Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Tám giờ tối, nhà lớn họ Viên.

"Tịnh Lưu, em rất nhớ Cổn Cổn, khi nào thì anh để em gặp con bé?" Bàng Đô Đô bĩu môi đỏ mọng làm ổ trong lòng Viên Tịnh Lưu.

"Em nghe lời, qua hai ngày nửa anh sẽ để em gặp con bé." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Em đã rất nghe lời rồi. . . . . ." Bàng Đô Đô bất mãn ngẩng đầu nhìn anh.

"Được rồi, thật ra anh muốn hưởng thụ thế giới hai người với em nhiều một chút, cái lý do này có hài lòng chứ?" Viên Tịnh Lưu hơi giật giật khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú cương nghị lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy.

Bàng Đô Đô sửng sốt, vui vẻ ôm cổ của anh gật đầu như giã tỏi, cười đến rất sáng lạn.

Viên Tịnh Lưu nhìn cô, con ngươi sắc bén liền mất hồn, thì ra trước kia anh đã lãng phí quá nhiều thời gian trong tình cảm lạnh lẽo cô đơn, không chịu dùng tim để cảm nhận, không chịu thừa nhận tình cảm này. . . . . . Bây giờ muốn quý trọng. . . . . . Còn kịp không. . . . . .

"Tịnh Lưu, qua hai ngày nửa em muốn gặp Cổn Cổn a...." Bàng Đô Đô chủ động hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, vẻ mặt cười đến hạnh phúc, cô có thể cảm nhân được là anh thay đổi, trước kia sao anh có thể nói ra những lời này chứ. . . . . Nhưng từ ngày đó thì anh đã thay đổi, tuy không thể nói là quá dịu dàng, nhưng cô có thể cảm nhận được anh quan tâm và cưng chiều cô, trong giọng nói nhàn nhạt kia cô có thể nghe ra được anh rất để ý cô. . . . . .

Viên Tịnh Lưu ôm sát cô gái nhỏ vào trong lòng, nhàn nhạt nói: "Nếu ngày nào đó anh không còn, em phải ngoan ngoãn nghe lời, Thịnh Duệ sẽ chăm sóc em."

Bàng Đô Đô ngẩn người, "Thịnh Duệ chăm sóc em? Cậu bé mới 15 tuổi, em cũng đã 25 tuổi rồi. . . . . . Hơn nửa em không cần người khác chăm sóc, em chỉ muốn anh."

"Anh nói là nếu anh không còn." Viên Tịnh Lưu nhẹ giọng nói.

"Anh đi đâu thì em liền theo đó." Bàng Đô Đô vì cái vấn đề giả thuyết này mà nhíu mày.

"Vậy anh chết?" Viên Tịnh Lưu cười khẽ hỏi.

"Em đây cũng theo anh." Bàng Đô Đô không chút nghĩ ngợi nói ra.

"Em theo anh? Vậy Cổn Cổn phải làm sao?" Viên Tịnh Lưu buông cô ra, nhìn vào ánh mắt cô.

"Thịnh Duệ sẽ chăm sóc con bé, Cổn Cổn lại thích cậu ấy, không bằng anh gả Cổn Cổn cho cậu ấy đi." Bàng Đô Đô nhìn anh, đã bắt đầu suy nghĩ đường lui. . . . . .

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cô, đưa tay nhéo nhéo cái mũi thon của cô: "Không phải là em muốn hãm hại Thịnh Duệ chứ. . . . . ."

Bàng Đô Đô tức giận vỗ vào trong ngực anh: "Nói cái gì chứ! Sao lại thành hãm hại chứ. . . . . . Cổn Cổn không tốt sao? Không đáng yêu sao? Không làm cho người ta thích không? Không trong sáng thuần khiết làm người ta thương yêu sao?"

Viên Tịnh Lưu bắt lấy tay cô, cười khẽ nói: "Da mặt thật dày."

"Vậy anh nói thật đi, Cổn Cổn có đáng yêu hay không?" Bàng Đô Đô vểnh đôi môi đỏ mọng nhìn anh.

"Đáng yêu." Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.

"Vậy là được rồi!" Nghe vậy, người nào đó cười đến rất đắc ý, đối với con gái của bản thân 'tạo' ra vô cùng hài lòng.

Viên Tịnh Lưu sờ sờ đầu cô, không nói nữa.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Viên Tịnh Lưu thả cô gái nhỏ trên đùi xuống ghế sô pha, đứng dậy đi tới bàn làm việc. . . . . . Nhìn nhìn dãy số, bấm nút nghe: "Thịnh Duệ, như thế nào?"

"Tra được dấu vân tay, nhưng không ăn khớp với ai trong kho tư liệu vân tay." Tiếng nói từ tình của Na Tịch Thịnh Duệ từ trong điện thoại truyền đến.

"Vậy sao. . . . . ." Viên Lịnh Lưu nhàn nhạt trả lời.

"Nhưng giấy của tấm thẻ này rất đặc biệt, bên trong có pha trộn rất nhiều vàng, con cho rằng không giống như là những thứ bọn cướp có." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ tấm thẻ trong tay.

"Cha đã biết, vậy 9 giờ sáng mai gặp." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng nói bâng quơ .

"Dạ, con cúp máy." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng nói xong liền cúp điện thoại.

Viên Tịnh Tưu nhìn điện thoại, không biết suy nghĩ cái gì. . . . . .

"Tịnh Lưu?" Bàng Đô Đô khẽ gọi.

"Hả?" Viên Tịnh Lưu để di động xuống, đi qua bế cô vào trong lòng lần nửa.

"Anh có tâm sự gì sao?" Bàng Đô Đô lấy tay vuốt ve trán của anh.

"Không có." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói.

"Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện không vui phải nói với em, không được gánh chịu một mình a...." Bàng Đô Đô cọ xát vào ngực của anh, meo meo làm nũng .

"Ừ." Viên Tịnh Lưu sờ sờ lưng của cô. . . . . .Tấm thẻ vàng?Chính xác là không giống như thứ mà bọn cướp có, nói như vậy, không phải vì tiền. . . . . . Vậy rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui