Trong đêm khuya, thanh âm của ác ma tràn đầy mị hoặc, cái khí tức tà khí kia, cái ngữ điệu chế nhạo bên tai lại tạo ra một loại mị hoặc mê người khó cưỡng.
"Không cần ta quan tâm? Vậy được, chị cứ dùng tấm vải rách này leo xuống 30 tầng lầu đi a ~" Quỷ hút máu nhàn nhã vỗ vỗ cánh, lại vỗ vỗ cánh, cái này giống như là đang xem trò vui.
Nữ vương đại nhân kiêu ngạo sao chịu được cái loại trêu chọc này, Thấm Nhã lạnh lùng trừng Y Nặc Mễ, không thèm quan tâm đến nàng, quật cường tiếp tục trèo xuống.
Dù gì thì Thấm Nhã cũng là con gái, chỉ dựa vào tay không leo xuống hỏi ai có thể chịu được, Thấm Nhã lúc này đã kiệt sức, cô gian nan nắm chặt dây thừng, thân thể lung lay.
Cô gái này đúng thật là ---- ngạo kiều như núi vậy đấy! Rõ ràng không còn sức mà vẫn còn bướng bỉnh như vậy, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà biến trắng, đôi tay trắng nõn lại bị dây thừng siết tạo thành những vần thâm đỏ.
Bình thường đôi tay kia cũng chỉ dùng để tạo ra những cuộc phẫu thuật tinh vi nhất, ưu nhã xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật, cho nên chỉ bị một ít vết thương nhỏ thôi cũng làm cho Y Nặc Mễ đau lòng.
"NGAO cái người này, thật là, đúng là làm cho người khác ----" đau xót mà, Y Nặc Mễ không ngăn nổi đau lòng, thân ảnh lóe lên liền đem Thấm Nhã ôm vào trong nhà.
Dây thừng cũng "vèo" một cái bị rút về, cửa sổ đóng lại.
Đêm, vẫn yên tĩnh, trên tòa nhà có lẻ tẻ vài ngọn đèn, một đoạn sự việc nho nhỏ kia giống như chưa từng xảy ra.
Thấm Nhã và Y Nặc Mễ đối mặt nhau, cẩn thận nhìn nhìn đối phương, nhìn bóng dáng của mình phản chiếu qua đôi mắt của đối phương.
Chỉ là yên lặng nhìn nhau, nhưng lúc này trong lòng lại bách chuyển thiên hồi, đáy lòng muốn nói với người kia rất nhiều, nhưng mà lúc này lại không nói được câu nào.
Vẻ mặt của Thấm Nhã thoạt nhìn vẫn tỉnh táo lạnh nhạt, nhưng những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra không giúp cô che giấu được lòng mình.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của Y Nặc Mễ, có chút lạnh, chỉ có khi em ấy đứng trước mặt mình, để cho mình tự tay cảm nhận lấy, Thấm Nhã mới có thể buông bỏ được vật đè nén ở trong tim.
Tiểu Mễ không có việc gì, cô đã biết rõ, tuy biểu tình của cô không có một chút gợn sóng gì, nhưng trong lòng cô lại đau xót đến nghẹn ngào.
Âm thanh rụt rè dễ nghe từ đôi môi phát ra: "Tiểu Mễ ~"
Chỉ một tiếng như vậy, trái tim Y Nặc Mễ như đã hòa tan.
Không chỉ những nhớ nhưng đã chất chồng của nàng với Thấm Nhã, mà toàn bộ những ủy khuất trước giờ đều ở thời khắc này được an ủi.
Yêu một người chính là lúc nào cũng đặt người đó lên hàng đầu, có thể làm cho ta vui chính là nàng, lại là cho ta buồn cũng chỉ là nàng, làm cho ta thương tâm tức giận là nàng, thế nhưng vẫn muốn nàng, thầm nghĩ những lúc thương tâm có thể có những lời an ủi của nàng.
Y Nặc Mễ ôm lấy Thấm Nhã, đem mặt chôn vào trong mái tóc của Thấm Nhã, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ của cô, giống như đang làm nũng, âm thanh nỉ non nho nhỏ: "Tiểu Nhã Nhã, ta đói bụng.
.
."
"Tiểu Mễ." Thấm Nhã nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, những lúc nàng tà thì ác mị hoặc đến làm cho người ta trầm luân, thế nhưng thởi điểm tiểu ác ma ngoan ngoãn lại cực hạn câu ra mẫu tính của người khác, Thấm Nhã dịu dàng hôn lên gương mặt của Y Nặc Mễ.
Y Nặc Mễ ngẩng đầu, ôm chặt lấy Thấm Nhã, hôn trả cô.
Không có gì có thể biểu đạt quyến luyến bằng hai người yêu nhau hôn nhau, muốn thân cận đối phương, Y Nặc Mễ hôn lên môi Thấm Nhã.
Nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mềm mại ướt át kia.
Hơi thở của Thấm Nhã, cái loại hương vị thơm ngon không ngấy, tươi mát thanh nhã, giống như hoa lan nở ra trong tuyết, hương khí lành lạnh làm cho người khác mê muội.
Cứ mỗi lúc thân mật, Y Nặc Mễ đều không khỏi si mê hương vị này, giống như bị nghiện, truy đuổi theo mùi thơm, đây chính là hương vị của người mình yêu.
Nhịn không được liền thâm dò vào sâu bên trong, chiếm lấy cái loại mật ngọt này rồi hòa quyện vào nhau, đầu lưỡi Y Nặc Mễ miêu tả theo cánh môi Thấm Nhã rồi nhẹ nhàng tách hàm răng ra, Thấm Nhã vui vẻ tiếp nhận cái nụ hôn dịu dàng nhưng lại triền miên nồng nhiệt, mở cánh môi ra tiếp nhận sự tiềm kiếm của Y Nặc Mễ, đầu lưỡi đưa ra, hai người cuối cùng cũng dây dưa một chỗ, đem chính người mình yêu thương ngậm vào, thật lâu.
(miêu tả cái deep kiss này mà muốn nóng trong người :v)
Đôi tay Y Nặc Mễ giống như một chú thỏ con nghịch ngợm, từ vạt áo Thấm Nhã chui vào, dạo chơi trên mảnh da thịt mềm mại như tơ lụa, chỉ một chốc đã lướt qua hết cái lưng xinh đẹp, bơi thỏa thích, trong chốc lát lại bò tới vùng bụng bằng phẳng.
Tiếp tục nghịch ngợm cởi bỏ nội y trước ngực Thấm Nhã, chui vào, tại trong khuôn ngực mềm mại mà chơi trốn tìm.
"A.
.
.
thật thoải mái ~ chị thật đẹp ~" rốt cuộc cũng đem lòng bàn tay bao trùm cái khỏa no đủ, mềm mại lại rất đàn hồi, chiếm cứ toàn bộ lòng bàn tay.
Cảm xúc dễ chịu làm cho Y Nặc Mễ không muốn buông tay, lại một lần nữa vuốt ve, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tiểu Mễ ~" Thấm Nhã thở dốc, Y Nặc Mễ ở tứ phía châm ngòi lung tung làm cho khí tức của cô càng thêm hỗn loạn.
Thấm Nhã nắm chặt lấy quần áo của Y Nặc Mễ, trán tựa vào vai nàng, thở dốc dựa vào ngực nàng.
Đối mặt với người mình yêu, Y Nặc Mễ rất ăn ý phát giác được Thấm Nhã đã động tình, bị khiêu khích đến cực hạn.
"Ngoan, ta ôm chị." Y Nặc Mễ bế bổng Thấm Nhã, một bên hôn môi cô vừa đi vào phòng ngủ.
Trong phòng một mảnh tối đen, thế nhưng đối với việc ôm người mình yêu thậm chí không cần nhìn thấy bộ dáng của đối phương, chỉ cần cảm giác được lẫn nhau tồn tại, dùng xúc giác, khứu giác, dùng môi hôn, miêu tả dáng người mình yêu, thể nghiệm vẻ đẹp của nàng.
"Chị không biết ta nhớ chị biết bao nhiêu.
.
.
Mỗi ngày trong mơ đều nhớ về chị.
.
.
tưởng tượng chị nằm dưới người ta.
.
." Con ngươi màu đen dần biến đỏ, cuối cùng giống như một viên hồng bảo thạch sáng chói.
"Huyết tộc thiên tính bạc tình bạc nghĩa, bởi vì Huyết tộc không thể lo lắng cho bất kỳ kẻ nào." Con ngươi màu đỏ ánh lên thể hiện một loại tình ý chắc chắn, tiếng nói nhu hòa lại chân thành tha thiết: "Ta trước kia cũng không biết lo lắng cho bất cứ kẻ nào, ta không hiểu đó là cái gì, bởi vì Huyết tộc luôn luôn cô độc, chưa từng có hình ảnh người khác cùng ta nói chuyện phiếm, hôn ta, quan tâm ta.
Cho nên ta phát hiện hiện ta đối với những chuyện khác không còn hứng thú nữa, ta mỗi ngày đều muốn gặp chị, cùng chị một chỗ ta đôi khi sẽ khổ sở, thế nhưng khi được ở gần chị thì đó lại là điều làm ta vui vẻ nhất."
"Tiểu Mễ ngốc ~" Thấm Nhã mắt đầy nước cười yếu ớt.
Tiểu quỷ này vẫn không hiểu chuyện tình yêu.
.
.
có lẽ trước kia cô sẽ vì chuyện Y Nặc Mễ không hiểu chuyện tình yêu mà buồn rầu lo lắng, nhưng hiện giờ suy nghĩ của cô đã hoàn toàn khác.
Nghe lần thổ lộ này của tiểu quỷ, chuyện em ấy không hiểu yêu là gì, đã không còn quan trọng, cô tại sao lại lo lắng cho rằng Y Nặc Mễ không thể yêu cô đây?
Cô cũng không phải là người không tự tin, cô biết rõ vẻ đẹp của mình, trước giờ chưa từng hoài nghi mị lực của mình, nhưng lại hết lần này đến lần khác ở trước người mình thích lại không tự tin như trước kia.
Cái này không thể không nói, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.
Huống chi cô sỡ dĩ đối với tiểu quỷ "không đồng tộc" động tâm, không phải chính là vì cái bản tín đơn thuần không hiểu tính người, tà ác, lòng dạ hẹp hòi tự cho là đúng, nhưng lại thuần túy, sạch sẽ, có chút ngốc ngốc sao.
"NGAO ah ~" Y Nặc Mễ vốn chính là tỏ tình, nghĩ đến một đống lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đồ ăn của nàng, vốn nghĩ tính cách của đồ ăn nữ vương sẽ không dễ dàng dụ dỗ, kết quả phát hiện lời tỏ tình còn chưa kịp nói ra, Tiểu Nhã Nhã giống như đã không còn giận nữa.
Nhìn một cái, cười đến thật dịu dàng.
.
.
Tiểu quỷ hút máu đối với mặt dịu dàng của Thấm Nhã cực kỳ yêu thích, dựa vào bên cổ Thấm Nhã vui thích lè lưỡi ra liếm liếm.
Được mốt tấc lại muốn tiến thêm một bước tiểu gia hỏa phát hiện Thấm Nhã cũng không có giận dỗi gì, liền yên tâm sau đó ý xấu đầy mình nổi lên, mỗ quỷ hút máu cười cười vẻ mặt đầy tà khí: "Tiểu Nhã Nhã chị nghĩ tới ra rồi, ta biết mà.
.
.
Chị toàn là lừa gạt ta không nói thôi ~"
Biết rõ Y Nặc Mễ cố ý trêu chọc mình, nhưng khuôn mặt Thấm Nhã không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng mắng: "Muốn là tốt rồi.
.
.
không cho phép đùa giỡn."
Rõ ràng mắc cỡ đến nổi không thể không kiếm chỗ chui vào, lại còn dùng thái độ nghiêm trang răng dạy người, trách người mà dùng giọng nói trong lúc thở dốc nói ra, cô gái này thật là đáng yêu, thực sự đem người ta mê chết.
Y Nặc Mễ bị "mắng" ý nghĩ càng ngày càng đen tối, khóe miệng nhếch lên, cười đến tà mị: "Thật sự ~ vừa mềm.
.
.
vừa trơn.
.
.
" [ Mị rất trong sáng! ]
"Ách ~ ân ~ bại hoại!" Thấm Nhã bị khiêu khích tức giận đánh đánh vào lưng nàng.
"Tiểu Nhã Nhã đừng giận ~" Nụ cười ác ma không có ý tốt, bắt được tay Thấm Nhã chậm rãi đem đặt lên người mình: "Ta đây là làm chuyện cho chị thoải mái ~ nếu không ta cũng làm cho chị.
.
.
a.
.
.
~ ta đã trong tay chị.
.
.
"
Y Nặc Mễ thoải mái thở dài một cái, hưởng thụ sung sướng do đầu ngón tay của Thấm Nhã mang lại.
"Em ---" Thấm Nhã cắn môi trên, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp của Y Nặc Mễ.
Chưa bao giờ giống như lúc này không biết nên để tay chân thế nào, bị người áp, trên người lại không có nửa điểm che chắn, muốn ra vẻ cũng không được rồi.
Một cô gái kiêu ngạo ưu nhã bởi vì mình đùa giỡn đã trở thành bộ dạng vô lực, Y Nặc Mễ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rốt cuộc không thèm đùa giỡn nữa, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ, hung hãn há mồm cắn vào vai Thấm Nhã, "Ta muốn chị, ta muốn!"
Y Nặc Mễ khi thì nhiệt tình như lửa, khi thì ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, khi thì như tuấn mã đạp vó trên thảo nguyên, khi thì như cá con bơi tới bơi lui ở trong suối.
Yêu lấy cô gái này, giống như là bản năng có thể cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu sung sướng của chị ấy, tựa như bản năng biết rõ cái loại động tác gì có thể lấy lòng chính mình người yêu, tựa như bản năng biết rõ phải ôm như thế nào mới làm cho tâm hai người chặt chẽ tương dán.
Y Nặc Mễ bởi vì sung sướng mà toàn thân run rẩy, khoái cảm chồng chất căng cứng tựa như dây đàn, mà lúc này, nhanh đến cực điểm lập tức muốn phun trào.
Thấm Nhã là người yêu của nàng, không cần tận lực kích thích cũng có thể dễ dàng dấy lên hỏa diễm.
Từ nơi tam giác thuần bí kia một cỗ nước ấm trào ra, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa liền hô tiếng lòng của nàng ----
"Thấm Nhã.
.
.
Thấm Nhã.
.
.
Ta yêu chị.
.
."
"Tiểu Mễ em -----" Thấm Nhã cơ hồ đến sung sướng cực điểm, tuy lúc này thần trí của cô hầu như bị mất đi thế nhưng cô có thể rõ ràng nghe thấy lời của Tiểu Mễ.
"Ta yêu chị.
.
." Y Nặc Mễ nỉ non.
Thấm Nhã hoàn toàn buông lỏng nhắm mắt lại, khóe miệng hiện rõ một nụ cười ôn nhu ấm áp, rất đẹp.
"Tiểu Mễ."
"A.
.
.~"
"Tôi nguyện ý.
.
." Thấm Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi, yêu cùng khoái cảm hoàn mỹ hợp chung một chỗ, lúc thủy triều vừa trào ra thì liền chui vào trong ngực Tiểu Mễ.
"Ta yêu chị.
.
." Lúc này đầu óc của Y Nặc Mễ đã trống rỗng, duy nhất cảm giác, chỉ còn lại tý ánh sáng tưởng như không thực, còn có người đang ôm lấy nàng, Thấm Nhã của nàng.
.
.
===========
Một đêm đã trôi qua, thế nhưng cặp đôi yêu nhau vẫn chưa có ý định đi ngủ.
Hai người ôm nhau, chỉ im lặng không nói lời nào, nhiệt độ cơ thể ấm áp và lành lạnh cứ chạm một cái rồi lại hôn một cái làm bầu không khí càng trở nên thân mật.
Cùng người mình yêu ôm nhau ngủ cùng một giường, là việc thoải mất nhất.
Mà tiểu biệt sau lại đoàn tụ, làm cho hai người càng quý trọng cái thời khắc hiện tại.
Không có những cái khác nhau, không có những tranh cải, chỉ có hưởng thụ sự dịu dàng của nhau.
Y Nặc Mễ nắm tay Thấm Nhã, gặm gặm, nháy mắt một cái lại một ý xấu chạy lên, tà ác cười nhạo Thấm Nhã: "Tiểu Nhã Nhã vừa rồi thật đáng yêu, nếu như chị mỗi lần đầu ách.
.
.
Hí hí, ta không ngại chị mỗi ngày 'trèo tường'."
Thấm Nhã nắm lỗ tai Y Nặc Mễ nhéo một cái đáp lại, thần sắc căng ngạo lại kiêu mị: "Xem em còn dám nhàn nhã nhìn tôi?"
Mắt thấy nữ vương mạo hiểm lại không lập tức xuất thủ cứu giúp, cái này là đại tội.
Không nhắc tới thì thôi, khi đã nhắc thì phải tính sổ.
Tiểu quỷ này đúng là dạo này thiếu giáo huấn rồi.
"NGAO, he he, he he ~" Quỷ hút máu bày ra một nụ cười nịnh nọt, một bên lặng lẽ cứu giúp cái lỗ tai của mình khỏi tay "kẻ địch", Tiểu Nhã Nhã quả nhiên không bỏ qua cho nàng, nàng từ đầu đã trốn ở một bên xem kịch vui, Tiểu Nhã Nhã quả thật không cái gì là không biết a NGAO ~
Đủ thấy Quỷ hút máu đúng không phải tốt lành gì, đắc tội nàng, liền tìm cơ hội để "báo thù".
Mắt thấy sắc mặt của nữ vương vẫn không hòa hoãn, Y Nặc Mễ liền nhanh ra vẻ, ỷ lại trên người Thấm Nhã, vùi mặt vào nơi sinh ra khe hở trên người cô: "Tiểu Nhã Nhã ta rất nhớ chị, thật sự rất nhớ ~ trên thế giới này không có đồ ăn nào so với chị ngon hơn, ta đói ~"
Đói không phải là vì đồ ăn, đói, là người này, quật cường, cao ngạo, xinh đẹp, là cô gái làm cho nàng lo lắng.
Thấm Nhã buông tha lỗ tai Y Nặc Mễ rồi lại xoa xoa lên mái tóc rối tung của nàng, cô hiểu ý Y Nặc Mễ, nhu tình trong đáy lòng thoáng một cái tràn ra, sau đó lan tỏa khắp nơi.
Cô cười nhẹ một cái, nắm chặt lấy tay Y Nặc Mễ để lên trên bụng mình, nhẹ giọng hỏi: "Còn cần không?"
Cái câu hỏi này!
Y Nặc Mễ liền cảm thấy toàn thân mình như thiêu đốt, nhưng cũng không cảm thấy kì lạ, "NGAO! NGAO ~"
Những nụ hôn tựa như hạt mưa không ngừng rơi vào trên người Thấm Nhã, có lẽ chỉ có thể dùng mưa to hình dung.
Giống như đã nhận được lời cho phép, Y Nặc Mễ hôn hết sức càn rỡ, liếm liếm rồi lại hôn hôn, giống như muốn đem Thấm Nhã ăn tươi.
Chỉ có như vậy, mới có thể thoáng an ủi cô trong cái thời khắc khó chịu này.
Nhưng khi nhiệt độ càng lên cao thì ----
Y Nặc Mễ dừng lại, nháy mắt mấy cái, sau đó từ trong chăn bò ra, dựa vào người Thấm Nhã: "NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã, ta vừa mới nói ta yêu chị."
"Uhm hừm." Thấm Nhã vừa trải qua kích tình nên giọng nói mang theo một chút biếng nhác.
"Vậy chị đã nói gì?" NGAO nàng ngay cái "thời khắc mấu chốt" cho nên chỉ lo hưởng lạc căn bản không nghe thấy gì NGAO ~
"Không nghe được thì thôi." Tịch nữ vương ưỡng cao ngực, thuận miệng qua loa nói.
Vậy sao mà được! "Tại sao, nói lại lần nữa đi mà NGAO ~" không được.
"Em sao lại nói nhiều lời như thế!" Thấm Nhã không còn kiên nhẫn được nữa, xoay người đặt Y Nặc Mễ xuống dưới, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống nàng.
"Oái ----"
Thấm Nhã liền nhanh chóng trùm mềm lại, giạng chân trên người Y Nặc Mễ, chỉ một ngón tay đã "đả đảo" tên quỷ hút máu đang ý định muốn xoay người, nhàn nhạt hừ nhẹ: "Y Nặc Mễ, em không phải đói bụng ư, nếu như em là quỷ hút máu do tôi nuôi, như vậy tôi sẽ tận chức trách cho em ăn no!" .