“Ngươi là Liên Tử Phục?” Liễu Nguyệt nhìn người trước mắt hỏi.
Tên khốn này là thằng đứng sau việc Tiêu Dã hắn bị thương ư?
Nhìn một lượt tổng thể, cô không nói nhiều lấy cây kiếm ghỗ trộm được từ trong phòng dụng cụ ra.
Chỉ về phía y nói: “Động đến người của Liễu gia ta là không được rồi đó Liên Tử Phục.”
Liên Tử Phục nhìn cô, hỏi: “Ngươi là chủ tử của tên A Dã?”
“Nếu không ngươi nghĩ là ai?” Cô nhướn mày đáp.
Hiện tại Liên Tử Phục cùng đám người phía sau y đang bị cô chặn lại giữa đường về lớp.
Không muốn để Tiêu Dã biết nên cô đã giấu hắn đi tới đây để giải quyết mọi chuyện.
Cả bọn giờ đang ở góc khuất của khuôn viên trường, khác với nơi Liên Tử Phục chặn Tiêu Dã, chỗ này rộng rãi, nhiều cây cỏ, sẽ hạn chế được tầm nhìn nếu đánh nhau.
Nhưng có thể có người đi ngang qua đây bất cứ lúc nào nên Liễu Nguyệt không định kéo dài thời gian thêm nữa.
Cô lạnh giọng nói: “Hôm qua các ngươi đánh hắn như thế nào thì hôm nay ta cũng sẽ cho các ngươi ra bã như thế...” Dừng lại một chút, ánh mắt cô tràn đầy sát ý, nói: “Hơn nữa còn đau đớn hơn.”
Cả đám người như bị dọa sợ trước dáng vẻ nồng nặc địch ý của cô, nhưng Liên Tử Phục nào chịu để bản thân bày ra dáng vẻ sợ hãi trước một đứa con gái, y đang có cả đám người phía sau cơ mà.
Vì thế kiêu ngạo nói: “Bình tĩnh đã nào Liễu nhị tiểu thư, để một đánh với sáu thì có vẻ không công bằng cho ngươi lắm, hơn nữa lại còn là nữ nhi.
Ta biết Liễu nhị tiểu thư đây luôn yêu quý kẻ hầu của mình, nhưng cũng không nên đến nỗi này chứ.
Chi bằng ngươi biết tự lượng sức mình, may ra mọi chuyện mới có thể giải quyết trong hòa bình được.”
Liễu Nguyệt lười nhiều lời với y, vẫn là giọng nói vô cảm vang lên: “Tới đây.”
Liên Tử Phục thực sự đã mất hết kiên nhẫn với cô, nghe vậy thì không khỏi nói: “Vậy thì lát bị đánh phiền tiểu thư đây đừng về khóc lóc mách cha mẹ nhé.”
Cô lên tư thế, từ tốn nói: “Lên đi.”
“Ủa A Nguyệt?”
Cả đám nhất loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, Liễu Nguyệt nhìn thấy Diệp Chi Lăng.
Y đứng lấp ló ở bụi cây gần đó, có vẻ như chưa biết chuyện gì đang diễn ra mà gọi cô.
Diệp Chi Lăng bước đến, vẻ mặt từ khó hiểu liền chuyển sang xanh mét.
Quanh người Liễu Nguyệt tỏa ra luồng khí nguy hiểm, tay còn cầm kiếm gỗ, có thể không gây chết người nhưng cô đã ra tay thì chỉ có sát thương mạnh.
Còn đám đằng kia nữa, lại gây chuyện gì đụng chạm tới con người này rồi!
Sắp có đánh nhau!
Y hoảng sợ nghĩ.
“Người quen của Liễu sư muội à? Đến vừa hay, lại đây cùng đánh nhau, coi như ta không ỷ đông hiếp yếu.” Liên Tử Phục chỉ tay về phía Diệp Chi Lăng, không mặn không nhạt nói: “Được chứ tiểu sư đệ.”
Diệp Chi Lăng mặt mũi trắng bệch nhìn y, không biết đáp thế nào.
Y là người theo trường phái thư sinh nho nhã, giỏi ăn nói hơn giỏi đánh nhau.
Khác với cô, tạo hình của Diệp Chi Lăng trong nguyên tác chính là vậy, giờ bảo y đánh nhau khác nào ép chết y.
Hệ thống tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà trừ điểm OOC của mình.
Diệp Chi Lăng khóc trong lòng.
Nhưng huynh đệ tốt đang gặp truyện không lí nào lại để im, y cũng vén tay áo lên dũng khí nói: “Nhào vô!”
Liễu Nguyệt: “...” Cái tên trói gà không chặt này, là tính giúp đỡ hay ngáng đường đây.
“Ngươi đứng im để ta xử lí bọn chúng.” Cô hạ giọng xuống nói với y.
Diệp Chi Lăng vô cùng tin tưởng vào khả năng chiến đấu của Liễu Nguyệt, tận mắt y đã được chứng kiến điều đó, vì vậy Diệp Chi Lăng lập tức gật đầu ngoan ngoan làm một khúc gỗ trong trận đánh này.
Liễu Nguyệt xoay kiếm, lao vút lên phía trước.
Liên Tử Phục có luyện võ, thân thể nhanh nhẹn né được đòn tấn công đầu của cô, nhưng đám người đằng sau không phải ai cũng né được như y.
Một kiếm của cô đánh tới đã đả ngã hơn phân nửa, Liễu Nguyệt không chút lưu tình đá một cước thật mạnh vào mặt những người vừa ngã xuống.
Giọng nói tàn nhẫn: “Tất cả mới chỉ là khởi đầu thôi.”
Nói rồi cô lại hướng tới mục tiêu tiếp theo, đám người vừa né được đòn đánh còn đang đứng lạnh lặn kia.
Vẻ mặt ai lấy đều sợ hãi, lúc này Liên Tử Phục gào to: “Mau áp chế nó!”
Như nhận được chỉ thị, cả đám bắt đầu hợp lực vây quanh cô.
Liễu Nguyệt cười khẩy, đáy mắt lóe lên tia thích thú.
Cô nhảy lên, quật ngã đối tượng đầu tiên, sau đó thứ hai...Bỗng lúc này, ánh mặt trời sau lưng cô bị một bóng đen không xác định che khuất, Liễu Nguyệt quay mặt lại nhìn.
Đồng tử cô hơi co lại, Liên Tử Phục đã không biết đứng sau lưng từ bao giờ lợi dụng sơ hở ngay lúc này của cô mà dồn sức tấn công tấn.
“A Nguyệt!” Diệp Chi Lăng vội lao tới, nhưng khoảng cách này là không đủ để y kịp thời ngăn cản.
Bỗng lúc này một thân ảnh vụt tới, chân dài nhắm ngay vị trí phần bụng mà đá thật mạnh vào khiến Liên Tử Phục trợn to mắt, cả cơ thể bay ra xa rồi tiếp đất đầy đau đớn.
Tiêu Dã ánh mắt mang theo thập phần sát ý nhìn chằm chằm y mấy giây, sau đó dời tầm mắt nhìn xuống cô, cảm xúc của hắn đã dịu hơn khi thấy cô còn lành lặn, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Tiểu thư, người sao dám tới đây một mình.”
Liễu Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ cười nói: “Là do ta quên mất không gọi ngươi theo.
Đúng là quá đãng trí rồi nhỉ A Dã...”
Tiêu Dã nheo mắt lạnh lẽo nhìn cô: “...”
Có quỷ mới tin được người.
Hắn quay mặt đi, không nói chuyện với cô nữa.
Liễu Nguyệt biết, lần này lại làm gia hỏa kia giận rồi.
Tiêu Dã tiến tới chỗ Liên Tử Phục, có chút thô bạo mà túm lấy áo y kéo lên, Liên Tử Phục khó khăn mở mắt, cú đá ban nãy của hắn đã khiến y suýt ngất đi vì đau đớn.
Giờ phút này đây lại đối mặt với con người đáng sợ này, Liên Tử Phục thật sự muốn kiểm tra lại trí nhớ của mình một chút, xem xem người đang cầm áo mình và kẻ bị đánh ngày hôm qua có phải là một không.
Tiêu Dã nhớ lại lúc đó bản thân vì thấy cô lâu không về mà sốt ruột đi tìm.
Linh cảm mách bảo hắn có chuyện không ổn, hắn hỏi tất cả mọi người, chạy đi tìm từng ngóc ngách của Hồng Cử.
Cuối cùng nhìn thấy cô đang một mình đánh nhau với cả đám hôm qua chỉ với một cây kiếm gỗ.
Đây là đi vệ sinh trong miệng cô nói ư!
Khi đó cả người hắn như có lửa giận cực độ tuôn trào khắp cơ thể.
Đôi mắt sâu thẳm tựa không thấy đáy cứ như vậy tản ra hàn ý lạnh thấu xương.
Hắn đã dặn cô rồi, không được phép đánh nhau.
Là cô không nghe lời, còn giấu hắn đi xử lí bọn này, nhiều người như vậy, nhỡ cô bị thương thì sao? Sau đó hắn thấy Liên Tử Phục xuất hiện đằng sau cô, chuẩn bị tấn công cô.
Không chút nghĩ ngợi hắn lao vọt lên, cú đá như dồn hết sự tức giận vào đó, đá một cái thật mạnh khiến y bay ra xa.
Nhiêu đó vẫn chưa đủ, Tiêu Dã hắn giờ đang rất tức giận, mà vừa hay cái tên Liên Tử Phục này có thể trở thành bao cát trút giận cho hắn.
Ở nơi Liễu Nguyệt không nhìn thấy, vẻ mặt Tiêu Dã âm trầm, đôi mắt tỏa ra sát ý ngút trời nhìn chằm chằm Liên Tử Phục từ trên cao xuống, giọng nói như từ dưới địa ngục vang lên, chỉ hắn và y nghe được: “Đáng nhẽ ngươi không nên động vào tiểu thư.”
Liên Tử Phục đã thực sự bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch, dưới sự cưỡng ép của Tiêu Dã mà khóc lóc xin tha: “Ta chịu thua! Không đánh nữa! Làm ơn...Có ai không!...”
Bốp!
Tiêu Dã đánh y, một đấm, rồi lại một đấm.
Liễu Nguyệt không có ý can ngăn, dù sao đều là do tên đó chủ mưu, hơn nữa còn dám ra tay đánh người của cô trước.
Tình hình hiện tại coi như là ăn miếng trả miếng thôi.
Nghĩ vậy, Liễu Nguyệt ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, đám người bị cô bón hành ban nãy giờ trông có vẻ vẫn ít vết thương quá, chưa đủ.
Vì vậy tay cầm kiếm siết chặt, lại vung xuống lần nữa...
Diệp Chi Lăng vẻ mặt hoang mang đứng ngây ra như trời trồng chứng kiến toàn bộ: “...”
Hai người này, Liễu Nguyệt thì không còn gì để nói rồi.
Nhưng mà Tiêu Dã hắn, nam chính, chẳng phải luôn là người hành động bình tĩnh sao! Sao giờ trông hắn còn điên hơn cả cô vậy!
“Rốt cuộc có chuyện gì ở đây!”.