Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

"Dạ." Hắc Viêm Triệt nhìn ông, đối với người cha vợ này thì anh luôn kính trọng.

"Nói đi." Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn anh, rót nước ấm vào ấm tử sa một lần nửa.

"Cin quyết định trả cô ấy lại cho cha." Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra miệng.

"À? Nói như vậy là con muốn ly hôn?" Viên Tịnh Lưu bình tĩnh hỏi, ngay đầu cũng không nâng lên, dường như tất cả đều ở trong dự tính của ông.

Hắc Viêm Triệt im lặng, không nói gì.

"Hắc tiên sinh có lá gan rất lớn, đánh mất con gái của tôi còn dám ở trước mặt tôi hùng hồn nói muốn 'trả' con bé lại cho tôi? Cậu cho rằng tôi nên cho cậu cái đáp án gì? Có phải cậu đã quên tôi là cha ruột của Viên Cổn Cổn hay không. Cậu chơi chán lại vứt bỏ con bé?" Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói, rót nước trà mới pha vào ly tử sa nho nhỏ.

"Cha biết rõ là không phải." Hắc Viêm Triệt cười tự giễu, cũng không có tức giận.

Viên Tịnh Lưu đẩy ly tử sa đến trước mặt Hắc Viêm Triệt, lại lấy một tờ thỏa thuận ly hôn và một cái bút máy từ ngăn bí mật dưới bàn trà ra đặt lên trên bàn, nhìn Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc "Đã như vậy, Cổn Cổn tôi sẽ tự đi tìm, làm một chút 'thủ tục giao nhận' đi."

Hắc Viêm Triệt ngây ngốc nhìn cây bút máy kia, hơi mờ mịt cầm nó lên, thời gian như đứng im vào giây phút này, anh vẫn không mở bút ra, đặt nó trở về trên bàn.

"Thế nào? Có vấn đề gì sao? Trên giấy thỏa thuận ly hôn viết rất rõ ràng, Cổn Cổn không cần bất cứ thứ gì của cậu, cậu cũng không cần phải chi trả tiền nuôi dưỡng, cậu chỉ cần ký tên là có thể kết thúc quan hệ vợ chồng của hai người rồi rồi." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng nói.

Hắc Viêm Triệt nhìn giấy thỏa thuận hỏi "Đây là cô ấy chuẩn bị sao? Cô ấy ở chỗ của cha?"

"Không, thật sự không thấy con bé nữa, tôi đã phái người đi tìm, giấy thỏa thuận này là tôi chuẩn bị." Viên Tịnh Lưu cầm lấy ly tử sa uống một hớp.

"Vậy sao..." Dường như Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng thở ra, thì thào lẩm bẩm.

"Ký đi, cậu đã quyết định rồi." Viên Tịnh Lưu cong ngón tay gõ gõ lên giấy thỏa thuận.

Đột nhiên Hắc Viêm Triệt đứng lên nhàn nhạt nói "Chờ lúc cha tìm được cô ấy, con lại giáp mặt ký tên với cô ấy, con không có keo kiệt như vậy, cô ấy nên được thứ gì của con đều sẽ không thiếu." Nói xong vội vàng xoay người, bước nhanh rời đi.

"Viêm Triệt." Viên Tịnh Lưu nhẹ nhàng kêu tên của anh, đây là lần đầu tiên ông dùng cách gọi vô cùng thân thiết như vậy.

Hắc Viêm Triệt dừng bước đứng tại chỗ, nhưng không có quay đầu.

"Con vẫn không biết rốt cuộc Cổn Cổn muốn là cái gì." Viên Tịnh Lưu gằn từng tiếng nói.

"Bây giờ con biết cô ấy muốn cái gì rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói qua, ở góc độ không có người nhìn thấy lộ ra nét mặt đau khổ làm người ta thương tiếc.

Viên Tịnh Lưu nhìn bóng lưng càng đi càng xa của anh, lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

Bàng Đô Đô luôn trốn ở một bên đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng cắn môi dưới, bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Muốn hỏi cái gì liền hỏi." Viên Tịnh Lưu cười cười vươn tay ôm bà vào lòng hôn lên cái trán của bà.

"Tịnh Lưu, thật ra em luôn muốn hỏi anh, vì sao năm đó lúc bọn nó kết hôn thì anh cũng đã chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn xong rồi hả? Anh đã sớm đoán được bọn nó sẽ có ngày này sao?" Bàng Đô Đô ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình yêu sâu sắc.

"Ừ, Hắc Viêm Triệt quá lạnh lùng thâm trầm, Cổn Cổn lại quá đơn thuần ngây ngốc, hai người như vậy không thể hiểu biết suy nghĩ trong lòng lẫn nhau, dần dà sẽ sinh ra mâu thuẫn và hiểu lầm, mà Hắc Viêm Triệt sẽ không nói, Cổn Cổn càng không dám nói, Hắc Viêm Triệt đối với Cổn Cổn là ham muốn mạnh mẽ chiếm hữu và cách quản thúc phương thức đều biểu lộ cậu ta yêu Cổn Cổn rất sâu sắc, mà Cổn Cổn lại ỷ lại và nghe theo cậu ta cũng biểu lộ ở trong lòng con bé địa vị của cậu ta là không thể thay thế được, thậm chí là Cổn Cổn ngưỡng mộ kính sợ cậu ta, cho dù ngưỡng mộ và kính sợ này làm con bé tự ti, khiến cho con bé lo được lo mất, dựa vào tính cách của Hắc Viêm Triệt thì không thể nào biểu đạt tình cảm của mình qua miệng, cho nên tình cảnh hôm nay là bình thường." Viên tịnh lưu vuốt ve tóc của nàng, giọng điệu bình thản lại bao hàm nồng đậm ôn nhu.

"Lúc trước anh đã biết bọn nó không có kết quả tốt sao còn tán thành bọn nó kết hôn?" Bàng Đô Đô bĩu môi dưới, hơi tức giận.

"Anh có lựa chọn sao? Thứ nhất, chúng ta vốn là thiếu nhà họ Hắc một cái ân tình, không có bọn họ thì căn bản là Cổn Cổn không sống quá 5 tuổi, thứ hai, nếu anh không đồng ý thì nhất định Cổn Cổn sẽ khó chịu, thứ ba cho dù anh không đồng ý, Hắc Viêm Triệt cũng sẽ nghĩ cách lừa con bé về nhà, anh đây phí công làm kẻ xấu, huống chi từ trước đến này anh cũng chưa từng nói giữa bọn nó sẽ không có kết quả tốt." Viên Tịnh Lưu vân vê cái miệng bĩu ra của bà, cười nhìn bộ dáng nhăn mày của bà.

Bàng Đô Đô kéo bàn tay giở trò xấu của ông ra, vội vàng hỏi "Nói như vậy bọn nó vẫn có cợ hội ở cùng sao?"

"Có lẽ, xem ý trời đi." Viên Tịnh Lưu tao nhã nhún vai cầm lấy ấm trà tử sa rót cho mình một ly trà.

"Anh đã nhìn ra vấn đề giữa bọn nó vậy sao không trực tiếp nói cho bọn nó biết?" Bàng Đô D(ô vẫn không rốt cuộc ông suy nghĩ cái gì.

"Loại chuyện này cần người trong cuộc tự mình tìm hiểu, giống như anh năm đó." Viên Tịnh Lưu uống một ngụm trà nhàn nhạt nói.

Bàng Đô Đô ngẩn người hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhớ lại chuyện bọn họ từng trải qua, có cười có khóc có khổ có đau lại có tổn thương, nghĩ đến đây không khỏi ôm sát cổ của ông, nếu không phải cuối cùng ông 'hiểu được', bọn họ sẽ bởi vì hiểu lầm mà mỗi người một nơi khác nhau, may mắn... May mắn không có bỏ qua.

Viên Tịnh Lưu ôm chặt bà, biết bà đang nghĩ cái gì, cười khẽ một chút thì thầm ở bên tai của bà "Thật ra là anh không cam lòng mình đã trải qua 'cảm giác' đau khổ như vậy mà dựa vào cái gì anh phải chỉ dẫn tên nhóc thối tha lạnh lùng đó, để cho cậu ta thử cảm giác sống không bằng chết, không phái rất tốt sao?"

Bàng Đô Đô nín khóc mỉm cười, hờn dỗi meo meo "Người xấu."

Viên Tịnh Lưu hôn lên gương mặt bà, cũng cười rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui