* * *
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.
* * *
Quý Lam làm mặt nghiêm trọng, Huỳnh Nhã Nhã đặt laptop xuống, tựa lưng ra sau rồi bắt chéo chân, đợi hắn nói chuyện.
Hắn kéo laptop của cô qua, tay gõ gõ một lát rồi xoay máy sang cho cô xem trang web của DYA - một nhãn hiệu thời trang vô cùng nổi tiếng trong nước, được rất nhiều nghệ sĩ ưng dùng.
Huỳnh Nhã Nhã khó hiểu kéo máy tính lại, nhìn mấy lần vào nhãn hiệu rồi lại nhìn hắn.
"DYA là sản nghiệp của Quý gia, tôi là Quý Lam - cậu út nhà họ Quý." Hắn tưởng rằng danh tiếng ăn chơi của hắn cũng bay rất xa, nhưng lúc ở bên ngoài thang máy hắn nói tên mình cho cô thì cô không mảy may phản ứng chút nào.
Giờ phút này hắn muốn xem thử phản ứng của Huỳnh Nhã Nhã sau khi nhặt được một "ông tướng".
Đợi mãi không thấy cô có bất kì phản ứng nào đặc biệt, Quý Lam đã bắt đầu thấy muốn tổn thương lòng tự ái thì Huỳnh Nhã Nhã lại ngã lưng ra ghế.
"Lấy gì để tôi tin?" Một thiếu gia ăn chơi có tiếng như vậy, xuất hiện trước mặt cô với cái bộ dạng như ăn mày, tính lừa ai? Ai sẽ tin? Ai? "Nếu có là thật, sao bây giờ anh không chạy đi chơi tiếp đi mà lại ở chỗ tôi?"
Hắn chép miệng, cầm ly nước lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống. "Sức khỏe của ba tôi không ổn lắm, phân chia tài sản vừa xong nên sóng gió trong nhà nổi lên rồi."
Quý Lam kể cho Huỳnh Nhã Nhã biết đại khái tình hình hiện tại của hắn.
*
Nhà hắn tổng cộng ba chị em, song sinh chị cả và anh thứ là Quý Huyền - Quý Lục, Quý Lam là con út.
Tính tình Quý Huyền lạnh nhạt, năm nay 28, một người mẫu kiêm diễn viên điện ảnh có chút tiếng tăm trong giới. Anh thứ Quý Lục này của hắn ngày thường treo trên miệng một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đằng sau dáng vẻ ấy thì vô cùng khó lường, thâm sâu. Quý Lam là con út, nhỏ hơn hai anh chị mình 3 tuổi, năm nay hắn 25, sau khi tốt nghiệp đại học ngành thương mại thì nhảy ra bên ngoài ăn chơi suốt ba năm nay.
Thời gian vừa qua, ba của Quý Lam là Quý Kim Minh có ý muốn chuyển lại quyền điều hành sản nghiệp Quý gia cho bọn hắn, Quý Huyền không có hứng thú với điều hành tập đoàn thời trang này, bỏ biệt đi nước ngoài cũng đã bốn tháng.
Nhưng Quý Lục thì khác, hắn đã dốc sức cống hiến rất nhiều vào tập đoàn, quyết tâm muốn đoạt cho bằng được quyền sỡ hữu DYA và các công ty con khác của Quý gia.
Nhưng ngày thường Quý Kim Minh rõ ràng yêu thương Quý Lam hơn so với Quý Lục, vì sợ Quý Lam cướp mất chỗ hời của mình, Quý Lục dùng đủ mọi cách tống cổ Quý Lam ra khỏi nhà.
Cuối cùng, vì bị thuyết phục nên Quý Kim Minh nhượng toàn bộ cổ phần của mình trong DYA cho Quý Lục, lại chuyển cho Quý Huyền quyền sở hữu vài mảnh đất và một căn biệt thự lớn ở thành nam vì cô ấy tỏ ý rằng đã có công việc đầy đủ, muốn lập nghiệp riêng.
Còn Quý Lam lẽ ra có thể nắm được vài công ty con, nhưng không viết Quý Lục nói như thế nào khiền Quý Kim Minh dời lại ý muốn giao mấy công ty nhỏ kia cho hắn về vài năm sau.
Hiện tại hắn cầm được 300 triệu, trong đó 50 triệu do Quý Lục cho làm lộ phí trước khi bị đuổi đi, 250 triệu kia là Quý Huyền âm thầm không lời nào lén chuyển sang cho hắn.
Quý Kim Minh và bà Quý thu dọn chuyển ra nước ngoài điều trị cho ông, quyền quyết định lớn nhất hiện tại rơi vào tay Quý Lục.
Lấy cớ để Quý Lam ra ngoài học cách lập nghiệp để vài năm sau về quản lí mấy công ty con kia, Quý Lam chính thức bị đuổi khỏi nhà.
Gặp được Huỳnh Nhã Nhã, đã là ngày thứ hai sau sự kiện "mở rộng cửa thả chó" kia của Quý gia. Thật ra ngày đầu tiên Quý Lam ở trong khách sạn chơi game suốt cả một ngày. Sáng nay vừa trả phòng, cả người đàng hoàng sạch sẽ, sải bước ra bên ngoài hóng gió ăn cơm.
Đâu ai ngờ hắn gặp phải một tên thần kinh lái xe chở hàng quệt phải, bị ngã hẳn vào cái thùng carton vô cùng lớn bên cạnh, thùng lớn như thế hẳn là thùng chứa máy máy giặt hay chứa loa công suất lớn gì gì đó.
Chật vật một lúc không chui được khỏi thùng, hắn rút điện thoại muốn gọi cứu viện thì đã bị rinh lên xe chở hàng.
Rinh rất cẩn thận! Dán băng keo đầy đủ! Rinh nhẹ nhàng đến mức Quý Lam không cảm giác được mình bị rinh lên!
Đến khi nghe được âm thanh đóng cửa xe chứa thì hắn mới phát giác được không ổn. Điện thoại vừa đúng lúc này không gọi điện cho ai được, sim hết tiền rồi!
La hét một lúc vẫn không ai nghe thấy, xe chở hàng đề máy, xuất phát đi đâu đó. Hắn đành chịu, chui thì chui không ra, hét thì không ai nghe, gọi điện thoại cũng không được.
Tầm khoảng gần hai giờ sau thì xe chở hàng dừng lại để chuyển bớt hàng hóa ra, Quý Lam mới được cứu. Bọn họ xin lỗi cả một lúc vì sự cố này rồi lại gấp gáp khởi hành đi, sợ trễ thời gian giao hàng. Quý Lam phủi người muốn đi ăn trưa, hắn đói sắp chết rồi.
À thì lúc này hắn rối người lên phát hiện lỡ rơi mất ví tiền trên xe chở hàng, trên người còn đúng một chiếc điện thoại và một cái thẻ chứa 300 triệu kia hắn nhét trong ốp lưng điện thoại, không hề có tiền mặt.
Đừng hỏi tại sao hắn không rút tiền trong thẻ ra dùng, vì nơi hắn được thả xuống bây giờ là một phố công nghiệp, ngoài trừ nhà máy khắp nơi, đường nhựa được quét tước sạch sẽ và hàng cây xanh được trồng dài trên vỉa hè ra thì không hề có một hàng quán ăn hay một cây ATM rút tiền nào ở xung quanh.
Lạ đường lạ xá, Quý Lam đi bộ tìm đường suốt hai giờ đồng hồ mới tìm được đường đến trong lòng thành phố. Lần đầu tiên trong đời hắn phải cuốc bộ lâu như vậy. Lúc này đã gần 5 giờ chiều, lúc sáng hắn dậy từ trong khách sạn ở thành phố P là gần 9 giờ sáng, trả phòng đã hơn 11 giờ. Có tí việc nên đành dạo một vòng đến 12 giờ mới chịu đi ăn thì gặp phải tình huống muốn phát rồ như trên. Cả ngày này, hắn chỉ mới uống có hai cốc nước lạnh.
Quý Lam tra định vị trên điện thoại, đã đi xa biệt thự Quý gia tận gần 60km, bây giờ hắn không còn trong nội thành thành phố P nữa, mà hắn đang ở thành phố T.
Sức lực đều vì đói mà bị bòn rút sạch, hắn tìm vào công viên công cộng gần đấy, ngồi trên ghế đá thiếp đi nghỉ ngơi.
Sau đó, đèn đường bật sáng, ánh đèn màu trắng hắt vào mắt Quý Lam làm hắn tỉnh.
Thấy cô.
Hắn đã bắt gặp thân ảnh cô.
Cô ấy đang cô đơn ngồi trên bệ ghế đá cách hắn không quá xa.
Hắn thấy cô.
Thấy đồ ăn của cô...