Nuông Chiều Em Đến Nghiện 2


Cố Tống Vy cười, nói: “Không có gì cả, giới thiệu anh Lâm và Diệp Nhiên với nhau thôi, nào, anh Lâm, giới thiệu cho anh, đây là người em gái tôi đã từng nhắc đến, Tiêu Diệp Nhiên.”
Lâm Nghị nghe thấy vậy, lập tức nhìn chằm chằm sang Tiêu Diệp Nhiên, đôi mắt đó, đang tùy tiện đánh giá cơ thể cô.

Tiêu Diệp Nhiên đêm nay xinh đẹp đến động lòng người.

Cô mặc một bộ lễ phục vàng nhạt trễ vai, hai bên eo được chiết lại, tôn lên đường cong, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, chiếc váy được thêu lên nhiều đường may tinh xảo, dài chạm đất.

Cô trang điểm nhẹ, tôn lên những đường nét nhỏ nhắn thanh tú, mái tóc xoăn sóng được thả ra hai bên vai, phần tóc mái lưa thưa được vén lên đầu và cố định bằng một chiếc kẹp tóc tinh xảo.

Sắc vàng cao quý, che đi khí chất trong sáng của cô, tăng thêm vài phần xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.


Ánh mắt Lâm Nghị nhìn Tiêu Diệp Nhiên, có chút phát sáng, gương mặt càng thể hiện rõ ý muốn chiếm được cô.

“Xin chào, cô Tiêu, tôi là Lâm Nghị, là bạn của chị cô.”
“Chị?”
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, cười giả dối: “Nhà họ Tiêu chỉ có một cô con gái duy nhất, chị ở đâu ra chứ? Nếu như anh đang nói đến người phụ nữ này, thì tôi không quen cô ta.”
“Tiêu Diệp Nhiên, mày…”
Gương mặt Cố Tống Vy nhất thời thay đổi.

Sắc mặt Lâm Nghị cũng có chút không vui, với quyền thế của anh ta, bình thường muốn cái gì là có cái đó, từ bao giờ lại để phụ nữ qua mặt như vậy?
Tiêu Diệp Nhiên cười thầm trong lòng không ngớt, dường như không để ý đến sự phẫn nộ của Cố Tống Vy, tiếp tục nói: “Anh Lâm, anh cũng là người thông minh, tôi và Cố Tống Vy là kẻ thù của nhau, trời đất đều biết.

Chị ta giới thiệu anh cho tôi, hiển nhiên là không có ý tốt, anh cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi, dù sao… danh tiếng của anh Lâm ở ngoài kia cũng chẳng ra làm sao.

Anh là người thông minh, chắc là phải hiểu rõ đạo lí này chứ?”
Lời này của Tiêu Diệp Nhiên, nói đến vô cùng sắc bén, cũng không hề sợ sẽ đắc tội Lâm Nghị.

Lâm Nghị nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi trừng mắt nhìn Cố Tống Vy: “Cô Cố, cô có ý như vậy sao?”
Sắc mặt Cố Tống Vy nhất thời trắng bệch.

Quả thực cô ta có ý này, tiếng xấu của Lâm Nghị, người của cả thành phố Bắc Ninh này đều biết, nếu như có thể đẩy anh ta cho Tiêu Diệp Nhiên, vậy thì sau này cô ta có càng nhiều cách để đối phó Tiêu Diệp Nhiên.


Nhưng Tiêu Diệp Nhiên lại không theo ý của cô ta, thậm chí còn lật lại ván cờ của cô ta.

Cố Tống Vy hận Tiêu Diệp Nhiên muốn chết, nếu như không phải là cô, thì cô ta đã không mất mặt mũi như vậy rồi.

“Anh Lâm, anh đừng nghe Diệp Nhiên nói bậy, tôi không hề có ý đó.”
Cố Tống Vy không dám đắc tội Lâm Nghị, vì vậy cho dù sắc mặt cô ta đang không được tốt, cũng chỉ có thể cười giải thích với anh ta.

Tiêu Diệp Nhiên không muốn phí lời với bọn họ, nhân cơ hội này rời đi.

Bùi Hạo Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần.

Đêm nay, là cơ hội tốt để níu kéo cô.

Bất kể thế nào, anh ta vẫn muốn Tiêu Diệp Nhiên hồi tâm chuyển ý!
Khi khách đã đến gần đông đủ, cuối cùng Tiêu Tùng cũng lên sân khấu phát biểu, nói mấy lời cảm ơn, sau đó, là thời gian hoạt động của khách.


Sau khi Tiêu Diệp Nhiên trò truyện với khách thay Tiêu Tùng khoảng một tiếng đồng hồ, cô đã có chút mệt, bèn đi lên tầng, trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô uống một chút sâm banh, đầu óc có chút mơ màng, quản gia đưa cho cô một cốc trà giải rượu, cô uống vài hớp, đang định gọi điện thoại cho Cố Mặc Đình, ai biết được, lúc này cửa phòng lại bị người ta mở ra.

Tiêu Diệp Nhiên bị dọa một trận, quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Hạo Tuấn đang bước vào.

Cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại, Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày nhìn anh ta: “Bùi Hạo Tuấn, anh làm gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài.”
Bùi Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên, hoàn toàn không có ý định ra ngoài: “Diệp Nhiên, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tôi nhớ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, giữa tôi và anh, không có gì để nói cả.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận