Nhìn thấy ánh mắt cô lấp lánh như nhặt được vàng, Cố Mặc Đình mỉm cười, không nói gì thêm nữa liền gấp máy tính lại rồi bước ra ngoài.
Hiếm khi có được nụ cười của người đẹp, không hăng hái sao được chứ.
Tiêu Diệp Nhiên sửa soạn quần áo thật nhanh, ngồi lên xe Cố Mặc Đình nhanh chóng cùng đi về phía tập đoàn giải trí Hoàng Đình.
Lái xe khoảng 30 phút, hai người cuối cùng cũng tới Hoàng Đình.
Công ty giải trí Hoàng Đình chắc chắn là một trong những tòa nhà có kiến trúc mang tính đại biểu mạnh nhất ở thành phố Bắc Ninh.
Cả tòa nhà chọc trời với toàn bộ các tầng đều lắp cửa kính trong suốt.
Cổng vào có bảng hiệu lớn khắc chữ “Công ty giải trí Hoàng Đình” giống như một biểu tượng tượng trưng cho địa vị to lớn không thể lay chuyển của nơi này.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Diệp Nhiên đến Hoàng Đình.
Trước đây cô toàn là đứng từ xa mà nhìn, hoàn toàn không có chuyện được ngắm ở cự ly gần thế này.
Chỉ liếc một cái lập tức khiến người ta cảm thấy chấn động.
“Anh biết không, hồi xưa em cũng muốn đến Hoàng Đình làm việc đấy, tiếc là bậc cửa công ty các anh cao quá.”
Chiếc xe lướt qua cổng, chui xuống bãi xe dưới tầng hầm rồi Tiêu Diệp Nhiên mới quay lại, khuôn mặt đầy mãn nguyện nói với Cố Mặc Đình.
Cố Mặc Đình nhướn mày: “Chỉ cần em muốn đến, Hoàng Đình lúc nào cũng mở cửa đón chào em.”
“Gì hả, muốn cất nhắc em sao?”
Tiêu Diệp Nhiên liếc anh một cái, chu chu môi, có hơi tức giận.
“Với năng lực của em, chắc không cần anh phải nâng đỡ đâu.”
Mặc dù thật tình thì anh cũng đang có ý muốn nâng đỡ cô.
Tiêu Diệp Nhiên chun chun mũi: “Hứ, em mới không cần ấy.
Nếu như là trước khi quen biết anh, có lẽ em sẽ thử tranh đoạt một lần xem sao nhưng mà giờ… chắc là thôi đi.
Em muốn dựa vào năng lực của chính mình để đạt được thứ mình muốn, không cần phải đi cửa sau.”
“Em tự lập thế này anh thật không biết nên vui hay buồn nữa.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt Cố Mặc Đình lại ánh lên một nét cười.
Đây chính là điểm mà anh tán thưởng ở con người cô, không dựa dẫm bất kỳ một ai, tự thân vận động.
Tuy bướng bỉnh nhưng cũng lại rất quyễn rũ.
Đỗ xe xong, Cố Mặc Đình dắt Tiêu Diệp Nhiên tới thang máy chuyên dụng để lên tầng.
Văn phòng của anh nằm ở tầng 32 của tòa nhà, vô cùng rộng rãi, bốn mặt tường, trong đó có một mặt lắp kính từ trần xuống sàn, tầm nhìn rất tuyệt, có thể phóng tầm mắt nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới.
Tổng thể thiết kế được đầu tư kỹ lưỡng từ màu sắc, kiểu dáng đến trang trí đều mang phong cách của Cố Mặc Đình, lạnh lùng nhưng cốt cách không tầm thường.
Ở đây có mọi thứ anh cần, kể cả quầy bar, tủ rượu và phòng nghỉ.
Thì ra đây chính là nơi làm việc mỗi ngày của ông vua trong giới giải trí ư!
Tiêu Diệp Nhiên dành trọn hai phút để nhìn một lượt toàn bộ văn phòng, cứ xem xong một chỗ là trong lòng lại thầm reo lên tán thưởng.
Nếu như An Kỳ biết được cô tới được phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn giải trí Hoàng Đình, không biết cô ấy sẽ có cảm xúc thế nào nhỉ?
Có lẽ sẽ còn kích động hơn cả lúc biết chuyện cô đã kết hôn nữa nhỉ?
Năm xưa hai người bọn họ coi Hoàng Đình là mục tiêu phấn đấu.
Có điều lúc ấy cạnh tranh quá khốc liệt mà cả hai vẫn còn non trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm làm việc nên cuối cùng đã chọn Thời Thụy.
“Em muốn uống gì?”
Thấy Tiêu Diệp Nhiên nhìn ngắm căn phòng cũng đủ rồi, Cố Mặc Đình mới lên tiếng hỏi.
Tiêu Diệp Nhiên quay lại, ánh mắt hướng về phía Cố Mặc Đình.
Lúc này, người đàn ông ấy đã cởi áo vest ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi với tay áo được kéo lên tới tận cánh tay, hai chiếc cúc ở cổ áo cũng được mở ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Chiếc kính gọng vàng anh đang đeo càng khiến khuôn mặt lạnh lùng ấy toát lên thêm nhiều phần nho nhã..