Nuông chiều thái tử phi

Ma ma cung Trường Xuân ban cho họ Lý, là người ngày trước của cung Trường Xuân. Khi bà ấy còn bé, vì chiến loạn nên ngoài cung không còn người nhà liền vào cung làm tới lúc đầu bạc. Lý ma ma tuy không hầu hạ thân cận Thái hậu nhưng cũng đã ở cung Trường Xuân phụng dưỡng gần 20 năm.
 
Mà nữ quan cung Quần Ngọc ban cho họ Vương, là người quản lý Thượng Nghi Cục. Hành động này của vị Quý phi nương nương nhìn qua có vẻ hợp tình hợp lý nhưng thời gian tứ hôn cho Đông Cung đã qua từ lâu, nữa quan này lại được ban xuống cùng ngày với ngày cung Trường Xuân ban ban, không nhịn được khiến người khác phải suy nghĩ nhiều.
 
Hiện tại trong cung có ba vị phi, khác với tiền triều phong là tam phi Thục, Hiền, Đức mà đại nghiệp lại đặt ba phi là Hoa, Huệ và Lệ. Sau khi Trung cung bỏ trống thì thiên tử phong Hoa Phi lên làm Quý phi, vị trí đứng phía trên hai vị phi còn lại, quản lý hậu cung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiếp trước Kiều Uyển có từng gặp qua vị Quý phi nương nương này trong cung yến, cái phong tư đó đảm đương được bốn chữ quốc sắc thiên hương, nùng diễm điệt lệ đến cực kỳ. Cho dù chỉ là liếc mắt từ xa mà nhìn một cái cũng khiến cho người ta quên hết mọi lễ nghĩa.
 
Quý phi nương nương vào cung đã nhiều năm, từng sinh hạ Ngũ hoàng tử. Đáng tiếc Ngũ hoàng tử còn chưa tròn 3 tuổi đã chết yểu, từ đó về sau vị quý phi này không còn cách nào có con nối dõi nữa.
 
Kiều Uyển đã từng nghe qua đời đồn trong cung, đương kim thánh thượng từng muốn Bát hoàng tử của An tần đưa qua cho Quần Ngọc Cung làm con thừa tự, nhưng quý phi nương nương tự hiểu không muốn chia rẽ mẫu tử An tần nên mong bệ hạ thành toàn cho tâm của từ mẫu hai người họ.
 
Kiếp trước cho đến tận lúc tân đế đăng cơ, quý phi nương nương tự xin tới Ngọc Thanh Quan tu hành, đúng là cả đời duối gối không hề có con cái.
 
Dựa theo ký ức kiếp trước, Kiều Uyển chỉ cảm thấy vị quý phi này không hề có tâm tư tranh đấu. Dưới gối bà ta không có con, cũng không có mối quan hệ tốt nào với vị hoàng tử nào. Không chỉ không đặt chân vào cuộc tranh đấu đoạt đích mà sau đó khi mọi thứ kết thúc cũng tự xin xuất gia tu hành.
 
Nhưng hôm nay nhìn lại xem ra, bà ta hình như cũng không quá ưa Đông Cung?
 
Có thể hình dung Lý ma ma là người cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh. Tóc bà ấy được búi gọn lên cực kỳ hợp quy củ, nhưng đã có thể nhìn thấy hơi phớt trắng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương tư tán là nữ quan của Thượng Nghi Cục, tuổi không cao, vài năm sau sẽ được rời khỏi cung. Nàng ta có một khuôn mặt hạnh, mặt lộ ra ý cười, nhìn qua cực kỳ thân thiết.
 
Lần đầu gặp mặt, Kiều Uyển cũng không muốn nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn vấn an hành lễ bên người Tiêu thị.
 
Tiêu thị lại nói thẳng trong phủ tạm thời chỉ có một viện, hỏi hai vị có đồng ý cùng ở hay không.
 
Kiều Uyển bị lời này của mẫu thân kinh sợ, nhưng trên mặt nàng làm ra biểu cảm mỉm cười, cũng không mở miệng.
 
Lý ma ma nói: “Nô tỳ là do cung Trường Xuân ban cho để chăm sóc huyện chủ, nhận tâm tư gửi gắm của Thái hậu, sau dám bắt bẻ người trong phủ?”
 
Vương tư tán không nói gì mỉm cười, thần sắc vẫn như thường, cũng nói: “Phụng ý chỉ của Quý phi nương nương mà tới, chức trách khắp nơi, không dám bắt bẻ.”
 
Tiêu thị sai đại nha hoàn bên người cùng phụ nhân quản gia mang hai vị tới viện đáng lẽ chuẩn bị cho ma ma lễ nghi, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
 
Kiều Uyển thấy hai người đi rồi mới khẽ hỏi: “Mẫu thân, người có biết quý phi nương nương có ý gì không?”
 
Tiêu thị sai người đổi một chén trà mới, rồi mới nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói quý phi nương nương có mâu thuẫn gì với cung Trường Xuân hay Đông Cung, cũng không nàng ta có ý gì, cứ để từ từ quan sát xem sao.”
 
Kiều Uyển trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Hành động hôm nay của mẫu thân không sợ đắc tội cả hai người họ sao?”

 
Tiêu thị khẽ mỉm cười: “Thái hậu nương nương có quan hệ thân thiết với phủ ta, ngày nào đó muốn báo cáo tình hình cho cung Trường Xuân cũng không sao, dù sao cũng không quan trọng. Mà Vương tư tán là nữ quan của Thượng nghi cục, vốn là làm việc theo phép công. Bây giờ quý phi nương nương nếu đã cử tới thì vốn là có ý của nàng ta, có gì mà đắc tội cơ chứ?”
 
Kiều Uyển gật đầu: “Mẫu thân để hai người bọn họ ở trong cùng một viện chính vì có thể ngồi một chỗ đỡ mệt?”
 
Chính như lời Tiêu thị nói, Lý ma ma tuy do Thái hậu nương nương ban cho nhưng lại không quen thuộc với người trong hầu phủ, không biết nhân phẩm của người này. Mà Vương tư tán do quý phi nương nương đưa tới càng không thể biết được ý đồ hơn.
 
Bây giờ để hai người họ ở cùng một chỗ, sớm chiều cùng nhau, cũng dễ cho hầu phủ đánh giá đạo đổi nhân xử thế của hai người họ.
 
Tiêu thị cũng không trả lời lời của nàng, chỉ là đẩy qua một chén trà: “Đây là trà tiến cống mùa xuân, con nếm thử xem.”
 
**
 
Thẩm Hàm đã rất lâu không đánh son phấn trang điểm, nàng ta gần đây thường làm bạn với nồi nấu thuốc, trên người luôn không hết được hương vị cay đắng đó.
 
“Tiểu thư, đã tới giờ rồi, nên đổ nước thuốc đầu ra rồi.” có ma ma ở một bên nhắc nhở đánh gãy suy nghĩ vẩn vơ của Thẩm Hàm.
 
Từ ngày bị cung Trường Xuân gọi vào dạy dỗ đó, phu nhân phủ Khang Bình Bá khi quay lại phủ liền bệnh không dậy nổi. Khang Bình Bá càng giận dữ hơn, phạt Thẩm Hàm tự mình trông coi nồi thuốc tự tay làm lấy, nấu thuốc phụng dưỡng cho mẫu thân.
 
Cái nước thuốc kia mỗi ngày nấu rồi lại nấy, hương vị cay đắng kia hun thấm cả người nàng ta.
 
Trong cuống họng, dưới đáy lòng nàng ta đều giống nhau mà chịu khổ.
 
Xa xa tựa hồ nghe được một trận tiếng chiêng dẹp đường mơ hồ, Thẩm Hàm ngước mắt nhìn một cái tay đã bị hơi nước của ấm thuốc lung cho đỏ lên.
 
Nha hoàn của nàng ta hô khẽ một tiếng: “Tiểu thư, người bị phỏng rồi!”
 
Ma ma kia ra hiệu bằng mắt cho một người khác đi lấy thuốc mỡ, trong miệng lại nói: “Tiểu thư, nên nấu nước thuốc thứ hai.”
 
Nha hoàn kia cúi đầu, không dám hé răng một lần nữa.
 
Ấm thuốc thứ hai này là vì huynh trưởng nàng ta ở bên ngoài bị tập kích bây giờ vẫn đang ốm đau nằm trên giường.
 
Chuyện này là do ai đã làm? Một chuyện lỗ mãng như thế, nghĩ thôi cũng biết không phải là Đông Cung, nhất định là cái tên hỗn thế không biết sợ lão tam của phủ Tuyên Ninh Hầu!
 
Nghĩ đến phủ Tuyên Ninh Hầu, vị cay đắng ở dưới cuống họng của Thẩm Hàm càng nặng hơn. Nàng không muốn suy nghĩ, lại không nhịn được suy nghĩ tới, chỉ cảm thấy tim bị xoắn lại như một quả bóng.
 
Nhị công tử phủ Tuyên Ninh Hầu, kết quả cuối cùng lại là một giấc mộng xa xôi không thể với tới.
 
Thầm Hàm nhịn không được cắn chặt răng, vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế? Nàng ta lần nữa nhớ lại Xuân Yến trong cung hôm đó, nghĩ đến mức đầu cũng muốn đau nứt cả ra cũng không biết tại sao Kiều Uyển lại xuất hiện đầu tiên.

 
Chuyện này khiến nàng ta hằng đêm trằn trọc khó ngủ.
 
Còn có chuyện của Nhứ Nhi, không nên gọi nàng ta là Liễu Di nương. Vì sao việc này bị bị phát hiện sớm như thế? Có phải Kiều Uyển đã sớm biết rồi hay không?
 
Cẩn thận mà nhớ lại những lần lui tới trong tháng này, thái độ của nữ hài nhi kia hình như thật sự có chút lấy lệ.
 
Đầu Thẩm Hàm càng đau, không biết là vì mãi vẫn chưa nấu xong thuốc hay vẫn vì cái sự ghen ghét không rõ kia.
 
Nước thuốc ấm đầu tiên đã nấu xong, mắt thuốc ấm thứ hai còn đang ở trong ấm, Thẩm Hàm muốn đi tới chỗ bên cạnh mẫu thân phụng dưỡng bà ta uống thuốc.
 
Trong viện cực kỳ im ắng, Thẩm Hàm bưng thuốc, cũng không nhịn được mà nín thở ngưng thần.
 
Phu nhân phủ Khang Bình Bá đang ngồi ở trên sập, thấy nàng ta tới, trên mặt vẫn là sự lạnh lùng như cũ.
 
“Mẫu thân.” Thẩm Hàm cúi đầu, bưng chén thuốc qua.
 
Phu nhân phủ Khang Bình Bá cũng không nhận lấy mà người nhận lại là đại nha hoàn bên cạnh.
 
Thẩm Hàm cắn môi, không hề hé răng.
 
Sau khi phu nhân Khang Bình Bá cau mày uống thuốc xong mới nói: “Nấu xong thuốc thì hôm nay cũng tới Phật đường nhỏ cầu phúc cho huynh trưởng của con đi.”
 
Thẩm Hàm cúi đầu đáp lời, nhận lấy bát không lại im lặng rời khỏi viện.
 
Nha hoàn của nàng ta muốn nói gì đó nhưng nhìn mấy ma ma đi theo bên cạnh cũng chỉ điều chỉnh mắt nhìn thẳng đi về phía phòng bếp nhỏ.
 
Nấu xong ấm thuốc thứ hai, ma ma muốn đi đưa dược cho đại công tử, Thẩm Hàm mang theo nha hoàn đi tới Phật đường nhỏ, lúc này mới khoan khoái được một chút.
 
“Tiểu thư, để nô tỳ đi lấy cho người một chén trà. Cả một buổi sáng nay khói lửa mịt mù cũng quá mệt nhọc rồi.”
 
Thẩm Hàm lắc đầu: “Mẫu thân còn ở trong việc, tội gì đi làm mấy chuyện không thú vị đó, vô duyên vô cớ còn khiến mẫu thân tức giận.”
 
“Thế cũng không thể đến chén nước cũng không cho…” Nha hoàn thấy Thẩm Hàm đã quỳ xuống trước đệm bồ hương liền im lặng không nói thêm điều gì nữa.
 
Thẩm Hàm vái lạy một cái, chốc lát sau vẫn quỳ như thế, đột nhiên hỏi: “Xa xa gõ chiêng dẹp đường sáng nay là chuyện gì thế?”
 
Nàng ta biết tiểu nha đầu này là một người nói nhiều, vừa rồi đương nhiên đã lắm miệng nhỏ giọng dò hỏi qua.

 
Nhưng sau khi nha hoàn nghe thấy lời này lại nhất thời ấp úng không nói gì.
 
“Làm sao thế?” Thẩm Hàm lại hỏi một lần nữa. Qua một thời gian nữa nàng ta cuối cùng vẫn phải đi ra khỏi phủ, cũng không thể nào không hỏi đến thế sự được.
 
“Là Đông Cung tới đưa lễ vật cho huyện chủ Nhu An, lấy từ trong khố phòng ra …. nên mới phải gõ chiêng dẹp đường….” nha hoàn khẽ nói.
 
Bàn tay Thẩm Hàm đột nhiên nắm chặt lạy, móng tay cắm sâu đến mức cảm thấy đau đớn.
 
Nửa ngày sau nàng ta khôi phục lại tinh thần, ngoảnh đầu nhìn bàn thờ Phật kia, cúi đầu không hề nói một câu.
 
**
 
Tháng ba cuối xuân, oanh phi thảo trường. Thời gian trước bởi vì trận phong ba của lần tứ hôn lại thêm việc chưa bái kiếm cung Trường Xuân nên Kiều Uyển trừ việc tham gia Xuân Yến của Chu phủ thì vẫn luôn không ra khỏi cửa. bây giờ có nữ quan cùng ma ma trong cung quan cho cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi cửa thăm hỏi thân hữu, chơi xuân du ngoạn.
 
Lý ma ma cùng Vương tư tán thế mà thật sự ở chung cực kỳ hòa thuận, mấy ngày đầu, hai người còn sẽ cùng nhau ngày tới Súc Ngọc Hiên cầu kiến. Nhưng bởi vì Kiều Uyển từ nhỏ đi ra đi vào cung điện, lễ nghĩa cũng không có gì quá sai lầm. Sau mấy ngày Kiều Uyển cũng liền bảo hai người không cần phải tới mỗi ngày.
 
Có điều nếu muốn xuất phủ thì vẫn phải thương lượng cùng hai vị này.
 
Đi du xuân ở Ngọc Kinh thường tập trung nhiều ở ngoại ô có nhiều hoa thơm cỏ lạ vườmắt cây trồng trọt, có rất nhiều người đi du ngoạn thưởng thức nhưng kỳ hoa dị mộc, có thể nói trong phạm vi trăm dặm đều là tiếng người ồn ào.
 
Tây giao còn có rất nhiều viên quan của các phủ gia huân quý, ngự uyển của thiên tử cũng sẽ vào thời gian riêng mà được tổ chức. mà Đông giao một số vườn của thứ dân, cảnh trí được xử lý tỉ mỉ, sẽ mở ra vào mùa xuân mỗi năm, được bá tánh trong Ngọc Kinh bàn tán.
 
Chẳng sợ là đã tới cuối xuân nhưng Ngọc Kinh có những loại hoa bốn mùa không tàn, loại cây cối sống tám tiết, vẫn luôn là hương thơm quanh quẩn, Ngựa tốt hí không ngừng, ban ngày ngàn hoa như gấm.
 
Kiều Uyển nghĩ tới muốn đến ngoại ô du xuân một lần nhưng lại không muốn tới chỗ có quá nhiều người.
 
Lý ma ma nói: “Trên núi ngoại cô Thúy Vân có một tòa Ngọc Thanh Quan, bởi vì tiếp giáp với phía bên tay trái ngự uyển nên hiện đã được thu về làm lâm viên, cũng không có thường dân du ngoan. Khi Thái hậu nương nương mùa hè tời  ngự uyển tránh nóng trước nô tỳ cũng từng đi cùng, có một chút phong cảnh núi rừng có thể thưởng thức.”
 
Kiều Uyển cũng biết tới Ngọc Thanh Quan, đó là đạo quan tu hành trong tương lai của quý phi nương nương. Tuy nàng đã vào lần đi tới bên tay trái của ngự uyển nhưng cũng không biết hóa ra Ngọc thanh Quan lại ở gần núi Thúy Vân.
 
Vương tư tán cũng cười nói: “Phía bên phải của Ngự Uyển toàn bộ mùa xuân đều mở cửa cho huân quý trong triều, thời tiết cuối xuân người tới sẽ ít hơn. Nếu huyện chủ muốn thanh tĩnh thì đó đúng thật là một nơi không tồi để đi.”
 
Sau khi định được nơi đi, Kiều Uyển liền đề cập với mẫu thân.
 
Tiêu thị có biết tới Ngọc Thanh Quan . Thiên tử từng nói qua, Ngọc Kinh có rất nhiều đạo quan, bây giờ ra khỏi thành đi tới Ngọc Thanh Quan cũng không tính là chuyện gì to tát, cũng nhất trí với Đông Cung diễn màn kịch này.
 
Chuyến đi đã được định ra như thế, trong phủ lio thiếu được việc phái người đi trước chuẩn bị một số thứ. Lại vì là nữ quyến xuất phủ nên cho dù có tôi tớ đi theo thì Kiều Anh vẫn không yên tâm như cũ, xin một ngày nghĩ riêng tư mình hộ tống nàng.
 
Dựa vào phân phó của Thái tử từ trước, Kiều Uyển dùng dấm vóc kim sa mà Đông Cung đưa tới để may áo.
 
Mấy tấm vải vóc được đưa tới có cái giống như vải vóc do cung Trường Xuân ban tới cho, đều là màu sắc tươi tắn, nhìn qua là thống nhất vải vóc ở trong kho để đưa đi. CÒn có mấy cuộn lụa gấm thanh nhã nhưng không tầm thường, thoạt nhìn là đồ tiến cung từ phương nam. Mắt thấy sắp vào hè nên còn có các màu hoa lụa hoa màu khác nhau, còn có cả chỉ vàng, hoa trang trí, thêu thùa.
 
Kiều Uyển chọn mấy cuộn vải gửi tới hợp với mùa xuân, Thanh Tú lại lo lắng thời tiết cuối xuân trong núi thất thường, còn làm cho nàng một chiếc áo choàng lụa, áo choàng cùng với mũ có rèm che, nón đi mưa.
 
Ngày hôm đó lúc đi ra khỏi cửa mặt trời đã lên cao, đằng trước có hộ vệ đi trước mở đường, lại có Kiều Anh tự mình cưỡi ngựa hộ tống. Kiều Uyển cùng Tiêu Thị ngồi trên một chiếc xe ngựa bát bảo châu anh, trên xe còn có Thanh Trú và đại nha hoàn Tố Nguyệt bên người Tiêu thị.
 

Lý ma ma, Vương tư tán còn cả đám tôi tớ tùy thân đều ngồi một chiếc xe ngựa mái biên họa bánh xe sơn đỏ, ngoài ra lại có nha hoàn bà tử ngồi chung xe ngựa nên nhất thời xe ngựa lộc cộc.
 
Khi tới ngoại ô, chỉ cần dọc theo đường xe chạy về phía ngự uyển. Cho đến khi tới chân núi Thúy Vân, lấy danh thiếp trong phủ ra mới có thể lên núi.
 
Trên núi không có người khác, Kiều Uyển xốc mành xe ngựa lên.
 
Cây cối trong núi vào cuối xuân đã sum suê, từng chạc cây che phủ thi thoảng có ánh nắng chiếu xuống như từng sợi chỉ vàng. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh suối chảy uốn lượn ở trên núi.
 
Kiều Anh cầm roi ngựa chỉ vào vách núi xa xa nói: “Nhìn chỗ đó kìa, đó là hoa đỗ quyên đầu khỉ.”
 
Kiều Uyển nhìn theo hướng đó, trên vách núi đã có một khóm hoa đỗ quyên, cũng không phải là màu đỏ nhạt đan xen đỏ mà nàng từng nhìn thấy ở trong vườn mà là từng nụ hoa tinh xảo đáng yêu màu trắng và hồng nhạt khiến người khác phải tán thưởng.
 
Nàng không nhịn được mà nói: “Thưởng xuân thì vẫn nên thưởng những thứ tự nhiên thế này.”
 
Ngựa xe rất mau tới Ngọc Thanh Quan, đã có người mở đường chấp sự mang theo đạo sĩ đứng một bên nghênh đón.
 
Đạo quan bên cạnh Ngự Uyển nên đạo cô đương nhiên đã gặp qua rất nhiều vị quan lại hiển quý, đạo cô kia mặc y phục  tỏa ra mùi đàn hương, cực kỳ đúng mực.
 
Trong Ngọc Thanh Quán có một viện chuyên để tiếp khác quý nhân, đúng là một viện nằm ở trên vách núi, khi đẩy cửa sổ ra có thể nhìn ra ngoài cảnh núi rừng.
 
Nghĩ tới đây là nữ quyến có khi không tiện dò hỏi đi lại trong núi nên nơi này có thể trở thành  nơi để thưởng cảnh.
 
Đã tới trong đọa quán, Tiêu thị muốn tới tiền viện dâng hương, nhưng Kiều Uyển có chút mệt mỏi nên chỉ muốn thưởng cảnh bên cửa sổ, Tâm thành ắt linh, Tiêu thị cũng hoàn toàn không khuyên nàng, chỉ bảo nàng đứng cách xa cửa sổ một chút.
 
Kiều Anh muốn tự mình đưa Tiêu thị qua đó, liền để lại nha hoàn, các bà tử bảo hộ bên ngoài viện, ngoài sân có người hầu và nhóm người làm nhiệm vụ canh giữ.
 
Kiều Uyển uống trà xuân pha bằng mắt suối, chỉ cảm thấy gió mát trong núi thổi tan sự ưu tư trong mấy ngày nay của nàng.
 
Chỉ trong một khoảng thời gian bằng chén trà nhỏ, ngoài viện lại nghe thấy tiếng ồn ào náo động ầm ĩ.
 
Lý ma ma và Vương tư tán đều đứng lên.
 
Kiều Uyển cũng đi tới cạnh cửa, Sơ ảnh có chút khẩn trương nói: “Tiểu thư, người tạm thời tránh đi một chút, để nô tỳ đi xem có chuyện gì….”
 
Lời còn chưa dứt, cửa lớn viện dường như bị người khác một chân đá văng ra, có thị vệ mang đao tiến vào.
 
Một đạo thân ảnh mềm mại yêu kiều nho nhỏ sấn sổ tiến vào: “Ta cũng muốn xem xem huyện chủ hầu phủ nào mà lại dám chiếm viện của bản công chúa!”
 
Kiều Uyển đối mặt với nàng ta.
 
Người kia là một nữ đồng mặc kỵ bào, áo choàng đỏ đậm kiêm căng, đúng là công chúa Đức Khang của cung Quỳnh Hoa, công chúa được sủng ái nhất, thân muội muội của Chiêu vương.
 
“Là ngươi sao.” Công chúa Đức Khang hơi ngửa đầu lên nhìn về phía Kiều Uyển, nàng ta phất roi ngựa trên tay qua, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho ta!”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận