Thiên Kiêu bước tới, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
Cao cao tại thượng nhìn xuống dưới.
Tiểu Úc một thân chằng chịt những vết thương cả mới lẫn cũ đang thi nhau ứa máu, đầu gối đã quỳ ở dưới nền đất lạnh hơn một ngày nay rồi.
Ánh mắt Tiểu Úc như một con ch.ó ngước lên nhìn chủ nhân mình.
Nhưng trong đôi mắt của nó hằn chứa đến tột cùng đều là oán hận.
Y hận, rất hận!!!
Tại sao đều là người cùng một nhà, mà người thì nham hiểm thâm độc, người thì ôn nhu, như tiên nữ hạ phàm không nhiễm chút bụi trần.
Tiểu Úc nghĩ, nếu bây giờ có thể, y thà chết đói ngoài kia, còn hơn là ở đây bị đối xử không khác gì súc vật, đánh đập rồi dày vò ngày qua ngày...
Y đã làm gì sai!!!
Thiên Kiêu như đọc được hết thảy suy nghĩ trong ánh mắt của Tiểu Úc, khóe miệng nhếch lên đầy khinh bỉ nói: “Cứ hận ta thỏa thích, dù gì cũng không chết được.
Nhưng ngươi hãy nhớ, ngươi, là con chó ta mang về, là người của ta.
Nếu ta muốn ngươi chết thì ngươi không sống nổi quá một ngày, mạng sống của ngươi là do ta định đoạt.”
Nói rồi nàng tiến tới nhặt chiếc roi da bị vứt ra góc phòng hôm qua lên, ánh mắt vụt qua sát ý nói: “Tiểu Úc lại không ngoan rồi, phải phạt ngươi thôi.”
“Cắt!!!”
“Liễu muội, muội thật đỉnh!!!”
“Trời ơi phản diện ngầu quá!”
…
Mọi người xung quanh bàn tán sôi động hơn cả.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Đều là cùng một người, không giống sao được.
Nhìn xuống vẫn thấy Tiêu Dã đang ngơ ngác nhìn mình còn chưa chịu đứng lên, Liễu Nguyệt cười nói: “Sao? Sợ à?”
Người vừa diễn với ngươi chính là Liễu Nguyệt nguyên tác đó.
“Có…có một chút ạ.” Tiêu Dã ấp úng nói, thú thật vừa nãy đúng là cô dọa hắn sợ chết kiếp.
Là hai người khác nhau mà không hiểu sao hắn cảm thấy như phác ra cùng một người vậy.
Không! Tiểu thư người vốn không phải là Thiên Kiêu, ta cũng không phải là tên Tiểu Úc đó.
Tiêu Dã lắc đầu nghĩ.
“Mọi người nghỉ ngơi chút, mười phút nữa sẽ tiếp tục.”
“Lát sẽ là phân đoạn Thiên Kiêu gặp nam phụ Lục Hi.”
Người phụ trách mảng diễn xuất nói.
Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dung đồng thời nhìn về phía đối phương.
Ánh mắt hai người cũng đồng thời va vào ánh mắt của đối phương.
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dung: “…”
“Hừ!” Tiêu Dung quay mặt đi.
Liễu Nguyệt: “Hừ! A Dã, đi thôi.” Nói rồi cô túm lấy cánh tay Tiêu Dã lôi hắn ra ngoài hóng chút gió.
Bây giờ đang là thời điểm giao mùa, gió thổi làm cây cối đung đưa xào xạc.
Và đây cũng là gần thời điểm nhạy cảm của Liễu Nguyệt.
Cảm cúm.
Từ lúc bé tới giờ, cứ tới mùa đông là cơ chế phòng vệ của Liễu Nguyệt kém nhất.
Lúc nào cũng chảy nước mắt, mũi thì khụt khịt, da còn ửng đỏ trông thấy.
Sau đó thì sốt vài ngày, nếu nhẹ hơn thì cảm cúm vài tuần.
Liễu Nguyệt nghĩ: Chả lẽ mình lại dị ứng với mùa đông.
“Hắt xì!”
Vừa nhắc đến xong.
“Tiểu thư, mau vào trong thôi.” Tiêu Dã lo lắng nói, từ khi biết cô mẫn cảm với mùa đông thì hắn cực kì chú ý vì sợ bệnh sẽ trở nặng.
“Ừ.”
“Bắt đầu!”
Một buổi chiều mùa thu, Thiên Kiêu dạo bước trong hoa viên.
Bóng người xa xa làm sự tức giận ban nãy đối với Tiểu Úc như vơi hơn nửa.
Người con trai quay người lại, y là Lục Hi, thanh mai trúc mã của Thiên Kiêu.
Nhưng có vẻ chỉ mình Thiên Kiêu nghĩ vậy.
Lục Hi tới đây là để tìm Thiên Mộc, tưởng nàng đến, y quay người lại, toan nói: “Tiểu M…” thì nhìn thấy người đi tới là Thiên Kiêu, ý cười trên mặt y chợt tắt, nhưng vẫn giữ phép lịch sự nói: “Thiên Kiêu muội.”
Thiên Kiêu nghe vậy thì vui tới nỗi hai má ửng hồng, ánh mắt xấu hổ hiếm thấy, một lúc sau mới ấp úng nói: “Lục Hi ca ca.”
Lục Hi vốn không thích nàng, chỉ gật đầu cho qua rồi xoay người rời đi.
“A!”
Thiên Kiêu chưa kịp phản ứng thì người đã đi mất.
“Cắt!!!”
Liễu Nguyệt như được trở về con người thật của chính mình, ánh mắt như si mê lập tức chuyển sang ghét bỏ.
Tiêu Dung: “…” Không nhất thiết phải thể hiện rõ như thế đâu.
Tiêu Dã đứng ngoài nhìn, tuy biết là diễn nhưng hắn vẫn cảm thấy có một cỗ cảm xúc khó chịu như đang lẻn lỏi khắp trong người.
Luyện tập rồi chỉnh sửa phần đối thoại cho nhân vật đã tốn rất nhiều thời gian.
Đợi đến khi về được kí túc xá thì trời đã nhá nhem tối.
Tiêu Dã đưa Liễu Nguyệt về kí túc xá rồi mới yên tâm.
Kí túc xá nam nữ vốn phải băng qua hoa viên mới tới được nên nó đã trở thành chỗ hẹn họ của những cặp đôi yêu nhau.
Tay trong tay có, ấp úng e thẹn có, ôm nhau hôn hít có, thể loại nào cũng có.
Nhưng trong mắt Tiêu Dã, điều đó chỉ khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Quá khứ mà hắn vốn muốn chôn sâu lại như từng chút từng chút một hiện ra.
Thật kinh tởm!
Tiêu Dã bỗng che miệng muốn nôn..