Theo như cảnh sát điều tra, những manh mối liên quan đến huyết tộc trên thế giới càng ngày càng được phát hiện nhiều hơn.
Lịch sử cũng đã có không ít ghi chép về việc điều tra quỷ hút máu, đối chiếu với những thứ đó có thể thấy được một số ít hiện tượng thú vị, cứ khi nào hoạt động tôn giáo sôi nổi nhất, thì những ghi chép về quỷ hút máu, hoặc là truyền thuyết về ác ma là nhiều nhất.
Giống như những năm đầu tiên đạo Công giáo được thành lập, con người lần đầu tiên thông qua tôn giáo biết được Huyết tộc có tồn tại, và cũng chính họ đã ra đặt cái tên "Quỷ hút máu".
Nếu nói đến thời Trung cổ, Tây Âu bắt đầu thời kỳ đen tối chìm đắm trong sự mê tín thì quỷ hút máu cũng bị coi là một loài vật tà ác cần bị loại trừ.
Cuối cùng, vào thế kỳ 18, phong trào Khải Mông nổi lên nên sự mê tín theo tôn giáo của mọi người cũng dần dần mất đi, nhưng cũng mơ hồ là sự đụng chạm giữa tôn giáo và khoa học, xã hội loài người đối với chuyện Quỷ hút máu chưa biết được gì nhiều.
Rất nhiều tác phẩm nghiên cứu và văn học nói về quỷ hút máu được xuất bản, đối với hình dáng của quỷ hút máu, qua nhiều thế hệ, cái tri thức đó dần dần làm cho nhiều người mặc định ra---- tuy nhiên đại đa số đều không đúng.
Cho đến hiện đại, tôn giáo và sự mê tín dần dầnsuy thoái, hoạt động tôn giáo lúc này chỉ còn là những cơn sóng nhỏ.
Nhưng cơn sóng nhỏ này dường như không làm bớt đi sự hứng thú của con người với quỷ hút máu, ngược lại giống như sóng lặng trước bão lớn, cứ yên yên lặng lặng nghiên cứu tìm hiểu, chỉ cần có cơ hội là lập tức bộc phát ngay.
Mà Thấm Nhã chính là cơ hội này, lần đầu tiên cảnh sát có thể chứng minh được con người có thể có quan hệ với Quỷ hút máu, biết rõ quỷ hút máu, thậm chí đã tiến hành nghiên cứu, mà trước đó đã biết hết thảy bí mật về loài thần bí này.
Y Nặc Mễ đứng trước một đống giấy báo tạp chí, các loại ngôn ngữ khác nhau xếp đầy trên bàn, không có tờ nào mà không giựt tít điên loạn: bác sĩ thiên tài nắm giữ bí mật của Quỷ hút máu; chuyên gia chuyên khoa não đã phát hiện ra cách làm cho con người trường sinh; Quỷ hút máu có khả năng sẽ tiêu diệt nhân loại; nhà khoa học bí mật của cảnh sát chính là quỷ hút máu, các quốc gia yêu cầu công khai chân tướng.
.
.
"NGAO ah! Nói lung tung, nói lung tung, khắp nơi đều nói lung tung NGAO!" Tiểu quỷ hút máu tức giận đến xì khói, nắm lên đống báo kia há mồn cắn xé, nhe răng trợn mắt làm cả phòng đều vương vãi giấy vụn.
"Tóm lại xét theo thái độ của cảnh sát đối với Thấm Nhã bây giờ càng trở nên cẩn thận, Tào Bằng và Dracula một ngày chưa chết, thì chuyện này cũng một ngày không thể dẹp yên.
Về sau cảnh sát điều tra những manh mối về quỷ hút máu có thể đều không có liên quan gì tới Thấm Nhã, nhưng bọn họ cũng cho rằng cô biết được nội tình trong đó, mọi việc càng ngày càng khó giải quyết." Lý Cường đem cái vali đựng súng ra rồi lắp ráp lại từng bộ phận, quỷ hút máu thật sự thần thông quảng đại, trong căn biệt thự tưởng như chỉ trưng bày những đồ cổ nghệ thuật chơi thôi mà lại có thể tìm được quân trang súng ống hiện đại nhất như thế này.
"NGAO, ta đem bọn họ cắn chết hết, đem Tiểu Nhã Nhã ra! Các ngươi đi theo ta!" Y Nặc Mễ tức giận rống lên biến thành một bộ dạng khát máu, quắt ngón tay với Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân.
"Y Nặc Mễ, cô đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ thân phận của các cô rất đặc thù, Dracula cũng sẽ tùy thời mà xuất hiện, không thích hợp ra ngoài hoạt động, tôi quen cách sắp xếp của cảnh sát, tối nay sẽ nghĩ cách để đi vào."
Cùng lúc đó, Thấm Nhã đang ngồi trên ghế salon lạnh lùng liếc nhìn Alex, hắn làm một cái tư thế "mời": "Tịch tiến sĩ, mời cô đi gặp cấp trên theo lời mời của họ, tôi khuyên cô tốt nhất nên phối hợp với cảnh sát quốc tế điều tra.
Trừ phi cô căn bản không quan tâm đến thứ mình giấu trong phòng thí nghiêm.
.
."
"Anh!" Thấm Nhã nhíu mày, trong lòng phập phồng, cô sớm phải biết khi dặn dò mấy quỷ hút máu kia đem đồ vật trong phòng thí nghiệm lấy thì căn bản bọn họ sẽ không thèm để ý tới.
Trong cái bình nitrogen ở đó có chứa máu của Tiểu Mễ, nếu như bị phát hiện thì thân phận của nàng sẽ gặp nguy hiểm, mà nguy hiểm nhất chính là Alex, như đã biết rõ, nhưng, anh ta tại sao không trực tiếp lấy đi?
"Tịch tiến sĩ, đi thôi." Alex vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi cười thầm.
Thấm Nhã nhất thời cũng không còn cách nào, ngồi trên xe cảnh sát suy nghĩ, càng nghĩ càng không đúng, Alex, máu của Tiểu Mễ, Tào Bằng.
.
.
cô giống như đã sắp nghĩ ra điều gì đó thì ngoài cửa sổ xe một loạt tiếng súng vang lên, trên cửa theo đó cũng có vô số vết đạn.
Đuôi xe cũng bị va chạm mạnh khiến xe bắt đầu nghiêng ngả.
.
.
Thấm Nhã nhìn qua, hai xe của cảnh sát bị một đoàn xe moto vây quanh, xe cảnh sát dĩ nhiên là chống đạn nên vẫn chưa hề hấn gì mấy, đoàn sát thủ bắt đầu hướng bọn họ ném đạn pháo.
Hỏa lực của cảnh sát dĩ nhiên không đủ, Alex ra lệnh lái xe đến một khu nhà kho.
Xe chở Thấm Nhã chạy nhanh vào trong, được hai cảnh sát bảo vệ hộ tống xuống xe, Alex nhanh chóng lái chiếc xe cảnh sát chắn trước chỗ đó, hai bên ở khe giữa khu nhà giao hỏa.
Sau khoảng 5phút, tiếng súng dầy đặc dần thưa đi, hơn nữa tiếng súng càng ngày càng xa, một viên cảnh sát quay người mở cửa: "Hỏa lực đi rồi, bảo vệ mục tiêu lui lại ----- Ah!"
"Người nào! Ah ----" Một người khác hoảng loạn giơ súng lên, nhưng chưa kịp nổ súng thì đã mất mạng.
Một bóng đen quỷ dị thấp thoáng dưới ánh trăng, sắc mặt xanh đen, ánh mắt vô thần, là quỷ hút máu cấp thấp!? Thấm Nhã nhíu mày, nhanh chóng lên xe đem cửa xe khóa lại.
Nhưng khi nãy đã bị va chạm mạnh, lại nhận không biết bao nhiêu vết đạn, quỷ hút máu sức mạnh cũng vô cùng lớn khiến chiếc xe khó chịu đựng thêm, vết rạn trên kính ngày càng lớn.
"Pằng!" Một tiếng súng vang lên, tên quỷ hút máu kia bị bắn một phát ngay tim ngã xuống.
Lý Cường gõ gõ cửa sổ xe: "Tịch!"
Thấm Nhã vội kéo cửa xuống, chỉ vài giây đã phân tích rõ tình hình hiện tại.
Lý Cường xuất hiện ở chỗ này, như vậy có nghĩa là xung quanh tất nhiên không có Quỷ hút máu, sát thủ đều được cảnh sát chắn ở xa giao hỏa, cho nên cô hiện tại an toàn.
Thay vào đó cô nghe ở xa toàn tiếng còi xe cảnh sát, Alex khẳng định đã triệu tập rất nhiều người tới, theo như vậy mà nói.
.
.
"Lý cảnh quan," Thấm Nhã vẫn trầm ổn không chút giống một người vừa trải qua một trận sống chết mà hoảng loạn, giọng nói vẫn tỉnh táo và lý trí, "Anh nghe tôi nói, Alex có vấn đề, nhưng trước mắt tôi không có nguy hiểm gì, giờ anh lập tức tới bệnh viện, trong phòng thí nghiệm của tôi có cất giữ mấy tiêu bản máu.
Anh nhất định phải thật nhanh, khi có được rồi lập tức tiêu hủy ngay!"
Thấm Nhã đọc mật khẩu thùng nitrogen và cách mở cho Lý Cường rồi nói anh ta nhanh lên.
Lý Cường cũng không phải là người lo đủ thứ, nhìn một lượt, Thấm Nhã lúc này không có gì nguy hiểm.
"Cái này cho cô, biết cách sử dụng không? Tốt, cầm!" Lý Cường đưa cho Thấm Nhã một cây súng sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà kho.
Thấm Nhã chưa kịp buông lỏng thì tay nàng đã bị người khác nắm chặt ----
"Ai! Tiểu Mễ!" Thấm Nhã vừa mừng vừa sợ.
Lúc này sắc mặt Y Nặc Mễ rất khó coi, nàng đá cái tên quỷ hút máu cấp thấp đã chết ra chỗ khác.
Nàng cảm giác được một Huyết tộc khác đến gần Thấm Nhã, vội vàng chạy đến, đây là một tên được cho ăn máu quỷ hút máu pha với máu người, cũng không thể xem là quỷ hút máu, nhiều nhất cũng có chỉ có thể xem là nửa người nửa quỷ.
Dracula cùng cảnh sát cấu kết, hơn nữa lại dùng loại quái vật hèn kém này đối phó Thấm Nhã, cơn giận giữ của Y Nặc Mễ cơ hồ lên đến đỉnh điểm.
Nàng phát ra tiếng gầm gừ, mặt lạnh lẽo dắt tay Thấm Nhã đi ra ngoài.
"Tiểu Mễ, em làm gì vậy, em không thể đi ra!" Thấm Nhã giữ chặt Y Nặc Mễ.
"Ta không có đi ra, ta mang chị đi." Nàng không có khả năng đem người này một lần nữa đặt trong tay những tên cảnh sát kia.
"Đi?" Thấm Nhã dừng lại, "Tôi không thể đi."
"NGAO ta mặc kệ, hôm nay nhất định phải đưa chị rời đi.
Chị chẳng lẽ không nhìn được sao, chuyện đêm nay là có âm mưu, cảnh sát đem chị đi, đội chủ lực lại đi xa như vậy giao hỏa, để một mình chị ở đây chính là cố ý để Tào Bằng đến bắt chị đi." Y Nặc Mễ tức giận không nhẹ.
"Tiểu Mễ, tôi không thể đi." Thấm Nhã sao lại không biết, nhưng mà cô không thể rời đi, tình cảnh của cô lúc này rất đặc thù, nếu như rời đi lúc này, đối với Alex có lợi không nói, bản thân cô cũng sẽ trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã.
"Tôi bây giờ không thể đi, nếu lúc này mà rời đi thì chính là thừa nhận bản thân có tội, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tôi đã giấu diếm bí mật với toàn thế giới.
Cảnh sát hình sự quốc tế sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Vậy thì sao!" Huyết tộc là người của tự do, sự kiêu ngạo thiên bẩm làm cho bọn họ khinh bị tất cả sự giam cầm: "Chị không cần sợ bọn họ.
Có ta ở đây, trên thế giới sẽ không có người nào làm gì được chị! Không bỏ qua thì sao, bọn họ muốn truy nã chị? Cho dù là truy nã cũng không cần sợ.
Chị là người của ta, chị tất nhiên sẽ trở thành một Huyết tộc cao quý cường đại, cần gì sợ những chuyện trói buộc nho nhỏ của con người."
Thái độ của Y Nặc Mễ nghiêm túc, ánh mặt lộ ra tĩnh mịch hắc ám, lúc này tức giận càng trở nên nghiêm nghị, giọng nói âm vang, cực kỳ có khí thế.
Nàng như vậy, mới chính là ác ma khống chế thế giới, là bá chủ đêm tối.
Thế nhưng những lời này của Y Nặc Mễ, lại làm đau nhói Thấm Nhã.
Cô không muốn rời đi, không phải là vì sợ pháp luật, cũng không sợ cảnh sát truy nã, mà là liên quan đến tôn nghiêm.
Thấm Nhã là một người cao ngạo, một người cao ngạo như vậy, chỉ có thể sống trong sự kính ngưỡng thán phục của một người.
Cô kiêu ngạo đến không thể chấp nhận mình bị trở thành một tên tội phạm, càng không thể chấp nhận mình trở thành giống như một người thường chỉ biết trốn đông trốn tây như một con chuột.
Thấm Nhã không thể chỉ vì bảo vệ tính mạng của mình mà ném bỏ hết tất cả tôn nghiêm.
"Tiểu Mễ, tôi sẽ không đi.
Còn có, em cũng không thể thay tôi quyết định.
Tất cả những chuyện của tôi, đều phải do tôi một mình quyết định." Giọng nói Thấm Nhã dần trở nên lạnh như băng.
Cô không thích cái thái độ từ trên cao nhìn xuống của Y Nặc Mễ, càng chán ghét cái thái độ của nàng đối với tương lai của hai người.
"NGAO.
.
." Thấm Nhã đột nhiên lại lạnh băng như vậy, Y Nặc Mễ cũng có chút sững sờ.
Biết rõ Thấm Nhã đối với việc trở thành Huyết tộc có khúc mắc, thế nhưng đương nhiên cho rằng Thấm Nhã luôn muốn cùng nàng ở cùng một chỗ lâu dài, cho nên chuyện trở thành Huyết tộc chỉ là sớm hay muộn, nhưng bây giờ xem ra, Thấm Nhã chị ấy.
.
.
không muốn?
Âm khí trời sinh của Y Nặc Mễ thoáng một cái phát ra, nàng cảm thấy tức giận: "Chị vậy mà không muốn! Ta cho rằng chúng ta yêu nhau, từng có khế ước linh hồn và thân thể, thế mà chị lại không chịu tiếp nhận thân phận Huyết tộc! Cái này chẳng lẽ không phải là phản bội ư!"
"Y Nặc Mễ, vậy còn em!" Thấm Nhã chưa từng bị ai chỉ trích như vậy.
Hết lần này đến lần khác động vào điểm mấu chốt của cô, nỗi khổ nhất của cô.
Tịch nữ vương bắt đầu nóng giận: "Em xem lại em đã có từng nghĩ tới tương lai? Buông tha thân phận của một con người, biến thành Huyết tộc, vậy về sau thì sao? Em đã bao giờ suy nghĩ chúng ta về sau sẽ ra sao hay không? Tiểu Mễ, em có nghĩ về tình yêu hay không, em có nghĩ tới chuyện cả đời hay không.
.
."
Nói xong lời cuối, Thấm Nhã đều đã nghẹn ngào.
Cô cố gắng nén xuống những giọt nước mắt, cô không thể yếu đuối, cô không thể biến thành một kẻ chỉ biết cầu xin thương xót, cô không thể cho bất cứ ai biết được những lo lắng của mình, lưu tâm của mình.
.
.
"Chị nói cho ta biết, chị có phải chưa bao giờ nghĩ sẽ biến thành Huyết tộc." Y Nặc Mễ lâm vào trạng thái mơ hồ, vì cái kia làm cho trái tim nàng đau thắt.
Nàng giữ chặt vai Thấm Nhã không ngừng lắc lắc, ánh mắt trên mặt Thấm Nhã không ngừng dò xét, thái độ lạnh lùng tự nhiên của Thấm Nhã làm cho nàng bị thương, trong nhà kho liền vang lên một tiếng gầm dài, âm trầm giống như một tiếng rống của ác ma ----
"Dù sao chị cũng không nghĩ biến thành Huyết tộc!"
Cảnh sát nghe tiếng đuổi tới, trong lúc giơ súng chen chúc nhau xông vào nhà kho, chỉ thấy một mình Thấm Nhã, đứng ngay tại cửa sổ được ánh trăng chiếu vào, như một ngọn tuyết liên cao ngạo mà xinh đẹp đang ngạo nghễ đứng đó.
.