Trong nhà họ Tần.
Trên bàn ăn cơm một bầu không khí yên lặng.
Tần Diệp Tân ngước mắt nhìn Diệp Tình ở phía đối diện, từ sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện, cô cảm nhận được tâm tình của mẹ không còn hứng khởi nữa, nụ cười cũng chỉ miễn cưỡng.
Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, dì Lưu đang cùng mấy cô giúp việc tất bật bưng từng đĩa từ phòng bếp đặt lên bàn ăn.
Tần Khánh ngồi ở vị trí đầu bàn, trên sống mũi đặt một cặp kính, bàn tay cầm ipad.
Từ ban sáng ông đã chú ý đến cảm xúc khác lạ của vợ mình, nhân lúc con gái lên tầng thay quần áo, liền hỏi rõ ngọn nguồn.
Bọn họ ý thức được đối với giao thiệp các mối quan hệ bên ngoài đã làm rất tốt, nhưng không ngờ rằng Diệp Tân lại bị bên ngoài khinh thường như vậy.
Loại ủy khuất này cũng không biết cô gái nhỏ đã nhịn bao lâu, chỉ biết mỗi khi thấy cô, vẫn luôn là một bộ dáng tươi cười vui vẻ.
Tuy rằng đau lòng thì đau thật, khác với Diệp Tình tình cảm và tốt bụng, trong lòng Tần cha nhiều hơn là sự vui mừng, ít nhất ông có thể cảm nhận được trái tim cô gái nhỏ đủ mạnh mẽ, nói không chừng sau này có thể làm nên sự nghiệp lớn.
Bàn ăn đã đủ các món, Tần Khánh đưa Ipad trong tay cho người làm, rồi nói bắt đầu dùng bữa.
Tối nay Tần Thận có tiệc xã giao, vậy nên trên bàn ăn chỉ có ba người, so với thường ngày Tần Thận không có ở nhà cũng sôi nổi hơn.
Tần Diệp Tân tiếp nhận bát cơm, nói cảm ơn với dì Lưu.
Trong quá khứ Tần gia từng là gia tộc lớn, những quy củ trên bàn ăn đều được truyền lại cho đời sau, sau khi Tần Diệp Tân nhận lấy bát cơm của mình liền yên lặng dùng cơm.
Diệp Tình nhìn con gái ngoan ngoãn ăn cơm, khiến bà nhớ lại khoảng thời gian cô vừa tới Tần gia, không dám ngẩng đầu nhìn người khác, trên bàn ăn thì vùi mặt vào bát, cũng chỉ dám ăn mỗi cơm trắng.
Từ lúc trước dạ dày của bà đã không tốt, lúc này đây lại nhớ đến mẩu chuyện xưa, cảm giác muốn ăn cũng vơi đi phân nửa, uống vài hớp canh đơn giản cho xong bữa.
Kể cả đĩa tôm mà bà yêu thích cũng không động đũa đến.
Món chính hôm nay là tôm nướng, được chế biến thành nhiều hương vị khác nhau và đều đặt trên bàn.
Những con tôm được nắng vàng ươm, trang trí cùng những món ăn kèm trông rất hấp dẫn.
Tần Khánh vừa định lên tiếng nhắc nhở, lại trông thấy con gái để trước mặt Diệp Tình một bát sứ nhỏ.
“Mẹ, mẹ nếm thử xem, món tôm hôm nay ngon lắm.”
Lúc này ông mới chú ý đến cô gái nhỏ ấy thế mà đã bóc được một bát nhỏ đầy tôm.
Diệp Tình sửng sốt, trong lòng dâng trào cảm xúc, có phần cảm thấy tự trách bản thân đã đắm chìm trong cảm xúc buồn bã lâu như vậy.
Về sau, nếu Tân nhi gả vào nhà họ Tần, bà xem còn ai dám ở sau lưng nói con gái bà ở đây danh không chính ngôn không thuận.
Nghĩ vậy, trong lòng bà thoải mái không ít, cười nói với con gái: “Nhanh lau tay đi, con nhìn xem này, dầu mỡ dính hết tay rồi, bóc tôm cho mẹ làm gì.”
Tần Diệp Tân thấy Diệp Tình tiếp nhận bát nhỏ, sau khi trách yêu cô vài câu, bà ăn uống tốt hơn nhiều, gương mặt vô thức nở nụ cười.
Nói thật, trong lòng cô lo lắng rằng có phải ở thẩm mỹ viện mẹ gặp phải chuyện gì không, nếu không tại sao tận đến bữa ăn vẫn thấy uể oải, hết lần này đến lần khác tỏ ra áy náy.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm mỹ viện, cô đến sảnh lớn đợi, thấy Diệp Tình đến muộn, Tần Diệp Tân chưa từng nghĩ nguyên nhân là vì cô.
Dung xong bữa tối, Diệp Tình dắt tay con gái vào phòng khách nói chuyện phiếm.
Trên TV đang chiếu phim truyền hình gia đình nổi tiếng, Tần Diệp Tân cảm thấy diễn viên nữ đóng vai em gái của nam chính và anh ta diễn có chút quen mắt, vừa định nhìn kỹ, mẹ cô đã lấy điều khiển từ xa đổi sang kênh khác.
Thay đổi thành kênh tin tức mà bình thường không hay xem.
Diệp Tình nói với Tần Khánh: “Ông xã, anh xem TV nhé, còn em sẽ tâm sự cùng con.”
Như mọi khi, Tần cha, người đang ngồi bên lê đọc tạp chí, không thể lý giải được tại sao ông nằm không cũng trúng đạn.
Tần Diệp Tân cười cười, làm bộ không chú ý tới hành động cố ý của mẹ mình.
Ngày mai là thứ bảy, Diệp Tình sẽ dẫn Tần Diệp Tân đi chào hỏi các vị trưởng bối của Tần gia cùng bà ngoại, vì muốn trấn an tâm trạng khẩn trương của con gái, Diệp Tình đã kể cho cô nghe nhiều câu chuyện thú vị trong giới nhà giàu trong mấy năm gần đây.
Rất nhanh, Tần Diệp Tân liền đem sự chú ý đến nữ diễn viên kia vứt ra sau đầu, nhưng khi mẹ con đang trò chuyện hăng say, Diệp Tình bỗng nhiên đứng dậy, cảm thán sau một ngày mệt mỏi bên ngoài, bà muốn lên tầng nghỉ ngơi, sau đó, không nói hai lời liền kéo theo cả chồng đi cùng.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã thấy thời gian trôi qua hơn 9 giờ, vì thế cũng lên phòng tắm rửa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tần Diệp Tân thấy Tần Thận còn chưa về, trong lòng lo lắng, gửi tin nhắn cho anh cũng không thấy trả lời, không có cảm giác buồn ngủ, cô tựa vào lan can tầng ba nhìn xuống phía dưới.
Phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Nhưng nhìn kỹ, phía dưới không có ai.
Đúng vào lúc này, ánh đèn pha lướt qua khung cửa sổ trong suốt rọi xuống mặt sàn gỗ tối màu.
Tần Diệp Tân đợi một lúc, chung quanh vẫn vắng lặng như vậy, không chút nghĩ ngơi liền chạy nhanh xuống tầng, cho người nào đó một niềm vui bất ngờ.
Tần Thận vừa vào cửa, ánh mắt liền trông thấy bóng dáng người con gái mặc váy ngủ ngắn màu đỏ dựa vào tường gần đó nhìn anh cười.
Tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt như con quỷ nhỏ.
Đêm nay anh uống không ít rượu, sau khi bảo trợ lý lái xe đi, một mình hóng gió, muốn bản thân tỉnh táo đôi chút trước khi vào nhà.
Cơn gió tháng sáu khô nóng, càng không xua được men rượu trong người anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô vài lần, ngay sau đó bước nhanh đến chặn ngang ôm lấy.
Người con gái bị kêu lên một tiếng sợ hãi, trời đất quay cuồng trong phút chốc, cô bất ngờ bị ép vào bức tường phía sau.
Tần Diệp Tân duỗi tay che miệng, nhưng không che được ý cười nồng đậm trong ánh mắt cô.
Người đàn ông cúi đầu tựa sát vào người con gái, hơi thở ra đều là mùi rượu.
Cô gái nhỏ say sưa ngắm nhìn anh, vài giây sau, đầu ngón tay tinh tế chọc người đàn ông sang một bên.
Đầu ngón tay cô mềm mại, đầu óc anh không tỉnh táo lắm, hơi nghiêng đầu về một phía, đuổi theo đầu ngón tay đem nó ngậm vào miệng.
Bốn mắt nhìn nhau, hình bóng đối phương phản chiếu trong con ngươi rõ hơn bao giờ hết, cảm giác say đắm như muốn hòa vào làm một.
Tần Diệp Tân vẫn còn tỉnh táo, cô sợ sẽ bị cha mẹ nhìn thấy, đẩy nhẹ Tần Thận nhằm nhắc nhở anh.
Nhưng người nào đó không hề phản ứng, cô rốt cục không nhịn được cong ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi miệng anh.
Sau khi trêu chọc vài lần, Tần Thận giơ tay nắm lấy cổ tay cô, đem đầu ngón tay tinh nghịch kéo ra ngoài.
Trên ngón tay trắng nõn đọng lại lớp nước trong suốt.
Môi anh kề sát bên tai cô, âm thanh khàn khàn cất lời: “Cô bé, ướt rồi.”.