Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Hai cô gái nhỏ giúp cô chỉnh làn váy mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bất thình lình bị giọng nói của cô làm cho hoảng sợ, sửng sốt vài giây mới trả lời: “Yến, Yến tổng…”

Nháy mắt tâm Hòa Vi giống như tro tàn.

Khóe miệng cô khẽ bĩu, có chút buồn bực còn có một chút thấp thỏm.

Rõ ràng hiện tại cô và Yến Hoài không có bất kỳ mối quan hệ gì, nhưng trước mặt anh chụp ảnh thân mật cùng người đàn ông khác, vẫn làm cho Hòa Vi có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm bị thì bị bắt gặp.

Cái này gọi là không làm tặc cũng chột dạ.

Ấn đường Hòa Vi nhăn lại, bả vai cũng hơi sụp xuống.

Bên kia hai cô gái nhỏ chú ý tới biểu tình biến hóa của cô, còn tưởng rằng mình nói sai, cẩn thận hỏi lại: “Chị Hòa Vi, chị không sao chứ?”

Hòa Vi lắc đầu.

Vài giây sau, cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: “Yến tổng  tới làm gì?”

“Các vật phẩm trong nhãn hiệu trang sức của chúng ta đa phần đều do minh tinh từ công ty của Yến tổng phụ trách tuyên truyền, ngày thường cũng có không ít lần hợp tác… Nhưng mà trước kia xác thật Yến tổng chưa bao giờ đến...”

Một cô gái khác vội vàng nói tiếp, “Dù sao tôi vẫn chưa từng nhìn thấy, cũng không biết Yến tổng có đẹp trai như bọn họ nói hay không.”

Đôi mắt cô gái nhỏ sáng long lanh, tựa như trái tim đang đập loạn nhịp.

Ngày thường Hòa Vi còn có tâm tình theo chân bọn họ nói vài câu, hôm nay cô hoàn toàn không có hứng thú, tay cô rũ xuống, vừa muốn theo bản năng nắm chặt làn váy, liền bị hai cô gái nhỏ ngăn lại, “Bà cô của tôi ơi, không thể nắm, nhăn nhó rất khó coi.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa Kevin đã gọi cô một tiếng, “Hòa Vi, ổn chứ?”

Hòa Vi trả lời một tiếng, chờ hai cô gái sửa sang tốt lại lọn tóc bên tai đang không cẩn thận rũ xuống kia, sau đó cô kéo làn váy đi đến giữa bối cảnh.

Hôm nay cô mặc áo cưới màu xanh lam đuôi váy dài, eo nhỏ, làn váy là từng tầng sa mỏng, khi trải ra như có tầng tầng sóng nước lay động, độc đáo lại cao quý.

Tô Mộc đã tiến vào, anh nhìn Hòa Vi thật sâu rồi nói,  “Em mặc bộ này rất tôn da.”

Hòa Vi gật đầu cười có chút lực bất tòng tâm.

Diện mạo của hai người đều là ngàn dặm mới tìm được, chỉ cần đứng chung một chỗ cũng đủ đẹp mắt.

Kevin đứng ở phía sau camera chụp trước mấy tấm tìm cảm giác, vừa chụp vừa cảm thán: “Có thể thỉnh giáo một chút cha mẹ của hai người hay không, làm thế nào lại sinh ra hai người đẹp như vậy?”

Khẩu âm của anh ta không được rõ ràng cho lắm, sắc mặt khoa trương, khiến cho mấy cô gái trẻ đều cười rộ lên.

Không khí ở đây không tồi, chỉ tiếc là Hòa Vi không dung nhập được.

Cho đến vài phút sau, người chỉnh camera phía sau Kevin làm một dấu OK, ý bảo chính thức bắt đầu chụp, cô mới ép chính mình thu lại tâm tư.

“Tay Tô Mộc đặt trên eo Hòa Vi.”

Tầm mắt Hòa Vi mới vừa liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, Kevin liền nói, “Hòa Vi không được mất tập trung.”

“…”

Cô yên lặng thu hồi tầm mắt.

Giây tiếp theo, cô cảm giác được bàn tay đặt trên eo mình.

Tô Mộc thật sự là một người đứng đắn, nhưng Hòa Vi vẫn có chút không quen.

Cô theo bản năng muốn tránh, sau đó kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng áp xuống đáy mắt chợt lóe mất tự nhiên, nở một nụ cười dịu dàng.

“Rất tốt.”

Tay Kevin vẫy vẫy, “Hòa Vi lại gần Tô Mộc một chút, dựa sát vào nhau, sau đó ngửa đầu nhìn anh.”

Hòa Vi làm theo, nhích lại gần lồng ngực của Tô Mộc, sau đó ngẩng đầu.

Hôm nay cô đi đôi giày cao gót hơn mười centimet, nên khi đứng cạnh Tô Mộc sự chênh lệch về chiều cao đã được rút ngắn, hai người một người cúi đầu một người ngửa đầu, tạo nên một hình ảnh rất thâm tình.

Đã bắt đầu chụp được một lúc, trạng thái của Hòa Vi nhanh chóng hòa nhập, đôi mắt xinh đẹp, khóe mắt hơi cong, như là có muôn vàn lời tâm sự của thiếu nữ giấu ở bên trong.

Tô Mộc nhìn chằm chằm đôi mắt này, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng.

“Hoàn mỹ!”

“Động tác tiếp theo.”

Vừa rồi Hòa Vi ngửa đầu hơn hai phút, cổ sắp cứng lại, vừa nghe anh ta nói lời này vội vàng đưa mặt thấp xuống.

“Người con trai hôn lên trán người con gái.” Kevin dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Hòa Vi nhắm mắt lại, biểu cảm của hai người phải tràn ngập trong tình yêu.”

Hòa Vi nhẹ nuốt nước miếng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở một hơi.

Cô muốn biết vì sao ngày hôm qua Yến Hoài lại hôn lên trán cô.

Hòa Vi nhắm mắt lại, có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của Tô Mộc khi cúi đầu tới gần, mí mắt cô không chịu khống chế mà chớp chớp.

“Hôn nhẹ nhàng.”

Hòa Vi thầm thở dài mấy hơi.

“Cười một chút.”

Hòa Vi lại cong khóe miệng.

Sau đó khi môi Tô Mộc mới vừa đặt lên trán cô, cửa đã bị người đẩy ra.

Hòa Vi lập tức mở mắt ra, một giọng nữ thanh thúy và tiếng mở cửa cùng  vang lên, “Anh Kevin, tiến độ đến đâu rồi?”

Tầm mắt Kevin từ camera chuyển sang, nhìn cô gái kia nói, “Vừa mới bắt đầu, cô tới đây làm gì?”

Cô gái giơ tay lắc lắc camera trong tay: “Nghe nói hôm nay có người mẫu chất lượng tốt, em tới đây luyện tập.”

Cô ấy nói xong liền quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng trước bối cảnh, đôi mắt sáng lên, “Trời, quả nhiên là chất lượng tốt nha.”

Kevin cười cười, “Cô tự mình đến?”

Cô gái bĩu môi, quay đầu đi, nâng cằm hướng về phía cửa, “Anh ấy đang gọi điện thoại.”

Hòa Vi cũng theo bản năng nhìn về phía cửa, tầm mắt mới vừa chuyển qua, người nọ liền nhấc chân đi vào.

Kevin cùng nhóm nghệ sĩ công ty Yến Hoài hợp tác mấy lần, có chút quan hệ, sau khi chào hỏi liền thuận miệng hỏi một câu: “Sao cậu cũng đến đây?”

Người nọ trả lời rất đơn giản: “Đến xem.”

Kevin cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu tiếp tục nói với hai người mẫu chất lượng tốt kia: “Cảnh vừa rồi, làm lại lần nữa.”

Cả người Hòa Vi đều không tự nhiên.

Vừa rồi Yến Hoài không có ở đây cô còn cảm thấy khẩn trương.

Chứ đừng nói hiện tại anh đang nhìn cô chằm chằm.

Trái tim Hòa Vi hoảng hốt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Tay Tô Mộc đã bắt đầu đặt trên eo cô, thời điểm cúi đầu kề sát vào trên trán cô. Dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Khẩn trương sao?”

“…”

Anh không biết, lần này Hòa Vi cực kỳ khẩn trương.

Hòa Vi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, bình tĩnh.

Muốn tình tứ thế nào thì làm thế ấy đi.

Dù sao cũng là nhiếp ảnh gia yêu cầu, không phải cô chủ động thân thiết cùng Tô Mộc.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thời điểm nụ hôn của Tô Mộc lại lần nữa rơi xuống, lông mi Hòa Vi vẫn không khống chế được mà run rẩy.

Cô đột nhiên nhớ tới nụ hôn của Yến Hoài.

Nóng rực và dịu dàng, lúc này nơi mà Tô Mộc hôn lên thật trùng hợp lại là trán.

Nhưng dù sao vẫn không giống nhau.

Ở trong lòng Hòa Vi nhắc nhở chính mình không thể trợn mắt, nhịn gần nửa phút, rốt cuộc cũng nghe được Kevin búng tay một cái, “Tốt, nghỉ ngơi năm phút.”

Cô như người chết đuối, vừa lên khỏi mặt nước liền há mồm thở ra một hơi buồn bực.

Tô Mộc bị hành động của cô chọc cười, “Em chưa từng chụp loại ảnh này sao?”

Hòa Vi lắc đầu, dư quang nơi đuôi mắt không tự giác hướng về phía Yến Hoài bên kia.

Lúc này người nọ không nhìn cô, mà  đang ngồi nói chuyện cùng cô gái nhỏ.

Rõ ràng quan hệ của anh và cô gái đó rất thân thiết, thời điểm cầm camera cho anh xem ảnh chụp còn nhích lại gần về phía anh.

Yến Hoài không nói nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì lời nói của cô ấy mà động động khóe miệng.

Anh đang cười, tuy rằng không rõ ràng.

Hòa Vi: “…”

Thật không công bằng.

Dựa vào cái gì mà cô phải lo lắng đề phòng khi thân thiết cùng người đàn ông khác, mà người đàn này lại có thể trắng trợn cùng người phụ nữ khác vừa nói vừa cười?

Khóe miệng Hòa Vi khẽ bĩu, đem tầm mắt thu hồi.

Khi bắt đầu quay chụp, cô cố gắng áp xuống cảm giác không thoải mái ẩn ẩn nơi đáy lòng, điều chỉnh tốt tâm trạng, thời điểm tới gần Tô Mộc cố tình không hề nhìn Yến Hoài.

Yến Hoài cảm thấy hôm nay Hòa Vi có chút không thích hợp.

Trước kia ánh mắt cô nhìn anh cơ bản đều là nhìn trộm, nhưng hôm nay… cô giống như không muốn nhìn anh.

Yến Hoài nhìn Hòa Vi trước mặt đang khanh khanh ta ta, mày nhăn càng chặt.

Anh mới vừa duỗi tay lấy thuốc, bật lửa còn chưa kịp chạm tới, Tống Huỳnh bên cạnh từ camera giương mắt liếc anh một cái: “Đi ra ngoài hút thuốc.”

Yến Hoài liếc mắt nhìn cô một cái, đứng dậy cầm hộp thuốc cùng bật lửa đi ra ngoài.

Lúc này Tống Huỳnh mới lại căn cứ vào yêu cầu của Kevin để chụp Hòa Vi.

Đều không được a.

Vừa rồi Yến Hoài ở chỗ này mười phút, có tám phần là đang nhìn cô.

Đáng sợ nhất chính là, anh nhìn đôi nam nữ đang ân ái kia, rõ ràng tức giận không nhẹ, nhưng lại không hề bắt dừng lại.

Tống Huỳnh lại cầm camera đối với tình yêu cuồng nhiệt của đôi tình lữ kia chụp lia lịa, cuối cùng khóe miệng khẽ cong, híp mắt cười một cái.

Xinh đẹp, thật sự xinh đẹp.

Nhưng hình như cô ấy không để ý đến Yến Hoài.

Tống Huỳnh thu hồi tầm mắt, cầm camera đứng dậy, “Anh Kevin, em đi trước!”

-

Giữa trưa Hòa Vi ăn cơm ở Phỉ Lệ, buổi chiều lại chụp thêm mấy tiếng, mãi cho đến 4h hơn, cô mới rời khỏi Phỉ Lệ.

Đúng lúc Giang Tĩnh Duyệt nhắn tin lại đây: 【 Bảo bối xong chưa, chị dừng xe ở đường cái đối diện cao ốc Phỉ Lệ đợi em. 】

Hòa Vi nhận ra xe cô, xuyên qua đường cái, kéo cửa ghế phụ lên xe, lúc đang cài đai an toàn cô nghe thấy Giang Tĩnh Duyệt nói một câu: “Báo cho em một tin buồn.”

“Tin gì?”

“Còn không xem di động đi?”

Trong lòng Hòa Vi “lộp bộp”, vội vàng mở điện thoại.

Đúng lúc Trình Nặc nhắn tin tới: 【 Vi Vi, video cậu đánh Mộc Sanh bị người ta phát lên mạng! 】

Hòa Vi nhăn chặt mi, đầu ngón tay không chịu khống chế mà run rẩy.

Giang Tĩnh Duyệt: “Mộc Sanh hẳn là chỉ bán thông tin cho một tòa soạn, bên chị căn bản không nghe thấy tiếng gió.”

Cô mở Weibo, sau đó đem điện thoại đưa tới trước mặt Hòa Vi: “Chắc là mua hot search, mới đăng được nửa giờ hiện tại đã lên đầu đề.”

Thần kinh Hòa Vi căng thẳng.

Mộc Sanh đây là thật sự muốn chỉnh chết cô.

Giang Tĩnh Duyệt lại hỏi: “Biết ai làm lộ thông tin không?”

Hòa Vi phiền muộn trả lời: “Chắc là Mộc Sanh.”

Trên thực tế, so sánh với lời Mộc Sanh nói ngày hôm qua thời gian lên đầu đề còn chậm hơn một ngày.

Mẹ nó, tác giả là đồ vô lại.

Giang Tĩnh Duyệt: “Em và cô ta có thù oán sao?”

Cô làm trong nghề paparazzi này, đối với nhân phẩm của Mộc Sanh rất rõ ràng, tuy rằng hay chèn ép người mới, nhưng trong quá khứ cũng không lợi hại quá như vậy.

Hòa Vi lắc đầu, “Có chút xích mích… Nhưng cũng không nên…”

Cô hơi dừng, “Cô ta quen biết Tống Chân Chân sao?”

“Tiểu học sơ trung cao trung đến đại học đều là bạn cùng phòng, được xem như mặc chung một cái quần mà lớn lên.”

“…”

Trách không được.

Giang Tĩnh Duyệt vừa thấy biểu tình của cô liền biết sao lại thế này, “Sách” một tiếng, “Vi Vi, kẻ thù của em ở khắp nơi nha.”

Hòa Vi căn bản không có tâm trạng nói giỡn.

Cô cũng lấy di động lên Weibo, tiêu đề “Nữ phụ trong đoàn phim 《 Hoàng Nữ 》 mượn cảnh quay nặng tay đánh nữ chính” đang treo ở ngay trên đầu.

Cả người Hòa Vi phát lạnh, bả vai hơi co lại rùng mình một cái, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, lấy video lần trước Phùng Ninh quay được cảnh Mộc Sanh đánh cô đưa cho Giang Tĩnh Duyệt nói: “Chị Duyệt, chị giúp em đăng clip này lên mạng.”

Bên kia Giang Tĩnh Duyệt vẫn còn đang tiếp nhận.

Sau đó cô lại click mở hot search, đột nhiên “Ai” một tiếng, “Hot search của em sao lại  không thấy nữa?”

“Em tìm người tẩy trắng sao?” Giang Tĩnh Duyệt quay đầu nhìn cô, “Vi Vi, từ bao giờ mà em có nhiều tiền như vậy?”

Hòa Vi: “???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui