Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

"Đến đây, nhào nặn đất sét lặp lại như vậy, mục đích là để đất sét cứng mềm đồng đều, loại bỏ bọt khí, cái này gọi là luyện đất." Long Tịch Bảo mặc tạp dề ra sức nhào nặn đất sét trên thớt gỗ, làm mẫu cho Na Tịch Liễm Diễm xem.

Na Tịch Liễm Diễm cũng học bộ dáng của cô ấy, nghiêm túc làm.

Một lúc sau, Long Tịch Bảo đem đất sét đã nhào nặn xong đặt trên đĩa quay chuyên dụng chế tạo đắt sét, mở chốt mở, đĩa quay nhanh chóng di chuyển, hai tay Long Tịch Bảo kéo theo bùn đất, đi theo tốc độ chuyển động của đĩa quay, chậm rãi biến đất sét thành hình cái bình hoa.

Na Tịch Liễm Diễm ngưỡng mộ nhìn cô, trong đôi mắt xinh đẹp tất cả đều không giấu được sùng bái.

"Bảo Bảo, bạn rất lợi hại."

Long Tịch Bảo nghe thấy xưng hô quen thuộc này không khỏi kéo khóe miệng nhẹ giọng nói "Liễm Liễm cũng có thể, cũng không khó, luyện tập nhiều là được rồi."

Trong thời gian kế tiếp, hai cô gái xuất sắc như nhau nói nói cườigiỡn vừa làm vừa nói chuyện, nhanh chóng trở thành bạn tốt.

Không biết qua bao lâu, tiếng dập cửa vang lên, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo bình thường đi đến, vẻ mặt sốt ruột.

“Sao thế chị Trương? Có phải Hách Hách thức dậy không?” Na Tịch Liễm Diễm ngừng tay, nhìn bà ấy.

“Dạ phu nhân, tiểu thiếu gia đã thức.” người được gọi là chị Trương gật đầu, khẩn trương nói.

“Em lập tức đi qua, chị có thể đi nghỉ ngơi, làm phiền chị rồi.” Na Tịch Liễm Diễm đứng lên dịu dàng nói.

“Dạ, phu nhân.” Bà ấy xoay người rời khỏi phòng.

Na Tịch Liễm Diễm quay đầu nhìn Long Tịch Bảo như đang kinh ngạc, ngượng ngùng cười nói “Bảo Bảo, mình nghĩ hôm nay học đến đây thôi, bởi vì con trai của mình đã thức, thằng bé…Thằng bé rất bướng bỉnh.”

“Con trai của bạn…Bạn có con rồi hả?” Long Tịch Bảo trừng lờn mắt, còn chưa thể tin được.

“Đúng vậy, hơn 2 tháng rồi.” Na Tịch Liễm Diễm vừa nói vừa đi vào phòng tắm rửa tay rửa mặt.

Long Tịch Bảo đi sau lưng cô, sốt ruột hỏi “Mình có thể đi xem thằng bé không?”

“Ách…cái này…” Na Tịch Liễm Diễm hơi do dự.

“Không tiện sao?” Long Tịch Bảo mấp máy môi, vẻ mặt thất vọng.

“Không phải là không tiện, là thằng bé có tính tình không tốt, hơn nữa cũng khác với đứa nhỏ bình thường.” Na Tịch Liễm Diễm nhỏ giọng nói.

“Không sao, mình không để ý, mình thích nhất trẻ con, mình có thể đi xem bảo bối nhỏ của Liễm Liễm không?” Long Tịch Bảo nhìn cô, vẻ mặt chờ mong.

“Vậy được rồi, chúng ta cùng đi.” Na Tịch Liễm Diễm gật gật đầu, không có cách nào từ chối vẻ mặt đó của cô ấy.

Lúc Long Tịch Bảo nhìn thấy Na Tịch Hách thì cả người đều cương cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích. Đây…đây rõ ràng chính là giống y hệt Hắc Viêm Triệt.

“Hách Hách…” Na Tịch Liễm Diễm nhìn “xác” vật dụng lung tung ở trên đất, ôm lấy Na Tịch Hách ở trên giường vỗ nhẹ sống lưng an ủi nóng nảy cáu gắt của cậu.

Na Tịch Hách mở to mắt tím xinh đẹp, cổ tròn, hai gò má phúng phính, bộ dáng vô cùng bất mãn, vô cùng đáng yêu.

Long Tịch Bảo đi qua nhìn cậu, không biết nên nooi1 cái gì.

“Hách Hách ngoan, đừng tức giận, mẹ thương.” Na Tịch Liễm Diễm ôm cậu lấy lòng, hôn lên gò má non mềm của cậu.

Na Tịch Hách a a hai tiếng quay mặt qua chỗ khác không tiếp nhận.

“Đừng như vậy mà.” Na Tịch Liễm Diễm nhỏ giọng dỗ cậu.

“Liễm Liễm, mình đi trước, ngày mai lại đến, bạn tiếp tục đi.” Long Tịch Bảo vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói.

“Được, hôm nay vất vả cho bạn, mình tiễn bạn.” Na Tịch Liễm Diễm gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Không cần, bạn chăm sóc cậu nhóc đáng yêu này đi, tự mình đi là được rồi.” Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, đi ra phòng, trời ạ, nếu Hắc Viêm Triệt biết tâm can bảo bối của anh biến thành “sào trúc” như vậy, còn mất trí nhớ, còn sinh cho anh một đứa nhỏ, không biết có điên lên hay không, quan trọng nhất là, đứa nhỏ và vợ của anh đều bị người khác thu nhận rồi…vậy….Có nên nói cho anh biết hay không….

“Đứa nhỏ? !”

Trong biệt thự xa hoa truyền ra một tiếng kêu to.

Long Tịch Bảo bịt lấy lỗ tai bất mãn nhìn Long Tịch Bác “Anh Bác, anh kích động như vậy làm gì, cũng không phải đứa nhỏ của anh.”

“Nói cái gì đấy nhóc con chết tiệt kia.” Long Tịch Bác nâng tay cốc vào đỉnh đầu người nào đó.

“A…” Long Tịch Bảo đau kêu một tiếng, từ trên chân anh ta tuột xuống dưới chui vào trong lòng Long Tịch Hiên.

Long Tịch Hiên bế cô ấy lên trên đùi bình tĩnh nói “Lập tức thông báo Triệt.”

“Không!” Long Tịch Bảo lớn tiếng ngăn cản “Không cho nói với anh ấy, các anh nếu ai dám nói cho anh ấy biết em sẽ trốn nhà đi nữa.”

“Em có thể thử xem xem.” Long Tịch Bác nhìn cô, toàn thân phát ra khí lạnh.

“Em mặc kệ, dù sao cũng không thể nói, lúc trước là chính anh ấy không cần Cổn Cổn, hơn nữa tuyệt tình không đi tìm bạn ấy, còn không cho người khác nhắc tới bạn ấy ở trước mặt anh ấy, đã như thế này, bây giờ chúng ta cần gì phải nói cho anh ấy biết, hơn nữa cho dù nói thì thế nào, anh ấy sẽ để ý sao? Anh ấy là con báo con lạnh lùng vô tình, lúc trước Cổn Cổn đi là đúng, em thấy bây giờ bạn ấy rất tốt, cứ như vậy đi.” Long Tịch Bảo hờn dỗi nói.

“Bảo Bảo đừng ngang bướng, em biết rõ là Triệt yêu Cổn Cổn sâu sắc như thế nào, hơn nữa em có thể khẳng định ở trong lòng Cổn Cổn không muốn trở lại bên cạnh Triệt không? Nếu cô ấy không có mất trí nhớ, em xác định cô ấy sẽ không tự trở về tìm Triệt sao?” Long Tịch Hiên bình tĩnh nói, giọng điệu có trấn ấm áp có sức làm yên lòng người.

Long Tịch Bảo mấp máy môi, không thế phản bác.

“Em nghe đây, Viên Cổn Cổn phải trở lại bên cạnh Hắc Viêm Triệt.” Long Tịch Bác nghiêm mặt nói.

“Không biết là ai nói không cho nhúng tay vào chuyện vợ chồng người ta.” Long Tịch Bảo bĩu môi nhỏ giọng nói thầm.

Long Tịch Bác lườm cô ấy một cái, “Nếu đứa nhỏ này là con của Triệt thì đứa bé có được dị năng không phải là đùa, lúc đứa bé năm tuổi sẽ xảy ra một ít thay đổi, giờ phút đó đứa bé phải ở bên cạnh Triệt, giống như Triệt lúc trước cũng không rời dì Khấu một cm nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui