Ngày 24 tháng 12, lại một mùa giáng sinh đến.
Thấm Nhã mở mắt, bật đèn ngủ đầu giường lên nhìn đồng hồ, đã 8h sáng rồi.
Tất cả cũng nhờ "công ơn" của tiểu quỷ kia mà lâu lắm rồi cô chưa được thức giấc trong ánh ban mai ---- Y Nặc Mễ đã sớm kêu người tới lắp đặt bộ màn cao cấp nhất trong phòng cô, chỉ cần kéo một cái, đang giữa ban ngày phòng cô cũng biến thành tối đen.
Quay đầu qua, tên tiểu quỷ suốt đêm ầm ĩ giờ đang chìm trong giấc ngủ say, ánh đèn ngủ làm nàng nhíu mày, Thấm Nhã cứ thế nhìn Y Nặc Mễ uốn éo sáp lại gần cô, mặt từ từ chôn lên ngực cô.
Thấm Nhã đẩy đẩy cái tên Tiểu Mễ ra, vén chăn xuống giường, kéo màn ra, ánh nắng ấm áp từ từ chiếu sáng cả căn phòng, làm cho người ta tinh thần sảng khoái.
Thấm Nhã không khỏi cười nhẹ một cái, xoay người chuẩn bị gọi Y Nặc Mễ dậy, đáng tiếc mỗ tiểu quỷ dĩ nhiên không biết thưởng thức một ngày đẹp trời như thế này ---- Tiểu quỷ kia sớm đã cuộn tròn chui toàn bộ người vào trong chăn.
Thấm Nhã bình thường luôn bận rộn, khó có được một ngày nghỉ nên có phần hào hứng ra ngoài đi dạo.
Tuy là ngày lễ của phương Tây, nhưng người càng ngày càng nhiều, cũng không còn phải là ngày lễ tín ngưỡng gì nữa, chỉ là lấy một cái cớ tạo cơ hội nghỉ ngơi trong cuộc sống náo nhiệt mệt mỏi mà thôi.
Ngoài đường lúc này vô cùng nhộn nhịp, các cửa hàng đều trang trí hình bông tuyết, cây thông, người tuyết.
Lúc Thấm Nhã đi ngang qua một cửa hàng quà tặng thì thấy được cái chuông hình tròn rất độc đáo, màu vàng cam, chỉ cần động nhẹ một cái liền phát ra mấy tiếng "leng keng".
Màu sắc của món đồ chơi này rất hợp với màu lông cam của Orange, Thấm Nhã kêu nhân viên gói lại hai cái chuông, mua rồi tặng Orange!
Tại sao lại không, dù sao cô chưa bao giờ có người nhà, cũng chưa bao giờ vì người nhà mua quà giáng sinh, lúc này đã có Tiểu Mễ và Orange là người nhà rồi.
Cuối cùng quyết định nên trang trí nhà một lần, dù sao phòng của cô lớn như vậy, lại trang trí theo phong cách hiện đại nhỏ gọn, thế nhưng lâu ngày cũng không tránh khỏi trống trải, thừa dịp lúc này, trang trí một chút là tốt rồi! Vì vậy Thấm Nhã không những mua rất nhiều món quà, còn kêu công nhân tới nhà trang trí cho giống không khí Giáng sinh.
Bận rộn đến tối, Thấm Nhã mới thỏa mãn nhìn căn phòng được trang trí, trong góc phòng đặt một cây thông to hơn người một chút, cành lá xanh mướt khỏe mạnh, bên trên trang trí đèn led nhiều màu, dây ruy băng, bông tuyết, cùng mấy cái tượng trang trí nho nhỏ, và mấy ngôi sao.
Dưới gốc cây được trang trí thành một cái trang viên phủ đầy tuyết.
"Rất tốt, đã xong!" Thấm Nhã treo món trang trí cuối cùng lên cây, vỗ vỗ tay sau đó đi vào phòng ngủ.
Bật đèn, lôi cái tên quỷ hút máu "ưa tối" ra khỏi chăn, Thấm Nhã không nói hai lời liền giúp Y Nặc Mễ cởi áo ngủ ra.
"Oái!" Quỷ hút máu vừa tỉnh ngủ thì liền phát hiện mình hầu như bị "lột trần", mà cái người lột sạch quần áo của nàng chính là.
.
.
"NGAO ah~" Y Nặc Mễ chớp chớp mắt, sau đó bất ngờ bổ nhào lên người Thấm Nhã: "Tiểu Nhã Nhã ~ chị cho dù rất muốn ta đi nữa cũng không thể trực tiếp đem quần áo người ta cởi sạch như vậy chứ ~ đến đây nào NGAO ----"
Thấm Nhã một tay vặn lỗ tai nàng, môt tay đem một cái áo lông quăng lên đầu nàng: "Tôi không phải đem em cởi sạch, mà là giúp em mặc lại!"
"Chúng ta Huyết tộc có được huyết thống cao quý, tổ tiên phù hộ chúng ta không bị rét lạnh NGAO!" Quỷ hút máu giật nhẹ áo lông, biểu lộ muốn đánh rắmnhưng không được.
"Không sợ lạnh cũng phải ăn mặc 'bình thường', chúng ta phải đi ra chỗ đông người." Thấm Nhã thỏa mãn nhìn Y Nặc Mễ, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, áo len màu xanh da trời, váy đen ngắn, phối cùng giày ống, quỷ hút máu quả nhiên như trong sách nói mị lực như ma quỷ.
Cái tên tiểu ác ma này chỉ thay đổi cách ăn mặc một chút liền quả thật mê người.
"NGAO, đi đâu?" Tiểu quỷ hút máu vẻ mặt không vui, lại bị bắt mặc thêm một cái khoác lông trắng.
NGAO ~ Trắng trắng trắng!
Rất tốt, biến thành một người ăn mặc bình thường rồi, chình là biến một quỷ hút máu từ đen thành trắng! Mặc như một thiên sứ nhưng bản chất Quỷ hút máu.
Thấm Nhã hài lòng với kiệt tác của mình, nở một nụ cười nhẹ: "Chúng ta đi nhà thờ tham dự Thánh Lễ."
"NGAO!"
"Ah meow!"
"Chị kêu quỷ hút máu đi nhà thờ dự Thánh Lễ!" Y Nặc Mễ và Orange quả thực không tin vào tai mình.
Chỉ có Tịch nữ vương căn bản không để vào mắt sự ngạc nhiên ấy, nhìn nhìn móng tay, nhàn nhã nói: "Cái này thì có gì đâu, dù sao Tiểu Mễ em không phải ba hoa sẽ hát Thánh kinh sao.
Đi nào!" Thấm Nhã sau cùng đem cái nón lông thần trắng đội lên đầu Y Nặc Mễ.
"NGAO ~ trắng trắng trắng, không được màu trắng." Vẻ mặt ghét bỏ.
"Vậy em muốn màu gì?"
"Màu đỏ NGAO ~" Quỷ hút máu tủm tỉm cười dự định ở trong nhà thờ tóm vài đồ ăn tự thưởng.
Vì vậy lúc Thánh lễ vừa mới bắt đầu, từ cổng nhà thờ đi vào một đôi thu hút ánh mắt người khác.
Cái cô gái tóc dài bên phải, khí chất cao nhã mà lạnh lùng, mặc một cái áo khoác dài cắt may tinh giản và đôi giày cao gót màu đen, khí chất trầm tĩnh như vậy xem ra là một người tham gia vào công tác chuyên môn.
Cô gái bên trái tương đối trẻ tuổi, sắc mặt trắng trẻo, vẻ ngoài và khí chất mang theo một loại nguy hiểm nhưng rất hấp dẫn người, tuy khí chất thoạt nhìn tà ác nhưng cũng không làm cho người khác sợ hãi, ngược lại làm cho người khác cảm thấy nàng có sức sống.
Bởi vì bên tay nàng đang ôm lấy một con mèo cam nhỏ, một người một mèo tạo ra một cảm giác rất quái lạ nhưng cả hai trên đầu đều đội một cái mũ Noel màu đỏ.
"NGAO ~ cười cười cười!" Quỷ hút máu nhe răng.
Có mấy giáo hữu thấy một cô bé ăn mặc đáng yêu như thế cũng không nhịn cười rộ lên.
"Ai kêu em đòi nón đỏ, ngồi xuống, còn ngươi nữa Orange." Nhấm Nhã kéo Y Nặc Mễ ngồi xuống hàng cuối cùng.
Thánh lễ chính thức bắt đầu, Thấm Nhã không thể gọi là một tín đồ thành kính, nhưng cô từ nhỏ được tổ chức quốc tế nuôi dưỡng nhận được sự giáo dục của phương Tây mà lớn lên, cho nên dần dần trở thành một thói quen.
Ngược lại cái tên Quỷ hút máu này, Thấm Nhã thấy Y Nặc Mễ cùng mọi người đọc kinh, thật giống như đối với các nghi thức của Thiên chúa giáo rất quen thuộc.
Quỷ hút máu có sinh mạng vĩnh hằng, có thể biết được tất cả chuyện của con người, kể cả các nghi thức đuổi tà đánh quỷ.
Nghĩ kỹ lại cũng rất thú vị.
Thấm Nhã khó có được một lần khuân tuân theo quy củ, giật nhẹ ống tay áo của Y Nặc Mễ, kề tai nói nhỏ: "Tiểu Mễ, em ~ quỷ hút máu thật sự không sợ đi vào nhà thờ?"
"NGAO ah, ta sao phải sợ," Tiểu quỷ liếm liếm miệng, " Hơn nữa ai nói Quỷ hút máu sợ đi vào nhà thờ, những lời này đều là lời đồn bậy."
"Hoàn toàn không ảnh hưởng đến quỷ hút máu?" tựa như việc con người không hề tin vào sự có mặt khách quan của quỷ hút máu, những thế lực thần bí trong tôn giáo cũng hiện hữu, chỉ là nhận thức của loài người không thể nào biết rõ được.
"Đương nhiên không.
Nhân tộc và Huyết tộc có cùng một tổ tiên một chi lưỡng mạch, người kính sợ tổ tiên, thì Huyết tộc cũng như vậy.
Rất nhiều loại pháp khí nói có thể khắc chế được ác ma, thật ra đó đều là đồ vật của tổ tiên, đương nhiên có thể xúc phạm được quỷ hút máu NGAO ~ những cái vật bình thường kia, giống như lúc này, sao có thể xúc phạm được đến Huyết tộc cao quý huyết thống được chứ NGAO ~"
Quỷ hút máu dương dương tự đắc nói, Orange cũng cố chen vào giữa Thấm Nhã và Y Nặc Mễ, rất đắc ý với sức mạnh vĩ đại của chủ nhân: "Hơn nữa Tiểu Mễ của chúng ta là hậu duệ của Hoàng đế, cho nên sức mạnh của huyết thống phương Tây đối với Tiểu Mễ là vô dụng a meow ~ Tiểu Mễ là Huyết tộc được truyền thừa sức mạnh vĩ đại của Hoàng đế đại thần ah meow!" Cái mặt mèo dương dương tự đắc kia thật giống với chủ nhân của nó.
Nghi thức vẫn tiếp tục diễn ra, mọi người có đôi khi sẽ chú ý tới một cô bé xinh đẹp ngồi trong góc Nhà thờ đang xướng ca, "Ta tín duy nhất vạn năng tổ tiên, Thiên Địa vạn vật, vô luận hữu hình vô hình, đều là sáng tạo của Người.
Khẩn cầu ánh trăng đại thần, ban cho ta đất phong, phù hộ ta sức mạnh vĩnh hằng, ban cho ta rất nhiều đồ ăn mỹ vị sạch sẽ, lại để cho tất cả mọi người biến thành mỹ vị đồ ăn ah NGAO ~~ "
Mèo con ngồi xổm bên cạnh cũng giống như bị chủ nhân lôi kéo, cùng chủ nhân kẻ xướng người họa: "ah meow ~ ah meow! Ah ---- Meow.
.
."
Cái tràng cảnh thú vị thế này quả thực chỉ có đêm Giáng sinh mới có thể xuất hiện.
Tất cả mọi người ai cũng nét mặt đầy thành kính, chỉ có Thấm Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như mọi người có thể nghe rõ lời cầu nguyện đem tất cả mọi người biến thành "đồ ăn" của tiểu ác ma, cái kia không dọa ngất mới là lạ.
Đã tới màn cuối của Thánh lễ, mọi người xếp hàng nối đuôi nhau lên nhận Thánh thể.
Thật tốt không có xuất hiện sai sót nào, bình an trôi qua, Thấm Nhã nhẹ nhàng cười, từ trong tay Cha sứ đón nhận Thánh thể."
"Mình thánh Chúa."
"A men."
Y Nặc Mễ ôm Orange đến trước mặt Cha sứ.
"Mình thánh Chúa."
"A meow."
Mèo cam nhỏ nhất quyết há mồm trước Cha sứ nhận bánh dính rượu đỏ.
Cha sứ tóc hoa râm thoáng dừng một chút, im lặng một hồi, sau đó tiếp tục nghi thức.
"Mình thánh Chúa."
"A NGAO."
Tiểu Quỷ hút máu nhe răng cười, cầm lấy bánh, sau đó nhúng nhúng vào trong rượu đỏ, để cái bánh màu trắng biến thành màu đỏ hoàn toàn nàng mới thỏa mãn bỏ vào trong miệng.
Quỷ hút máu yêu thích tất cả các chất lỏng màu đỏ, NGAO ~
Cha sứ lại một hồi im lặng, cái này.
.
.
quái nhân từ đâu tới.
.
.
=======
"A ~ Tiểu Mễ cái này thật quá bất kính ~" Thấm Nhã có chút khó thở, cười xua xua tay, kêu Y Nặc Mễ dừng lại.
"Hì hì ~ người ta vốn chính là Quỷ hút máu NGAO!" Y Nặc Mễ dưới đèn đường ôm lấy Thấm Nhã, cong miệng lên hôn hôn bốn phía.
Thánh lễ trong nhà thờ chua xong, Quỷ hút máu đã ngang nhiên "bắt cóc" tín hữu ra ngoài giáo đường, dù sao ác ma cũng không tin thượng đế.
Thấm Nhã nhìn xung quanh, nhà thờ ở một khu nội thành cổ, cái công viên nhỏ kế bên vì buổi tối giáng sinh nên đặc biệt được các bạn nhỏ hoan nghênh.
Đèn led trên cây nhấp nháy, dưới đất bọn trẻ cầm những cái đèn sao chạy nhảy khắp nơi.
Cô cười cười, "Được rồi, dù sao cũng đã đi ra, Orange lại đây."
Orange nghe có người gọi nó, liền từ trong áo khoác Y Nặc Mễ chui ra.
Thấm Nhã đem một cái ruy băng hồng cột vào cổ Orange, tiếng "leng keng" liền vang lên.
Orange dùng móng vuốt chạm một cái: "Đây là cái gì ah meow.
Mẫu nhân như thế nào có thể cho một ma bộc đeo lục lạc ah meow.
.
." Nó không có móng tay không thể nào tháo nút thắt ra được ah meow.
"Quà Giáng sinh.
Ngươi không thích?" Giọng Tịch nữ vương có chút nguy hiểm, cô tặng quà người ta là chuyện hiếm thấy đó.
"Ah meow.
.
." Orange lặng lẽ chui vào trong áo khoát Y Nặc Mễ, ~! @# $ sao có thể một mèo hành tung bí ẩn trứ danh.
.
.
đeo lục lạc.
.
.
"Còn ta còn ta!" Quỷ hút máu mất hứng, nàng tại sao không có.
"Em?" Thấm Nhã liếc: "Quần áo trên người em toàn bộ là tôi mua đấy.
Của tôi đâu?" Cô mới là người không quá quà đây này.
"Ách, aha ~" Tiểu Nhã Nhã đúng thật là thâm mà, muốn không bị người khác đòi quà thì cách tốt nhất là hướng người đó đòi qua.
Y Nặc Mễ nghĩ một cái, sau đó cười nhe răng mèo: "Ta cũng có quà.
Orange biến!"
Mèo nhỏ Orange từ trong áo khoát một lần nữa chui ra, làm cho người hoa mắt, lập tức biến thành một cái tui cam lớn hình mặt mèo.
Y Nặc Mễ vươn cánh nhỏ, vỗ vỗ, đem túi mặt mèo khiêng lên vai: "Tiểu Nhã Nhã, chị muốn cái gì ah NGAO, chị muốn cái gì ta đều có thể cho chị hì hì.
.
."
Bầu trời đầy sao chiếu sáng, một tiểu ác ma chính cống, trên đầu đội cái mũ Noel, cười đến vẻ mặt vô hại, giống như một thiên sứ có thể thỏa mãn hết nguyện vọng của mọi người.
Có lẽ đây chính là kỳ tích của Giáng sinh, ai nói, kỳ tích không thể xuất hiện ~
Thấm Nhã bị chọc nở nụ cười.
.