Lúc đầu Vệ Đông nhìn thấy tiểu cô nương bị dính mưa ướt nhẹp vốn là không đành lòng, tuy rằng tuổi tác hắn ta thực ra cũng không lớn đến độ có thể coi con gái nhà người ta thành đứa nhỏ, nhưng tim lại tự cho mình là một người lớn cần bảo hộ trẻ nhỏ, chưa nói đến hắn ta cũng không hề có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chỉ biết ôm chặt tiểu cô nương ở trong lòng.
Tuy vậy hắn ta cũng không hề phát giác ra thân hình tiểu cô nương trong lòng đã lạnh như băng.
Vệ Đông bước nhanh, bế tiểu cô nương vào thùng xe.
Nhìn người vừa đến, thiếu niên áo tím nghiêng người lấy một chiếc chăn tím thêu mây nhìn vô cùng kì công quấn chặt lấy tiểu cô nương, sau đó lại nhẹ nhàng bắt lấy một chiếc khăn mềm mại lau khô tóc cho nàng.
Nước mưa làm tóc tiểu cô nương dính bết vào đôi gò má trắng hồng, hai búi tóc xinh xẻo mà Trương ma ma búi cho nàng bị nước mưa xối xuống hơi lệch, trông đến là nhếch nhác nhưng lại tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ bộ y phục đỏ trên người, cúi đầu chuyên chú lau khô một thân ướt rượt.
Làn tóc tiểu cô nương mềm mại, chảy dài trên vai, trên tay hắn, đầu nàng rất nhỏ, chiếc khăn phủ tới cũng đủ bọc kín nửa thân người nàng, làn da mỏng manh, trắng ngần như sứ, mềm mại khiến người ta không nỡ mạnh tay, sợ chỉ một chút bất cẩn cũng có thể làm vỡ.
Lau lau một hồi hắn bỗng nghe thấy tiếng thở dài của tiểu cô nương, bèn đem khăn khô đang trùm trên đầu nàng lấy ra, một đôi con ngươi to đen như viên trân châu đen nhìn thẳng vào mắt hắn không hề né tránh hay sợ sệt.
Bây giờ hắn mới để ý tiểu cô nương này quả thực xinh đẹp, mi thanh mục tú, khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh, đặc biệt nhất là đôi mắt, đôi đồng tử to, nhung huyền, êm ả như bầu trời đêm, lóng lánh như ngàn vì sao.
Chỉ cần liếc mắt một cái liền không thể quên được vẻ diễm lệ của đôi mắt ấy.
Nàng ngồi im lặng trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu an tĩnh nhìn thẳng hắn, đôi mắt mang theo ý cười lấp lánh.
Hắn nhéo mũi nàng: “Ngươi không sợ người lạ à.”
Vừa nãy vì tiểu cô nương thân thể lạnh băng không có một chút hơi ấm nào, nên hắn không có ý gì khác, chỉ chăm chú lau khô nước trên người nàng.
Vậy mà tính tình tiểu cô nương này cũng tốt thật, không khóc không nháo, chỉ lẳng lặng quan sát hắn đang làm gì.
Tiểu cô nương ngồi trong lòng hắn không nhúc nhích, giờ khẽ lùi một chút, mũi nhỏ nhăn lại.
“Hửm, ngươi đây là đang ghét bỏ ta đấy à?”
Lần đầu tiên hạ mình hầu hạ người khác lại còn bị người ta ghét bỏ, mà kẻ ghét bỏ hắn còn là một đứa trẻ.
Tuy nhiên cảm giác này thật mới lạ, bất giác ý cười càng sâu, ngón tay ngọc khẽ búng vào trán của nàng.
Động tác vừa dứt, hắn khẽ chau mày, áp nhẹ lòng bàn tay lên trán tiểu cô nương.
Bên ngoài Vệ Đông đang nhìn chằm chằm Trương ma ma, gương mặt lạnh lùng không giấu được sự rối rắm.
Chủ tử không nói rõ lý do bế tiểu cô nương nhà người ta lên xe, vì vậy Vệ Đông cũng không dám tự tiện nói ra những suy nghĩ trong lòng hắn được, chỉ đành trầm mặc nhìn về phía gia đình Trương gia, hi vọng bọn họ có thể hiểu mình cũng chỉ là đang hành sự theo mệnh lệnh.
Nhưng thân hình căng cứng, trừng mắt, tay đặt trên bội đạo, toàn thân đằng đằng sát khí.
Gia đình Trương gia: …
Cô nương cứ như thế bị người lạ ôm đi, cũng không dám hỏi tên nam nhân như sát thần canh cửa này.
Trương ma ma khổ tâm cực độ, cô nương của bà thật đáng thương quá, bà kích động đến bật khóc trước mặt Vệ Đông.
Huhuhu cô nương của bà, tiểu thư của bà, huhu… Là tại ma ma không có bản lĩnh, không bảo vệ được người huhu.
Vệ Đông im lặng, khóe miệng run rẩy không nói một lời nhìn Trương ma ma không ngừng lau nước mắt, cả gia đình Trương gia đứng sau cũng rất tức giận nhưng không thể làm gì khác chỉ biết trừng mắt nhìn Vệ Đông.
Vệ Đông:..
Đứa trẻ không có ở bên cạnh ta, cũng không phải là ta muốn bế đi!
Thiếu niên áo tím vén rèm xe lên nhìn thấy khuôn mặt Vệ Đông lúc này đang vô cùng bi phẫn, ánh mắt đầy vẻ bất lực không biết nên làm thế nào cho phải, so với hắn ta thì gia đình Trương Gia cũng không tốt hơn là mấy.
Vừa nghe thấy động tĩnh Vệ Đông nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn về phía chủ tử cầu cứu.
“Đứa bé bị sốt nhẹ, lập tức khởi hành đến trấn bên.”
Gia đình Trương ma ma quay đầu lại, chỉ nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của một thiếu niên mà không thấy mặt.
Đứa bé sốt nhẹ?
Vệ Đông bất chấp người nhà Trương gia, hô to hiệu lệnh để đoàn người lên đường, đồng thời phân phó hai người lanh lợi phi ngựa đi trước tìm đại phu, thu xếp xong hắn mới xoay người nhìn gia đình Trương gia nói: “Ta cho hai người hộ tống các ngươi, chúng ta đi trước, hẹn gặp lại ở trấn.”
Đoàn người và ngựa của Vệ Đông đều là ngựa thuần chủng, nhưng bởi vì thứ nhất chủ tử không vội, thứ hai thời tiết quá nóng, nếu phi nước đại ngựa sẽ không chịu nổi, vì vậy vẫn bảo trì tốc độ vừa phải, bằng không xe ngựa nhà Trương gia sao có thể đuổi kịp? Hiện tại tiểu cô nương bị bệnh, phải biết rằng với một đứa trẻ mà nói một khi sinh bệnh thì không thể qua loa, càng nhanh tìm đại phu thăm khám càng tốt.
Từ nơi này muốn đến trấn nhỏ gần nhất, người bình thường đi hết ước chừng một canh giờ, bọn họ chỉ cần nửa khắc đã đến nơi.
Đoàn xe phía trước rất nhanh đã không thấy bóng dáng, Trương ma ma lòng như lửa đốt: Cô nương sinh bệnh như thế nào? Có nghiêm trọng không? Bây giờ có khó chịu ở chỗ nào không? Bà giận giữ quay đầu véo mấy người trong nhà, bốc hỏa nói:
“Các người dù gì cũng là nam nhân, đứa nhỏ bị ôm đi, các người ho cũng không dám ho một tiếng.”
Nếu cô nương xảy ra vấn đề gì, xem ta có giận chết mấy người không?
Trương Thanh Sơn quay đầu, trừng mắt với bà: “Bà cũng không tự hỏi bản thân xem, bị dọa đến phát khóc, còn không biết xấu hổ nói ta! Người này thật tình, chỉ biết ức hiếp người nhà!”
“Không thì thế nào? Mắng cũng không dám mắng, mấy người các người cũng đâu có đánh lại được bọn họ?”
Trương ma ma càng nghĩ càng giận, lại không biết cô nương hiện tại thế nào, bệnh nặng không? Lòng bà nóng như lửa đốt.
Bèn nhấc tay Trương Thanh Sơn lên, cắn một cái không chút lưu tình.
“Đau”
“Lão bà đáng ghét này, còn nhỏ bé lắm sao mà vẫn còn giữ cái tật xấu thích cắn người này!”
“Mau buông ta ra, sắp rơi thịt rồi đó!”
....
Nhìn đại phu bước vào bắt mạch cho tiểu cô nương, Vệ Đông đứng canh ở ngoài thấp giọng nói: “Sao lâu thế, chúng ta đến nơi rồi giờ đại phu mới đến?” Hai người kia cưỡi ngựa đi trước, thân thủ lại nhanh, Vệ Đông vốn cho rằng khi đoàn người của công tử đến nơi thì đã có đại phu chờ sẵn, nhưng kết quả tận lúc đoàn người đến khách điếm rồi đại phu mới xuất hiện.
Cố Vân đáp: “Tiếp Thần nữ đương nhiên phải mời đại phu tốt nhất rồi.”
Cố Hạo: “Chúng ta đến đây còn phải đi nghe ngóng xem đại phu nào tốt nhất trấn này mới đi mời, nên chậm trễ.”
Hai tên song sinh ta một câu ngươi một câu, khiến Vệ Đông ong cả óc.
Đây là cặp hộ vệ song sinh: Cố Vân, Cố Hạo.
Hai người đều mười sáu tuổi, là những kẻ theo hầu chủ tử từ khi còn huấn luyện ở quân doanh.
Vì là anh em sinh đôi nên cực kì ăn ý, ngươi nói một câu, ta lập tức có thể tiếp lời câu sau.
Vệ Đông không hiểu hỏi lại: “Thần nữ?”
Cố Hạo: “Tiểu cô nương đó cầu trời liền đổ mưa, không phải thần nữ thì gọi là gì?”
Cố Vân: “Thì đó.
Vệ ca không phải lúc đó huynh cũng có mặt ở đấy sao? Huynh cũng chính tai nghe thấy còn gì, nên phải kính trọng tiểu thần nữ này một chút.
Nếu không may chọc giận nàng ta, có lẽ thần linh sẽ trừng phạt huynh cũng không biết chừng.”
Vệ Đông trực tiếp cho hai tên bát nháo này mỗi người một cái cốc đầu.
Thấy hai người bất mãn xoa trán mới thấp giọng quát lớn: “Chỉ là trùng hợp thôi, cái gì mà thần nữ với chả thần linh.
Đừng ở đây ba hoa chích chòe nữa, nghiêm túc canh gác đi!”
Đúng, lúc đó sau khi tiểu cô nương này hát bài đồng dao cầu mưa, thiên địa lập tức biến sắc, nhưng thế thì sao? Vệ Đông không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Một là vì hắn ta vốn không tin thần phật, hai là, nói đến nghi thức cầu mưa phải lập đàn, dâng hương, trình tế phẩm.
Tình cảnh lúc đó không có gì đáng gọi là cầu mưa cả, nói đứa bé này gọi mưa tới, nghe thế nào cũng thấy khiên cưỡng.
Cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là trùng hợp thôi.
Sau khi vào trấn, đám hộ vệ không nói không rằng, an bài cho gia đình Trương ma ma một phòng khách điếm.
Liếc thấy chiếc xe ngựa xa hoa kia, Trương ma ma lập tức chạy đến, quét một vòng tầng một, rồi vội vã lên lầu hai.
Bà căn bản chẳng cần hỏi chưởng quỹ, chỉ cần nhìn chỗ nào nhiều hộ vệ đứng canh gác nhất là biết rồi.
Thấy Vệ Đông, con ngươi bà lập tức sáng lên, nhanh chóng bước đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, Vệ Đông bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Trương ma ma đang vội vàng chạy lại, thầm nghĩ: Phụ nhân (1) này không định khóc tiếp đấy chứ? Trương ma ma quả thật không muốn tỏ ra yếu đuối khóc nháo lúc này, trong đầu bà chỉ có duy nhất một suy nghĩ không biết cô nương nhà mình thế nào.
Bà định vượt qua Vệ Đông xông vào trong nhưng ngay lập tức đã bị cánh tay hắn ta chặn lại, không kịp phong bị va vào khiến bà lảo đảo mấy bước lùi ra ngoài cửa.
(1): chỉ người phụ nữ đã có chồng.
Cánh tay Vệ Đông vẫn vươn ra, không mảy may nhân nhượng.
“Ngài để ta vào đi, ta chỉ muốn nhìn cô nương nhà chúng ta một chút thôi mà, đó là cô nương nhà chúng ta cơ mà.”
Gương mặt Vệ Đông không chút biểu cảm, “Không có lệnh của chủ tử, bất kì ai cũng không được phép vào.”
Trong lòng sốt sắng không thôi, dù biết không thể nói lý càng không thể to tiếng mắng mỏ nhưng Trương ma ma nhịn hết nổi rồi, xô mạnh về phía Vệ Đông, vừa đẩy vừa hét, “Các người có còn biết lí lẽ hay không, dựa vào cái gì mà không cho ta vào!”
“Huhu, đó là cô nương nhà ta cơ mà, các người vô lí lắm rồi… huhu.”
Cánh tay Vệ Đông vẫn vươn thẳng tắp không hề thu lại, tay trái đưa lên lau nước bọt bị dính lên mặt, biểu cảm lạnh băng không suy chuyển.
Chỉ là sương phòng của khách điếm tất nhiên không có bình phong che chắn, khoảng cách từ ngoài cửa tới giường, dù là chút tiếng động cũng dễ dàng nghe thấy.
Thực ra từ lúc Trương ma ma xuất hiện ở bên ngoài cửa, chàng thiếu niên đã chú ý tới bà, còn chưa kịp lên tiếng để bà vào thì đã xảy ra một màn này, lần đầu tiên gặp tình huống kiểu này, đúng là thú vị.
Sau đó lưng tựa trên giường, nhìn tình thế đang ngày càng căng thẳng bên ngoài cũng không hề có ý ngăn cản, ung dung giương mắt nhìn Vệ Đông đã sắp sụp đổ đến nơi.
“Người xấu, không được bắt nạt ma ma!”
“Hừm?”
Tiểu cô nương dù vẫn đang sốt nhẹ nhưng không còn mê man hay nói mơ như trước nữa, dọc đường đi đều là bộ dạng yên lặng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải hai má cứ nóng đỏ bất thường thì quả thực không thể phát hiện ra được tiểu cô nương này đang bệnh.
Từ lúc ôm vào xe đến giờ, đây là lần đầu tiên nha đầu này mở miệng nói chuyện đấy nhỉ?
Ngay sau đó, nha đầu lập tức nhảy xuống khỏi giường, chập chững chạy tới chỗ Vệ Đông, hai tay túm lên chân y, há miệng cắn.
Tất cả mọi người: …
Người của Trương gia vừa mới từ sau chạy tới nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên là dè dặt nhìn về phía Trương ma ma! Mấy người hầu khác của Cửu cô nương đều không phải kẻ tận tâm, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện trèo cao sang viện khác, Trương ma ma tất nhiên không thể nào yên tâm được, dù đang ở nhà, bà cũng sẽ luôn tay ôm nàng ở trong lòng, lúc hai vợ chồng cãi nhau cũng không kiêng dè.
Khóe miệng Trương Thanh Sơn giật giật.
Bà già chết tiệt này, xem xem, thói quen cắn yêu của bà bị tiểu cô nương học rồi kìa.
Bám cánh tay là Trương ma ma, ôm chân là một tiểu cô nương, Vệ Đông chỉ có cứng ngắc quay đầu nhìn người trong phòng.
Gương mặt cứng ngắc như pho tượng, từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Chủ tử, tiểu nhân có thể xuống dưới xem đại phu sắc thuốc đến đâu rồi không?”
Thiếu niên đang đứng đầu giưỡng khẽ ho mấy tiếng, nhưng vẫn không ngăn được ý cười đang dần tràn ra.
“Đi đi.”
Vệ Đông đi như bay, Cố Vân Cố Hạo quay sang nói vài câu rồi cũng nhanh chóng chạy theo.
Cố Vân: “Huynh đắc tội ma ma của thần nữ rồi!”
Cố Hạo: “Thế nên mới bị người ta phun nước bọt mà không dám mắng lại.”
Vệ Đông trừng mắt nhìn hai người cười trên nỗi đau của người khác kia một vòng rồi nhanh chân xuống lầu.
Ta chỉ cần đi rửa mặt, không cần gì khác nữa! Tiếng bước chân nện liên tục lên sàn gỗ, không để ý tới vũng nước dưới cầu thang, ngã rạp sang một bên lan can.
“Vệ đại ca!”
Cặp song sinh đi theo sau vội vàng kéo y dậy.
Ban nãy Vệ Đông trượt chân, đùi phải trượt hẳn sang một bên, may mà có lan can chặn lại.
“Shh!”
Vệ Đông cúi đầu nhìn chân mình, dăm gỗ trên lan can cọ vào thành vết xước dài ứa máu, quần cũng đã bị rách.
“Mẹ nó chứ! Đúng lúc thật!”
Vệ Đông thầm mắng một câu, bỏ lại cặp song sinh, tiếp tục đi xuống.
Nào ngờ hai tên kia một trái một phải ấn hắn ta ngồi xuống, chăm chăm nhìn vết thương, thần sắc vô cùng chuyên chú.
Vệ Đông đang vội, thấy bọn họ như vậy, chẳng ngại mở miệng trào phúng, “Sao, hai ngươi bị dọa sợ rồi à?”
Sư phụ hai tên này chắc sẽ khóc mất.
Cặp song sinh đồng loạt ngẩng đầu, im lặng nhìn Vệ Đông rồi bất chợt cùng chỉ vào vết thương trên chân y.
“Thần phạt.”
“Báo ứng tới quá nhanh.”
Hắn ta là trò đùa của hai tên này đấy à? Gạt tay hai huynh đệ song sinh ra, Vệ Đông cũng ngồi xuống nhìn cho kỹ vết thương của mình.
Chỉ là quần bị kéo rách, vết thương rỉ chút máu, thế thôi mà? Nhưng nhìn bộ dạng như gặp quỷ của cặp song sinh, Vệ Đông lại cẩn thận nhìn thêm lần nữa, phát hiện hai bên vết vải rách hình như ướt hơn mấy chỗ khác.
Sờ thử, cảm giác hơi trơn, ừm, là gì nhỉ? Đột nhiên tay hắn ta cứng đờ, đây không phải chỗ ban nãy bị tiểu cô nương cắn sao! Từ miệng đứa trẻ con ba tuổi có thể có gì chứ? Toàn thân Vệ Đông như mất cảm giác, chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ về cái quần dính nước miếng này.
Hai dải nước miếng ướt ướt dính dính dài cỡ ngón tay giữa.
Cố Vân ấn đầu, Cố Hạo giữ chân lại nhìn chằm chằm vết thương.
“Đúng chỗ bị cắn luôn.”
“Tiểu cô nương nhà người ta không cắn nổi huynh, nhưng người ta có thần linh giúp sức.”
“Thần phật hiển linh!”
…
Vệ Đông: “Gặp quỷ…”
Vệ Đông vào sương phòng ở lầu hai, cặp sinh đôi cũng lẽo đẽo theo sau.
Vệ Đông mất kiên nhẫn quay đầu nói, “Hai người còn muốn hầu ta tắm à?” Cố Vân lườm hắn ta, “Ai mà thèm cái khối da dày thịt thô như huynh?” Cố Hạo đóng cửa lại, thấp giọng: “Lúc ta với hắn lên trấn, phát hiện có vài nhóm người đang lần theo chúng ta, vì cắt đuôi bọn chúng nên hơi mất thời gian.”
Sắc mặt Cố Vân cũng bớt đi mấy phần đùa giỡn.
“Nếu ta không nhầm, trong đó tuyệt đối không thiếu phần của Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.”
Cố Vân và Cố Hạo đều đã từng rèn luyện trong quân đội vài năm, từ nhỏ luyện tập trong đội Ám vệ, điều tra và phân biệt chỉ là kiến thức cơ bản.
Vệ Đông nghe vậy không khỏi kinh hãi, “Ý các ngươi là, để đối phó với công tử, bọn họ cùng bắt tay rồi?” Mấy kẻ kia không phải chỉ biết đấu đi đấu lại thôi sao!
Cố Hạo gật đầu, “Có thể lắm.”
“Còn chưa kịp bẩm lại với chủ tử.
Lát nữa nói à?”
Vệ Đông trầm tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Cứ coi như ba người bọn họ hợp tác để đối phó với chủ tử thật thì bây giờ có nói cũng vô dụng, chúng ta đã đang trên đường, không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, sau này mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Nói với chủ tử cũng chỉ làm cho ngài phiền lòng hơn thôi, ngoại trừ cẩn thận cũng chẳng còn biện pháp nào khác.