Edior : Chương 24 bị thất lạc nên post chậm, các bạn thông cảm ^,...,^
Và đây là công sức bọn mình bỏ ra nên mong mấy bạn đừng sao chép, reup, hay cover bản edit của bọn mình.
Truyện chỉ được up trên hai trang watt và wordpress cá nhân này.
=============
Cửa văn phòng của Thấm Nhã bị tùy tiện mở ra; trong phòng chỉ còn một mình cô, Lý Cường đã sớm ra ngoài.Vào phòng làm việc của người ta mà lại thô lỗ như vậy, Tịch nữ vương đương nhiên sẽ không thích, buông bút xuống rồi tựa vào ghế nhàn nhạt nói: "Lần sau trước khi vào phải gõ cửa, bất lịch sự như vậy lỡ trong văn phòng có khách thì làm sao?"
Ah ah, tên đồ ăn kia đã sớm chạy mất rồi, nếu như "khách" còn ở, nàng sẽ đem tên đồ ăn kia cắn một cái, xem hắn còn dám đến nữa hay không...Quỷ hút máu liếm liếm miệng, thần sắc ngạo mạn, vẻ mặt tà ác.
Ở chung lâu với Y Nặc Mễ cũng đã lâu, cho nên chỉ liếc sơ cô cũng biết được trong đầu nàng nghĩ gì.
Vẻ mặt kia đích xác là trong lòng nàng đang đầy chủ ý xấu xa.
Được rồi, đúng là không thể kỳ vọng vào việc một con quỷ hút máu hiểu biết lễ nghi của con người được, cho nên dù giận cũng thật là uổng công, tốt nhất là không để ý tới nàng cho xong.
Do đó Thấm Nhã cũng không nói nhiều nữa mà cúi xuống tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Không nói gì? Thấm Nhã không để ý đến nàng, Y Nặc Mễ lại cảm thấy không thú vị.
Tiểu quỷ tiếp đó liền giống như bóng ma lượn lờ vòng quanh mỹ nữ, hai tay từ từ nâng lên làm tư thế muốn nắm lấy giống như trong phim kinh dị: "NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã, chị có muốn mát xa không?"
"Không cần.
Vì hôm nay không phải phẫu thuật nên có rất nhiều chuyện cần tôi phải giải quyết nữa." Âm thanh của Thấm Nhã lạnh nhạt, không thiện ý, rõ ràng là đang muốn đuổi khách không mời này đi.
"Chị muốn xem ảo thuật không?" Y Nặc Mễ đơn thuần chỉ muốn làm trò choThấm Nhã vui, để lấy lòng cô.
Thấm Nhã xoa xoa trán, "Tiểu Mễ, tôi thật sự rất bận, không rảnh cùng cô chơi.
Cô ra ngoài tìm cái chuyện gì đó làm đi, hay là đi chỗ khác chơi cũng được, cô xem cũng lâu rồi không có nửa điểm dị thường gì xảy ra sao, cô kỳ thật không cần ở cạnh tôi."
Thấm Nhã một mình đã quen rồi, cho nên việc có một người luôn kè kè 24/7 thế này cô thấy không được thoải mái.
Thực tế cô không thích xã giao, quỹ thời gian đều là dùng cho công việc, thế nên tới nay cuộc sống vẫn luôn đơn độc, vì vậy càng không muốn cùng một "nhóc con" Quỷ hút máu không hiểu được cuộc sống ngắn ngủi của loài người chơi đùa.
"Tại sao không chơi cùng ta.
Vừa rồi tên kia vào văn phòng của chị, chị không phải cùng hắn chơi thật lâu sao, NGAO, chị tại sao lại chơi với hắn, chị đã đáp ứng ta không cùng hắn ăn cơm mà." Y Nặc Mễ rất tinh ý, vì sao Lý Cường thì lại được Thấm Nhã mời vào văn phòng nói chuyện, còn nàng thì lại đuổi đi? Đãi ngộ khác nhau, bên nặng bên nhẹ, đừng tưởng rằng nàng không hiểu.
"Tôi không có đáp ứng gì hết." Thấm Nhã tỏ ra khó chịu vì trước nay đâu ai có quyền can thiệp vào hành vi của mình.
Cô từ trước đến nay là một người có thói quen độc lập, cái gì cũng đều làm trong chuẩn mực, không cho phép người khác chỉ trích.
"Tiểu Nhã Nhã, có phải chị đang cùng tên kia yêu đương?" Giống như những gì Trần Tĩnh nói.
Thấm Nhã thở dài, dứt khoát nhân cơ hội này giải thích rõ ràng với Y Nặc Mễ.
Tiểu quỷ này cứ thấy ai lại gần cô là lại tỏ ra khó chịu.
Tài liệu xưa kia có ghi lại, Quỷ hút máu đối với "lãnh địa", "thuộc quyền sở hữu" và "lợi ích" các loại thì rất có tính chiếm hữu, một khi thấy có uy hiếp, sẽ trở nên tranh giành quyết liệt.
Chắc tiểu quỷ kia cảm thấy người khác lại gần sẽ làm cho cô gặp nguy hiểm, hoặc là nàng ta sợ cạn nguồn cung cấp "đồ ăn".
Cô kéo Y Nặc Mễ ngồi xuống salon: "Tạm thời thì không tính là yêu.
Nhưng đối với con người, tình yêu, hoặc là một cuộc tình chỉ là chuyện rất bình thường.
Cô sống mấy trăm năm chắc hẳn là cũng thấy qua không ít? Đây là hành vi của con người mà con người là động vật quần cư, nếu điều kiện tình cảm phù hợp thì sẽ bắt đầu ở chung.
Chuyện này vốn rất bình thường, sẽ không làm cô gặp nguy hiểm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ước định của tôi với cô, hiểu không?"
"NGAO~" Quỷ hút máu hiển nhiên nghi ngờ cách giải thích này, "Vậy chị đừng cùng với tên đồ ăn kia yêu đương, chị cùng ta yêu đương là được rồi."
Thấm Nhã bật người, cho rằng tiểu quỷ này đang giở trò trẻ con, nhéo nhéo mũi nàng: "Nói bậy bạ gì đó, cô biết cái gì gọi là tình yêu sao?"
"Tôi đương nhiên biết.Cho nên, TÔI.MUỐN.CÙNG.CHỊ.YÊU.NHAU!"Y Nặc Mễ bá đạo nói, giống như là đang tuyên thệ vậy.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này tốt, như vậy Tiểu Nhã Nhã sẽ không cùng những tên đồ ăn khác nói chuyện yêu đương, hơn nữa...!Trần Tĩnh người kia nói, vốn dĩ nàng có cảm giác với Thấm Nhã là vì nàng thích cô.
Nàng đã thích cô, cho nên Thấm Nhã không nên yêu, cô cùng nàng yêu nhau là tốt nhất.
Văn phòng nhất thời yên tĩnh lại, im ắng hoàn toàn, chỉ còn có thể nghe tiếng hít thở của hai người.
Thấm Nhã giống như đang nằm mơ, ngoài ý muốn chính là trong lòng cô cũng không cảm thấy bất ngờ, có lẽ thường ngày Y Nặc Mễ luôn có nhưng hành động không kiêng nể gì với cô nên làm cô sinh ra ảo giác.
Nhưng cái này không đúng, càng không thể nào, không cho phép xảy ra.
"Y Nặc Mễ...!Chúng ta không thể yêu nhau, tôi không thể yêu cô."Thấm Nhã cụp mắt, nhẹ giọng nói.
"Vì sao?"Quỷ hút máu không dễ bị cự tuyệt.
"Cô quên rồi sao, chúng ta không cùng một giống loài, đây là chuyện trời đất luân lý không cho phép, tôi nghĩ loài nào đều cũng cùng ý nghĩ như vậy.Người xưa nói 'Người quỷ khác đường' quy luật chính là như thế." Thấm Nhã thử dùng tư tưởng chung của Quỷ hút máu và loài người để khuyên giải.
"Không có gì là không thể! NGAO, ánh trăng đại thần cùng tổ tiên cũng không có nói không thể cùng đồ ăn yêu nhau." Y Nặc Mễ căn bản không xem lời người kia ra gì.
"Hơn nữa cô là nữ ah.Đồng tính không hướng tới chuyện tình cảm của nam và nữ, chúa tạo ta loài người có nam có nữ là vì thế.Đây cũng là chuyện không nên tồn tại giữa chúng ta, cho nên cô thật sự không yêu tôi, cô chỉ đem tôi trở thành một người bạn đáng tin cậy.Cô....!không cần vì chuyện của tôi mà nói những lời này." Thấm Nhã vẫn luôn cho rằng Y Nặc Mễ cảm thấy chuyện tình yêu của mình sẽ làm cho ước định của nàng thay đổi, vì vậy Quỷ hút máu này mới dứt khoát "tỏ tình" với cô.
"Thật không hiểu chị đang nói cái gì nữa, dù sao ta thích chị, ta muốn cùng chị yêu nhau."Dứt khoát một lời.
"Y Nặc Mễ! Cô chỉ cẩn hiểu một điều, chúng ta là không thể nào, tôi không cùng cô yêu đương gì cả."Giọng Thấm Nhã lạnh xuống, bởi vì thái độ của Y Nặc Mễ lúc này chính là muốn tùy ý làm bậy.
"Vì sao không yêu ta, chẳng lẽ chị không thích ta...." Giọng nói của Y Nặc Mễ nhỏ xuống.
Nhưng trời sinh Quỷ hút mắt tà ác, Y Nặc Mễ cũng không phải là người tốt gì, liền trừng mắt nhe hai cái răng nanh nho nhỏ: "NGAO, ta mặc kệ, ta thích chị, ta muốn yêu!"
Nói xong liền ôm lấy eo Thấm Nhã, nhanh chóng hôn lên đôi môi của Thấm Nhã, khiến cho cô không có nửa điểm cơ hội để phản ứng, mút lấy cánh môi tựa nhưng cánh hoa hồng, đưa lưỡi liếm lên cánh môi, cướp lấy mật ngọt của Thấm Nhã.
Quỷ hút máu luôn tham lam khát máu, đối với con mồi ưa thích sẽ tùy ý chiếm đoạt không chút lưu tình, cường ngạnh ép Thấm Nhã vào một nụ hôn sâu cuồng nhiệt.
Nếu như nói tình yêu là một hạt giống, thì để hạt giống đó nảy mầm như thế nào thì thật là khó mà đoán được.Nếu nó phát triển trong thổ nhưỡng khô cằn và thời tiết giá lạnh, nó có thể sẽ phát triển và trở nên cứng cỏi, hoặc cũng có thể không bao giờ nẩy mầm được.
Nếu đợi chờcho tới mùa xuân rồi gieo trồng, có thể nó sẽ hướng về ánh sáng phát triển mạnh khỏe, nhưng cũng có thể, bởi vì chờ đợi, mà không bao giờ có được cơ hội được gieo trồng.
Cho dù có tính toán thế nào đi nữa, nhưng ai có thể xác định được điều gì?
========
Thấm Nhã tuy có thể ở trước mặt Y Nặc Mễ luôn giữ được thái độ bình tĩnh, nhưng cô biết rõ trong lòng mình bị ảnh hưởng cỡ nào.
Không biết vì sao, cô luôn muốn trốn tránh tên Y Nặc Mễ lúc nào cũng mang khuôn mặt lúc tà ác kia, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại tránh không được.
Ngược lại Y Nặc Mễ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, từ sau lần "thổ lộ" trôi qua, giống như những lời kia nàng hoàn toàn chưa nói, thái độ vẫn giống như thường.
Có được cơ hội liền quấn lên người Thấm Nhã, liếm liếm, thỏa mãn khát vọng với món ăn ngon.
Cho dù là ngày hay đêm đều kè kè bên cạnh Thấm Nhã để đe dọa những tên quỷ hút máu khác tới gần, Y Nặc Mễ vẫn giống như mấy trăm năm trước theo đuổi mọi loại hứng thú để lắp đầy thời gian vĩnh hằng của nàng.
Mà Thấm Nhã bắt đầu cố ý lẩn tránh.Thời gian bận rộn ngày càng nhiều, sau khi về nhà cũng liền nhanh chóng trốn về phòng ngủ, Y Nặc Mễ đã đáp ứng mỗi khi cô vào phòng ngủ thì nàng sẽ không quấy rầy mình.Lý Cường thỉnh thoảng cũng có mời, nhưng Thấm Nhã cũng giống như không còn hứng thú nữa, luôn lấy lý do bận rộn để từ chối vài lần.
Nhưng đối phó với Y Nặc Mễ tên tiểu quỷ hút máu xảo trá kia, Thấm Nhã cũng tốn không ít công sức.
Y Nặc Mễ biết rõ Thấm Nhã thích nghiên cứu sách lịch sử để tìm ra một số biện pháp mới cho y học hiện đại và một ít lý luận xã hội, nàng bắt đầu mò tìm trong "đống lộn xộn" chất cao như núi được nàng sưu tầm khi ở các nơi trên thế giới, ôm đến một đống lớn sách cổ mấy trăm ngàn năm đến trước mặt Thấm Nhã để "nói chuyện phiếm", kết quả mỹ nữ ta liền ôm đống sách cổ để vào tủ bảo hiểm --- tránh cho tên Quỷ hút máu lật loạt xoạt giày vò sách cổ vô giá.
Y Nặc Mễ biết thật ra Thấm Nhã rất yêu động vật nhỏ, vì vậy mỗi ngày đều phái Orange đến trước mặt Thấm Nhã "gây sự".
Khi thì biến thành mèo khí cầu, khi thì kêu một đống tiểu mèo hoang "xếp hàng nghênh đón" mỹ nữ về nhà, thậm chí trong bệnh viện ở trước mặt bao nhiều người chạy quanh chân Thấm Nhã làm nũng.
Kết quả đại mỹ nữ không chịu nổi Orange giả bộ đáng yêu, liền trực tiếp nắm lấy mèo con đem vào bệnh viện thú y tiêm vắc-xin phòng bệnh, dọa mèo Orange nhà ta phải biến thành balo hình mèo, cả một tuần lễ sau cũng không chịu biến trở lại.
Thấm Nhã giống như trở về lúc trước, là cuộc sống bình thản trước khi gặp kẻ phiền phức nào đó, trái tim trói chặt, một băng sơn mỹ nhân trong sinh hoạt chỉ còn có công việc.
Trong đêm tối hai cái bóng đen một lớn một nhỏ di chuyển không ngừng trên các ngọn cây.
Orange một bên chạy một bên hỏi: "Tiểu Mễ, ngươi tại sao lại bắt đầu đi săn nữa ah meow."
"Hôm nay đã qua ngày trăng tròn rồi, nhất định phải đi ăn chống đói, Orange ta chết đói, NGAO NGAO~" Y Nặc Mễ nhe răng nanh, hướng Orange làm bộ dạng gào khóc đòi ăn.
"Mẫu nhân dọa mèo đâu?"
"Hừ hừ, chị ấy gần đây rất thích lẩn trốn."Y Nặc Mễ bĩu môi.Kỳ thật Quỷ hút máu đối với suy nghĩ của con người trời sinh rất mẫn cảm, bọn hắn có thể thường xuyên nhìn ra được ý nghĩ của con người, chỉ là loại năng lực này có mạnh có yếu.Tâm tư của Thấm Nhã, nàng tuy không thể dễ dàng đoán được giống như những người bình thường khác, nhưng là nàng cũng hiểu được một chút suy nghĩ của Thấm Nhã.
Nàng biết Thấm Nhã là cố ý tránh nàng, không muốn hai người cùng ở chung.
Nếu trong lòng luôn chú ý một người, ngươi cũng dễ dàng đoán được suy nghĩ của người kia.
"Mẫu nhân kia nhìn sao cũng giống loại tôn trọng lời hứa, không phải đã đáp ứng cung cấp đồ ăn cho người sao, ngươi đi tìm nàng đi." Chỉ là ngàn vạn lần gọi nó cùng đi, nó không muốn ah meow.
"NGAO, ngươi đừng ở đó mà nói nhiều, nhanh giúp ta tìm đồ ăn ngon!" Y Nặc Mễ không muốn nói nhiều, liền tung cánh nhỏ bay đi.
.