Giờ tự học bắt đầu, Triệu Thuần ngồi im lặng trên bục giảng, gọi lớp trưởng ôm tập bài kiểm tra tháng chưa chấm xong lên, xem ra là muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi chấm bài phát xuống.
Người đàn ông lặng lẽ lật từng trang, cầm bút đỏ bắt đầu cặm cụi chấm bài.
Tống Thiển Thiển mãi rất lâu sau mới dám lén ngẩng đầu nhìn trộm Triệu Thuần nhưng có vẻ như anh đã không còn để ý đến hành động lỗ mãng vừa rồi của cô nữa.
Thật là, thầy giáo lạnh lùng quá, đối mặt với việc bị ướt cũng không hề bận tâm, nụ hôn đầy can đảm cũng không hề bận tâm.
Không trừng phạt cũng không khuyến khích, thực sự không biết phải làm sao mới có thể khiến thầy giáo chú ý.
Cô gái bĩu môi, dùng bút viết từng nét một trên giấy nháp để tính toán công thức.
"Lý Đái Vân." Triệu Thuần không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi tên một nữ sinh.
"Lên đây."
Nữ sinh bị gọi tên chán nản buông bút, đứng dậy, đi về phía bục giảng.
Điều này khiến trái tim của toàn bộ học sinh trong lớp vẫn đang làm bài không khỏi thắt lại, xong rồi, thầy giáo toán sẽ chỉ trích từng người một, bắt sửa lỗi ngay tại chỗ.
Tống Thiển Thiển không nghe rõ Triệu Thuần nói gì với nữ sinh kia trên bục giảng, chỉ dùng những ngón tay thon dài cầm bút nhẹ nhàng chỉ vào bài kiểm tra của cô ấy, nói vài câu, trên bài kiểm tra thấp thoáng toàn là những vòng tròn màu đỏ, nữ sinh kia đã có vẻ hối hận đến chết.
Khi Triệu Thuần chấm bài, đối với những bài học sinh làm sai, anh thường không đánh dấu x, mà dùng bút đỏ khoanh tròn toàn bộ.
Lờ mờ nhìn thấy khi nữ sinh kia lấy lại vở của mình, gần như toàn bộ trang giấy đều là những vòng tròn đỏ...!Học sinh này hẳn là sai rất nhiều...
"Trương Khôn." Triệu Thuần không ngừng bút, không ngẩng đầu lên tiếp tục gọi tên tiếp theo.
Lại một nam sinh lên.
Những người khác cúi đầu thấp hơn, sợ rằng người tiếp theo bị gọi đến là mình.
"Nghiêm Lệ Lệ."
...
Triệu Thuần lần lượt gọi không ít người lên lấy bài kiểm tra, những người sai nhiều, anh sẽ chỉ ra từng lỗi một, sau đó yêu cầu học sinh xuống sửa, sửa xong thì mang lên cho anh xem lại; những người sai ít, anh sẽ nói vài câu, lấy đi là xong.
Có người điểm cao có người điểm thấp nhưng Tống Thiển Thiển vẫn chưa nghe thấy tên mình.
Những bài kiểm tra chất đống trước mặt Triệu Thuần ngày càng ít, khi cầm tờ tiếp theo, mục họ tên hách nhiên là ba chữ nhỏ xinh "Tống Thiển Thiển." Người đàn ông khựng lại, không chút trở ngại tiếp tục đọc: "Tống Thiển Thiển."
Trước mắt Tống Thiển Thiển toàn là những vòng tròn đỏ do Triệu Thuần khoanh… Cực kỳ chậm chạp đứng dậy, như một con ốc sên đi về phía bục giảng… Trong lòng không ngừng lẩm bẩm, chuyện đến rồi cũng phải đến, Kiều Phong đã từng nói ngàn vạn người ta cũng đi… Lưu Huân Lan ba mươi năm sau vẫn là một hảo hán… Chủ tịch Mao cũng từng nói tinh tinh chi hoả khả dĩ liêu nguyên kẻ thù đáng sợ đến mấy cũng chỉ là hổ giấy...!Lôi Phong...!Thôi bỏ đi, không liên quan đến Lôi Phong.
Quãng đường vốn không xa lúc này lại trở nên gần lạ thường, dù Tống Thiển Thiển chậm chạp đến mấy thì cũng nhanh chóng đứng bên cạnh Triệu Thuần.
Trước đây đều là Triệu Thuần đứng trên bục giảng, còn cô ngồi bên dưới.
Hiếm khi có lần Triệu Thuần ngồi im lặng, còn cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, Tống Thiển Thiển phát hiện ra một điều mà trước đây cô chưa từng phát hiện ra.
Đó chính là...!Lông mi của người đàn ông này thật dài, lúc không ngẩng mắt lên, chúng cứ rủ xuống dày đặc, vừa dày vừa rậm, đôi môi mỏng vẫn hơi mím lại, vừa nghiêm nghị vừa tuấn tú.
Tống Thiển Thiển chính là yêu chết cái sự trái ngược thể hiện trên người Triệu Thuần, lạnh lùng và nhiệt tình, xa cách và dịu dàng, nghiêm nghị và chu đáo.
Vì vậy, cô đặc biệt muốn xem liệu có một ngày nào đó, anh có vì cô mà thể hiện ra một mặt tính cách mà người khác không thường thấy hay không.
Người kiêng khem nhất cuối cùng cũng phá giới, người lạnh lùng nhất lại trở nên cuồng nhiệt.
Cảm giác này khiến người ta phát điên.