Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh

Lần đầu trong đời trải nghiệm hai trò chơi cảm giác mạnh, Quý Lam cảm thấy vô cùng, vô cùng đáng nhớ!

Thứ nhất, một khi đã gọi là "trò chơi cảm giác mạnh" rồi thì không có cái nào "đỡ mạnh" hơn cái nào nữa.

Ừ. Đều như khủng khiếp như nhau.

Thứ hai, người đàn ông cao to lớn lối một mét bảy tám, nặng sáu lăm kí như hắn, sau khi bị "thảm bay vũ trụ" xốc lên xốc xuống một lúc thì đi cũng đi không nổi nữa, phải nhờ một cô gái đỡ ra ngoài. Nhục nhã biết bao.

Hơn nữa cô gái kia lại chính là Huỳnh Nhã Nhã! Là cô ấy!

*

Quý Lam quyết định mặc kệ Huỳnh Nhã Nhã đi chơi mấy trò cảm giác mạnh của cô, còn hắn thì ngồi ngựa gỗ, ăn kem ăn kẹo bông gòn, Huỳnh Nhã Nhã chơi xong sẽ cùng ngồi ăn kẹo bông gòn với hắn.

Ngày cuối cùng tại thành phố A, bọn họ chơi vô cùng "vui vẻ", đến chín giờ tối thì lên máy bay trở về thành phố T.

Đương nhiên, vé máy bay là Huỳnh Nhã Nhã mua, là hạng phổ thông. Nếu không để Quý Lam mua thì hắn chắc chắn sẽ đốt tiền vào mua hạng thương gia, thậm chí là hạng nhất.

Mười hai giờ đêm về đến nhà, Huỳnh Nhã Nhã lập tức ném mình lên giường, ngủ một mạch đến sáng. Quý Lam cũng về phòng, ôm lấy gấu bông yêu dấu đã vài ngày chưa gặp của hắn mà đi ngủ.

*

Sáng hôm sau, Huỳnh Nhã Nhã thức lúc bảy giờ sáng, sau khi xuống lầu mua bốn cái bánh bao thịt lớn và hai ly sữa bắp mang lên, vừa đúng lúc Quý Lam rửa mặt xong.

Ăn sáng đơn giản xong xuôi, cô chuẩn bị đến phim trường thăm đoàn làm phim.

Quý Lam: "Tôi đi nữa."


Huỳnh Nhã Nhã nhìn hắn vài giây, gật đầu đồng ý rồi sửa soạn chuẩn bị.

_______

Cao ốc An Triết vào lúc tám giờ sáng, tại sảnh tiếp tân là đoàn phim đang chuẩn bị quay những phân cảnh đầu tiên.

Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam xuống taxi, sang đường rồi đi thẳng vào trong.

"Ồ Huỳnh Nhã Nhã đến rồi đấy à. Ơ, theo đằng sau là ai thế?" Cô Trần đang lật kịch bản để hướng dẫn cho diễn viên, thấy Huỳnh Nhã Nhã vừa đến thì chào hỏi. Và người theo đằng sau Huỳnh Nhã Nhã chính là Quý Lam.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn qua Quý Lam rồi trả lời: "Bạn của em thôi."

Cô lại hỏi: "Chị đang bận gì sao? Đã quay đến cảnh nào rồi?"

"À, tôi đang chỉ cho cô bé này diễn phân đoạn 11. Cô bé diễn yếu quá, đến vai trợ lý đơn giản mà thôi cũng gượng gạo." Cô Trần tùy tiện đưa xấp kịch bản sang. "Em làm gì cứ làm đi, tôi vào nhà vệ sinh chút." Sau đó đi mất.

Huỳnh Nhã Nhã nhận lấy kịch bản, đọc lướt phân đoạn 11, nhận ra phần này. Cô nhìn sang cô nàng diễn viên đóng vai trợ lý, đánh giá một chút.

"Em gái, lại đây." Huỳnh Nhã Nhã vẩy tay với cô diễn viên kia.

Cô gái đi đến bên cạnh, biết người trước mặt cũng là người có chức có quyền trong đoàn phim, dè dặt đáp: "Vâng."

Huỳnh Nhã Nhã bắt đầu khai thông: "Đoạn này dễ lắm. Cô cứ việc nghĩ mình giàu nhất cái xóm nát này là được. Kiêu ngạo khó chiều một chút, cho ra dáng trợ lý tổng tài vào. Xem tôi nhé."

Huỳnh Nhã Nhã vuốt nếp áo sơ mi của mình, đứng thẳng lưng, mày nhíu nhẹ lại. Cô lùi về sau một bước, liếc sang cô diễn viên.

"Vô ý tứ!" Đột nhiên Huỳnh Nhã Nhã quát cô gái, làm cô ấy giật mình ngơ ngác.


"Thang máy chuyên dụng của Tô Tổng, há có thể để cô rình rập?" Khí thế của Huỳnh Nhã Nhã bùng phát, như không phải đang nhập vai trợ lý tổng tài, mà thật sự như một tổng tài.

Huỳnh Nhã Nhã khẽ gỡ ghim cài áo trên người cô gái,nhìn sơ rồi nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm đá sang. "Camera? Ai cho cô cái lá gan này?"

Cô gái hoang mang: "Tôi, tôi..."

"Im miệng! Còn rất gan dạ. Dám mang theo máy quay lén. Theo tôi lên phòng Tô Tổng!"

Cô gái: "..." Chị gái, em sợ rồi đó!

Quý Lam đứng bên cạnh nhìn nãy giờ: "..."

Tuyệt lắm, Nhã Nhã nhà hắn lãnh cúp được rồi. Hắn phải về kêu Dư Cảnh nộp cái cúp giải Sao Mai qua cho Nhã Nhã nhà hắn làm đồ trang trí kệ sách mới được.

Huỳnh Nhã Nhã cài ghim cài áo lại cho cô gái, đưa kịch bản cho cô ấy: "Hiểu chưa? Diễn được chứ?"

Cô gái: "Vâng, được ạ..." Ủa thoát vai rồi hả?

Cô Trần vừa lúc này trở lại, nghe hai người hỏi nhau đã diễn được hay chưa thì bước tới hỏi cô diễn viên: "Được rồi sao? Biên kịch Huỳnh giảng kịch bản cho cô hả?"

"À, cũng... gần như thế ạ. Em cũng biết phải diễn thế nào rồi, em đi luyện tập đây." Cô gái trả lời rồi chuồn đi.

Cô Trần quay sang cười vỗ vai Huỳnh Nhã Nhã: "Chuẩn bị quay kìa. Sang bên đó xem với tôi."

Huỳnh Nhã Nhã gật đầu, chậm rãi đến sau máy quay xem mọi người chuẩn bị.

Đứng trong phim trường nhìn bọn họ làm việc, cô nhớ đến tháng trước mình vốn vẫn còn là một diễn viên, giờ đây lại nhàn nhã thoải mái đi dạo trong phim trường mà chẳng cần làm gì. Đúng là thời thế đổi thay.


Cô diễn viên đóng vai trợ lý ban nãy được Huỳnh Nhã Nhã thị phạm cho một lần, giờ phút này diễn vô cùng trôi chảy. Tuy khí thế không bằng lúc Huỳnh Nhã Nhã thể hiện, nhưng đối với một vai phụ nhỏ như vậy đã là vô cùng tốt.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn trái phải một lúc, phát hiện Diệp Gia Linh đi ra từ phòng hóa trang đã chuẩn bị tốt một vai nữ phụ, bên cạnh cô ta vẫn là bóng dáng quen thuộc của Diệp Gia Ngộ.

Đúng vào lúc Huỳnh Nhã Nhã đưa mắt đến trên người Diệp Gia Ngộ, cô ấy cũng nhìn về phía Huỳnh Nhã Nhã.

Phát hiện hai người họ đã chạm mắt nhau, Diệp Gia Ngộ mím môi, dùng một ánh mắt tha thiết đầy ẩn ý nhìn Huỳnh Nhã Nhã, lại giống như thông qua Huỳnh Nhã Nhã để nhìn một thứ gì đó.

Ánh mắt vô cùng khó hiểu, lại toát lên chút cảm tình thân thiết như có như không. Sau đó, cô ấy cúi gầm mặt xuống, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Gia Linh.

Huỳnh Nhã Nhã vẫn nhìn theo Diệp Gia Ngộ. Cô nhận ra chứ, đã nhiều lần cô trợ lí nhỏ này của Diệp Gia Linh dùng ánh mắt kì quái đó để nhìn mình.

Giống như muốn nói lên gì đó, lại giống như buồn bã không nỡ.

Rốt cuộc, ánh mắt kia có ý gì?

*

Sau hai giờ đồng hồ quay chụp trong sảnh tiếp tân, đoàn phim phải chuyển lên quay ở quán cà phê văn phòng nội bộ trên tầng hai.

Huỳnh Nhã Nhã nãy giờ xem diễn thì ít, cầm điện thoại tổ đội chơi game với Quý Lam thì nhiều.

Đúng. Nãy giờ Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam tranh thủ tổ đội với nhau đi đánh phó bản nâng cấp, chủ yếu là Quý Lam vác Huỳnh Nhã Nhã đi đánh quái cho cô lên cấp, chứ hắn thì đang đứng sừng sững trên bảng xếp hạng rồi.

Hai người theo sau đoàn phim, di chuyển lên lầu hai. Toàn cảnh quán cà phê văn phòng nội bộ này của cao ốc An Triết vô cùng thoải mái. Trang trí chủ đạo là màu trắng và màu gỗ mang đến cảm giác vô cùng thanh nhã, xung quanh là cửa sổ sát nền có gắn kính cường lực và ban công kết hợp với bàn dài.

Lúc này, Huỳnh Nhã Nhã chạm mặt với Tống Nghi.

*

Sáng nay Tống Nghi có ba cảnh, buổi chiều có thêm hai cảnh nữa. Cô ta đương nhiên biết hôm nay Huỳnh Nhã Nhã sẽ đến đoàn phim.


Đến bây giờ Tống Nghi vẫn không cam tâm. Dì của cô ta, là mẹ của Huỳnh Nhã Nhã, tên là Tống Chỉ.

Tống Chỉ lấy được ba Huỳnh, ông là giám đốc của một công ty vận chuyển, gia cảnh rất tốt, sau đó Tống Chỉ sinh ra Huỳnh Nhã Nhã, năm Huỳnh Nhã Nhã bảy tuổi thì Tống Chỉ lại sinh thêm em trai Huỳnh Nhiên. Một nhà bọn họ sống vô cùng hạnh phúc, sung túc và có tiền.

Nhưng em trai của Tống Chỉ tên là Tống Chân, bất tài vô dụng cũng chỉ có thể đi làm mướn cho người khác, Tống Chân lấy vợ rồi sinh ra Tống Nghi.

Suốt khoảng thời gian kia đều là Tống Chỉ chìa tay giúp đỡ Tống Chân, đến mức Tống Chân cảm thấy người chị gái gả vào nhà giàu này của hắn, nhất định phải có nghĩa vụ là giúp đỡ cả nhà hắn.

Từ bé Tống Nghi đã ganh tị với cuộc sống của Huỳnh Nhã Nhã. Dựa vào cái gì mà ba cô ta làm lụng mười mấy năm cũng chẳng nên cái gì, còn Tống Chỉ lại gả vào nhà ba Huỳnh, sung sướng thoải mái như vậy?

Tống Nghi thường hay nghĩ, nếu như con gái của ba Huỳnh là cô ta chứ không phải Huỳnh Nhã Nhã, vậy thì cuộc sống của cô ta có phải sẽ tốt hơn không?

Nhưng đến năm Tống Nghi hai mươi tuổi, nghe tin ba của Huỳnh Nhã Nhã đột nhiên mất ngay trong phòng làm việc, trong lòng cô ta mừng thầm.

Phải chăng ông trời đã cho cô ta cơ hội vượt lên trên Huỳnh Nhã Nhã hay không? Cô ta sẽ trở nên ưu tú hơn Huỳnh Nhã Nhã, sẽ nở mày nở mặt.

Đến tháng trước, Tống Nghi tốt nghiệp. Biết Huỳnh Nhã Nhã suốt ba năm qua cũng chỉ là một biên kịch quèn tại đài truyền hình thì rất vui vẻ.

Cô ta đột nhiên muốn trở thành người nổi tiếng, muốn có cảm giác ưu việt hơn Huỳnh Nhã Nhã, nên cô ta quyết định trở thành diễn viên.

Người tính không bằng trời tính, cứ nghĩ từ từ cô ta sẽ nhanh chóng nổi lên, còn Huỳnh Nhã Nhã vẫn sẽ là một biên kịch quèn ở đài truyền hình.

Nhưng không ngờ, bộ phim quan trọng lần này cô ta muốn thử vai, lại là bộ phim do cái "Biên kịch quèn" kia viết ra!

*

Bây giờ chạm mặt với Huỳnh Nhã Nhã ở đoàn phim, nhưng người thu hút tầm nhìn của Tống Nghi, không phải là chị họ của cô ta, mà là thiếu niên đẹp trai đứng sau lưng cô chị họ ấy:

Quý Lam.

_______


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận