Tiêu Diệp Nhiên vốn cũng không chú ý tới đối phương, mãi đến khi người đàn ông kia lại gần thì cô nghe được trợ lý phía sau anh ta cung kính nói: “Tổng giám đốc, chủ tịch đã dặn, lịch trình chính của anh trong hôm nay là đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn với cô Hứa và ăn bữa cơm chúc mừng với cô ấy.”
“Không rảnh.” Người đàn ông hơi hé miệng, giọng nói lạnh như băng.
“Nhưng mà… Chủ tịch nói, cuộc hôn nhân này kiểu gì cũng phải thành.
Nếu chỉ vì anh không vừa ý người này thì ông ấy có thể chọn cô gái khác cho anh, chọn cho đến khi nào hài lòng mới thôi.”
Trợ lý toát mồ hôi lạnh khi truyền đạt lại lời nói của chủ tịch, giọng điệu cũng hơi dè dặt.
“Hừ, đúng là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định! Cậu đi tìm đại một người phụ nữ trong đám thiên kim tiểu thư đến đây, chỉ cần không phải là người mà ông ấy khăng khăng đưa tới đều được, tôi muốn ông ấy triệt để chặt đứt suy nghĩ này.”
Người đàn ông “hừ” lạnh một tiếng, tác phong làm việc cực kỳ dứt khoát, cương quyết.
Trợ lý trợn mắt há mồm: “Tổng giám đốc… Anh không nói đùa đấy chứ?”
Người đàn ông liếc anh ta với ánh mắt lạnh băng: “Trông tôi giống nói đùa lắm à?”
Không giống!
Nhưng… Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện lớn cả đời, tổng giám đốc làm như vậy có phải quá qua loa rồi không?
Trợ lý muốn nói lại thôi.
Anh ta rất muốn khuyên vài câu nhưng thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của cấp trên thì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.
Cho đến lúc này Tiêu Diệp Nhiên mới bất giác liếc mắt nhìn sang người đàn ông ấy.
Đó là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, từng đường nét trên khuôn mặt chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật được chính tay Thượng đế chạm khắc, nét nào ra nét nấy, môi mỏng, sống mũi cao, lông mày rậm sắc lẹm, đôi mắt sâu thẳm khó lường.
Bộ đồ vest được thiết kế riêng càng làm nổi bật dáng người cao ráo phong độ của anh.
Khí chất của anh lạnh lùng, cao ngạo, giống như một vương giả không thể xâm phạm.
Toàn thân anh vừa toát lên sự lạnh lùng vừa tỏa ra khí tức cấm dục khiến người khác khó tiếp cận, khí thế mạnh mẽ đến độ khiến người ta sợ hãi.
Tiêu Diệp Nhiên nhận ra người đàn ông này.
Anh ta chính là Cố Mặc Đình, tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Hoàng Đình, là ông hoàng được giới giải trí công nhận.
Bình thường tác phong làm việc vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Trước đây khi Tiêu Diệp Nhiên còn là phóng viên thực tập đã có may mắn gặp được anh một lần.
Không ngờ hôm nay cô lại được gặp anh ở đây.
Trong lúc suy tư cô và Cố Mặc Đình đi lướt qua nhau khiến tim cô bỗng rung động.
Cố Mặc Đình muốn tìm người kết hôn còn cô cũng vừa mới bị người chồng chưa cưới của mình phản bội, giữa hai người cũng không có ràng buộc về tình cảm nên hà cớ gì không cùng nhau bắt tay kết hôn.
Quan trọng nhất là cô muốn cho Cố Tống Vy biết Tiêu Diệp Nhiên cô cho dù không có Bùi Hạo Tuấn thì vẫn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc hơn như thường và cô còn muốn khiến cho Bùi Hạo Tuấn phải hối hận!
Ý nghĩ vừa trỗi dậy Tiêu Diệp Nhiên đã lập tức mở miệng: “Tổng giám đốc Cố, xin dừng bước.”
Cô đột ngột lên tiếng, Cố Mặc Đình và trợ lý đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
“Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Trợ lý đứng chắn phía trước Cố Mặc Đình vẻ đề phòng, hỏi thay anh.
Tiêu Diệp Nhiên bước nhanh tới trước mặt hai người, gật đầu chào, nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Vừa nãy nghe tổng giám đốc Cố nói muốn tìm người kết hôn, không biết tôi có được không?”
“Hả?”.
Tìm ????????u????ệ???? ha???? ????ại ( T????Ù????T????UYỆ????.V???? )
Trợ lý ngạc nhiên, ngẩn người ra.
Rõ ràng là Cố Mặc Đình không ngờ người phụ nữ bỗng nhiên gọi anh đứng lại này to gan như vậy, ánh mắt hững hờ của anh cũng bất giác nhìn cô kỹ hơn một chút.
Khi anh nhìn thấy bộ váy cưới Tiêu Diệp Nhiên đang mặc, đôi mắt bình tĩnh kia đột nhiên xẹt qua một tia khác thường, dường như có phần kinh ngạc.
Tiêu Diệp Nhiên hơi hồi hộp khi bị nhìn như vậy.
Tuy rằng cô hỏi rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng không chắc Cố Mặc Đình sẽ đồng ý với mình.
Dù sao đối với một người có gia thế hiển hách, quyền thế ngập trời như Cố Mặc Đình thì những phụ nữ muốn gả cho anh ta nhiều không đếm xuể, trong số đó chắc chắn không thiếu người ưu tú hơn cô vì thế cô chỉ có thể ôm tâm lý ăn may hỏi thử thôi.
Bầu không khí dường như bị đình trệ trong chốc lát, một lúc sau Cố Mặc Đình mới cất tiếng hỏi: “Chồng chưa cưới của cô đâu?” Giọng nói của anh trầm khàn đầy sức hút, nghe rất gợi cảm và quyến rũ.
“Anh ta bỏ chạy với người phụ nữ khác rồi.
Lúc nãy tôi tình cờ nghe được tổng giám đốc Cố muốn tìm người kết hôn vì vậy nếu anh không có người lựa chọn tốt hơn thì có thể kết thành một đôi với tôi.
Anh yên tâm đi, tôi biết nấu cơm, giặt giũ, biết cách săn sóc nên sẽ làm một người vợ tốt, sẽ không thân mật quá mức với người đàn ông khác, sẽ chung thủy trong hôn nhân, hơn nữa còn biết chăm sóc chồng và giữ đúng bổn phận làm vợ.”.