Thái tử mặc thường phục màu xanh lá, tuấn mi tu mục, đứng dưới cánh cửa.
Kiều Uyển ngây ngốc mà đứng im như cũ, chỉ cảm thấy hẳn là lần gặp mặt tệ hại nhất, lập tức khuôn mặt như lửa đốt.
Công chúa Gia Ninh hành lễ với huynh trường, thấy Kiều Uyển còn đang ngốc ở đó không nhịn được có chút sợ hãi sau khi làm chuyện xấu. Nàng ấy kéo ống tay áo của Kiều Uyển: “Loan Loan? Tẩu tẩu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Kiều Uyển chỉ muốn lùi lại một bước xoay người rời đi, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn khó mà thực hiện, thế mà nhất thời quên luôn hành lễ với Thái tử.
Kiều Uyển cố gắng tính toán những chuyện thay đổi tới nay, cẩn thận cân nhắc, sau khi tứ hôn nàng hình như nhất thời càng kiêu ngạo. Nhưng hôm nay ở trước mặt Thái tử, lại bị công chúa dùng hai câu chọc ghẹo mà cũng không chịu được một kích như thế, công chúa Gia Ninh nói không sai, thứ không thể tin chính là bản thân nàng.
“Loan Loan, ta dọa nàng sợ rồi sao?” Thái tử đi về phía trước một bước ôn nhu nói.
Nhất thời, Kiều Uyển tỉnh táo lại, nàng vội vàng cúi đầu hành lễ nói: “Tham kiến Điện hạ, thứ cho Nhu An vô lễ.”
Vinh Kham cười lắc đầu với muội muội, lại nói với Kiều Uyển: “Là do Khiêm Khiêm bướng bỉnh, đứng lên đi.”
Công chúa Gia Ninh vội vàng tiến tới đỡ tỷ muội tốt dậy, xin khoan dung: “Loan Loan. Vừa rồi là ta nhất thời nảy ra ý muốn trêu đùa ngươi một chút, ngươi đừng nóng giận.”
Kiều Uyển nói: “Không trách công chúa, cũng là do ta suy nghĩ không chu toàn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Công chúa Gia Ninh chân tay bắt đầu có chút luống cuống, Kiều Uyển kéo tay nàng ấy lại nói: “Thật sự không có gì đâu, chỉ là ta nghĩ đến việc làm lần này quả thật có chút càn rỡ, là công chúa đã thức tỉnh ta.”
Công chúa Gia Ninh nghe nàng nói thế, ngay thẳng mà nói: “Loan Loan không cần lo lắng, Thái tử ca ca đương nhiên đã dọn sạch sẽ cung nhân mới có thể gặp ngươi ở chỗ này.”
Vinh Kham đưa ánh mắt ra hiệu cho nàng ấy, công chúa Gia Ninh cũng chớp chớp mắt, cáo lui trước.
**
Lúc này ở đây chỉ còn lại hai người Kiều Uyển và Thái tử.
Vinh Kham hạ lễ với Kiều Uyển nói: “Nhu An, ngày hội hoa hôm đó vẫn chưa nói rõ ràng, mấy hôm nay đã liên lụy nàng rất nhiều.”
Kiều Uyển vội vàng tránh đi, chỉ nói: “Điện hạ cần gì phải làm thế này, Nhu An không dám nhận!”
Vinh Kham lại nghiêm túc nói: “Loan Loan, nàng và ta quen biết từ lúc còn bé, bình thường Khiên Khiêm ít nhiều cũng có nàng cùng bày tỏ tình cảm. Bây giờ ta cũng không muốn lừa gạt nàng, mối hôn sự và nàng và ta là do ta cầu phụ thân mà có.”
Kiều Uyển ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thái tử. Vinh Kham lớn hơn nàng một tuổi, từ nhỏ khi quen biết ở cung Trường Xuân tới nay đúng là phải hơn mười năm. Chỉ là sau khi Thái tử nhập học thì mới không ở cùng một chỗ, hai người rất ít khi gặp nhau.
Thái tử cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều trong suốt, không hề có chút tình ý lưu luyến nào.
“Ta đã gần nhược quán nhưng vẫn chưa có hôn ước.” Vinh Kham nói: “Là ý bản thân ta, tự mình xin ý chỉ tứ hôn, liên lụy tới hầu phủ.”
Kiều Uyển biết một câu liên lụy này là muốn chỉ chuyển gì. Bây giờ từ cung Trường Xuân tới trên dưới cả phủ hoàn toàn đã tiếp nhận cái vận mệnh này nhưng Kiều Uyển vẫn không nhịn được hỏi: “Điện hạ, vì sao lại là phủ Tuyên Ninh Hầu?”
Hôm nay Vinh Kham dường như là vì muốn nói tới việc này, nói thẳng: “Nàng và ta sau khi kết thành phu thê, một tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh, mọi việc ta làm sẽ không giấu diếm nàng. Mẫu thân từ lúc ta còn nhỏ đã qua đời, những năm gần đây, phụ thân và tổ mẫu vì hôn sự của ta mà không hợp ý nhau….”
Vinh Kham ngừng lại, đột nhiên hỏi: “Nàng đã từng đọc sử sách chưa?”
“Lúc học vỡ lòng cùng huynh trưởng có đọc qua.”
Vinh Kham gật đầu: “Vậy cũng biết tới hai chữ kết đảng chứ?”
Trong lòng Kiều Uyển kinh sợ, phút chốc cả người lại cảm thấy sợ là hai chữ này lần nữa cách bản thân gần thêm một lần nữa.
Vinh Kham nói: “Phụ thân và tổ mẫu chọn lựa đều là nữ nhi trong phủ sĩ lâm nhưng từ lúc tổ phụ mở trường học tới nay, sư đồ, cùng khoa cùng giới, đảng phái gia phong ngày càng lớn mạnh, Phụ thân chưa có để tâm tới chuyện đó nhưng ta không muốn liên lụy tới Đông Cung, như vậy thì Tuyên Ninh Hầu phủ đã buông gươm giáo nhiều năm cũng xem như là một lựa chọn tốt.”
Kiều Uyển không biết Thái tử lại có thể nói mọi chuyện ra đến thế này, tựa hồ là lời từ trong đáy lòng, không nhịn được mà hoảng hốt một lát. Tuy trong lòng nàng còn đang do dự nhưng vẫn nhanh chóng hành lễ nói: “Điện hạ yên tâm, Nhu An sẽ báo lại cẩn thận với phụ thân, ước thúc người nhà.”
Vinh Kham duỗi tay làm tư thế đỡ: “Phủ Tuyên Ninh Hầu vẫn luôn rất tốt.”
Kiều Uyển khựng lại một chút, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.
Vinh Kham lại nói: “Tuy ta đã dọn hết cung nhân nhưng phụ thân và tổ mẫu cũng sẽ rất nhanh biết được ta tới đây gặp nàng. Không cần quá hoảng sợ, việc này không hề vi phạm với việc ta xin ý chỉ tứ hôn, ngược lại cứ tự nhiên. Sau này đồ của Đông Cung đưa tới nàng cứ lấy ra để sử dụng, cứ làm sao để chứng thực ta có ngưỡng mộ với nàng là được.”
Kiều Uyển nhớ tới việc Thái tử từ đệ lời cho cung Trường Xuân, không nhịn được mà nói lời cảm tạ.
Vinh Kham cười nói: “Vốn chính là do ta liên lụy nàng, cần gì phải nói lời cảm tạ? Chỉ có điều ta lại không biết phủ Khang Bình Bá hà cớ gì lại tung ra lời đồn?”
Kiều Uyển cũng không định giấu diếm, nói thẳng: “Đích nữ phủ Khang Bình Bá cùng Nhu An có chút mâu thuẫn, khiến Điện hạ chê cười rồi.”
Vinh Kham lại nói: “Thì ra là như vậy, ta đã nhớ rõ.”
“Điện hạ?”
Vinh Kham cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Ta chỉ mượn một đoạn thời gian bằng chén trà nhỏ của Khiêm Khiêm, nàng đi đi, muội ấy chắc đã tới đón nàng rồi.”
Trong lòng Kiều Uyển còn rất nhiều nghi hoặc còn chưa rõ ràng, nghe thế liền hành lễ cáo lui.
Thiên tử thích văn, hôn sự của Đông Cung quả nhiên lựa chọn những khuê tú từ trong các phủ Sĩ lâm. Nếu như thế thì việc Thái tử cầu ý chỉ tứ hôn với phủ Tuyên Ninh Hầu thiên tử sao có thể thoải mái mà đồng ý? Sau khi đi vài bước, trong lòng Kiều Uyển đột nhiên ngộ ra.
Đúng là bởi vì phủ Tuyên Ninh Hầu rất tốt, sau khi đại thắng Tây Bắc còn có thể thuận theo nộp binh quyền lên. Nếu ở hầu phủ lại có thêm một Trung Cung, lại có thể cầm lấy binh quyền thông qua nỗi sợ ngoại thích. Thiên tử chẳng qua chỉ là thuận theo mà đi, vừa thành toàn cho tâm ý của Thái tử lại vừa có thể chặt đứt niệm tưởng của Thái hậu.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trong đám Võ Huân ân phong cao tước giả đều đã có con nối dõi trong quân. Duy chỉ có mẫu gia của Thái hậu, phủ Tuyên Ninh Hầu. Hộ quốc tướng quân khai triều được nhận ân sủng, đến đời cháu Kiều Liễm còn có thể đại thắng Tây Bắc. Nhưng bây giờ nhìn như dệt hoa trên gấm thật ra lại không còn con đường lui nào khác.
Kiều Uyển biết, đây chỉ là một cái bắt đầu mà thôi.
Nàng không nhịn được mà quay đầu nhìn về phái Thái tử, Thái tử cũng nghĩ như thế sao, cho nên mới lựa chọn phủ Tuyên Ninh Hầu?
Vinh Kham vẫn còn đứng ở chỗ cũ, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó, trên gương mặt không có biểu cảm, cái loại trầm tĩnh giờ phút này của Thái tử là cái loại lạnh lùng mà Kiều Uyển chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn thấy học quay đầu nhìn lại, cười người chào hỏi, nụ cười ấm áp tao nhã lại trở lại trên người, giống như vừa rồi chỉ là một ảo ảnh chớp mắt trong mơ.
Kiều Uyển cũng đáp lễ chào lại, sau đó giống như ngày hội hoa hôm đó, lần nữa chạy trối chết.
**
Kiều Uyển bước nhanh đi ra được không bao xa liền gặp công chúa Gia Ninh, hai người cùng nhau trở về cung Trường Xuân, cung nhân canh giữ ngoài cửa cung cũng không có nhiều hơn ở trên đường ra.
Dọc đường đi, công chúa Gia Ninh vẻ mặt muốn hỏi Thái tử nói gì nhưng thấy sắc mặt Kiều Uyển cũng không hề nhẹ nhàng, không nhịn được mà lên mặt dạy đời: “Loan Loan, dạo gần đây tuy ngươi đã có chút lòng dạ nhưng vẫn như cũ có chút bộc lộ vui buồn ra mặt.”
Đáng lẽ Kiều Uyển còn đang nhân cái phỏng đoán của Thái tử nói với mình mà tâm thần có chút không yên, lời nói bất thình lình của công chúa Gia Ninh khiến nàng sửng sốt. nàng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bộ dạng ra vẻ thâm trầm kia, không nhịn được có chút buồn cười.
“Không phải ở trước mặt ngươi ta mới như thế hay sao?” Kiều Uyển ra vẻ thoải mái và ngoan ngoãn cười, nói: “Khiêm Khiêm thế này là đang ghét bỏ ta sao?”
Công chúa Gia Ninh ngẩn ngơ, không nghĩ tới độ biến sắc mặt của Kiều Uyển cũng còn rất nhanh chóng: “Loan Loan, ngươi đến tột cùng là học thói xấu ở đâu? Mau trả một tẩu tẩu khiêm tốn đoan chính cho ta đi!”
Tận đến lúc cùng mẫu thân bái biệt cung Trường Xuân, Thái hậu cũng không hề đề cập đến chuyện Kiều Uyển vừa rồi lén đi gặp Thái tử.
Kiều Uyển không biết những người khác nghĩ thế nào về mối hôn sự này, mà Thái hậu cùng phụ mẫu có lẽ sớm đã hiểu rõ lựa chọn của thiên tử và Thái tử.
Sau khi trở lại phủ, Kiều Uyển vẫn luôn nghĩ ngợi, vẫn là nói rõ với cha mẹ chuyện gặp mặt Thái tử, nhưng nàng cũng không nói ra phỏng đoán trong lòng mình.
Sau khi Kiều Liễm ngồi đó một lúc lâu, chỉ nói: “Thái tử có lễ rồi, trong phủ nhất định sẽ cố gắng ước thúc thân gia.”
“Phụ thân….” Kiều Uyển nghĩ ông đương nhiên hiểu rõ.
Kiều Liễm cười với nàng, nói: “Phụ thân không sao, hôm nay con đã rất mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Tiêu thị vỗ tay nữ nhi, dắt tay nàng rời đi.
**
Sau khi Kiều Uyển trở về viện mình mới cảm thấy cơn mệt mỏi dâng lên.
Thanh Trú thấy từ sau khi nàng trở về từ trong cung thì tinh thần liền không tập trung, khẽ hỏi: “Tiểu thư, phòng bếp nhỏ có chuẩn bị trà bánh thanh đạm, người dùng một chút nhé?”
Kiều Uyển chỉ cảm thấy không có khẩu vị, không hề ăn uống gì. Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đi tìm hoa mai, hoa hồng, trần bì và phật thủ nấu cùng với nhau, để ta uống chút trà.”
Lúc này nếu Thu Sơn ở trước mặt nàng thì sợ là không biết đã là trà gì rồi. Thanh Trú hoảng sợ, vì sao từ lúc tiểu thư từ trong cung ra liền phải uống trà giải sầu? Trước đó vài ngày do phong ba của trận tứ hôn, lời đồn đại bên ngoài đều náo loạn đến mức ầm ĩ, cung Trường Xuân lại không chịu gặp mặt mà cũng không đến mức thế này.
Có điều Thanh Trú cũng không dám hỏi nhiều, đáp lời một tiếng liền đi ra ngoài tự mình đi tìm những loại hoa kia pha trà.
Sau khi Kiều Uyển uống xong trà hoa hồng, lại thả lỏng trong chốc lát thì nỗi lòng mới khó khăn lắm bình phục lại.
Buổi tối phòng bếp đưa cháo gạo tẻ tới, lại có hương đàm, măng tiêm cùng hạt thông nhồi trong mình gà để hầm, mấy búp dương xỉ tươi non ngày xuân ăn kèm, còn có cả đậu hũ bát bảo cùng củ cải ngâm như màu hổ phách và một số món ăn kèm khác. Dùng một bộ chén đĩa lưu ly đầy tinh xảo, Thanh Trú bày đầy một bàn.
“Tiểu thư, người còn muốn món ăn kèm nào nữa không? Ma ma trong nhà bếp vẫn còn đang chờ.”
Kiều Uyển cảm thấy phiền phức, chỉ miễn cưỡng dùng một chút đồ ăn trên bàn, sau khi dùng bữa xong, dùng trà thơm súc miệng, Sơ Ảnh thấy sắc trời cũng chậm chạp mà không dâng thêm trà, chỉ đưa nước đun hoa tới.
Dựa vào thói quen dưỡng sinh ngày xuân trước đây, Kiều Uyển gỡ búi tóc, dạo bước một lát trong Súc Ngọc Hiên, lúc này mới đến thư phòng tùy tiện mà cầm một tập thơ lên. Chỉ là tuy nàng đang cầm quyển sách ngồi trước đền nhưng suy nghĩ lại đang chạy loạn.
Nàng đang suy nghĩ về cái người Vinh Kham này.
Kiếp trước những ký ức liên quan tới Thái tử đều đã mơ hồ, Kiều Uyển nhớ mang máng Thái tử từng đưa Thất hoàng tử, công chúa Gia Ninh cùng nàng tới Dục Viên du ngoạn, đó là thời điểm mùa xuân mà xuất hiện trong mộng không ít năm của nàng.
Mấy năm qua đi, gặp được Thái tử chính là lúc xa xa ngẫu nhiên gặp mặt ở cung Trường Xuân bắt buộc phải hành lễ với thân ảnh kia. Thiên tử từng nói, Thái tử từ thường phục thì cũng thường xuyên mặc đạo bào áo choàng. Nhìn từ xa xa đúng là tích thạch như ngọc, liệt thúy như tùng.
Khi vừa có thể một mình xuất cung, Thái tử thường xuyên mang theo nhiều lễ vật tới cùng Trường Xuân, có hiếu kính cho Thái hậu cũng có để đưa cho công chúa Gia Ninh. Có lúc Kiều Uyển ở trong cung cũng sẽ được chia cho vài món. Thật ra đều là những thứ đồ mới mẻ bên ngoài cung, cũng giống với những món đồ mà tam ca đưa tới, nhưng Kiều Uyển đều đặt cẩn thận trong hộp, chỉ nói là Đông Cung ban tặng.
Lại đến sau này, Kiều Uyển cực ít khi gặp lại Thái tử. Có lẽ là ngắn ngủi cái nhìn thoáng qua trong tiệc mừng thọ của Thái hậu, có lẽ là trong vài câu vài lời của công chúa Gia Ninh, nhưng hắn cũng không mơ hồ như cũ mà trở nên rõ ràng, hắn là người tao nhã đoan chính trong miệng phụ mẫu Kiều gia, là trực quân chiêu hiền đãi sĩ, là một huynh trưởng thân thiết ấm áp trong lòng công chúa Gia Ninh.
Hắn như cơn mưa phùn đêm mùa xuân ẩm ướt lại ôn nhu, là đóa tuyết mùa đông nhanh nhẹn mà chui vào trong tay áo, có thể khiến nàng có giấc mộng cực kỳ mông lung.
Năm thứ 22 Thái Hòa, Kiều Uyển gả vào phủ Khang Bình Bá, bị tra tấn bởi những việc lặt vặt trong phủ khiến nàng đã sớm quên mất vài sợi tình ý xưa cũ, chỉ một cơn gió tây cũng có thể thổi giấc mộng biến mất không còn tung tích.
Nào biết rằng chỉ qua một năm sau Thái tử đột nhiên bị phế, sau đó là qua đời ở Đông Cung.
Lúc ấy khi tất cả mọi người xử lý các vật dụng cũ của Đông Cung, Kiều Uyển nhớ rõ bản thân mình không bả được mà hủy đi, chỉ sai người trong phủ đưa hộp đựng những lễ vật ở Đông Cung chôn ở dưới gốc mai ở Súc Ngọc Hiên. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được đi đến cạnh cửa sổ, nhìn đình viện trong bóng đêm.
“Tiểu thư, đêm muộn gió lạnh.” Thanh Trú vẫn luôn hầu hạ trong phòng vội vàng lấy áo choàng lụa phủ lên cho nàng.
Cây mai kia hoa đã sớm nở rộ, mơ hồ còn có thể thấy được mọc ra chồi non.
Kiều Uyển kéo áo choảng lại, nhớ tới ngày ấy, Vinh Kham nhìn Tư Lễ Giám đánh chết tiểu thái giám kia. Còn cỏ cả sườn mặt lạnh lùng vô tình của hắn hôm nay.
Đủ loại chuyện kiếp trước lại lần nữa mô hồ như giấc mộng.
Kiều Uyển buông sách bảo Sơ Ảnh thắp đèn lên trở về phòng ngủ.
Chỉ là một chút tâm sự ngẫu nhiên, một đêm này vẫn vô mộng như cũ.
**
Ngày hôm sau, cung Trường Xuân liền truyền ý chỉ ban cho ma ma dạy lễ nghi.
Nhưng cũng giống như nỗi lo lắng của Tiêu thị trước đó, cùng một ngày, người quản lý hậu cung hiện tại Quý phi nương nương cũng ban cho một vị nữ quan lễ nghi.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêm túc, hiện tại Loan Loan vẫn lấy sự nghiệp làm trọng!