Chu Duẫn Văn tỉnh dậy trong đau đớn do vừa bị thiêu đốt, vừa bị cắt xé.
Toàn thân đã không còn chút sức lực nào.
Đây chính là cảm giác của cái chết, không còn cảm nhận được sự tồn tại của thể xác, chỉ còn lại ý thức.
Song chút ý thức này cuối cùng cũng sẽ tiêu biến khỏi thế giới này.
Kiến Văn hoàng đế cuối cùng cũng đã chết, dù trên thực tế nàng đã chết từ năm trăm năm trước.
Chỉ là nàng còn có người không thể bỏ lại, là mỗi vướng bận duy nhất trong mấy trăm năm qua, chết, cũng muốn trở lại bên cạnh ả.
Tiêu Quân giật mình tỉnh giấc.
Ả bây giờ thậm chí còn không có khả năng động đậy một đầu ngón tay, sao còn có thể cảm giác được.
Trái tim đã không còn trong lồng ngực nhưng cảm thấy đau đớn khôn cùng.
Là nàng...!Nàng đã xảy ra chuyện.
Suốt mấy trăm năm, ả trăm phương ngàn kế đẩy không ngừng đẩy Chu Duẫn Văn vào hiểm nguy.
Ả muốn mượn tay người khác giết chết Chu Duẫn Văn, giết chết kẻ ả hận thấu xương.
Chu Duẫn Văn lúc nào cũng không, luôn chấp nhận mọi yêu cầu của ả dù nàng biết rất rõ ả cố ý hại mình.
Song Chu Duẫn Văn chưa bao giờ biết, Tiêu Quân cũng không chịu thừa nhận một chuyện là, mỗi lần ra tay hãm hại Chu Duẫn Văn là một lần ả thấy lo lắng, bất an.
Khi Chu Duẫn Văn thoát khỏi bờ vực sinh tử, ả lại cảm thấy yên lòng.
Hận nàng, cố tình đẩy nàng vào chỗ chết, rồi mỗi lần khiChu Duẫn Văn người đầy vết thương quay về bên cạnh thì ả lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hận nàng nhưng lại yêu nàng, muốn nàng chết nhưng lại sợ nàng chết, tất cả những mâu thuẫn này đã kéo dài hàng trăm năm.
Ả chưa từng nghĩ đến một ngày trên thế giới này thật sự sẽ không có nàng...!Không còn có nàng.
"Điện hạ...!Duẫn..." Tiêu Quân gắng gượng nhìn về phía ánh sáng bên ngoài động, cố gắng vươn đầu ngón tay ra.
Rồi như đáp lại lời gọi của ả, cũng giống như suốt mấy trăm năm qua, bất cứ khi nào ả cất tiếng gọi, nàng luôn ngay lập tức xuất hiện.
Chu Duẫn Văn tựa như một thiên sứ bóng đêm đứng giữa cửa động ngập tràn ánh sáng, bước từng bước nặng nề về phía ả.
Đáng tiếc giờ phút này Chu Duẫn Văn đã không còn làm một người bảo vệ mang sức mạnh vô địch.
Nàng đứng trước mặt tiêu quân, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy sự bình yên.
Một giọt máu từ đầu ngón tay nàng rơi trên mặt đất, một giọt, lại một giọt.
Từ khóe môi nàng chảy ra một dòng máu.
Chu Duẫn Văn rồi ngã quỵ xuống bên cạnh giường đá.
"Điện hạ!" Tiêu Quân giọng nghẹn lại, đã dùng hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể cử động được dù chỉ một đầu ngón tay.
Chu Duẫn Văn khẽ nhếch môi, gắng gượng đưa tay lên ngăn lại dòng nước mắt đang chực trào ra ở khóe mắt Tiêu Quân, hơi thở yếu ớt nói, "Còn nhớ trước đây nàng cũng thường hay khóc như vậy, ở khu rừng mai mà ta trồng cho nàng...!Mỗi lần đứng ở hành lang nhìn xuống thấy nàng, ta đều nghĩ xem liệu những giọt nước mắt ấy sẽ có một lần chảy vì ta.
Mấy trăm năm qua ta luôn nghĩ, nếu có một lần nàng vì ta mà rơi lệ, thì ta có chết cũng cam lòng.
Bây giờ nàng khóc, có phải có nghĩa...!Tiêu Quân, có ngày nàng sẽ yêu ta? Chỉ cần một chút..."
"Điện hạ." Nước mắt Tiêu Quântheo lời nói của ả chảy ra.
Mỗi một chữ là một giọt nước mắt như hạt châu.
Vốn dĩ là một người không còn trái tim nhưng những vết thương đáng sợ trên người Chu Duẫn Văn khiến lòng ả đau nhói.
"Không, đừng nói, không cần nói với ta." Chu Duẫn Văn ngã sụp xuống bên cạnh Tiêu Quân.
Máu trong người dường như đã chảy hết ra ngoài.
Là thái tử con trưởng, là Hoàng thái tôn,là Kiến Văn hoàng đế nhưng lại không phải là chính nàng.
Cuộc đời của nàng, không biết vì ai mà sống, không biết vì sao mà tồn tại.
Linh huyết Dracula có thể biến nàng trở thành Huyết tộc, cũng có thể hủy diệt nàng.
Bất luận là Kiến Văn hoàng đế năm đó hay là Chu Duẫn Văn ngày hôm nay, chết đi thì cũng là vận mệnh mà nàng không thể tránh khỏi.
Nhưng nàng không hối hận, bởi vì nàng biết, cho dù được lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ ích kỉ như vậy, ích kỉ yêu Tiêu Quân năm trăm năm.
"Chu Duẫn Văn, nếu ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!" Là hận hay là yêu, giờ đã không thể phân biệt.
Chu Duẫn Văn biết mình không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Rốt cuộc những giọt nước mắt của nàng cũng chảy ra, từng giọt rơi trên mặt Tiêu Quân.
Nàng cúi người, lưu luyến hôn lên gương mặt Tiêu Quân, khẽ nói trong nước mắt: "Ta không cần nàng tha thứ cho ta.
Tiêu Quân quân, cho dù người Huyết tộc có tuổi thọ vĩnh hằn, ta vẫn biết, vẫn biết ta vĩnh viễn không thể có nàng...!Ngày này cuối cùng cũng đến.
Cho nên đêm hôm đó khi ta phóng hỏa thiêu hủy đại điện đăng cơ đã tự nói với mình...!Tiêu Quân, ta nợ nàng một mạng.
Đến bây giờ đã không còn Chu Duẫn Văn, bây giờ nàng đã tự do.
Trái tim nàng thiếu, ta trả lại cho nàng...!Dù sao, dù sao trái tim...!vốn thuộc về nàng, luôn luôn là như vậy."
Từ dưới hắc bào, nàng lấy ra thanh Chùy kim cương dính đầy máu tươi, rồi từ từ cắt qua lồng ngực mình –
"Không! Ta không cần! Ta không cần –" Tiêu Quân bi thương tột cùng, không biết lấy sức mạnh từ đâu để ngồi dậy ôm chặt lấy Chu Duẫn Văn kêu lên đau đớn đến xé lòng.
"Tiêu Quân, ta yêu nàng..."
Ánh sáng màu đỏ từ lồng ngực Chu Duẫn Văn mau chóng chui vào người Tiêu Quân.
Không còn chút khí lực nào, thanh Chùy kim cương trong tay rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng kêu thanh thúy ngân dài, như khi một ngôi sao băng rơi khỏi bầu trời.
Chu Duẫn Văn vẫn ở trong cái ôm của Tiêu Quân ôn nhu mỉm cười, lúc lâu sau thì hai mắt nhắm lại.
"Chu Duẫn Văn, Chu Duẫn Văn – Đừng rời bỏ ta! Đừng..." Tiêu Quân khóc nức nở.
Nước mắt không thể dừng lại, nỗi bi thương không thể nguôi ngoai, chỉ vì một người.
Đáng tiếc người kia đã không còn có thể đáp lại...
"Phương cô nương thích hoa mai sao? Có muốn ta sai người trồng đầy hoa mai trong cung để nàng mỗi ngày đều có thể ngắm hoa?"
"Hoa mai tất nhiên là rất đẹp, nhưng của người khác trồng thì ta không thích nhìn."
"Vậy nàng thích của ai trồng?"
"Đương nhiên là hoa điện hạ trồng rồi ~ Điện hạ vốn là người anh tuấn.
Hoa ngài trồng chắc chắn là đẹp nhất thế gian, hì hì ~"
"Tiêu Quân, trẫm yêu nàng, cả đời này trẫm chỉ yêu một mình nàng."
"Từ xưa đế vương vốn bạc tình.
Tình cảm của bệ hạ với Tiêu Quân rồi sẽ có ngày phai nhạt.
Sao có tư cách nói "yêu nàng" với Tiêu Quân?"
"Trẫm sao lại không có tư cách! Cả đời này trẫm chỉ yêu nàng.
Trẫm sẽ chứng minh cho nàng xem!"
"Trừ phi đến lúc bệ hạ chết miệng vẫn nói yêu ta!"
Một trái tim, đã đập trong cơ thể hai người.
Từng nhịp đập, đều là đau đớn, từng nhịp đập, đều là người kia.
Sao ta có thể quên đi ngươi.
Đây chẳng qua là sự cố chấp của ta.
Đây chẳng qua là ta tùy hứng muốn chọc giận ngươi.
Suốt năm trăm năm song hành, tình cảm chân thành của ngươi ta đã sớm khắc sâu trong lòng, chỉ là ngươi càng nuông chiều càng khiến ta làm càn.
Ngươi như một cái bóng trung thành, ở phía sau bảo vệ ta năm trăm năm.
Ngươi càng im lặng, càng khiến ta keo kiệt dù chỉ là vài câu chữ ta yêu ngươi.
Sao ngươi lại dại khờ đến vậy...
Gương mặt tràn đầy nước mắt của Tiêu Quân áp vào của Chu Duẫn Văn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dracula hoàn toàn bị chôn vùi, bao gồm cả những tù binh bị hắn nhốt trong thành muốn chết cũng không được.
Tòa thành sụp đổ, không gian cũng vỡ vụn, tựa như ở Luyện ngục bị nguyền rủa, vĩnh viễn trôi nổi trong vũ trụ vô định.
Ở một sơn trang nằm sâu trong rừng ngoài ngoại thành.
Nơi này vẫn luôn vắng vẻ như vậy.
Là trang viên của Quỷ hút máu, nơi đây chưa từng có đông người qua lại.
Thậm chí ngay cả những người đã già mấy chục tuổi cũng không thể giải thích rõ lai lịch chủ nhân sơn trang này.
Y Nặc Mễ như gió thổi chạy băng qua trang viên, qua một hành lang, va hỏng cánh cửa gỗ nặng nề --
"Tiểu Nhã Nhã, Tiểu Nhã Nhã ~" Y Nặc Mễ dương dương tự đắc vẫy cánh bay đến quấn lấy chiếc giường.
Thấm Nhã an tĩnh nằm ở trên giường, trên người phủ một tấm chăn, cánh tay thon dài đặt ngang bụng.
Trông cô như đang nghỉ ngơi, chỉ cần một tiếng gọi là lập tức mở mắt.
"Ta đánh nhau thắng rồi, oa~ Không ai có thể đánh lại ta.
Tiểu Nhã Nhã mau tỉnh dậy đi." Y Nặc Mễlay lay tayThấm Nhã.
Trong trang viên vô cùng yên tĩnh, tiếng nói Y Nặc Mễ vừa dứt liền chìm vào trong im lặng.
Vô cùng yên tĩnh, trống rỗng.
Phòng ngủ hoa lệ này giống như sảnh triển lãm của viện bảo tàng, rất đẹp nhưng lại không có sinh khí.
Y Nặc Mễ dừng lại một lát, lắc lắc đầu rồi nhe răng cười: "Tiểu Nhã Nhã còn buồn ngủ sao? Không sao, ta chờ chị tỉnh lại."
Nhưng Thấm Nhã vẫn không tỉnh lại.
Y Nặc Mễ không biết đã đợi cô bao lâu.
Mặt trời và mặt trăng thay nhau mọc lặn, nàng vẫn một thước không rời chờ Thấm Nhã tỉnh lại.
Cảm giác chờ đợi này lúc đầu là hào hứng, sau trở nên yên lặng, rồi chán nản, cuối cùng biến thành đau thương.
Nhìn Thấm Nhã như vậy, nàng không dám đi tìm hiểu xem cô đã chết hay đang còn sống.
Không bao giờ có chuyện hoang đường như chết đi sống lại.
Con người nếu đã chết thì dù hoàn thành Huyết minh cũng không thể phục sinh được.
Hơn nữa thân phận Thấm Nhã rất đặc thù.
Cô là "công cụ" mà thê tử Hoàng Đế, Tây Lăng thịchuẩn bị cho hậu thế, sau trăm ngàn năm luân hồi biến dạng thành người.
Tổ tiên chưa bao giờ ghi lại trong điển tịch cho hậu thế biết, khi Thánh linh chi huyết bị uống cạn thì kết cục của "công cụ" hình người kia sẽ là như thế nào?
Đây chính là nguyên nhân khiến nàng dù khao khát cùng cực nhưng cũng không muốn uống cạn máu người mình yêu mến.
Nàng không thể chấp nhận bất kì trường hợp có thể khiến nàng mất đi Thấm Nhã nào.
Nhưng rốt cuộc sinh mạng nàng vẫn phải nhờ Thánh linh chi huyết để phục hồi.
Chuyện này giống như đã được tổ tiên tính toán từ trước, là vận mệnh đã định trước, để nàng gặp được Thấm Nhã, để máu Thấm Nhã bảo vệ mạng sống cho nàng.
Song tổ tiên toàn năng có biết trước được, ngàn vạn năm sau, dòng máu của hắn sẽ yêu người mang Thánh linh chi huyết? Có lẽ ngay cả tiên tổ cũng không thể dự liệu trước được...!Cho nên hắn im lặng, im lặng đến mức nàng không thể cảm nhận được sự tồn tại của tổ tiên.
Sinh tử của Thấm Nhã giống như một câu hỏi vĩnh viễn không có ẩn số.
Vậy nàng có thể đợi được Thấm Nhã tỉnh lại hay không?
Y Nặc Mễ không biết trái tim mình có thể cảm nhận đau đớn đến mức này.
Quỷ hút máu bẩm sinh đã tàn nhẫn, vô tình, nhưng nàng đã yêu Thấm Nhã, cũng đã không còn vô cảm.
Quỷ hút máu là ma quỷ thuộc về bóng đêm cô độc.
Bọn họ có sinh mạng vĩnh hằng thì đổi lại, cũng phải chịu sự cô tịch vĩnh hằng.
Trước kia nàng không hiểu cô độc là gì, cũng không biết cô độc mãi mãi đáng sợ cỡ nào...
Nhưng Orange của nàng, Thấm Nhã của nàng...!Thậm chí là cả Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân cũng từng người từng người rời xa nàng.
Chẳng lẽ vì số mệnh đã định phải cô độc nên tất cả những người nàng quan tâm đều sẽ đi sao? Nhớ lại ngày đó mọi người ở bên nhau, giờ chỉ còn lại một mình nàng.
Y Nặc Mễ không khỏi bi thương, ôm lấy Thấm Nhã khóc lớn: "Thấm Nhã hu hu...!Chị mau tỉnh lại đi.
Đừng bỏ ta lại một mình.
Ta rất yêu chị.
Ta tình nguyện chết đi, cũng không muốn trường sinh bất tử.
Nếu không có chị thì sinh mạng này còn ý nghĩa gì, trường sinh còn có ý nghĩa gì...!Chị nhìn ta đi, chị mở mắt nhìn ta một chút đi...!Đừng bỏ ta lại một mình."
Y Nặc Mễ chưa từng chảy nước mắt, Quỷ hút máu cũng chưa bao giờ hiểu được thế nào là rơi lệ.
Nhưng giờ phút này, nước từ từ xuất hiện trong đôi mắt nàng, tụ lại thành những giọt nước mắt trong trẻo, từng giọt rơi trên mặt Thấm Nhã.
Đây chính là nước mắt của Quỷ hút máu.
"Hu..." Y Nặc Mễ chạm trán vào chán Thấm Nhã, khóc rất thương tâm, Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nước mắt suốt mấy năm năm chưa bao giờ chảy giờ như muốn thoát hết ra ngoài, chỉ vì người phụ nữ nàng yêu mến.
Nàng đau lòng khóc rấtnhiều, không biết đã khóc bao lâu, thậm chí cũng không nhận ra Thấm Nhã trong lòng có chuyển biến.
Cơ thể Thấm Nhã trong ánh trăng như bị bao vây bởi một tầng sương mù, từ trong ánh trăng phát ra ánh sáng trắng trong suốt.
Lông mi cô khẽ động, đầu ngón tay hơi duỗi ra.
Y Nặc Mễ hoàn toàn chưa phát hiện ra, vẫn ôm chặt Thấm Nhã khóc thút thít như một đứa trẻ.
Thấm Nhã ngày thường mặt luôn lãnh đạm, lạnh lùng như băng giờ nở một nụ cười nhợt nhạt, chậm rãi giơ tay vuốt nhẹ đầu Y Nặc Mễ -- .