Lý Cường từ mái nhà của bệnh viện trèo xuống cửa sổ thủy tinh bên dưới, giống như một Spider Man theo mép cửa cực nhỏ tựa vào cửa sổ di chuyển.
Tầng lầu của Thấm Nhã là nơi quan trọng nhất của bênh viện nên cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, là một khu vực hoàn toàn độc lập, thậm chí đến thang máy cũng dùng riêng một cái, không có quyền không được đi vào.
Mà phòng nghiên cứu của Thấm Nhã chính là nơi bảo mật nhất.
Phòng thí nghiệm không phải được xây trực tiếp trong tầng đó, mà là trong tầng đó lại xây thêm một căn phòng, nói cách khác là có lớp tường.
Nơi duy nhất có thể thông ra bên ngoài chính là lối thông gió ở phòng thay đồ.
Nhưng cho dù được nghiêm mật phòng bị, thì đối với người quanh năm làm việc với bọn tội phạm như Lý Cường đây thì không phải là không có cách, trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió.
Hắn dùng đao quân dụng tháo xuống một lớp lọc khuẩn, gò vai bò vào lỗ thông gió.
Buổi trong trong bệnh viện đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa ở đây khi xảy ra chuyện liên quan đến quỷ hút máu, cảnh sát luôn phái người giám sát, nhưng hôm nay xảy ra sự kiện Thấm Nhã bị tập kích, Alex đã điều tất cả cảnh lực đi ra.
Bệnh viện lúc này một bề yên tĩnh ---- Alex quả nhiên rất kỳ lạ.
"Không xong!" Trong lòng Lý Cường thầm than, cũng bất chấp che dấu hành tung, một đường đi thẳng vào phòng bí mật nhất của Thấm Nhã.
Bấm nút mở khóa, sau cánh cửa này là cái tủ lạnh nitrogen đựng một cái phát hiện trọng đại chưa được công khai của bác sĩ thiên tài Tịch Thấm Nhã ---- cũng là người duy nhất có thể cất giữ máu của Quỷ hút máu!
"Buông! Nếu không tôi sẽ bắn!" Lý Cường vừa mở cửa ra liền phản ứng giơ súng.
Đây chính là bản năng của một cảnh sát chuyên nghiệp ---- không cần mắt thấy, hắn cũng đã chậm hơn người khác một bước.
Cảnh tượng trong phòng làm cho người ta choáng váng, cánh cửa tủ như một lực lớn đẩy ra, những ống khóa thép bị uốn cong như một cọng mì, khói trắng của nitrogen tràn ra bên ngoài.
Một gã khuôn mặt âm trầm đang đứng ở trước tủ lạnh, thậm chí cái áo choàng của hắn cũng đã bị sương trắng đông cứng, thế nhưng hắn vẫn không sao cả, hướng Lý Cường cười lạnh một cái.
"Dracula!" Lý Cường giơ súng bắn, thế nhưng "pằng" một tiếng súng vang lên, chỉ thấy người trước mặt thoáng một cái, Dracula tập hợp linh lực, tất cả các đồ vật trong phòng thí nghiệm như dao kéo tất cả đều bắn về phía Lý Cường.
"Ah --- chết tiệt!" Lý Cường ôm đầu bảo vệ, những vật nhỏ kia thi nhau ở trên cơ thể hắn tạo ra cả mấy trăm miệng vết thương.
Cả cơ thể đều đau nhức, nhưng tất cả không đụng đến chỗ nguy hiểm, Dracula chính là đang vũ nhục hắn! Lý Cường thu súng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, Dracula xuất hiện, quả nhiên chuyện Thấm Nhã lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, tất cả chỉ vì cướp đi máu của Y Nặc Mễ.
=========
Y Nặc Mễ chưa bao giờ trải qua cảm giác vừa đau lòng vừa tức giận như lúc này.
Trong lòng giận đến muốn đem tất cả đồ vật mà mình nhìn thấy đập phá hết tất cả, thế nhưng nàng cũng biết rõ, đối với bất kỳ đồ vật nào phát tiết thì cũng không giảm được sự buồn bực đau nhức trong lòng.
Bởi vì chỉ có người kia mới có thể an ủi tâm tình của nàng.
Yêu một người, vì một người mà tức giận, bởi vì người kia mà đau lòng, thế nhưng trong lòng tất cả chỉ muốn một người kia.
Trêu tức người nhưng vẫn muốn người nói chuyện nhẹ nhàng với mình, trong đầu nghĩ không muốn người nhưng vẫn muốn đến gần, bị ngườilàm tổn thương nhưng vẫn muốn người an ủi.
Nhưng mà Thấm Nhã lại không muốn nàng.
Thấm Nhã cùng nàng một chỗ, thích nàng, cơ bản là do nàng một mực theo đuổi.
Có lẽ Thấm Nhã thích nàng đấy, thế nhưng chỉ là thích một người mình không ghét lúc nào cũng xum xoe (săn đón, nịnh bợ) mình, giống như là yêu thích một sủng vật mới lạ.
Nguyên lai, cho dù quan hệ của hai người không tầm thường, nhưng trong lòng Thấm Nhã luôn không thể nhận thân phận của nàng.
Nguyên lại, Thấm Nhã luôn phân chia một giới hạn với hai người, một bên là người, một bên là Huyết tộc, hai người bất đồng.
Phải cần cái loại tình cảm gì mới có thể để cho hai người không thể phân biệt ta ngươi.
Huyết tộc trời sinh cô độc vĩnh hằng, cho nên cái chuyện cuộc sống một mình vĩnh viễn đối với Y Nặc Mễ vốn chính là chuyện đương nhiên, thế nhưng nàng lúc này nàng vì một người không chung loài mà tan nát cõi lòng.
Không phải không hiểu được ý nghĩa của mãi chung đôi, nhưng khi đã hiểu lại vì không thể đạt được mà thương tâm.
Thì ra trời sinh Quỷ hút máu cô độc, cho nên luôn có khát vọng có người kề bên.
NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã nói yêu, Tiểu Nhã Nhã nói cả đời, nàng không có nghĩ tới.
Bời vì không muốn, Tiểu Nhã Nhã chính là Tiểu Nhã Nhã, chị ấy chưa bao giờ muốn trở thành một người mãi trường tồn như nàng.
Thế nhưng mà Tiểu Nhã Nhã chị ấy.
.
.
không muốn nàng.
Không muốn thân phận của nàng, không muốn cùng nàng có sinh hoạt giống nhau.
Tại sao như vậy.
.
.
Tại sao?
Y Nặc Mễ thậm chí không muốn nghĩ ra câu trả lời, cho dù không muốn nghĩ nữa, nhưng lòng nàng cũng cảm thấy đau xót, khó chịu đến vậy.
Nếu như cái đáp án không giống như ý mình muốn.
.
.
NGAO ~ nàng sinh bệnh rồi, trong lòng của nàng không biết làm sao, một hồi thì tràn ngập lửa giận, một hồi thì một trận quặn đau.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nàng nhất định là bị bênh rồi NGAO.
.
.
Nàng không biết phải làm gì chỉ biết lúc này liều nạng chạy trốn, nàng tức giận đem mọi vật xung quanh đều đập phá, nhưng cuối cùng, nàng phát hiện mình không còn một tý sức lực gì hết, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn trốn đi.
Trốn ở một nơi không có ai cả, cũng không muốn động đậy, dù sao Quỷ hút máu luôn vĩnh viễn cô độc.
Chỉ hận con người không hiểu chuyện, Lý Cường nổ súng một cái làm hệ thống báo động của bệnh viện kêu lên, đối mặt là một cái hiện trường chỉ một mình hắn với cái tủ lạnh nitrogen bị phá nát thì cho dù có mười cái miệng cũng không cãi lại được.
Tiêu hao hết một phen công phu mới trốn ra khỏi được bệnh viện chạy tới khu sơn trang của Y Nặc Mễ thì trời cũng đã gần sáng.
"Tứ Lang." Lý Cường vừa bước vào cái cái phòng khách mà cho dù trời sáng cũng tỏa ra bầu không khí u ám thì Tiêu Quân đã cầm chặt tay hắn: "Tứ Lang chàng bị sao vậy.
Chàng, ai làm chàng bị thương?"
Trên người Lý Cường toàn thân loang lổ vết thương vết máu làm cho người khác nhìn vào mà sợ hãi.
"Tiêu Quân." Lý Cường nhẹ nhàng vỗ vai trấn ai Tiêu Quân: "Tôi không sao.
Y Nặc Mễ ở đâu? Tôi có việc gấp -----"
"Sao có thể không sao! Ta giúp chàng băng bó." Tiểu Quân đau lòng muốn giúp hắn cởi áo khoát đã loang lổ vết máu ra.
Cái hành động này, Lý Cường thì vỗ lưng Tiêu Quân, còn Tiêu Quân thì sốt ruột cởi áo khoát cho hắn, anh hùng đẫm máu và mỹ nhân dịu dàng, mấy đời yêu hận tình sai, kiếp trước kiếp này, nhìn sao cũng giống như thời gian quay ngược lại.
Con ngươi màu đen của Chu Duẫn Văn trở nên tịch mịch mà u sầu.
"Ngươi.
.
." Tiêu Quân vô thức lùi ra sau mấy bước, trong lòng không thầm trách mắng chính mình, trước kia nhớ Chu Lệ mà không thể thấy được Chu Lệ, ả ở trước mặt Chu Duẫn Văn cố ý không hề che giấu tình cảm với Chu Lệ, thậm chí còn có chút cố ý.
Nhưng bây giờ Tứ Lang đang đứng trước mặt ả, nhưng ả lại không biết vì sao lại nghĩ đến cảm thụ của Chu Duẫn Văn.
Có lẽ ả tận sâu bên trong vẫn là một cô gái rất truyền thống, mặc dù Chu Duẫn Văn là nữ, nhưng ả dù sao vẫn là thê tử được nàng cưới hỏi đàng hoàng, có lẽ chỉ vì nguyên nhân đó, Tiêu Quân tự cho mình giải vây.
"Y điện hạ tối qua rất giận dữ, lúc này ẩn nấp hành tung, không tìm thấy nàng." Khuôn mặt Chu Duẫn Văn vẫn lãnh khốc như xưa, giống như chưa thấy gì.
"Tìm không thấy? Tôi đặc biệt đến đây tìm cô ấy.
Đã xảy ra chuyện! Dracula đêm qua phái người đi giết Thấm Nhã, tiêu bản máu của Y Nặc Mễ dấu ở bệnh viện đã bị Dracula cướp mất! Tịch, và cả hai người, đều gặp nguy hiểm!"
"Ah meow." Đang rón rén chạy ra thì Orange đột nhiên bị ba người ánh mắt như đèn pha nhìn chằm chằm mình như muốn "đính" mình vào tường.
Các ngươi nhìn ta làm gì chứ meow!
======
"Ah meow, ah ~ meow ~ ah meow!"
"Ít nói nhảm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết nàng ở phòng nào là được."
"Ô ~ ah meo meo.
.
."
"Ma bộc không bán đứng chủ nhân sẽ biến thành ma bộc không bao giờ thấy được chủ nhân đấy."
Chu Duẫn Văn lạnh lùng, một tay "nắm" phần da cổ của Orange đi trên cái hành lang dài.
Toàn đại trạch này rất lớn, bên trong lại thiết kế như mê cung.
Phù hợp với tính cách thần bí của Quỷ hút máu, phòng ở không phải dùng để ở mà là để ẩn.
Sơn trang này có hơn một ngàn căn phòng, hơn nữa hơn một nửa cách cửa ở đây, cho dù là cách trang trí, to bé thế nào đều giống nhau như đúc, nếu không có người dẫn đường, nói không chừng mất vài ngày cũng không tìm được người.
Vì vậy mèo nhỏ Orange bị uy hiếp trắng trợn nên đành phải ngoan ngoãn đem đám người đi đến một căn phòng hoa lệ.
Gian phòng được thiết kế rất lộng lẫy, nhưng kỳ lạ là trong phòng chỉ có một cái rương lớn giống như rương kho báu của hải tặc lúc xưa.
"Đây là Tiểu Mễ meow."
"Đây là một cái rương."
Hơn nữa là một cái rương bị đậy kín không chừa một lỗ hở.
Lý Cường dùng sức mở cái rương ra, một tên quỷ hút máu đang cuộn tròn nằm trong rương.
Phát hiện cái rương bị mở ra, Y Nặc Mễ động động một cái, Rầm ~, rương lại một lần nữa bị đóng lại, cuối cùng mở không ra.
Quỷ hút máu quả nhiên.
.
.
không thể hiểu nổi.
.
.
"Y Nặc Mễ, Thấm Nhã gặp nguy hiểm, cô làm sao vậy." Lý Cường đập rầm rầm vào cái rương.
Nào đâu biết " Thấm Nhã" hai chữ giống như là ngọn lửa châm ngòi thuốc nổ làm cái "Rương" liền tức giận nhảy dựng lên.
Y Nặc Mễ nhe răng dài, vẻ mặt u ám: "Đừng có nhắc tới người này trước mặt ta!"
"Y điện hạ ngươi nghe hắn nói, bác sĩ Tịch ở trong tay cảnh sát gặp nguy hiểm, ngươi không phải nên cứu nàng ra sao?" Đáng tiếc Tiêu Quân không dập nữa mà lại chăm thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Y Nặc Mễ càng khó coi: "Không cần các ngươi dạy ta phải làm gì.
Các ngươi toàn bộ đi ra, đi ra đi ra!"
Quỷ hút máu trước giờ luôn là bản tính ác ma, xấu tính lại đen tối, một lời không hợp lập tức đuổi người.
Không chỉ có Lý Cường và Tiêu Quân, mà đến cả Chu Duẫn Văn cũng bị ma lực lực của nàng lảo đảo đánh bay ra ngoài, cuối cùng là một đoàn lông cam cũng bị bay ra, sau đó cửa liền bị đóng lại.
Chu Duẫn Văn gõ gõ cửa, nội tâm thầm nói với Y Nặc Mễ: "Ngươi tối hôm qua không phải đi gặp bác sĩ Tịch sao."
Nàng biết Y Nặc Mễ có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng.
Quả nhiên vài giây sau, nàng cảm nhận được Y Nặc Mễ nói với mình: "Chị ấy không đi theo ta, chị ấy không muốn ta, ta không biết ta đối với chị ấy là cái gì nữa.
.
."
Giọng nói kia, vừa ai oán vừa tức giận.
.
.
Không muốn? Ánh mắt Chu Duẫn Văn liếc qua hai người đang giúp nhau đứng dậy kia, trong lòng cười khổ, ai mới là người bị người không muốn.
"Cho dù là gì đi nữa.
.
.
bác sĩ Tịch yêu ngươi."
Yêu? Lại một lần nữa nghe được cái từ này, Thấm Nhã cũng đã nói.
Yêu là thế này sao?
"Chị không muốn trở thành giống ta, còn có thể nói yêu ta sao?" .