Cô liền cầm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh nắm lấy đôi tay to lớn khớp xương thon dài.

Liễu Nguyệt không nhịn được nói: “Ta băng lại cho người, nếu cứ để như vậy thì sẽ nhiễm trùng mất.”
“Không khiến em bận tâm.” Tiêu Dã rút tay ra khỏi tay cô, đứng dậy quay mặt đi.
“…”
“ A Dã…”
“A Dã…”
“Chẳng phải ta đã giữ lời hứa rồi sao.

Bỏ đi làm c.hó…”
Tiêu Dã đưa mắt nhìn Liễu Nguyệt: “…”
Biết bản thân đã lỡ lời, cô vội chỉnh lại: “Phui phui cái miệng, A Dã, ta chỉ là ra ngoài đi dạo, thử nghĩ xem với cái vương phủ rộng lớn của ngươi thì cái chân này chạy được bao xa.

Chưa kể còn phải trốn người của ngươi nữa, A Dã ngươi xem, vẫn là ta thức thời, ngoan ngoãn ở đây chờ ngươi về.”
“Hừ, chưa chắc đâu.” Tiêu Dã lạnh mặt đáp, sau đó hắn xoay người bỏ đi.

Liễu Nguyệt tưởng hắn định bỏ ra ngoài đang định xuống giường bám theo liền thấy Tiêu Dã quay lại với hộp thuốc trong tay.
Đặt hộp thuốc xuống, tuy vẫn là vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo nhưng không còn nổi giận nữa.

Tiêu Dã ngồi xuống đưa tay ra trước mặt Liễu Nguyệt, hàm ý rõ ràng là muốn cô băng bó tay cho mình.
Liễu Nguyệt thoáng phì cười, lấy thuốc sát trùng và băng vải ra, không nhanh không chậm quấn lại cho hắn.

Ngón tay thon dài tinh xảo giờ phút này càng được tôn lên thấy rõ, làm cô không nhịn được cảm thán một câu: “Sao tới bây giờ ta mới biết tay ngươi đẹp như vậy nhỉ.”
Tiêu Dã rũ mắt nhìn, hắn không để ý chuyện này, chỉ là cảm thấy, bàn tay được Liễu Nguyệt băng bó hôm nay đẹp lạ thường thôi.
“Đẹp thật.” Hắn khẽ nói.
Cô tưởng hắn đồng tình với mình, ở bên không ngừng tấm tắc khen.
Trong một thoáng chốc, vết máu mà ban nãy Tiêu Dã bôi lên mặt Liễu Nguyệt đã bị hắn nhìn thấy.

Khuôn mặt trắng sứ không tì vết, không lí nào hắn lại để im nhìn nó bị vấy bẩn được.
“Yên nào.” Hắn nói, sau đó lau đi vệt máu cho cô.
“Nguyệt Nguyệt, ta nói cho em biết, đã có thể bỏ đi mà còn quay trở lại, sau không có chuyện rời đi dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Liễu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Là ta tự nguyện, hơn nữa cũng đã hứa với ngươi sao lại có thể nuốt lời.”
Suýt thì thất hứa rồi.
Cô thở phào trong lòng.
May quay đầu kịp, với vẻ mặt ban nãy của Tiêu Dã nói không chừng trốn rồi bị tóm lại không phế hai chân là còn may.
Tiêu Dã hài lòng với biểu cảm này của cô, ôm người vào lòng.

 “Đưa tay đây nhanh lên!” Liễu Hạo không nhịn được thúc giục.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt do dự hồi lâu, tay vươn ra nhưng không đưa tới.

Cuối cùng cô lựa chọn ở lại, thở dài nói với Liễu Hạo: “Hiện tại ta chưa thể rời đi được, có một số chuyện nói ra ngươi sẽ không hiểu.”
Liễu Hạo nổi giận: “Đi tới đây rồi mà bảo không đi được! Có tin ông đây đánh chết ngươi không!”
“Ngươi sợ tên đó?” Cậu nhíu mày hỏi, “Cửu vương gia là cái cóc khô gì chứ, đừng nói ngươi lựa chọn ở lại là vì thích hắn rồi đấy.”
Liễu Hạo dùng ánh mắt dò xét nhìn Liễu Nguyệt.
“Không hề.” Cô đáp, “Chỉ là có chút chuyện, Tiêu Dã cũng không đối xử tệ với ta, ngược lại còn rất tốt.

Cho ta chút thời gian giải quyết việc này, xong chuyện ta lập tức về với ngươi.”
Liễu Hạo hừ một tiếng, coi như chấp thuận với Liễu Nguyệt, khó chịu nói: “Tên đó có làm gì ngươi không?”
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không có chuyện mới lạ.
Mà nếu tên đó dám táy máy…GIẾT!!!
Biểu cảm tràn ngập sát ý của cậu đương nhiên cô nhìn thấy, Liễu Nguyệt thở dài giải thích: “Không, ngươi nghĩ hắn là loại người gì chứ.”
“Biết đâu được.” Liễu Hạo liếc xéo, “Phu nhân ở nhà nhớ ngươi lắm đấy, liệu hồn mà về cho sớm.”
“Được.” Liễu Nguyệt nói, “Ngươi đi đi.”
Khung cảnh bất ngờ thay đổi, Liễu Hạo mơ màng mở mắt, xung quanh tối đen như mực.
À, thì ra nãy giờ là ta mơ lại chuyện vừa nãy.
Cậu cười lạnh, cử động chút liền biết chân tay đã bị trói chặt.

Nhớ lại chuyện ban nãy, sau khi tạm biệt Liễu Nguyệt xong cậu lập tức thẳng tiến ra khỏi phủ của Tiêu Dã.

Chỉ là đang đi thì có hai kẻ chặn đường, bản thân Liễu Hạo cảm thấy võ công của mình không thua kém ai, sẵn sàng tâm lý đấu tay đôi cuối cùng lại bị chơi bẩn, đối phương đột nhiên ném thuốc mê về phía cậu, có muốn né thì đã muộn.
“Chết tiệt.” Liễu Hạo gằn giọng nói, ở đằng sau không ngừng cọ xát hai tay để nới lỏng dây trói ra.
“Tiêu Dã, ta biết là ngươi bày trò!”
“Cút ra đây trước khi bổn thiếu gia giết chết ngươi!”
Tiếng bước chân truyền tới từ đằng xa, Liễu Hạo men theo âm thanh mà hướng mắt về phía đó.

Chốc lát có ánh lửa sáng lên, cậu nhìn thấy khuôn mắt nam nhân ẩn hiện sau đó, đáy mắt không giấu nổi sát ý.
“Hay cho thân phận Cửu vương điện hạ cao quý, tới cùng vẫn chỉ là một kẻ có suy nghĩ biến thái với tỷ tỷ của ta thôi.” Liễu Hạo nói, “Ngươi giam Liễu Nguyệt lại trong đó, rốt cuộc là có mưu tính gì?”
Tiêu Dã lạnh mắt nhìn cậu, phất tay cho đám thuộc hạ lui ra.

Đi tới trước mặt Liễu Hạo, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, châm chọc nói: “Không hổ là Liễu tam thiếu gia, bị bắt đi chưa hỏi nơi này là nơi nào đã chửi người rồi.”
“Đáng lẽ ngươi nên chết mục xương ở dưới đất từ năm năm về trước.” Cậu nghiến răng nói, “Còn dám quay về ám Liễu Nguyệt nhà ta.”
Tiêu Dã nhướn mày, so với dáng vẻ giận dữ sắp cắn người của Liễu Hạo thì hắn lại bình thản tới lạ.

Tiêu Dã đứng dậy, bất ngờ dùng một tay siết chặt cổ Liễu Hạo, giọng nói u ám vang lên: “Nể tình ngươi là đệ đệ ruột của Nguyệt Nguyệt nên ta mới không giết chết ngươi.

Liễu Hạo ngươi nghĩ một cái Liễu gia là to sao?”
“Bổn vương có thể ngay trong đêm nay cho người tấn công vào đấy, san phẳng Liễu gia ngươi có tin không?”
“Đừng hỏi ta dựa vào đâu mà tự tin tới vậy.

Ở trong Liễu gia năm năm chả nhẽ lại không hiểu nổi cơ chế điều hành của các ngươi, đừng nói tới một Liễu gia, kể cả có mười Liễu gia bổn vương cũng có thể xử gọn.”
“Các ngươi kiêu ngạo nói mình nắm trọn huyết mạch kinh tế ngầm của Châu Quốc, bổn vương lại cho ngươi hay, càng bành chướng thì càng khó kiểm soát.”
“Liễu gia các ngươi cũng coi thường triều đình quá rồi, hành động lén lút đưa người Châu Quốc sang Thương Quốc chẳng nhẽ lại không ai biết sao?”
Càng nói tay Tiêu Dã càng siết chặt, Liễu Hạo tưởng bản thân sắp về với ông bà tổ tiên tới nơi thì bất ngờ bị hắn tàn nhẫn ném sang một bên.

Tiêu Dã hờ hững rút trong người ra một chiếc khăn, dùng nó như thể hiện sự khinh bỉ của mình với Liễu Hạo.

Lau sạch sẽ từng đốt ngón tay một, ánh mắt lạnh lùng lần nữa rơi trên người cậu, Tiêu Dã nhấc một chân giẫm lên người Liễu Hạo, hắn ngạo nghễ nhìn xuống cậu, cười lạnh một tiếng.
“L…Liễu Nguyệt nói với ngươi?” Liễu Hạo hỏi.
“Không, sao cô ấy có thể nói với ta được.” Hắn đáp, “Nguyệt Nguyệt đâu có điên đi nói chuyện này với một người ngoài như ta, không phải sao?”
Liễu Hạo nhíu mày, suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu không phải Liễu Nguyệt, làm cách nào ngươi biết được.”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu, Tiêu Dã đỡ trán: “Có vẻ ngươi vẫn khá tự tin về Liễu gia nhỉ?”
“Người của Liễu gia đương nhiên phải trải qua từng bước chọn lọc kĩ càng từ thân phận tới khả năng chiến đấu lẫn sự trung thành.

Nhưng một số chuyện vẫn có thể luồn lách cho qua được, ta nói có đúng không.”
Liễu Hạo: “Ngươi cài người vào Liễu gia?”
“Thức thời đấy.” Tiêu Dã cong mắt mỉm cười, “Hơn nữa ta còn biết nguyên nhân các ngươi làm vậy, thời gian và con đường thường xuyên hoạt động để dẫn người đi.”
“Ngươi!...” Liễu Hạo không giấu nổi kinh ngạc, cậu tin vào năng lực kiểm soát của Liễu Diễm Tư, thậm chí còn là nể phục người cha này.

Nếu không một Liễu gia to lớn sao có thể không có tay trong được, nhưng dù bên ngoài Liễu gia có vô số kẻ thù lại chưa từng để thông tin lọt ra bên ngoài, bảo mật tuyệt đối.
Vậy mà cái tên này…
“Ta cho ngươi một cơ hội.” Tiêu Dã bất ngờ nói, “Hoặc để Nguyệt Nguyệt sống yên bình với ta ở đây, còn ta sẽ mắt nhắm mắt mở với các ngươi.

Hoặc là cố gắng chống lại ta, để Liễu gia bị quân triều đình sờ gáy, bổn vương biết đây là thời điểm nhạy cảm của các ngươi, cũng biết Liễu tam thiếu gia sẽ biết suy xét đâu thiệt đâu lợi.”
“Hẳn ngươi cũng không muốn tâm huyết nửa đời người của cha mình bị phá huỷ đúng chứ.”
Hắn nói, giọng nói như dây gai độc từng bước quấn lấy siết cổ con mồi.

Không cho phép chạy trốn, càng không thể phản kháng.
Liễu Hạo ngước lên nhìn Tiêu Dã, hỏi: “Liễu Nguyệt có biết ngươi còn bộ mặt này không?”
Tiêu Dã khẽ cười đáp lại: “Sao ta để cho cô ấy thấy được, ta yêu cô ấy hơn cả mạng của mình.

Nhỡ doạ người sợ chạy mất, ta sẽ đau lòng lắm.”
“…”
“Ta đồng ý với ngươi.” Liễu Hạo hạ quyết tâm nói.

“Để Liễu Nguyệt ở lại đây, sẽ không tới làm phiền hai ngươi nữa.”
“Nhưng ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được động vào Liễu Nguyệt.

Nếu không cho dù Liễu gia có bị san phẳng, ta vẫn sẽ giết chết ngươi.”
Tiêu Dã ngay lập tức chấp thuận: “Được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui