Nuông chiều thái tử phi

Nói đủ chưa? Ngươi lại có thể vì một nữ lang mà thất thố như thế, thật sự là khiến ta thất vọng vô cùng.” Âm thanh Huệ phi vẫn lộ ra sự nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhu như cũ nhưng lại có chút bất mãn cùng khí phách.
 
“Chỉ là một nữ lang? Chỉ là một mối hôn sự?” Vinh Cẩn còn đang mặc y phục xanh hôm nay xuất cung, quật cường, vẫn cười lạnh như cũ “Không, mẫu phi, là quá nhiều quá nhiều, là những thứ trong mười mấy năm qua….Quá nhiều rồi!”
 
Công chúa Đức Khang chưa bao giờ nhìn thấy huynh trưởng ổn trọng nhà mình lại tức giận lớn như thế, nàng ta không biết có liên quan tới việc lúc trước mình nói, những nàng ta cũng cảm thấy hình như cũng không phải bởi vì chuyện hôn sự mà tức giận như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Công chúa Đức Khang tuy có vài phần lỗ mãng tùy hứng nhưng từ trước tới nay đều là người biết nhìn thời thế, đây là bản năng sinh tồn trong cung của nàng ta. Nàng ta thấy huynh trưởng không muốn cúi đầu liền tự mình hành lễ lui xuống với Huệ phi sau đó lui sang một bên.
 
Huệ phi xua tay cho cung nhân lui xuống, tự mình chậm rãi đi vào trong điện. Bà ta cười lạnh liên tục: “Sao thế, thế không phải đang còn muốn trách lên người ta hay sao? Trách ta không phải là Trung Cung, trách ta không thể khiến ngươi ngay từ nhỏ có thể lên làm Thái tử?”
 
Công chúa Đức Khang biết nói như thế là không đúng, vội thấp giọng nói: “Mẫu phi quá lời rồi!”
 
Vinh Cẩn nghe mẫu phi nói như thế, trong đầu cũng có chút hối hận. Nhưng hôm nay hắn ta phát hỏa lớn như thế nhất thời không thể quay lại liền trầm mặc không lên tiếng như cũ.
 
“Ngươi cũng không cần phải che giấu đâu.” Huệ phi đi tới trước hai huynh muội, lạnh lùng nói: “Ngươi là do ta sinh ra, sao ta có thể không biết được tâm tư của ngươi? Chỉ sợ ngươi nhìn trúng huyện chủ Nhu An ở chỗ nào đó, nề hà giai nhân đã có hôn ước nên liền trở về phát ra trận tức giận này. Chỉ đáng thương ta giáo dưỡng ngươi 17 năm kết quả lại bị một nữ lang bước ra những lời nói thật lòng.”
 
Cuối cùng Vinh Cẩn cũng cúi đầu nói: “Nhi tử không dám.”
 
Công chúa Đức Khang thấy Lưu Nguyên đúng là không bằng Kiều Uyển, nàng ta chỉ cho là huynh trưởng bởi vì chuyện hôn sự mà buồn bực, không nghĩ tới lại bị mẫu phi chọc thủng tâm tư như thế.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ phi thấy hắn ta không hề biện giải, cuối cùng cũng tức giận mà nói: “Cẩn Nhi à Cẩn Nhi, ngươi không hổ là họ Vinh! Ngày đó ta còn cười Thái tử đúng thật là mụ mị đầu óc, chỉ nhìn cái khuôn mặt phù dung của nữ lang Kiều Gia, cũng không để ý được cái thùng rỗng hầu phủ kia có thể trụ lại được mấy năm. Không nghĩ tới, các ngươi đúng thật không hổ là huynh đệ mà!”
 
Vinh cẩn lại cúi đầu bái nói: “Mẫu phi nói quá lời, là nhi tử sai rồi.”
 
Công chúa Đức Khang nghe hắn ta không hề phản bác, không nhịn được trố mắt kinh ngạc. Có điều nghĩ lại nàng ta cảm thấy mẫu phi nói cũng có lý. Nàng ta trộm kéo vạt áo huynh trưởng, để hắn ta  quỳ xuống nhận tội.
 
Huệ phi đương nhiên nhìn thấy động tác nhỏ của hai huynh muội, thấy hai huynh muội bọn họ cùng nhau quỳ xuống lúc này mới nói: “Ta thật lòng khuyên con một câu, mỹ nhân trong thiên hạ này rất nhiều, sau này còn rất nhiều thời gian, chính con tự suy nghĩ lại đi, Hôm nay những lời khác không cần nói nữa, chớ có lại khiến ta thêm thất vọng.”
 
Vinh Cẩn chỉ nói: “Tuân theo lời dạy bảo của mẫu phi.”
 
Công chúa Đức Khang và huynh trường cùng cầu mẫu phi bớt giận, trong lòng lại có chút buồn cười.
 
Nàng ta từ nhỏ một lòng hướng tới sự sủng ái của phụ thân nên luôn phân cao thấp cùng với Đông Cung, không nghĩ tới huynh trưởng tôn trọng trong miệng mẫu phi cũng là như thế. Từ trước tới nay hắn ta luôn vui vẻ cùng với Thái tử càng khắc kỷ phục lễ, khiêm tốn đoan chính hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ e là nghẹn tới hỏng rồi đi? Không nghĩ tới một ngày nào đó lại vì một mỹ nhân mà thoát ra ngoài, đúng thật khiến người ta chê cười.
 
Bây giờ bị mẫu phi làm trò chọc thủng trước mặt nàng ta, ha ha, từ đây huynh trưởng cuối cùng cũng không thể giáo huấn được nàng ta nữa!
 
Lúc Huệ phi phất tay áo rời khi, Vinh Cẩn vẫn cúi đầu.
 
Công chúa Đức Khang đứng dậy, còn kéo huynh trưởng đang quỳ: “Đứng lên đi, cũng đừng tức giận, hôm nay huynh cũng thật mất mặt.”
 

Vinh Cẩn đứng lên, thong thả ung dung  mà nói: “Ngày xưa lúc muội nháo lên cũng không cảm thấy mất mặt?”
 
Công chúa Đức khang tức giận: “Bắt nạt ta thì có cái bản lĩnh gì?”
 
“Đúng thế.” Vinh Cẩn cười lạnh, “Thì có bản lĩnh gì?”
 
Thứ muốn luôn không thể chiếm được, cung Quỳnh Hoa bọn họ tính ra có cái bản lĩnh gì?
 
**
 
Bởi vì thời tiết nắng nóng nên cung Trường Xuân cũng hoàn toàn không triệu kiến, mấy ngày nay Kiều Uyển đúng là rất ít khi ra khỏi cửa. Trong lòng nàng còn nhớ tới án độc hương của Phiên tăng, Thanh Bội cô cô chỉ nói tin tức án tử này không thể truyền ra ngoài nhưng nàng lại quan tâm tới tính mạng của Cốc công công cuối cùng cũng bảo toàn được.
 
Trong lòng Kiều Uyển nhất thờ ngại ngùng, có điều Đông Cung bây giờ cũng không có quá nhiều lo lắng. Nàng nghĩ thầm, ít nhất con nuôi của Cốc công công kia cũng không còn, đúng là chặt đứt mối liên hệ của thiên tử và cung Quỳnh Hoa. Bây giờ ông ta lại phạm phải sai lầm như thế, cũng coi như là nguyên khí bị tổn thương lớn, sau này thế nào còn khó mà nói.
 
Sau đó khi thời gian sắp vào thu, Thất Tịch cũng tới. Ban thưởng trong cung cùng với tỷ muội tốt tặng nhau trái cây, mứt hoa quả, đương nhiên cũng không cần nhiều lời.
 
Tới mùng sáu tháng bảy, trong hoa viên của phủ Tuyên Ninh Hầu liền dựng xong nhưng tòa lâu nhiều màu sắc, sắp xếp hương án. Năm nay là tiết thất tịch cuối cùng mà Kiều Uyển ăn ở trong phủ, trong nhà chuẩn bị cực kỳ có tâm.
 
Ngày mùng bảy tháng bảy, Kiều Uyển lệnh cho đám nha hoàn đưa sách trong thư phòng ra phơi, nàng tự mình lựa chọn những cuốn sách muốn mang theo ra.
 
Sơ Ảnh khó hiểu nói”Đến lúc đó có cuốn sách nào mà không có, cô nương tội gì phải lựa sách dưới ánh mặt trời cơ chứ.”
 
Kiều Uyển nói “Ngày xưa để ngươi đọc sách nhiều, ngươi cứ như gió thoảng bên tai, bây giờ thật lộ ra liền khiếp sợ. trong đống sách này có cả chữ của ta từng viết qua, chú thích đan xen vào chữ viết, lại có cầm phổ cùng khúc phổ ta quen dùng, sao có thể giống với những quyển sách của người khác?”
 
Thanh Trú kéo nàng ngồi xuống xích đu: “Chờ chúng ta dọn xong rồi tới chọn cũng không muộn mà, dù thời tiết đã gần vào thu nhưng vẫn còn có chút khô nóng.”
 
Sau khi Xuân Thủy dọn xong sách rồi, ở hành lang thêu mặt quạt của nàng: “Tiểu thư, buổi tối chúng ta thực sự có thể cùng người cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa sao?”
 
“Chỉ một mình ta có chút không thú vị.” Kiều Uyển nói,”Chúng ta có thể cùng nhau thi xâu kim đó. Thị nữ các sân đêm nay đều trong yến tiệc tối cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa, nếu ngươi không muốn chúng ta cùng nhau đi thì có thể tìm tỷ muội quen biết để đi.”
 
“Đương nhiên nô tỳ muốn đi cùng với tiểu thư rồi.” Xuân Thủy vội vàng nói: “Ta còn chưa thêu xong mặt quạt tròn tiểu thư tặng cho ta đâu, đúng là muốn có thể đặt lên hương án.”
 
Đến Thu Sơn ít lời cũng nói: “Ta thêu một cái túi tiền cho đệ đệ.”
 
Kiều Uyển nói: “Gần đây ta cũng thuê ít túi tiền, mặt quạt, trông cũng có vẻ ổn, đêm nay thi xâu kim các ngươi đừng có để bại trước ta đó.”
 
Trước khi mặt trời xuống núi, các sân dọn sách phơi ban ngày, đám vú già đưa tới trái cây đã được chọn mua, những sợi chỉ màu, còn có cả hoa qua trong phủ mình.
 
Quản gia Mạnh nương tử cười cực kỳ thân thiện: “Bây giờ bọn nha đầu trong viện đã đều được chia rồi, cũng không câu nệ hôm nay ai cầu được Chức nữ khéo tay thêu thùa. Hôm nay lúc chọn mua còn để ý chọn cả cuống cùng nụ hoa sen, có cần đưa tới cho tiểu thư không?”
 
Kiều Uyển cười nói: “Làm phiền Mạnh nương tử rồi, bình thường viện ta cũng không thiếu hoa sen, hôm nay có thì để các tỷ tỷ cầm đi ngắm đi thôi, không cần tới hỏi ta.”

 
Sóc Ngọc Hiên có dòng nước chảy ngang qua, đúng là có một cái hồ sen nhỏ, nương tử quản gia chẳng qua là muốn nịnh hót thêm vài câu, không có cách nào hỏi nhiều. Có điều trước khi đi bà ta vẫn để lại hai cái, “Quả thực theo quân.”
 
Lại tới buổi tối, tiệc rượu trong uyển đầy đủ Tòa lâu dưới hương án có trưng bày chút hoa dưa, ngó sen, bút nghiên, kim chỉ.
 
Cũng thật sự đã tới hôm nay, cũng không ai nói đây là tết Thất Tịch cuối cùng mà Kiều Uyển ở nhà, nhưng thật sự hòa thuận vui vẻ mà dùng cơm, còn dâng cả rượu lên.
 
Triệt tịch, chính là trò vui của đêm nay, mỗi lần đều là từ đại ca Kiều Anh bắt đầu.
 
Xưa nay Kiều Anh thích võ, tuy cũng nghiêm túc mà học nhưng mỗi loại này đều yêu cầu phải ngâm thơ đối câu thì vẫn nhịn không được nhíu mày.
 
“Đại ca, huynh nhìn xem mấy người nhà chúng ta, đã bao nhiêu năm rồi, huynh còn ngại cái gì.” Kiều Diễm luôn là người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
 
Tuy rằng Kiều Anh không thích viết văn mài mực nhưng mỗi lần vẫn cực kỳ nghiêm túc mà đọc những gì mình nghiêm túc viết. Sau đó mỗi lần đều óc Kiều Tuấn trợ giúp, có vẻ bình thường không có gì lạ.
 
Năm nay cũng là như thế, nhưng chỉ có Kiều Diễm nhận chân cổ động.
 
Sau đó thấy Nhị công tử Kiều Tuấn sau người naag giấy tố bình tới, lại mài mực làm thơ. Nghĩ tới hẳn thấy mọi người đều ở trong vườn nên vừa hay mang tới một tập giấy để làm bình phong.
 
Kiều Diễm vội vàng nói: “Nhị ca, vừa hay để đệ mang về viện dùng.”
 
Lúc này hầu gia ho nhẹ hai tiếng, Kiều Diễm lập tức nói: “Không được, bản vẽ đẹp của nhị ca cần phải hiếu kính cho phụ thân trước. Còn có giấy vẽ bình phong không?”
 
Kiều Uyển cũng ngồi không yên: “Nhị ca, vẽ cho muội rừng thông mùa đông làm bình phong phòng ngủ đi.”
 
“Thuốc màu đâu? Đệ dứt khoát lấy rừng cây trùng điệp xanh mướt nhá?” Kiều Diễm dứt khoát bắt đầu bậy bạ.
 
“Hồ Nháo!” Kiều Anh bị các đệ muội chọc cho bật cười.
 
Kiều Tuấn uống chén rượu mà Kiều Diễm đưa qua, đúng thật sự có chút hứng thú vẽ, thúc giục tùy hầu: “Vân Tín, đi lấy chút giấy để làm bình phong tới đây!”
 
Kiều Diễm bị Tiêu thị thúc giục đọc thi văn khô cằn của mình, thấy mọi người đều được Kiều Tuấn sau khi uống rượu thoải mái vẽ cho bình phong thủy mặc, Mà tập giấy đề thơ còn đang ở trong vườn, chờ lát nữa sẽ đưa tới Thanh Thái Đường.
 
Mà Kiều Uyển trước đó bài ngày liền chuẩn bị thuê khăn cho mẫu thân, cho phụ thân, đại ca cùng tâm ca túi tiền, còn cho nhị ca túi đựng quạt.
 
Hôm nay như lệ thường, đồ thêu phải đồng loạt cùng thi văn đặt lên trên hương án, dâng hương lễ.
 
Đêm nay vốn là để cho thị nữ trong phủ đều được ăn tết nhưng lại có nha hoàn tin tức tinh thông nghe nói nha hoàn Súc Ngọc Hiên đều có thể đặt đồ mình thêu lên trên hương án, cũng nghĩ biện pháp cầu bà tử chuẩn bị gia yến chuẩn bị, muốn bản thân dính chút “Khéo léo” của Thái tử Phi tương lai.
 
Vì thế, khi mấy huynh muội dâng hương lên liền thấy hương án trong lúc bọn họ không chú ý tới đã chất đầy cả đống thêu. Thậm chí Kiều Uyển còn ở trên hương án thấy được một chiếc đế giày được làm cực kỳ tinh tế.

 
Tiêu thị cũng không hề trách cứ các bà tử, chỉ gọi Mạnh nương tử tới: “Để những bà tử thu tiền bạc đó trả lại đi, sau khi tan kêu đám nha hoàn tới nhận đồ của bản thân, ngày lành không được để xảy ra chuyện gì.”
 
Mạnh nương tử thấy hương án đầy ắp kia, đỏ mặt đáp lời.
 
Kiều Uyển lệnh cho Thanh Trú đưa chỉ màu cùng chín cái kim châm tới, cười nói: “Mẫu thân, người có muốn cùng chúng ta thi xâu kim không?”
 
Tiêu thị cũng cười: “Ta sao có thể so được, đôi mắt ta cũng đã sắp mờ rồi.”
 
Kiều Uyển đón đám nha hoàn Súc Ngọc Hiên tới thi xâu kim mọi người đều nóng lòng muốn thử, cũng không nhường nhịn gì.
 
Kiều Diễm cổ vũ cho muội muội: “Huynh với đại ca đánh cược một chén rượu, nhất định là Loan Loan nhà chúng ta sẽ thắng.”
 
Kiều Uyển cực kỳ tự tin”Vậy huynh nhìn cho rõ nhé!”
 
Kiều Anh cực kỳ bất đắc dĩ với đệ đệ vô lại nói: “Ai đánh cược với đệ, ta cũng cược Loan Loan thắng.”
 
Mọi người lại cười đồ trong chốc lát, hầu gia cùng Tiêu thị trở về trước nghỉ ngơi, tập giấy bình phong đề thơ cũng được chuyển đi.
 
Kiều Diễm liền sau ngươi dọn ghế tới, bản thân cầm bức bình phong lên, vô cùng vui vẻ mà nằm xuống nhìn lên bầu trời nói: “Bây giờ Ngưu Lang và Chức Nữ đã thấy mặt nhau rồi nhỉ?”
 
Cũng đã tới gần mau thu, gió đêm tiêu điều, giống như càng tĩnh lặng hơn một chút so với đêm hè, cũng lạnh hơn một chút.
 
Kiều Uyển nghe thế nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy  mặt trăng lưỡi liềm cùng bầu trời đầy sao, lại không nhìn rõ cầu Hỉ thước, cũng không thấy rõ hình ảnh cây ngô đồng.
 
Kiều Tuần cũng ngừa đầu nhìn, lại nói: “Đương nhiên là đã gặp nhau.”
 
Kiều Diễm đột nhiên hỏi: “Đại ca cùng Loan Loan đều đã định xong hôn sự rồi, nhị ca, huynh có tính toán gì chưa?”
 
Kiều Uyển đang cầm đài sen trong tay bóc, nghe thế cũng không dám chen mồm vào, chỉ lặng lẽ mà dựng lỗ tai. Kiếp trước sau khi tự phế bỏ một chân của mình thì nhị ca đến lúc chết cũng không nạp thê.
 
Chỉ nghe Kiều Tuấn cười nói: “Ta muốn cười một nữ lang mà mình vừa ý.”
 
Kiều Diễm nói: “Thế để đệ hỏi huynh, huynh vừa ý nữ lang thế nào?”
 
Kiều Tuấn lại uống một chén rượu, chậm chạp không nói: “Ta chưa thấy, làm sao biết nàng là nữ lang thế nào?”
 
Kiều Uyển nhoẻn miệng cười, chỉ cho là lời của huynh ấy trong lúc say.
 
Lại nghe được đại ca hỏi: “Tam đệ, còn đệ sao? Đệ có tính toán gì cho sau này chưa?
 
Kiều Diễm cùng huynh trưởng uống một ly, nói: “Cùng Tướng Vương hầu, có cuộc sống an nhàn sung sướng.”
 
Kiều Uyển nhất thời chậm rãi cứng mặt, nàng đột nhiên nghe hiểu. Các ca ca của nàng nhìn như sung sướng lại khác xa so với suy nghĩ của nàng.
 
Phủ Tuyên Ninh Hầu cho tới giờ, phụ thân đã trả lại binh quyền, đại ca chỉ làm Ngự tiền thị vệ.
 
Nhị ca một lòng đọc sách mưu cầu con đường khoa cử, mong có thể sau khi cùng đại ca kế thừa tước vị phân gia liền sự nghiệp đi lên, bây giờ hết thảy đều bởi vì nàng mà hôn nhân đều trở nên cẩn trọng.

 
Tam ca là đồng học của Thất hoàng tử, quan hệ luôn rất tốt, bây giờ nghe ý của huynh ấy, chính là trực tiếp từ bỏ, chỉ sống một cuộc sống an nhàn sung sướng.
 
Chẳng sợ tương lai Thái tử có đăng cơ hay không, hầu phủ không loạt vào chuyển thanh toán vì là đảng Thái tử. Nàng nhìn qua như cứu một mạng của cả phủ nhưng cũng chặt đứt tiền đồ của huynh đệ.
 
Mà nàng, sắp vào cung, Trong cung còn có chư vị phi tần, hoàng tử, còn có hoạn quan chuyên quyền, Kim Lân Vệ, dù có Thái hậu che chở thì tính mạng của nàng cũng sẽ bị đe dọa khắp nơi.
 
Cho dù trong lòng nàng lăn qua lộn lại mà suy nghĩ mấy chuyện thiên tai, văn võ chia phe, chiến sự biên quan, loạn đoạt đích trong tương lai thì nàng cũng không biết được tương lai sau này vận mệnh có biến đổi hay không, Thái tử Thái tử có thể nghe nàng khuyên can?
 
Kiều Uyển uống một chén rượu, chỉ thấy đau khổ lại cay đắng.
 
Nhân sinh trên đời cuối cùng cũng phải đối mặt với những chuyện cắt da cắt thịt không ngừng.
 
Mà chuyện trong thế gian này, cuối cùng cũng khó mà chu toàn.
 
**
 
Thiên tử rời khỏi cung Quần Ngọc, xoay người nói: “Hôm nay nàng không khỏe, không cần lại ra tiễn, không thể bị gió thổi.”
 
Quý phi nói: “Thần thiếp khoác áo choàng rồi, bệ hạ không cần lo lắng.”
 
Thiên tử nắm lấy bàn tay mềm mại của Quý phi: “Tay lạnh như thế làm sao trẫm có thể không lo đây? Mấy ngày nữa là lập thu rồi, ngày mai cho người đưa tới chút canh thịt dê, khử lạnh bổ tì, coi như bổ cho mùa thu.”
 
Quý phi đành phải dừng bước”Đa tạ bệ hạ.”
 
“Cốc….” giọng nói của thiên tử khựng lại, “Trẫm thật lại quên, hắn ta còn đang dưỡng thương.”
 
Quý phi nói: “Bệ hạ nhân từ, Cốc công công dù sao cũng là người bệ hạ đã quen dùng.”
 
“Là Thái tử nhân tử, tạm thời tùy hắn đi thôi.” thiên tử nói với Bùi Tri sớm đã khom người đứng chờ: “Đi tới cung Quỳnh Hoa báo một tiếng, đêm nay đã khuya, trẫm liền không qua đó nữa.”
 
“Vâng.”
 
“Ái phi dừng bước thôi.” thiên tử lại chỉnh lại áo choàng cho Quý phi, lúc này mới xoay người rời đi.
 
Người ta thường nói chim phượng hoàng thường đậu trên cây ngô đồng, đình viện cung Quần Ngọc cũng có vài cây ngô đồng. Gió đêm thổi qua lá vàng thổi xào xạc, cuốn tới tiền điện.
 
“Nương nương, chớ đứng hóng gió.” Cung nhân nhẹ giọng nói.
 
Quý phi nương nương quay lại trong điện, cung nhân lập tức tiến tới cởi áo choàng cho bà ta. Bà ta lập tức đỡ lấy bộ diêu trên đầu, phân phó nói: “Văn Linh, thịt dê nóng, ngày mai bảo Mạc Nhượng đun nước cho thịt dê nào.”
 
Cung nhân rót cho bà ta một chén trà ấm áp: “Nô tỳ biết rồi, chỉ là không rõ vì sao nếu nương nương không thích cái hương vị kia thì mỗi năm lại cứ chịu tội như thế?”
 
Đôi mắt đẹp của Quý phi liếc qua một cái, lạnh lùng cười nói: “Chỉ là không cần thiết chọc mộng đẹp của bệ hạ mà thôi.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận