Nuông chiều em đến đau lòng

 
Giữa trưa Thẩm Nhất Thành tan học về nhà, Thời Hạ và Lâm Vận cũng vừa lúc về đến nhà.
 
Sắc mặt tái nhợt của Thời Hạ lúc sáng sớm cũng không phải giả, hôm nay cô tới mùa dâu rụng nên không mấy thoải mái, cộng thêm việc lăn lộn ở bệnh viện nửa ngày nên sắc mặt càng nhợt nhạt hơn.

 
 
Lâm Vận đề nghị cô nghỉ ngơi ở nhà, buổi chiều không cần đi học, Thời Hạ không đồng ý với bà, theo như trình độ bây giờ của cô, nếu nghỉ học sẽ mất bài, mất bài thì khó mà bổ sung.
 
Thời Hạ không ăn cơm trưa, cô chỉ về nhà ngủ một giấc.
 
Buổi chiều lúc đi học, lúc vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thẩm Nhất Thành đang ngồi trên xe đạp địa hình cúi đầu đùa nghịch di động.
 
Thời Hạ đi qua đó, trực tiếp ngồi phía sau xe cậu, “Đi thôi.”
 
Thẩm Nhất Thành cất di động, “Cậu cũng biết tự giác.”
 
“Còn tạm.” Thời Hạ uể oải đáp lại cậu.
 
Thẩm Nhất Thành, “Bây giờ muốn ăn cơm không?”
 

“Không muốn.” Thời Hạ lắc đầu, để trán trên lưng cậu, “Không muốn ăn gì hết.”
 
Thẩm Nhất Thành móc trong túi một chén cháo Bát Bảo đưa cho cô, “Tôi vừa dùng nước ấm hâm lại, còn nóng, ăn nó đi.”
 
Thời Hạ không nhận, “Tôi không muốn ăn, nếu cậu không đi thì trễ bây giờ.”
 
Thẩm Nhất Thành không ép cô, chỉ cất chén cháo Bát Bảo vào rồi móc một quả táo trong túi khác đưa cho cô, “Vậy ăn chút trái cây đi!”
 
Thời Hạ nhíu mày, “Thẩm Nhất Thành, tôi thật sự không muốn ăn.”
 
Thẩm Nhất Thành cất táo đi, không biết từ chỗ nào nhảy ra thêm một hộp sữa bò, “Không muốn ăn thì uống hộp sữa đi, để dạ dày thoải mái chút.”
 

Thời Hạ không thể nhịn được nữa, cô hung hăng nhéo một cái trên eo cậu, “Thẩm Nhất Thành, cậu đủ chưa?”
 
Thẩm Nhất Thành cất hộp sữa đi, lại móc một cái hộp trong balo ra đưa cho cô.
 
Thời Hạ bất đắc dĩ, “....”
 
Thẩm Nhất Thành, cậu là Doraemon à?
 
Thời Hạ cầm miếng chocolate có dòng chữ Dove kia, khóe miệng nhịn không được khẽ cong, giọng nói lại vờ như không mấy kiên nhẫn, “Mắc gì cho tôi chocolate?”
 
Thẩm Nhất Thành chở Thời Hạ ra khỏi tiểu khu, vừa đạp xe vừa nói, “Lần trước đưa chocolate cho Lý Hoàn đó, không phải cậu còn hâm mộ người ta sao.”
 
Thời Hạ nghe vậy thì bực bội nhéo cậu thêm một cái, đó mà gọi là hâm mộ? Lúc đó cô đang bực bội thì có.
 
Thẩm Nhất Thành bắt lấy tay cô ấn vào hông cậu, “Thời Hạ, cậu là mèo hoang à?”
 
“Cậu là mèo hoang thì có.” Thời Hạ nhỏ giọng nói thầm một câu.
 
Cảm giác Thời Hạ an phận, Thẩm Nhất Thành buông lỏng tay, Thời Hạ lại không thu tay về, ngược lại thuận thế ôm eo cậu.
 
Lần trước Thẩm Nhất Thành chở cô, chẳng qua cô chỉ chạm vào cậu một chút đã bị cậu hất ra, lần này là tự cậu đặt tay cô lên eo cậu.
 
Vậy thì không trách cô được à nha.
 
*
 
Lúc trước mỗi khi Thời Hạ tới kỳ kinh nguyệt đều có chút không thoải mái, nhưng cũng không đáng lo, hôm nay chẳng biết thế nào mà bụng nhỏ cứ đau hết lần đến lần khác, hơn nữa cảm giác buồn nôn sau khi nội soi còn chưa tan hết, cả buổi chiều uể oải lờ đờ, cơ bản không thể nghe lọt lỗ tai lời giáo viên nói.
 
Cô đi học hôm nay để tìm tâm lý an ủi mà thôi, tự lừa mình dối người để bản thân cảm thấy chỉ cần người ở chỗ này là đã không lãng phí thời gian học tập.
 
Lúc ăn tối, Thời Hạ gục lên bàn không nhúc nhích, còn Lý Hoàn đi nhà ăn ăn cơm, cô hỏi có cần mua cơm cho cô không, Thời Hạ cũng lắc đầu từ chối.
 
Hầu hết người trong phòng học đều đi ra ngoài ăn tối, trong lớp chỉ còn lại vài người ngồi xem tiểu thuyết nghe nhạc, còn có mấy người tụ vào nhau nói chuyện phiếm, trong lớp không phải rất ồn nhưng cũng không tính là yên tĩnh.

 
Thời Hạ gối đầu lên cánh tay nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu là kết quả kiểm tra hồi sáng của Lâm Vận, vị phó viện trưởng kia không nói thêm gì cả, chỉ nói hai ngày nay Lâm Vận cần mau chóng đi bệnh viện kiểm tra chi tiết hơn.
 
Thời Hạ đã tra rất nhiều tư liệu rồi, cô biết căn bệnh ung thư dạ dày dễ bị xem nhẹ vào giai đoạn đầu, bởi vì bệnh trạng của nó giống với loét dạ dày, người bệnh sẽ cảm thấy đau dạ dày, buồn nôn, nôn mửa, biếng ăn
 
Xã hội ngày nay cứ mười người thì có tám người dạ dày không tốt, mọi người cũng chẳng chú ý chữa trị bệnh dạ dày, hơn nữa Thời Hạ đã quan sát kỹ trong khoảng thời gian này, tuy Lâm Vận thỉnh thoảng khó chịu dạ dày, nhưng cũng chưa bao giờ buồn nôn muốn ói.
 
Cho nên Thời Hạ mới lấy số khám của phó viện trưởng đó, vì hy vọng ông có kinh nghiệm phong phú có thể nhìn thấy căn bệnh tiềm tàng thông qua nội soi bình thường.
 
Việc cô có thể làm đã làm hết, cũng không biết mọi chuyện có thể thuận lợi như cô nghĩ không.
 
Thời Hạ đang suy nghĩ miên man trong đầu, trên bụng đột nhiên bị người ta nhét một vật gì đó, Thời Hạ bất ngờ đè vào theo phản xạ có điều kiện.
 
Kéo theo tay người kia đè với tay cô trên cái bụng nhỏ.
 
“Túi chườm nóng, đặt trên bụng sẽ ấm hơn, thoải mái hơn.” Giọng nói quen thuộc ôn hòa vang lên.
 
Thời Hạ nhìn qua đó, Thẩm Nhất Thành bình tĩnh rút tay về mở hộp cơm trên bàn ra, bên trong tản ra hương của chén cháo đặc sệt.
 
Thời Hạ cảm nhận được độ ấm của tay người thì đỏ mặt, túi chườm nóng này chắc không phải lấy tới làm ấm dạ dày cho cô chứ?
 
Thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này cũng biết nhiều đó chứ.
 
Thời Hạ nhét túi chườm nóng vào áo khoác, cách lớp áo trong đặt trên bụng nhỏ làm ấm bụng.
 
Thẩm Nhất Thành dùng muỗng khuấy lớp cháo nóng, “Chờ cháo nguội bớt thì cậu ăn đi.”
 
Thời Hạ gục lên bàn bĩu môi, “Không ăn.”
 
Thẩm Nhất Thành, “Phải ăn.” Một ngày không ăn đủ ba bữa cơm, cứ như vậy đi xuống thì dạ dày không bệnh cũng đói ra bệnh.
 

Thời Hạ dứt khoát xoay đầu đi chỗ khác, không nói câu nào với cậu nữa.
 
Thẩm Nhất Thành cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng khuấy cháo, chờ đến khi cháo nóng thành cháo ấm mới cúi người nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Cậu không ăn thì tôi đút cậu.”
 
Thời Hạ đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, cô không chút nghi ngờ cậu sẽ làm loại chuyện này.
 
Trong phòng có nhiều người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì lần này cô thật sự nổi danh mất.
 
Thời Hạ cầm muỗng múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, hương cháo tản ra trong miệng.
 
Thẩm Nhất Thành thấy cô thỏa hiệp thì bĩu môi, ngược lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
 
Thời Hạ không cần sợ sệt như thế.
 
Cô có thể đấu tranh với cậu mà.
 
Cậu không ngại tự đút cô đâu.
 
Vừa rồi còn cảm thấy buồn nôn, nhưng lúc đồ ăn vào miệng, Thời Hạ lại cảm thấy đói bụng, chỉ trong chốc lát đã ăn hết nửa chén cháo.
 
Thấy cô ăn ngon lành, Thẩm Nhất Thành cũng lấy thêm hai hộp cơm, bên trong là cải xanh xào súp lơ và cà chua xào trứng.
 
Thời Hạ nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó nhìn Thẩm Nhất Thành, “Hình như mấy món này không phải ở nhà ăn?”
 
Cháo của nhà ăn không thơm như vậy, hơn nữa cách trình bày món ăn này cũng không giống như cơm ở nhà ăn tập thể.
 
Thẩm Nhất Thành không nói chuyện, Thời Hạ cắn đũa nhìn cậu, “Lại trèo tường?” Cậu không trèo tường cũng không ra được cổng trường, không ra được cổng trường thì làm sao đóng gói mấy món này về.
 
Thẩm Nhất Thành nhíu mày, “Sao nói nhảm nhiều vậy, ăn cơm cho đàng hoàng đi.”
 
Thời Hạ cúi đầu, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, cô nhìn thấy lỗ tai Thẩm Nhất Thành đỏ lên.
 
Thì ra Thẩm Nhất Thành cũng không phải tường đồng vách sắt!
 
Ăn tối xong, Thời Hạ cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều, trên người cũng có chút sức lực hơn.
 
Vào tiết tự học buổi tối, Thời Hạ lật sách giáo khoa nhìn nhìn, không lâu sau thì đôi mắt không tự giác bay tới mặt người bên cạnh.
 

Cậu hiếm khi ngồi ngay ngay ngắn ngắn cúi đầu làm bài.
 
Vài sợi tóc rũ trước trán, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, thân hình rắn chắc chỉ thuộc về người này, lại pha thêm chút thoải mái trẻ trung của tuổi trẻ, hai loại cảm giác khác nhau cùng xuất hiện ở một người, lại dị thường hài hòa.
 
Thời Hạ cứ như vậy nhìn cậu rồi suy nghĩ về mùa hè nóng nực kia, Thẩm Nhất Thành đứng trước cửa nhà xác khóc rống lên.
 
Việc cô có thể làm cho cậu cũng chỉ có việc này.
 
Nếu trời cao đã cho cô cực khổ nhiều như vậy chỉ vì để cô có một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
 
Dùng những năm chịu đựng tất cả khổ sở đó để trả cho Thẩm Nhất Thành một người mẹ khỏe mạnh.
 
Như vậy Thời Hạ không còn oán giận gì nữa.
 
Thậm chí còn thầm cảm ơn.
 
Dường như Thẩm Nhất Thành nhận ra tầm mắt không chút che giấu này, cậu đột nhiên nghiêng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Bên trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách vở và tiếng đụng chạm ‘sột soạt’ của ngòi bút trên trang giấy.
 
Thời Hạ cũng không trốn tránh cậu, Thẩm Nhất Thành cũng không lảng tránh cô, hai người cứ như vậy trao cho nhau ánh mắt.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, bàn tay trái rũ dưới bàn của Thẩm Nhất Thành chậm rãi di động nhằm tìm cái tay phải Thời Hạ đang đặt trên đùi.
 
“Anh Thành, câu này giải thế nào?” Thịnh Thác Lý quay đầu lại quăng cuốn sách bài tập lên bàn Thẩm Nhất Thành, sau đó chỉ vào một câu đạo hàm, “Câu này nè, chỉ tôi chút coi.”
 
Chuông tan học đúng lúc vang lên, bên trong phòng học lập tức náo nhiệt.
 
Tiếng bàn ghế va chạm vào nhau cùng với tiếng đùa giỡn đuổi bắt nhau lập tức tràn ngập cả phòng.
 
Thời Hạ thu hồi tầm mắt, cô rũ mắt vờ như bình tĩnh lật sách.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn Thịnh Thác Lý với vẻ mặt vô cảm.
 
Thịnh Thác Lý đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Nhất Thành nói chuyện, cậu không khỏi ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải hai tròng mắt lạnh như băng của Thẩm Nhất Thành.
 
Thịnh Thác Lý bị cậu nhìn đến lạnh sống lưng, cậu sờ sờ cánh tay đang nổi da gà rồi cầm sách bài tập xoay người, “Không nói thì không nói, mắc gì dùng ánh mắt thâm hiểm này nhìn tôi chứ, đúng là thích dọa người khác...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận