*
Tỉnh lại từ trong miên man, Tống Nghi lập tức tươi cười với Huỳnh Nhã Nhã, thân thiết kéo tay thăm hỏi: "Chị họ Nhã Nhã! Chị tới thăm em phải không?" Tuy nói chuyện với Huỳnh Nhã Nhã, nhưng ánh mắt của cô ta lại hay đá về phía Quý Lam.
"Ai nói tôi tới thăm cô?" Huỳnh Nhã Nhã nhạt nhẽo trả lời, gỡ tay cô ta khỏi tay mình.
Tống Nghi mất tự nhiên lùi ra sau một chút, vừa nhìn Quý Lam vừa hỏi: "Chị, anh trai đằng sau là bạn chị hả?"
"Cô hỏi làm gì? Đã trang điểm xong chưa? Thuộc lời thoại chưa? Tôi không muốn phim của tôi trở nên tệ hại chỉ vì cô đâu." Huỳnh Nhã Nhã phiền muộn tránh khỏi Tống Nghi.
Có lẽ nguyên chủ còn có thể kiên nhẫn tiếp chuyện với cô ta, nhưng cô thì không.
Sao phải dành thời gian của mình ra cho một kẻ giả tạo chỉ biết lợi dụng mà chẳng biết ơn?
Né Tống Nghi, Huỳnh Nhã Nhã đi thẳng đến bàn cà phê gần cửa sổ, ngồi đợi đoàn phim bắt đầu quay. Còn Quý Lam, hắn chính là thấy Huỳnh Nhã Nhã ở đâu thì hắn sẽ ngồi ở đó, lúc này vẫn như thế.
Tống Nghi ngỡ ngàng nhìn Quý Lam lạnh lùng phớt ngang qua mặt cô ta, hướng đến ngồi cùng một bàn với Huỳnh Nhã Nhã.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề bố thí cho cô ta một ánh mắt nào.
...
Quý Lam thoải mái gọi hai ly nước chanh, sau đó nhìn sang Huỳnh Nhã Nhã: "Đánh phó bản tiếp không? Tôi gánh cho chị. Chỗ này rơi nhiều trang bị và exp lắm."
Huỳnh Nhã Nhã cười cười, lấy điện thoại ra, đăng nhập vào game.
Đoàn phim bắt đầu quay vài phân cảnh của nữ chính và nam phụ số hai. Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã cũng không cần tránh, cứ ngồi trong khu vực ống kính làm hai vai quần chúng không lương mà thôi.
Bây giờ chưa đến lượt diễn của Tống Nghi, cô ta đành đứng nhìn chằm chằm chỗ Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam đang chụm đầu lại chơi game, trên bàn còn có hai ly nước chanh, chua như tâm trạng lúc này của cô ta vậy.
Từ đằng sau, Diệp Gia Linh đi đến bên cạnh Tống Nghi.
"Nghe nói cô là em họ của Huỳnh Nhã Nhã?"
Tống Nghi quay sang nhìn cô gái vừa nói chuyện. "Có việc gì?"
Diệp Gia Linh nghịch đuôi tóc dài được tết đuôi sam của chính mình. "Không có gì. Tôi là bạn học thời đại học của chị họ cô."
Nhìn nhìn sang hai người đang ngồi trong góc quán cà phê đằng kia, Diệp Gia Linh nhếch miệng hỏi Tống Nghi: "Trông thái độ của cô kìa, thích bạn trai của chị họ mình rồi phải không?"
Tống Nghi mở to mắt, hỏi lại: "Cái gì? Cô bảo bạn trai sao?"
"Một nam một nữ ở chung nhà với nhau, không phải bạn trai thì là gì?" Cô ta bĩu môi. "Tôi ở chung một tòa chung cư với Huỳnh Nhã Nhã. Tôi ở tầng tám, Huỳnh Nhã nhã và bạn trai cô ta hình như ở tầng ba. Lâu lâu còn thấy hai người đó cùng nhau đi ra ngoài nữa cơ." Sau đó Diệp Gia Linh xoay lưng bỏ đi, sai Diệp Gia Ngộ lấy nước cho mình.
Tống Nghi nghe Diệp Gia Linh nói vậy, nắm chặt tay lại, móng tay găm vào lòng bàn tay đỏ cả da.
Huỳnh Nhã Nhã dựa vào đâu mà sự nghiệp một bước phất lên, lại còn có bạn trai tuyệt vời như vậy?
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà cái gì cô ta cũng thua thiệt so với Huỳnh Nhã Nhã?
Dựa vào cái gì cô ta muốn có thì Huỳnh Nhã Nhã đều có được?
*
Diệp Gia Ngộ lấy nước đến cho Diệp Gia Linh, lúc đi ngang Tống Nghi, cô tình cờ thấy được vẻ căm ghét và hận thù trong mắt cô ta.
Tay Diệp Gia Ngộ run lên, cắn môi cúi đầu xuống. Cô biết không ổn rồi. Có lẽ là từ lúc này thì Tống Nghi bắt đầu có ý định gây hại cho Huỳnh Nhã Nhã.
Diệp Gia Ngộ biết, nếu bây giờ cô còn tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn.
Cô phải cứu lấy tất cả, cứu lấy chính mình.
***
Mười hai giờ trưa giải lao, toàn bộ đoàn phim nghỉ một giờ để ăn trưa, diễn viên nào hôm nay đã hết cảnh rồi thì có thể về.
Ba giờ chiều, trời nhiều mây nên không có chút nắng nào. Suốt từ sáng đến giờ đều ngồi ở đoàn phim để xem diễn, Huỳnh Nhã Nhã có hơi chán.
Thế là cô rủ rê Quý Lam ra ngoài mua đồ về đoàn phim. Họ kêu hai thùng sữa chua uống, bảy phần combo trái cây cắt sẵn về, mỗi combo gồm xoài, ổi, nho, dâu tây và dưa hấu.
Lúc sữa chua và trái cây được đưa đến cao ốc, cả đoàn làm phim ai nấy đều mắt sáng rỡ, liên tục hô lên: "Thật cảm ơn biên kịch Huỳnh!"
Đương nhiên, trong số đó đã thiếu mất lời cảm ơn từ Diệp Gia Linh và Tống Nghi. Diệp Gia Linh không có hô lên là do khinh thường, còn Tống Nghi, là vì ghen tức.
Ghen tức tài chính, danh tiếng, và tất nhiên không thể thiếu "bạn trai" của Huỳnh Nhã Nhã rồi.
***
Buổi chiều tối, Huỳnh Nhã Nhã bất đắc dĩ đảm nhận nhiệm vụ giảng kịch bản thay cho cô Trần.
Trần lão sư: "Giảng đi. Để tôi nghỉ chút, mệt chết cái thân già này rồi."
Huỳnh Nhã Nhã: "... Vâng." Cái thân già? Không phải cô Trần chỉ mới ba mươi tám tuổi thôi sao?
Trịnh Quang nhìn Huỳnh Nhã Nhã đau khổ nhận quyển kịch bản, thở dài. Thân là một đạo diễn, hắn cũng phải giảng kịch bản mà! Thậm chí còn giảng nhiều hơn cô Trần nữa! Cũng may nhóm diễn viên phụ này có khả năng lĩnh ngộ cũng không tồi.
*
Quý Lam vẫn luôn im lặng ngồi nhìn Huỳnh Nhã Nhã bên kia đang phân tích nhân vật cho hai cô diễn viên phụ. Đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai hắn.
Quay đầu lại, thì ra là cô Trần đang uống sữa chua. Cô Trần đi đến ngồi xuống cạnh Quý Lam, đặt chai sữa lên bàn, vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón út, cất giọng sâu xa: "Tuy biên kịch Huỳnh nói cậu là bạn của cô ấy, nhưng trông bộ dáng này thì hình như cậu thích cô ấy, phải không?"
Quý Lam nhìn sang cô Trần, rồi lại nhìn về phía Huỳnh Nhã Nhã đang bận rộn bên kia. Mấy ngón tay hắn xoáy xoáy vào nhau.
Ừm, thích rồi. Hắn cảm thấy bản thân như một thằng chập mạch, thích một người theo một cách thật bất thường.
Hắn thích Huỳnh Nhã Nhã từ lúc nào thì hắn cũng không rõ lắm, có lẽ khởi đầu của mầm cây ấy, là sự chu đáo của cô vào đêm đầu tiên cô thu lưu hắn, là sự ấm áp của tấm chăn bông màu xanh ô liu, là một chút chú tâm nhỏ nhoi hắn ít khi nhận được từ những người xung quanh.
Giống như thời học sinh, chỉ cần người ta nhặt trả cho mình một cục tẩy, mình cũng đem lòng thầm mến người ta.
Bên kia, một nam diễn viên đi đến hỏi ý cách bộc lộ cảm xúc với Huỳnh Nhã Nhã, hai người châu đầu lại nhìn vào xấp kịch bản rồi chỉ điểm cho nhau.
Quý Lam nhìn thấy, híp mắt, cầm lấy một miếng xoài trên đĩa trái cây, cắn "crắc" một phát, nhai vài cái rồi bỏ cả miếng xoài vào miệng, nhai thật mạnh. Vẻ mặt khó chịu: "Xoài quái gì mà chua thế này? Phải đánh giá kém!"
Cô Trần nhìn chằm chằm hành động 'chỉ gà mắng chó' của Quý Lam, chật lưỡi lắc đầu.
Khỏi cần trả lời, tôi đều biết tỏng là cậu đang ghen!
...