Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu



Phía sau viện của Chu gia là một cánh rừng xanh um tươi tốt, khi vào đông thì âm u lạnh lẽo nhưng đến hạ thì lại cực kỳ mát mẻ.

Trương ma ma vốn còn lo lắng buổi tối sẽ nhiều muỗi nên đã chuẩn bị màn và huân hương xong từ sớm.

Ai ngờ lại yên giấc cả một đêm, khi mở mắt thì sắc trời đã tờ mờ sáng, cửa sổ hơi hé khiến cho trong không khí đều là hương thơm thanh mát của cỏ cây, hoàn toàn không giống như lúc còn trong phủ, ngày ngày đều bị nóng đến tỉnh giấc.

Bà nằm ở trên giường một lúc mới nhớ ra, ôi chao, hôm nay cô nương phải đi học!

Xoay người một cái đã mặc xong quần áo, bà thuận tay lay tỉnh Trương Thanh Sơn vẫn còn đang ngủ say ở bên cạnh.

"Dậy dậy, mau đi đun ấm nước nóng."

Sau đó, bà phủ thêm áo ngoài, đi thêm mấy bước qua hành lang nhỏ là đến phòng Cửu cô nương ở.

Cửu cô nương ngủ ở đông phòng, cửa sổ lớn nhất, hướng tốt nhất, cho dù đến ở nông thôn, Trương ma ma vẫn cố hết sức cho cô nương nhà bà bố trí tốt nhất.

Rèm giường là sa mỏng Vân Hồng mới treo lên hôm qua, đệm giường cũng cùng màu với sa mỏng Vân Hồng, phía trước treo một rèm châu, ánh sáng mỏng manh chiếu vào khiến cho hạt châu lung linh rực rỡ.

Vén nhẹ rèm lên, trước mắt lập tức xuất hiện một tiểu cô nương đang điềm tĩnh ngủ, miệng nhỏ hơi nhấp, hai má đỏ ửng tự nhiên, hàng mi dài như cây quạt nhỏ.

Tuy tiểu cô nương là do Trương ma ma nuôi lớn nhưng mỗi lần nhìn thấy dung nhan khi ngủ của cô nhóc thì trong lòng bà đều cảm thấy ấm áp, khuê nữ tốt như vậy mà trong phủ lại không ai thích!

Bà duỗi tay cầm lấy bàn tay mập mạp của cô nương nhà mình, nhẹ lay.

"Cô nương, rời giường thôi, ông mặt trời đã dậy rồi."

Trẻ con ham ngủ, Trương ma ma gọi rồi lại gọi, tuy hai mắt bé con đã mở nhưng cả người vẫn mơ hồ, hai tay duỗi về phía Trương ma ma.

Trương ma ma duỗi tay ôm bé lên, biết lúc mới tỉnh nhóc vẫn còn buồn ngủ, cho nên vừa nói chuyện với nàng vừa bước đi chầm chậm quanh phòng.

"Hôm nay cô nương phải đi học, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"

Cả cơ thể của tiểu cô nương đều ghé lên vai của Trương ma ma, tóc mềm buộc lại phía sau tai.

Trương ma ma cũng không thúc giục gì, chỉ ôm cô nhóc tiếp tục đi thêm mấy vòng, thấy đôi mắt nhóc mở hết mới ôm đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, Trương Thanh Sơn ở bên kia cũng đã chuẩn bị xong cháo, Trương ma ma trực tiếp ôm tiểu cô nương đi vào nhà chính.


Đặt hài tử lên trên ghế, bà khom người buộc khăn ăn cho nhóc cẩn thận, sau đó tiểu cô nương tự mình cầm muỗng, bắt đầu ăn.

Thấy cô nhóc bắt đầu ăn, lúc này Trương ma ma mới xoay người thu xếp một đống đồ ở bên cạnh, mấy thứ này đều là thôn dân đưa đến tối hôm qua.

da thú của Trần gia, quả khô của Trương gia, trứng gà của Lý gia, đồ đều không quý giá nhưng đều quan trọng chính là tâm ý.

Ngày hôm qua thấy được một màn hung mãnh của thôn dân, trong lòng Trương ma ma vẫn còn lo lắng.

Tuy rằng đám trẻ của thôn Lưu Vân không bị thương nhưng dù sao cũng là bởi vì cô nương nhà mình mới dẫn đến đánh nhau.

Lúc này mới vừa vào thôn đã gây ra ầm ĩ lớn như vậy, còn cho rằng thôn dân sẽ gây khó dễ nhà mình, ai ngờ, vừa qua cơm chiều thì mọi người đã đồng loạt đưa đồ đến...

"Cô nương, ngày hôm qua chơi có vui không?"

Tiểu cô nương ăn đồ, đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nghe thấy lời Trương ma ma thì gật đầu: "Vui ạ!" Hai mắt cô nhóc cong cong, rõ ràng là chưa quên chuyện ngày hôm qua.

Trương ma ma ngồi xổm xuống bên người nhóc, nhìn đôi mắt cô nương nhà bà đã linh động hơn rất nhiều so với ngày thường: "Vậy cô nương phải chơi cùng các ca ca thật tốt, phải thích thúc thúc thẩm thẩm trong thôn, được không?"

Nếu sớm biết cô nương sẽ vui vẻ khi ở chỗ này như vậy thì nên sớm đến đây để khỏi chịu tội mới phải.

"Vâng!"

Tiểu cô nương chớp hai mắt, ngoan ngoãn đáp ứng.

"Thật ngoan."

Trương ma ma cười tủm tỉm, xoa tóc của nàng.

Sau khi dùng đồ ăn sáng xong thì mặt trời cũng đã hơi nhô lên, từ đây đến chỗ Tô Tam nương còn phải đi thêm một khắc.

Sợ nắng sẽ làm hại cô nương nên Trương ma ma cũng không chậm trễ nữa, khoác tay nải lên xong bèn đi ra cửa.

Lúc sáng sớm chính là thời điểm bận rộn nhất, sau khi ra khỏi cửa viện thì dọc theo đường đi đều nghe tiếng ồn ào nhốn nháo, có tiếng nấu cơm, có tiếng cuốc chạm đất, còn có tiếng người đầy bất đắc dĩ gọi con trẻ rời giường.

Tất cả ở nơi này đều khiến Trương ma ma thấy mới lạ, càng đừng nói đến tiểu cô nương có hai mắt long lanh như lưu ly, nàng không ngừng nhìn ngó khắp nơi.

Cho đến khi đi đến khu đất trống ở giữa thôn, Trương ma ma mới khựng lại, tiểu cô nương trong ngực bà đã nâng lên gương mặt tươi cười.

"Ca ca!"


Trên bãi đất trống ở giữa thôn có một đám nhóc choai choai đang chạy bộ vòng quanh, ở giữa dựng mấy cọc gỗ, rất nhiều đứa nhóc khác đang luyện kỹ năng quyền cước.

Trương ma ma không hiểu mấy thứ này nhưng nhìn một hồi lại cảm thấy một quyền một cước của chúng đều rất ra dáng, ôi, mấy đứa nhóc này là đang được huấn luyện ư?

Dường như Tạ Quân Trạch đang dạy bọn chúng, hắn đang khoanh tay đứng trước cọc gỗ nói gì đó, tuổi còn nhỏ mà dáng vẻ đã rất nghiêm túc, mặt mày vừa toát lên vẻ thanh đạm lại vừa có vẻ nghiêm nghị.

Mấy nhóc choai choai đứng trước mặt hắn đều cao hơn nhưng lại rất thành thành thật thật lắng nghe.

Trương ma ma nổi lên hứng thú, không nhịn được tiến gần thêm mấy bước, nghiêng tai lắng nghe.

"Phía dưới xương sườn, bụng trái bụng phải, phần đùi trong, đầu ngón tay, ngón chân, mấy chỗ này đều có thể dùng sức lực nhỏ nhất để khiến đối phương nếm trải cảm giác đau đớn lớn nhất, còn không để lại dấu vết."

Trương ma ma: ....

Cho nên hôm qua bà nghe được mấy lời như: đánh người không đánh mặt, đánh chỗ khác cũng không được để lại dấu vết là nghiêm túc sao!

Trương ma ma nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng đương nhiên cũng thấy được Trương ma ma.

Tạ Quân Trạch nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang nhìn mình cười trong lòng Trương ma ma, hắn mỉm cười tiến lại gần, khom người đối diện với tầm mắt của tiểu cô nương: "Tối hôm qua ngủ ngon không?" Tiểu cô nương nâng gương mặt cười rực rỡ lên, hai mắt đầy vẻ trông mong nhìn Tạ Quân Trạch.

Đãi ngộ hôm nay so với ngày hôm qua quả là khác một trời một vực.

Tạ Quân Trạch cười xoa xoa tóc của tiểu cô nương, trong lòng lại đang nghĩ đến sợ là đã nhiều ngày tiểu mập mạp kia không dám đến thác nước nhỏ, không biết nên làm sao để câu bọn họ qua đây đây?

Hắn đứng thẳng người: "Chào Trương ma ma, đêm qua có bị muỗi đốt không?"

Thiếu niên mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô, trên người mang theo một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trên mặt tuấn tú thanh nhã lại là vẻ tươi cười dịu dàng ấm áp, một chút cũng không giống con trai nhà nông.

Trương ma ma cũng bất giác đứng thẳng người: "Một đêm ngon giấc, huân hương đuổi côn trùng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa lại không có chỗ dùng."

Tạ Quân Trạch gật đầu: "Mấy thứ hoa cỏ trong viện, còn có hoa ở dưới tường phòng ở đều có công dụng đuổi côn trùng.

Ma ma không cần chuẩn bị thêm những thứ khác đâu."

Cho nên, mấy thứ hoa dại không biết tên kia là do hắn chuẩn bị sao? Trương ma ma đang muốn lên tiếng cảm tạ thì một đám nhóc đã chạy bộ đến trước mặt bà và tiểu cô nương: "Muội muội!" Mấy đứa chạy bộ này còn tốt, có thể chạy vòng qua đây.

Nhưng mấy đứa đang luyện quyền cước bên kia thì khổ rồi, không cách nào đến gần nhìn muội muội, chỉ có thể đưa ánh mắt trông mong hướng về bên này.


Tạ Quân Trạch xoay người, mỉm cười.

"Hai mươi vòng."

Bước chân người dẫn đầu kia khựng lại, bị chân không đứng vững của người phía sau va phải, suýt nữa thì ngã sấp xuống đất.

"Không phải mười vòng sao?"

Tạ Quân Trạch nghiêng đầu, nụ cười càng đậm thêm.

"Ba mươi."

Đám trẻ chạy bộ: …

"Muội muội, đợi bọn ta chạy xong sẽ đến chơi với muội."

"Muội muội, muội muội, muội muội!"

Một đám nhóc choai choai kêu ngao ngao, nhanh chân chạy đi.

Trương ma ma nhìn mà vui vẻ, tinh thần đám nhóc con này phấn chấn nhìn thật thư thái, lúc này Tạ Quân Trạch mới xoay người lại: "Ma ma đây là đưa muội muội đến chỗ dì Tô đọc sách sao?"

Trương ma ma gật đầu: "Thêm lát nữa mặt trời sẽ mọc hẳn, đi đường sẽ phải phơi nắng."

Tạ Quân Trạch gật đầu, hỏi lại: "Vậy lúc ở nhà muội muội đã từng đọc sách chưa?"

Trương ma ma lắc đầu: "Còn chưa học vỡ lòng."

Một tay Tạ Quân Trạch kéo lấy tay tiểu cô nương, tay kia điểm điểm lên cái cằm trắng nõn của bé con.

"Lát nữa gặp."

Nói vậy tức là hắn cũng phải đến chỗ vị phu nhân kia học sao? Trương ma ma còn chưa hỏi ra miệng thì Tạ Quân Trạch đã cười cười, chạy chậm quay trở lại giữa khu đất trống.

Thấy thế Trương ma ma cũng không đứng đây quấy rầy bọn họ nữa, bà ôm tiểu cô nương đi về hướng chỗ ở của Tô Tam nương.

Tô Tam nương ở tại một nơi nằm bên hồ trong trấn bên, tiểu lâu tinh xảo nằm ở giữa hồ chính là chỗ ở của nàng.

Hiện tại đúng là lúc hoa sen nở rực rỡ nhất, một hồ xanh biếc được điểm lên những chấm màu hồng phấn.

Bước lên hành lang được dựng từ những cây trúc, vòng qua ba khúc mới đến cửa chính, bà chỉnh chỉnh quần áo, sau đó giỡ tay gõ ba tiếng: "Tô phu nhân, ta dẫn cô nương đến."

Người mở cửa không phải Tô Tam nương mà là một phụ nhân trang điểm như ma ma có tuổi xấp xỉ Trương ma ma.

"Người còn chưa dậy đâu."


Vừa nói vừa đứng sang một bên để Trương ma ma tiến vào.

Còn chưa dậy? Trương ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đã sáng, không biết nên nói gì.

Trong nháy mắt khi bước vào cửa, cái thấy được không phải là bày biện như những căn phòng bình thường, hơn nữa ở giữa phòng còn bày một đống đá loạn xạ, nhìn thì đều là những cục đá bình thường, còn có một số cục như đã bị vũ khí sắc bén xẻ thành hai, lộ ra lòng đá trắng bóng.

Trương ma ma thật sự tò mò, sao lại có nữ tử bày đá lung tung ở trong phòng.

"Mấy thứ này là gì vậy?"

Vị ma ma kia cười nói: "Thứ mà chủ tử thích nhất chính là chạm ngọc, cũng là thứ người giỏi nhất.

Mấy thứ này đều là đá có thể chứa phỉ thúy, được vận chuyển từ Điền Nam qua đây."

Lời vừa dứt, Trương ma ma lập tức há to miệng, tuy bà không hiểu chạm ngọc nhưng biết phỉ thúy rất quý.

Mấy năm gần đây lại càng hiếm phỉ thúy tốt, đai buộc trán của lão phu nhân ở nhà có khảm một viên ngọc lục bảo chỉ to xấp xỉ cái móng tay, cũng rất ít khi đeo, đều là lúc tiếp khách trong những dịp quan trọng mới lấy ra.

Bà lập tức không dám khinh thường chỗ đá linh tinh kia nữa.

Cũng may tuy Tô Tam nương còn chưa dậy nhưng có dặn dò từ trước.

Ma ma kia trực tiếp dẫn Trương ma ma vào thư phòng, chỉ lên một đống chữ mẫu để trên bàn sách: "Đây là chủ tử để cho cô nương viết lại."

Bảng chữ mẫu được đặt tùy ý đặt trên bàn sách, Trương ma ma biết được mấy chữ, thả hài tử xuống, khom người nhìn bảng chữ mẫu đã ố vàng, nhưng là đồ đã nhiều năm, tên húy được viết ở góc bên phải đã không đọc được nữa, mơ hồ nhìn ra hình như là hai chữ Lan Đình.

Trương ma ma nhíu mày: "Nhưng cô nương còn chưa học vỡ lòng, một nét bút cũng chưa từng viết, đã trực tiếp viết lại bảng chữ mẫu à?"

"Bút nàng cũng chưa biết đâu!"

Ma ma kia đã sớm chuẩn bị: "Yên tâm, chủ tử cũng nói, người không biết dạy trẻ nhỏ nhận mặt chữ thế nào, cũng không có kiên nhẫn dạy cái này.

Vừa khéo gần đây Nhóc Con đang theo tiểu tử Tạ gia học nhận mặt chữ, gọi nó lại đây là được, dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy mà!"

Cho nên ý của "lát nữa gặp" là đã sớm đoán được sao?

Đột nhiên Trương ma ma cảm thấy tay nải trên lưng đặc biệt nặng, nặng đến mức không có chút ý nghĩ nào muốn gỡ xuống.

Trong đó chính là một trăm lượng bạc, vốn định coi như học phí của cô nương.

Hiện tại nên để cô nương học ở đây hay là đến trường học nữ sinh mới ổn đây?

Sau khi tiểu cô nương được thả xuống, cả người cũng không cao bằng chân bàn, nên nhóc ngẩng đầu cũng không thấy được mặt bàn nên cũng không nhìn nữa.

Tiểu cô nương nghiêng đầu đánh giá bày biện khắp thư phòng một phen, cuối cùng tầm mắt khựng lại, ngừng ở trên bệ cửa sổ, trên đó bày các khối ngọc được nhiều màu chạm khắc dở, ánh nắng màu vàng chiếu lên bề mặt, đỏ vàng xanh tím hợp lại thành màu sắc xinh đẹp nhất trong mắt mà bé từng nhìn thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận