Triệu Dương có hẹn trước với Huỳnh Nhã Nhã nên vừa đáp xuống sân bay chiều nay, hiện tại đã đến thành phố T.
Sáng ngày mai anh sẽ mang bản in thử đến cho cô xem trước, nếu không có gì phát sinh thì hai tuần nữa tiểu thuyết 《Mắt Trái》 sẽ chính thức được xuất bản và lên kệ.
Huỳnh Nhã Nhã nghĩ nghĩ cái gì, nhắn thêm một câu: [Tối nay đưa sách luôn đi. Tôi để cho anh một bất ngờ trước chung cư của tôi. Tầm 8 giờ tối ấy, đừng đến trễ nha.]
Triệu Dương:?
***
Nhã: [8 giờ có một đơn chuyển phát hạnh phúc, chị nhớ xuống nhận nhé, xem như quà năm mới em gửi sớm cho chị, dù sao cũng sắp tết rồi, không thu phí.]
Trần Kiều đọc tin nhắn Huỳnh Nhã Nhã gửi đến, nghĩ thầm: Sao cô không biết có đơn vị vận chuyển nào tên Hạnh Phúc nhỉ?
***
Huỳnh Nhã Nhã ném điện thoại lên bàn, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, rồi nhìn sang đồng hồ chỉ 17:32, sau đó lại liếc sang nhìn Quý Lam trong bếp đang chế biến nấu nướng cái gì đó.
Đúng là người đàn ông cô nhìn trúng, đảm đang hết sức.
Yêu đương đến nay cũng ba tháng rồi, có chút sớm nhưng phải nhanh tìm thời cơ, sơ múi thôi.:))
Cô đứng dậy khỏi sô pha, lần là chậm rãi, không tiếng động nào đi vào trong bếp. Quý Lam vẫn chưa phát hiện rằng "nguy hiểm" đang dần dần đến gần.
Một đôi bàn tay len lỏi, câu lên, ôm lấy eo của hắn từ đằng sau, cô tựa cả người mình lên lưng hắn: "Bé cưng đang làm món gì đấy?"
Quý Lam hơi đơ ra, không dám cử động nhiều, nhẹ giọng đáp: "Anh đang làm salad thịt băm xốt cà chua, sắp xong rồi này."
"Ồ... Bé cưng đảm đang quá đi..." Hai bàn tay ma quỷ của Huỳnh Nhã Nhã bắt đầu di chuyển, một tay đi lên sờ ngực của Quý Lam, tay còn lại chậm rãi sờ lấn xuống bụng dưới của hắn, còn có xu hướng muốn đi xuống sâu hơn.
Hắn cong lưng, không biết nên khóc hay cười, máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh đến không kịp thở, mặt và vành tai đỏ rần rần: "Em đừng có chọc ghẹo anh!" Gỡ tay cô ra, vừa khổ sở vừa bất đắc dĩ nhìn cô.
Huỳnh Nhã Nhã đen tối cười cười mấy nhịp, quay người lại đi ra khỏi gian bếp: "Bây giờ không ghẹo được thì đành để khi khác vậy."
Quý Lam nhìn theo hướng cô đi, đau khổ lắc đầu rồi lại len lén nhìn xuống đũng quần, lập tức đưa tay lên che mặt lại.
Thật là khóc không ra nước mắt nữa mà!
***
Sau khi ăn tối xong, hai người ai về phòng nấy, việc ai nấy làm.
Đến khi Huỳnh Nhã Nhã làm việc xong, đóng laptop lại rồi đi tắm. Vừa tắm xong thì cũng vừa đúng lúc Triệu Dương gọi đến.
Cô nhìn đồng hồ đang chỉ 20:03, liền bắt máy: "Đợi một chút nhé, tôi sẽ nhờ người xuống nhận sách giúp."
Triệu Dương đáp một tiếng, đã biết, cô lại gửi tin nhắn cho Trần Kiều, nói cô ấy mau xuống dưới nhận hàng. Huỳnh Nhã Nhã thầm nghĩ, có khi hết tối nay luôn cũng chưa được thấy bản in thử đâu, người ta bận đoàn tụ rồi mà.
Cô ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng Quý Lam: "Cưng à, ra đây xem phim tình cảm nè!"
Quý Lam mở cửa phòng, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, để Huỳnh Nhã Nhã kéo tay mình đến cửa sổ sát đất ở phòng khách, kéo rèm ra thật lớn.
"Nhìn dưới kia xem, anh thấy quen không?"
Huỳnh Nhã Nhã chỉ vào người đàn ông mặc áo bành tô dài màu be đang đứng cạnh đèn đường, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống làm người đàn ông nho nhã ấy như đang phát sáng.
Quý Lam nhìn chằm chằm người đó mấy giây, nhận ra rồi lại nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc lại quay sang nhìn cô.
Huỳnh Nhã Nhã: "Phải, tối hôm nay Triệu Dương là nam chính!"
Quý Lam cảnh giác: "Chỉ cần em không nói em là nữ chính thì cái gì anh cũng không sợ." Ai đẹp trai hơn hắn thì đều là mối nguy hiểm cả.
"Hai chúng ta đều là quần chúng hết nên anh yên tâm đi. Trần Kiều mới là nữ chính."
Quý Lam:?
Hai người đó ném đến tám thước cũng không chút nào dính dáng được đến nhau, sao lại là nam chính nữ chính ở đây?
Dưới đường, Triệu Dương nhìn thấy bóng dáng của Trần Kiều, kêu lớn tên của cô ấy, anh lúc đầu chỉ chậm rãi đi đến, sau đó mới gấp gáp chạy tới, vồ lấy Trần Kiều rồi ôm chặt vào lòng.
Quý Lam: "Có cần báo cảnh sát là có biến thái không em?"
"Người ta đoàn tụ, biến thái cái gì? Biến thái cũng biết kêu lớn tên của nạn nhân rồi mới ôm sao?" Huỳnh Nhã Nhã cạn lời.
Chỉ thấy hai người ở bên dưới ôm thật lâu rồi thả ra, khóc lóc rồi lại cười cười, nói vài ba câu rồi hôn má nhau, tay trong tay đi vào nhà.
Quý Lam vuốt vuốt bắp tay: "Trời đông lạnh như vậy, còn đứng giữa đường giở trò yêu đương, điên cả rồi."
Huỳnh Nhã Nhã tặc lưỡi: "Chậc, họ đóng phim tình cảm công khai luôn. Quay qua đây em hôn miếng coi, không thể chịu thua họ được!"
Cô kéo mặt Quý Lam qua, hôn chụt một cái lên môi hắn, vuốt vuốt mấy cái lên tóc hắn rồi mãn nguyện thả ra, thong thả đi vào phòng.
Quý Lam chưa kịp phản ứng lại chút nào, chỉ đơ ra đó vài giây rồi ho khan một tiếng, đi theo Huỳnh Nhã Nhã vào trong phòng ngủ chính: "Đêm nay lạnh quá, mình ngủ chung nha?"
Huỳnh Nhã Nhã chờ cửa, đợi hắn đi vào bên trong, đóng cửa lại, tách một tiếng. Cô khóa chốt cửa, cười cười: "Đêm nay mình thức."
Quý Lam lần nữa đứng hình, vẫn chưa kịp cập nhật chút thông tin nào: "...??"
"Anh tắm rồi nhỉ?"
Quý Lam ngờ vực gật đầu một cái.
"Tiếc quá, em cũng vừa tắm, lát nữa hai đứa mình tắm lại sau vậy." Cô đưa tay đẩy hắn ngã ra giường.
Quý Lam hiểu ra cái gì, mặt lại bắt đầu đỏ lên, hơi thở dồn dập. Chỉ thấy cô ném đến vài cái hộp xanh xanh bạc bạc: "Hôm qua em đi siêu thị, tiện tay cầm vài cái, để hôm nay dùng cũng vừa hợp nhỉ?"
"Ơ khoan, chậm một chút, em thật sự muốn làm hả?"
"Cởi ra.".
"Vậy, vậy giờ chúng ta làm thật đấy hả? Em có định chịu trách nhiệm với anh không đấy?"
"Em nói anh cởi ra!"
"Nhưng mà em..."
"Im lặng! Em chịu trách nhiệm, được chưa?"
***
Đêm qua lúc vừa tắm lại lần nữa, Huỳnh Nhã Nhã có nhận tin nhắn của Triệu Dương lúc gần 0 giờ đêm, rằng sáng hôm sau sẽ đưa sách tới cho cô sau.
Huỳnh Nhã Nhã đợi cả buổi sáng, vẫn không thấy Triệu Dương đến bàn chuyện làm ăn. Cô hỏi Quý Lam: "Triệu Dương chưa tới sao?"
Quý Lam: "Thật ra sáng nay anh thấy anh ta có đến đây, kéo chị hàng xóm và con trai cô ấy đi đâu đó rồi."
Huỳnh Nhã Nhã: "..." Hiểu.
Quý Lam cứ mấy phút lại nhìn cô một lần, bị cô nhìn lại thì ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
"Có việc gì sao? Muốn làm nữa hả?" Huỳnh Nhã Nhã hỏi thẳng.
Quý Lam ho nhẹ, lắc đầu: "Không, không phải mà. Anh chỉ là muốn nhìn em chút thôi... Nhưng mà... em... em sẽ không "chơi" xong rồi bỏ anh đấy chứ?"
Huỳnh Nhã Nhã nghe vậy, đột nhiên có cảm giác muốn đùa giỡn, cô nói: "Đàn ông cũng sợ bị bỏ sau khi lên giường hả? Dù sao thiệt thòi cũng là con gái mà nhỉ?"
"Sao lại không sợ chứ, anh cũng không phải dạng đàn ông đó. Em... chắc cũng không như vậy đâu hả?"
"Nhìn em tồi như vậy hả?" Huỳnh Nhã Nhã bật cười, đứng dậy khỏi sô pha, thong thả đi tới ôm lấy hắn, lại nhẹ nhàng vỗ về: "Trừ phi anh làm gì có lỗi với em, em sẽ không rời bỏ anh. Đối với em, mục đích của yêu đương chính là cả đời, anh thì sao?"
Quý Lam tựa đầu vào trong lòng cô, cũng gật gật đầu: "Anh cũng theo chủ nghĩa yêu là cưới mà, chỉ sợ em bỏ anh..."
"Ai lại ngu ngốc bỏ đi một tên ngốc đột nhiên chạy tới đưa vài trăm triệu cho mình sau khi ăn mấy món đồ ăn vặt chứ? Đã thế còn đưa theo kỳ. Anh có nhớ anh đã đưa cho em tổng cộng bao nhiêu tiền rồi không đấy?"
Hắn ngửa đầu lên: "Bao nhiêu?"
"Cả tỷ lận đó. Mình quen biết tới nay mới bốn tháng, cái thẻ đầu tiên là 300 triệu, hai cái thẻ sau khi anh lấy ví về, đưa cho em là thêm 975 triệu, cộng với tiền đầu tư vào 《Mắt Trái》 là 800 triệu nữa. Hơn hai tỷ!"
Quý Lam: "Ồ." Hắn lại úp mặt vào ngực cô.
Sau đó ngửa mặt lên: "Anh sai rồi, anh không nên giấu em, trong ví anh còn một cái thẻ, còn bao nhiêu anh cũng không nhớ rõ, có lấy ra xài mấy lần. Đại khái... còn bảy hay tám tỷ gì đó đi, đây là tiền riêng anh nhận về mỗi tháng từ cổ phần của anh trong Nghệ Triết của Dư Cảnh đó. Tới nay cũng sáu năm anh là cổ đông của Nghệ Triết rồi."
Huỳnh Nhã Nhã: "..."
Nhóc đáng yêu này hình như đang cố gắng giao nộp toàn bộ tài sản mà hắn có cho cô thì phải.
_______
- MÀN ẢNH NHỎ SỐ 6 -
Lam Cẩm Lý: "Trước sau gì cũng phải nộp tiền lên, nộp sớm một chút có phải khí phách và trách nhiệm hơn không?"
Dư Cảnh: "Không đâu, chỉ làm cậu trông ngốc hơn mà thôi. Không ai trên đời, mới bắt đầu yêu đương ba tháng đầu tiên mà đã đưa cho người ta gần chục tỷ đồng như vậy hết!"
Quý Lam: "Im đi, xem trên cổ tôi nè! Tối qua cô ấy "đánh dấu" tôi rồi nè!! "Dâu tây" nè!!!"
_______