Muốn đoạt lấy Chày Kim Cương.
Lý Cường cầm mấy tấm ảnh tư liệu lên coi rồi trầm tư một lúc: "Chuyện này có chút khó.
Tuy món báu vật này ban đầu là của cô, thế nhưng hiện tại dù sao nó cũng là.
.
Ai, lấy được cái này xem ra phải tốn một chút thời gian."
"NGAO, cái chuyện cỏn con như vậy, chỉ cần 5p liền trộm được." Tiểu Quỷ hút máu nhe răng.
"Trộm? Làm sao mà trộm? Chung quanh nó đều được bảo vệ bằng cảm ứng hồng ngoại, chỉ cần vô tình đụng vào 1 chút, thì toàn bộ bảo tàng đều bị phong tỏa." Lý Cường đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, cho nên rất am hiểu các tính năng của những thiết bị này.
"Thân thể con người dĩ nhiên sẽ đụng phải, nhưng có một thân thể không đụng được."
"Ai?" Chu Duẫn Văn không nhịn được mở miệng hỏi.
"Nó."
Phát hiện mọi người 8 con mắt đều tập trung trên người mình, Orange từ trong áo của Y Nặc Mễ thò đầu ra, trên mặt mèo liền nở một nụ cười ngốc nghếch.
Cái con mèo con không đáng tin cậy này.
.
.
Ba người đều im lặng một lúc.
Lý Cường hắng hắng giọng: "Ưm, khụ ~ vậy, những cái xác này tính sao đây." Hắn dùng chân đá đá mấy tên quỷ hút máu đã chết ở dưới đất.
"Những người này ah.
.
." Y Nặc Mễ cười đến tà ác, những chuyện làm việc xấu hại người thì Huyết tộc đúng là giỏi nhất, Tiểu ác ma trong bụng đầy ý xấu: "Người từ đâu đến thì đưa trả về nơi ấy, đem tất cả ném qua địa bàn của Tào Bằng đi.
Ah, còn có, Orange, tiện thể báo cảnh sát luôn nha."
==========
Bác sĩ Tịch nổi tiếng là bác sĩ thiên tài ngoại khoa não, kỹ thuật dùng dao mổ bình tĩnh chính xác của cô rất trứ danh, những bác sĩ khác không dám thực hiện những cao phẫu thuật có độ khó cao nhưng Thấm Nhã lại luôn có cam đảm khiêu chiến, hơn nữa nhiều lần đều thành công.
Thế nên công việc của cô luôn chồng chất, những chính trị gia cùng phú hào luôn phải xếp lịch hẹn phẫu thuật với cô, cho dù cô đang bị giam lỏng.
Cảnh sát bị chịu áp lực, đành phải phái người giám sát cô khi cô đang làm việc, bất kể thời gian, nên công tác của Thấm Nhã lúc này tạm thời khôi phục.
Thấm Nhã cởi bộ đồ phẫu thuật ra, một bên rửa tay, một bên liếc nhìn người cảnh sát đang đứng sau lưng cô.
Cô không biết nên coi cái này là tự do hay là càng bị giám sát chặt chẽ nữa.
Có thể đi ra khỏi nhà, nhưng đi vào bệnh viện hay là phẫu thuật đều bị giám sát.
Hơn nữa, cô cũng có thể xem là bị triệt để cách ly với thế giới bên ngoài rồi, vì từ sau trận tập kích kia, Tiểu Mễ cũng không thấy xuất hiện nữa.
Nghĩ lại cũng thật là thú vị, bị giam lỏng trong nhà, nhưng cũng không giống như bị cách ly.
Bởi vì một đám "khách" cứ tự nhiên thoải mái ra vào hỏi thăm, hơn nữa mỗi đêm đều có Tiểu Mễ ở bên.
Ngược lại lúc này có thể ra khỏi nhà, nhưng lại nhận ra chỉ còn một mình mình lẻ loi, bị cách ly trong chính cái thế giới của mình, bên cạnh đều là người nhưng không ai có thể nói chuyện đó mới đúng thực là cô đơn.
Chưa bao giờ bận lòng vì một người, thân phận cô nhi làm cho cô trước giờ không biểu lộ ra dù là một chút cảm tình, có thể từ khi cái tên quỷ hút máu cô độc mấy trăm năm xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô mới trở nên lúc nào cũng quan tâm, hơn nữa đối tượng cũng chỉ có một người.
Nhưng lại giận cái tên quỷ hút máu xâm chiếm lòng cô nhưng lại không hiểu lòng cô, không hiểu được tình yêu.
Ngày đó Y Nặc Mễ bị tức giận bỏ đi, cô biết rõ tiểu quỷ kia thương tâm.
Cô cũng biết cái thái độ chần chừ và kháng cự của mình sẽ làm cho Y Nặc Mễ hiểu lầm, hiểu lầm rằng cô không yêu em ấy.
Nhưng sư thật là cô đã yêu Y Nặc Mễ.
Chình vì yêu, cho nên mới lo lắng Y Nặc Mễ không hiểu thế nào là yêu, không hiểu được ý nghĩa của việc mãi mãi bên nhau.
Cô đã quá quen thuộc với chuyện sống chết, đối với chuyện mạng sống từ từ mất đi có thể bình tĩnh mà đối mặt, nhưng khi biến thành một loại mạng sống hoàn toàn khác, bình tĩnh ngẫm lại, lần đầu tiên Tiễu Mễ nói đến chuyện cô buông bỏ thân phận con người mà biến thành Huyết tộc, cô đúng thực là không biết cảm nhận thế nào.
Thế nhưng cái việc đấu tranh tư tưởng này đối với Thấm Nhã cũng không là gì, cô là một người trưởng thành, hiểu được cách vượt qua thành kiến của bản thân, có thể thay đổi quan niệm để theo đuổi người trong lòng mình.
Nhưng cái làm cô đang chần chờ không xác định đó chính là bởi Y Nặc Mễ, là thái độ của em ấy đối với tương lai của hai người.
Thái độ không chịu trách nhiệm của Y Nặc Mễ làm cho cô đau lòng, Tiểu Mễ chưa bao giờ nhắc đến chuyện muốn cùng cô mãi mãi ở bên nhau.
.
.
làm cho một người kiêu ngạo lại tự tin như Thấm Nhã liền lúc đó không thể xác định, Tiểu Mễ có thật sự yêu cô.
Là thiếu sự tin tưởng.
Cô không tin tưởng Tiểu Mễ, cho nên mới làm cho thời khắc đến liền do dự, mà Tiểu Mễ cũng không đủ tin tưởng cô, cho nên mới thương tâm tức giận mà rời đi.
Đối với cô chuyện biến thành Huyết tộc không phải là vấn đề, càng đi sâu tìm hiểu rõ mạng sống của con người càng đối với chuyện sống chết không còn chấp nhất, cô sớm đã hiểu được cuộc sống của cô sẽ thay đổi rất nhiều ---- chỉ vì muốn cùng người cô yêu mãi bên nhau.
Thấm Nhã chậm rãi lau khô nước ở trên tay, nhìn thoáng qua chung quanh rồi thở dài, cô từ khi nào biến thành một cô gái cả ngày lo được lo mất rồi, trước kia cô là người sẽ không vì chuyện tình cảm ảnh hưởng đến thái độ chuyên nghiệp, nhưng giờ cô đã biến thành cái trò gì rồi? Cô đã đứng ở bồn rửa tay đã gần cả 15p.
Đôi môi cong cong, nét mặt lãnh đạm, cũng giống như cái khí chất lạnh nhạt của cô, chỉ là rửa tay thay đồ bình thường như vậy, nhưng những động tác của cô lại lộ ra vẻ ưu nhã, hấp dẫn người khác.
Người cảnh sát đứng bên cửa giám sát Thấm Nhã cũng không khỏi ngẩn người, vị bác sĩ mỹ nữ ở trong tổ chức tiếng tăm rất lớn.
Vẻ đẹp của cô và tài năng được đồn đãi khá nhiều, bình thường khó gặp, nhưng lúc này xem ra, lời đồn một chút cũng không giả.
Lúc này một người cảnh sát đi đến nói với hắn: "Ông anh, đừng nhìn nữa, hối nhanh lên.
Cấp trên đã hạ lệnh, lập tức đưa bác sĩ trở về nhà."
"Ông nằm mơ đi, gấp gáp cái gì." Hiếm khi có cơ hội ngắm mỹ nữ ở khoảng cách gần.
"Đã xảy ra chuyện rồi.
Phát hiện quỷ hút máu, đã chết, cả trai lẫn gái đều có."
"Ôi, quỷ hút máu cũng có nữ."
Trong lòng Thấm Nhã một hồi rung động, Quỷ hút máu, nữ, Tiểu Mễ! Thấm Nhã rốt cục cũng không duy trì được lạnh lùng, nhíu mày hỏi: "Nữ quỷ hút máu được phát hiện ở đâu?"
Hai người cảnh sát vì câu hỏi bất ngờ của Thấm Nhã mà há hốc miệng, cũng giật mình vì mình đã nói quá nhiều: "Bác sĩ Tịch, chúng tôi nhận được lệnh cấp trên lập tức hộ tống cô về, các ca phẫu thuật hẹn trước chúng tôi sẽ thay cô hủy bỏ."
"Quỷ hút máu tại sao lại chết? Kêu Alex liên hệ tôi, tôi muốn đích thân kiểm nghiệm thi thể." Không phải là Tiểu Mễ, cô muốn đích thân đi kiểm tra.
Dracula đã cướp đi máu của Tiểu Mễ.
.
.
không, không phải Tiểu Mễ.
Thấm Nhã che ngực, muốn ngừng cái suy nghĩ kia để cho mình tỉnh táo lại.
Không phải Tiểu Mễ, Tiểu Mễ sẽ không chết, cho dù Dracula tìm được cách đối phó Tiểu Mễ, cũng sẽ không đơn giản mà đem Tiểu Mễ giết chết.
Dùng lý trí phân tích các loại khả năng mình có thể nghĩ ra, nhưng vì cái gì, nước mắt lại không lí trí.
Nét mặt của Thấm Nhã vẫn giống như thường ngày, tỉnh táo, cao ngạo, cái khác biệt duy nhất chính là những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Cái người cao ngạo xinh đẹp, thái độ ngạo mạn như một nữ vương tự nhiên khóc.
.
.
Hai người cảnh sát nhìn nhau, Thấm Nhã tuy là một cô gái nhu nhược, nhưng lại có một cảm giác đặc biệt uy nghi, làm cho bọn hắn không dám tùy tiện mở miệng hối thúc cô nhanh rời.
============
Thấm Nhã lúc trẻ đã theo các tổ chức bác sĩ quốc tế đi vào các quốc gia có chiến tranh, cô cũng không phải là người nhu nhược mặc cho người ta định đoạt.
Khi cô bị đưa trở về nhà, cô đã lợi dụng các quan hệ để trực tiếp tạo áp lực lên cấp cao của tổ chức cảnh sát hình sự, cuối cùng nhận được một cái báo cáo mới nhất.
Quỷ hút máu bị giết có 3 người, nam có nữ có.
Cảnh sát cho rằng thoáng một cái liền xuất hiện 3 quỷ hút máu, có nghĩa là giống loài này thật sự có tồn tài hơn nữa số lượng không ít, bọn họ sợ khi công bố tin này sẽ làm ra một trận khủng hoảng lớn, mà người duy nhất có năng lực xử lý công việc pháp y là Thấm Nhã lại bị bọn họ liệt vào đối tượng bị khống chế, cho nên những thi thể kia liền bị bí mật cất giấu, không cho bất kỳ ai có thể thấy được.
Theo các miêu tả ban đầu của báo cáo thì xem ra những người kia không phải là Tiểu Mễ hoặc là cặp đôi Chu Duẫn Văn, thế nhưng có Huyết tộc vị giết trong lãnh địa của Tiểu Mễ, chuyện này nhất định có liên quan đến Tiểu Mễ.
Cái này làm cho Thấm Nhã thư giãn đôi chút, nhưng một khi Tiểu Mễ vẫn chưa bình an xuất hiện trước mặt cô, cô một khắc vẫn chưa an lòng.
Vài trang báo cáo lại làm cho Thấm Nhã nghiên cứu nhiều lần, cứ nhìn mãi, cho đến tận đêm khuya, biết rõ cô sẽ không thể phát hiện thêm cái gì, nhưng lại không thể dừng lại.
Cô đúng là không nên để Tiểu Mễ tùy ý rời đi khỏi mình, cô biết rõ ngày đó Tiểu Mễ xuất hiện là sợ cô gặp nguy hiểm, một mảnh hảo tâm bị cô cự tuyệt, nhất định Tiểu Quỷ kia rất giận.
Tâm Thấm Nhã giống như bị xoắn lại đến khó thở, nếu như không phải cô, nếu như ngày đó không bất hòa, không cùng Tiểu Mễ phát sinh những tranh chấp kia, Tiểu Mễ sẽ không tức giận đến nỗi tùy ý tìm Huyết tộc khác động thủ.
Thấm Nhã lúc này mới phát hiện, cô không còn lý trí tỉnh táo như thế, bởi vì xem ra cô đã yêu Y Nặc Mễ nhiều hơn cô tưởng, cô càng ngày càng không thể rời bỏ Y Nặc Mễ.
Làm một người lý trí vì một người khác có lúc đánh mất hoàn toàn lý trí, đây không phải quan tâm, thì là cái gì đây.
Giờ phút này đối với Thấm Nhã mà nói, những nhân văn triết lý quy tắc pháp luật, đạo lý luân thường gì gì đó, đều trở nên không quan trọng.
Trốn đi sẽ làm cho cảnh sát nhận định cô có tội? Trốn đi rồi sẽ bị truy nã? Tất cả đi gặp quỷ hết đi.
So với Y Nặc Mễ, hết thảy đều không có ý nghĩa gì hết.
Đươc rồi, nếu Alex vẫn không nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, co sẽ liền nghĩ cách đi ra ngoài.
Dứt khoát chạy đi, chỉ muốn thoát khỏi sự giám sát của cảnh sát, cái gì mà sẽ được cấp trên và tổ chức bảo vệ, cô tại sao phải để ý cái hư danh "Đường đường chính chính" này.
Thấm Nhã một khi quyết định, liền lập tức làm.
Cửa thông khí trong phòng tắm chính là góc chết của tòa nhà này, ở bên ngoài sẽ không dễ dàng phát hiện được, tuy đây là lầu 30, nhưng vì chạy trốn, đáng giá thử một lần.
Thấm Nhã tìm chăn ga cuộn lại, rất nhanh liền tạo thành một sợi dây dài, bằng sự cố chấp của mình cứ như vậy từ trong bóng đêm leo ra ngoài cửa sổ.
Mục tiêu của cô là cái ghềnh tiện cho việc cứu hộ ở 2 tầng dưới.
Chỉ chốc lát, trên trán Thấm Nhã đã đẫm mồ hôi, gió bên ngoài không ngừng gào thét bên tai, tóc cô cũng theo đó bay phấp phới.
Cô nhanh nắm chặt lấy dây thừng, lúc này một âm thanh đầy âm khí mang theo lười biếng vang lên bên tai cô: "Ta không nhìn lầm a, chị muốn dùng cách này chạy trốn?"
Giọng nói này!
Thấm Nhã không quay đầu lại, nhưng con người đã nhàn nhạt hơi nước.
Chỉ là.
Tịch nữ vương vẫn vĩnh viễn kiêu ngạo, cho dù bản thân ở hoàn cảnh này, nhưng khí thế nữ vương vẫn giống như đang ngồi ở trên ngai vàng trong cung điện cao cao tại thượng.
Thấm Nhã nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn bên cạnh, âm thanh có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh: "E hèm, ai cần em lo." .