Nuông chiều em đến đau lòng

 
Thẩm Nhất Thành lạnh lùng cười trong lòng, trên mặt không có biến hóa gì, “Chú Thời, chú cũng tới ăn cơm à? Mấy đứa học sinh bọn con, còn có Thời Hạ đều ở phòng này.”
 
Thời Gia Hoan nghe Thẩm Nhất Thành nói Thời Hạ cũng có mặt bên trong thì sắc mặt thay đổi, ông trực tiếp gọi phục vụ, “Thanh toán đi.”
 
Trước kia chẳng qua vì chút chuyện của Lâm Vận làm Thời Hạ hiểu lầm Thời Gia Hoan lâu như vậy, hiện tại nếu bị Thời Hạ nhìn thấy ông và một người phụ nữ khác mờ ám thì không biết Thời Hạ sẽ nghĩ đi đâu nữa.
 
Thẩm Nhất Thành dựa vào tường ngậm thuốc lá, “Phục vụ, bàn chúng tôi cũng thanh toán, bao nhiêu tiền?”
 
Người phục vụ còn chưa lên tiếng, Thời Gia Hoan ngược lại nhìn Thẩm Nhất Thành, “Để tôi đi, bàn bọn họ thanh toán chung với bàn tôi.”
 
Thẩm Nhất Thành ngược lại không khách sáo, ngay cả từ chối một chút cũng không có.
 
Thời Gia Hoan và Quan Đồng đi theo người phục vụ đến đại sảnh, đi được vài bước, Thời Gia Hoan quay đầu lại nhìn Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành cong môi cười cười, “Con sẽ không nói cho Thời Hạ biết.”
 
Mí mắt của Thời Gia Hoan nhảy vài cái, ông đỏ mặt như có một loại cảm giác bị bạn trai của con gái mình bắt gian tại giường.
 
Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành chậm chạp không về thì không yên tâm cậu, cô đi ra ngoài tìm cậu thì thấy Thẩm Nhất Thành gập một chân dựa vào tường hút thuốc.
 
Cậu lười biếng ngậm thuốc trong miệng, bật lửa trong tay khi sáng khi tắt, đôi mắt dường như có chút mất hồn dưới ánh đèn sáng của khách sạn.
 
Thời Hạ đi qua đó, “Có ai đó nói với em, anh ta không hút thuốc.”
 
Đôi mắt của Thẩm Nhất Thành dần dần nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười, “Em muốn một điếu không?” Khi ở bệnh viện, Thời Hạ là tên quỷ nhỏ có tiếng nghiện thuốc.
 
Thời Hạ lắc đầu, “Nếu đồng ý với anh cai thuốc, tất nhiên nói được làm được.”
 
Thẩm Nhất Thành trầm mặc trong chốc lát, chanh chua nói, “Anh rất tò mò, tên nhóc con rốt cuộc bỏ bùa gì cho em, nói cai thuốc thì cai thuốc.”
 
Thời Hạ, “……” Đại ca, tên nhóc con trong miệng anh là chính anh, xưởng giấm lâu năm này, anh dự định khi nào mới đóng cửa?
 
Thẩm Nhất Thành lấy một lá thư trong túi đưa cho cô, “Học bổng, em giữ kỹ đi.”
 
“Ừm?” Thời Hạ cho rằng cậu muốn cô đi tính tiền trước, cô nâng bước dự định  đi.
 
Thẩm Nhất Thành lại lên tiếng, “Vừa rồi gặp ba em ăn cơm ở chỗ này, ông ấy tính rồi, tiền này em giữ đi.”

 
“Ba em?” Nếu ông cũng có mặt ăn cơm ở chỗ này sao lại không đi gặp cô.
 
Thẩm Nhất Thành không nói thêm gì, chỉ không dấu vết nói sang chuyện khác, “Tiền của ba em có thể dùng nhiều chút thì dùng nhiều chút đi.”
 
Thời Hạ vui vẻ, điểm này cô có suy nghĩ giống Thẩm Nhất Thành, có quỷ mới biết tiền này sau này sẽ thế nào.
 
Buổi tối về nhà, Thời Hạ nhìn thấy Thời Gia Hoan, cô đột nhiên nhớ tới chuyện khách sạn nên thuận miệng hỏi một câu.
 
Thời Gia Hoan lập tức chảy mồ hôi lạnh, không phải tên Thẩm Nhất Thành kia nói bảo mật cho ông sao? Sao quay đầu bẫy ông như vậy?
 
Thời Hạ rót một ly nước cho ông, xem ông mồ hôi đầy mặt thì không khỏi cười, “Ba sao vậy? Cảm ơn ba hôm nay thanh toán cho bọn con.”
 
Thấy nét mặt Thời Hạ như thường, tựa hồ không biết chuyện của ông và Quan Đồng, Thời Gia Hoan lại thở nhẹ nhõm một hơi.
 
Nhưng trải qua chuyện hôm nay ông cảm thấy phải suy xét kỹ lưỡng một chút chuyện giữa ông và Quan Đồng.
 
Người phụ nữ kia đúng là mê hoặc hấp dẫn làm người khác thích thú, nhưng nếu Hạ Hạ không thích, ông tuyệt đối không làm con gái đau lòng.
 
*
 
Ngày tháng Tám oi bức, ve kêu hết đợt này đến đợt khác làm đầu người khác đau.
 
Phùng Nguyên xách một túi kem nước có ga to đùng đi đến cửa lớn Cục Công an Cẩm Thành, xa xa đã nhìn thấy một hình bóng có chút quen thuộc.
 
Phùng Nguyên nhíu mày, có lẽ anh nhìn nhầm rồi.
 
Nhắm mắt lại mở ra, thiếu niên áo sơ mi trắng quần jean đứng dưới tàng cây kia vẫn tồn tại chân thật.
 
“Bà cha nó.” Phùng Nguyên mắng một câu, đúng là âm hồn không tan mà.
 
Khi anh ở đồn công an của xã, Thẩm Nhất Thành hai ba hôm vào đồn vì đánh nhau, không ít lần tìm anh phiền phức, bởi vì Thẩm Nhất Thành, không biết anh bị sở trưởng mắng bao nhiêu lần, thằng nhóc này quá biết bày trò, hơn nữa có tiền có quyền, một dân chúng bình thường như anh phải đấu như thế nào?
 
Mấy năm nay vừa ngừng nghỉ, anh cũng thật vất vả chuyển tới hình sự, sao lại nhìn thấy thằng nhóc thúi này? Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
Phùng Nguyên một tay đỡ mặt nhanh chóng đi đến Cục Công an, lão thần Thẩm Nhất Thành đi bộ lại đây, thân thiết hô một tiếng, “Anh Phùng.”

 
Phùng Nguyên thở dài, có vài người định sẵn là kiếp nạn trong sinh mệnh anh, trốn cũng trốn không khỏi.
 
Phùng Nguyên và Thẩm Nhất Thành ngồi ở quán ăn khuya ăn đồ nướng uống bia còn cảm thấy có chút không chân thật.
 
Tục ngữ nói chồn chúc tết gà đúng là lo lắng!
 
Phùng Nguyên thấy Thẩm Nhất Thành mặt không đổi sắc uống một nửa chai bia, mí mắt giật giật, “Cậu thành niên rồi à?”
 
Thẩm Nhất Thành quét mắt nhìn anh, “Đương nhiên thành niên rồi.”
 
Phùng Nguyên, “Thành niên thì tốt, làm một cảnh sát nhân dân, tôi phải có trách nhiệm với mầm hoa tổ quốc.”
 
Thẩm Nhất Thành ăn một cây xiên que nướng, nhìn cảnh sát trẻ tuổi trước mặt tốt nghiệp đại học chưa được hai năm mà vẫn non nớt như cũ, cậu lên tiếng, “Tôi không chỉ thành niên, còn bóc tem rồi, anh Phùng, anh vẫn còn tem à?”
 
Phùng Nguyên bất ngờ vì lời nói của Thẩm Nhất Thành mà hai mắt sắp sung huyết, anh không ngừng ho.
 
Ôi thần linh ơi, Thẩm Nhất Thành, tên nhóc hư hỏng!
 
Tâm tình thoải mái của Thẩm Nhất Thành làm cậu uống cạn nửa chai bia lạnh còn lại, cảm giác trả thù thật mẹ nó quá sung sướng.
 
Năm đó cậu vì điều tra Quan Đồng tìm Phùng Nguyên đã là đội trưởng hình sự, khi đó tiểu thịt tươi đã bị năm tháng tàn phá thành lão thịt khô.
 
Cũng là quán ăn khuya, lão thịt khô Phùng Nguyên bưng ly bia trên dưới đánh giá Thẩm Nhất Thành, “Ui, đủ thâm tình với cô bé người ta ha, không phải tới bây giờ vẫn còn tem chứ?”
 
Lúc này Phùng Nguyên còn rất non nớt, tuy ở đồn công an xã rèn luyện hai năm, nhưng rốt cuộc kém hơn Thẩm Nhất Thành, dù sao tim lòng phèo phổi của Thẩm Nhất Thành hiện tại đều là đen.
 
Lúc này Phùng Nguyên còn không biết anh khi nào kết thù với Thẩm Nhất Thành, chỉ tức giận nói, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
 
Thẩm Nhất Thành cong môi cười cười, “Đương nhiên là chuyện tốt .”
 
Phùng Nguyên luôn có một tiếc nuối rất nhiều năm về sau, đó chính là năm anh vừa điều đến hình sự thì tiếp xúc với một vụ án lừa bán con nít, trong năm ngày ba đứa trẻ biến mất, ở chỗ nhỏ như Cẩm Thành như sấm dậy đất bằng, nổ tới đầu váng mắt hoa.
 
Rất nhiều năm về sau, Phùng Nguyên vẫn canh cánh trong lòng, những người khóc đỏ mắt luôn trong giấc mơ của anh, nhiều năm cũng chưa tan đi.

 
*
 
Ngày mùa hè rất nóng, Thời Hạ mở điều hòa, tắm xong thì bò vào trong ổ chăn có cái chăn mỏng, cô thoải mái thở một hơi.
 
Nghĩ đến những năm đó không có điều hòa, Thời Hạ quả thực không biết chính mình sao sống được.
 
Thời Hạ nghịch di động trong ổ chăn dự định gọi điện thoại cho Thẩm Nhất Thành, người này đã hai ngày không gặp mặt, có phải cậu đã quên mất cậu là người có bạn gái hay không.
 
Thời Hạ còn chưa bấm điện thoại, trên ban công đã truyền đến tiếng vang, một người bò vào từ cửa sổ phòng trộm.
 
Thời Hạ không khóa cửa sổ phòng trộm, thật ra là vì để cửa cho Thẩm Nhất Thành, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đã quen rồi.
 
Thẩm Nhất Thành vừa tiến vào, Thời Hạ liền ngửi được mùi rượu.
 
Thời Hạ ngồi dậy nhìn cậu, “Anh uống bia?”
 
Người uống xong rượu như một con động vật họ mèo kích thước lớn, đầu cọ vào cổ Thời Hạ, ngoan ngoãn lên tiếng, “Ừm.”
 
Tiếng nói mềm mại, âm cuối nâng lên làm tim Thời Hạ đập thình thịch.
 
Thời Hạ đến phòng bếp pha một ly nước mật ong lại đây, Thẩm Nhất Thành lấy nước trong tay cô uống, sau đó nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
 
Thời Hạ đẩy đẩy cậu, “Anh muốn đi tắm không?”
 
“Tắm?” Thẩm Nhất Thành không mở mắt, “Đi chỗ nào tắm? Ở chỗ em tắm?” Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Nhất Thành thấp giọng cười thành tiếng.
 
Thời Hạ dừng một chút, “Ừm, ở chỗ này tắm, ba em tối nay không về.”
 
Thẩm Nhất Thành, “Không về?”
 
Trong giọng nói của Thẩm Nhất Thành rõ ràng mang theo sung sướng, nhưng chỗ Thời Hạ không nhận ra thì có chút buồn bực không thể phát hiện.
 
Đàn ông mà, chung quy không ngăn cản được mê hoặc của phụ nữ.
 
Nghĩ đến cũng đúng, nếu Thời Gia Hoan thật sự có thể chống cự người phụ nữ kia, vậy sau này sẽ không xảy ra những chuyện đó.
 
Phòng của Thời Hạ là phòng ngủ chính vốn dĩ có toilet, Thời Hạ kéo cánh tay Thẩm Nhất Thành đẩy mạnh cậu tới toilet.
 
Thẩm Nhất Thành túm cô cánh tay không buông, “Bảo Nhi, tắm chung.”
 
Thời Hạ mở tay cậu ra, cô đỏ mặt, “Tự tắm.” Cô còn chưa nghĩ không thông như vậy, ở trong nhà mình tắm uyên ương với cậu, tuy Thời Gia Hoan nói ông không về, nhưng lỡ như thì sao?

 
Thẩm Nhất Thành tắm xong đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng bên hông, không hề do dự trực tiếp bế ngang Thời Hạ đè lên giường.
 
Động tác lên xuống của Thẩm Nhất Thành đổ mồ hôi đầm đìa, rất nhanh đã tới chuyện không tên không thể không phát triển.
 
Thời Hạ mị nhãn như tơ nhìn cậu, nhẹ thở gấp, “Thẩm Nhất Thành, hôm nay anh sơ suất, không có bao.” Mặc dù lúc này Thời Hạ cũng nửa vời, nhưng nghĩ đến những ngày ấy lần nào Thẩm Nhất Thành cũng trêu chọc đến một nửa thì bò đi ngủ, lúc này trong lòng Thời Hạ có chút sảng khoái.
 
Động tác của Thẩm Nhất Thành chôn trước ngực cô cứng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu, “Hết rồi à?”
 
Thời Hạ đè lại tay cậu đang đi xuống, giọng nói che giấu không được vui vẻ khi người khác gặp họa, “Đúng vậy, hết rồi.”
 
Thẩm Nhất Thành trầm mặc trong chốc lát, giọng nói cứng nhắc, “Hạ Hạ, em rất vui?”
 
Con ngươi của Thời Hạ đầy ý cười, nhưng trên mặt lại nghiêm trang, “Không, sao có thể.”
 
Thẩm Nhất Thành nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên từ trên người cô lật người khom lưng, phía dưới giường Thời Hạ nhảy ra một cái hộp chocolate.
 
Thời Hạ che chăn mỏng nghiêng người nhìn, Thẩm Nhất Thành thong dong mở hộp chocolate đưa tới trước mặt Thời Hạ, “Em muốn bao nhiêu?”
 
Thời Hạ nhìn chăm chú, chỉ thấy không biết vì sao dưới giường cô xuất hiện một cái hộp chocolate đựng đầy bao đựng trong bao bì riêng…
 
Thời Hạ nhịn không được bất ngờ, “Đây là từ đâu ra?”
 
Thẩm Nhất Thành vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm, “Anh là một người đàn ông thành niên, ổn trọng, thành thục, can đảm, chịu trách nhiệm, đây là phẩm chất cơ bản nhất một người đàn ông nên làm, cho nên”
 
Thẩm Nhất Thành cong môi cười xoay người lên giường đè Thời Hạ dưới thân, nhếch mày đắc ý nhìn cô, “Cho nên, lần nào anh mua bao cũng lấy hai cái ra giấu trong hộp, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
 
Phim truyền hình diễn quá nhiều chuyện nước đến chân nhưng không chuẩn bị, hoặc ví dụ như cảnh mặc quần xà lỏn đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua bao.
 
Thẩm Nhất Thành cậu có thể phạm loại sai lầm này sao?
 
Rất rõ ràng, đó là không có khả năng.
 
Làm một người đàn ông đường đường chính chính, sao lại bị một cái áo mưa đánh bại.
 
Thời Hạ, “....”
 
Cô chung quy vẫn coi thường anh Thành của cô.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn người dưới thân lại một lần thành cá mặn, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó không hề cố kỵ tiến quân thần tốc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận