Đoạn Thù thấy nàng xoay người, gương mặt trắng nõn, cặp mắt hoa đào đen nhánh, đúng là tiểu cô nương lúc trước gặp ở chợ phía đông.
Trong mắt hắn lộ ra vui mừng, tròng mắt đen rạng rỡ nhìn nàng, nhưng lại vô cớ sinh ra vài phần căng thẳng: “Thật sự là cô…”
Lúc mới nhìn thấy hình bóng màu đỏ nhạt đó hắn tưởng mình nhìn sai rồi, nhưng không biết vì sao hắn vẫn đi tới, không ngờ thật sự gặp lại nàng. Trong vòng một ngày mà có thể gặp nàng hai lần ở hai chỗ khác nhau, đây chính là trùng hợp, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Đoạn Thù lại nghĩ đến một cách giải thích khác ――
Duyên phận.
Đáng tiếc Kỷ Du và hắn không cùng một suy nghĩ, nhìn thấy hắn, trong đầu nàng lập tức nhảy ra hai chữ ――
Oan nghiệt.
Nàng chẳng qua chỉ ra ngoài chơi với ca ca và muội muội một lần, nhưng không ngờ vận mệnh lại xui xẻo như vậy, lần đầu tiên đụng phải Đoạn Thù thì thôi, ai ngờ đổi sang chỗ khác lại gặp được Tống Ngôn Thâm, hại nàng hoảng hốt một trận, chuyện này cũng không cần nhắc tới, nhưng ai có thể nói cho nàng vì sao Đoạn Thù lại xuất hiện ở chỗ này không? Cũng không thể để cho nàng vui vẻ chơi đùa một chút sao?
Tạm thời miễn bàn đến ai là hung thủ hại nàng, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy hai người bọn họ là Kỷ Du lập tức không nhịn được mà nhớ đến cái chết bi thảm của kiếp trước, rượu độc đó xuyên vào tận xương, thấm từng chút một khiến nàng đau đến cào đất, hận không thể tự mình chọc một đao cho sảng khoái, làm gì có ai tình nguyện nhớ lại loại hồi ức này chứ? Tuy kiếp trước có ấn tượng rất tốt với Đoạn Thù nhưng trải qua tình cảnh như vậy, hơn nữa còn chết ở nhà hắn, cho dù là ai thì cũng không có cách nào xóa đi bóng ma trong lòng để vui mừng gặp lại hắn đâu?
Thấy nàng không có phản ứng gì mà chỉ ngơ ngác nhìn hắn như lúc trước, tim Đoạn Thù đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
Hắn không phải là chưa từng bị cô nương nhìn chằm chằm như vậy, nhưng ánh mắt của tiểu cô nương trước mắt trong veo, dáng vẻ ngơ ngác sững sờ mang theo một tia khờ khạo đơn thuần hiếm thấy lại làm cho lòng hắn không sinh ra được phản cảm, trái lại có một ít bối rối cùng khẩn trương.
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nhìn thấy nàng nhíu mày, nghiêng mặt đi, co người vội vàng lui về sau hai bước, cái gáy đụng phải cây liễu.
Kỷ Du lùi rất nhanh, căn bản đã quên mất cây liễu ở phía sau, lần này đụng phải thân cây rắn chắc, nàng đau đến nhắm mắt hít hơi, “Ui” một tiếng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nam nhân trước mặt bước nhanh tới, hương thơm thanh nhã trên người hắn xông vào khoang mũi, Kỷ Du theo bản năng muốn lùi lại nhưng cơ thể đã dính sát lên thân cây, không còn đường thoát, mà Đoạn Thù đã tới bên cạnh nàng, cánh tay dài vươn ra muốn đỡ nàng nhưng lại vì nàng rụt người lại nên đã dừng giữa không trung.
“Cô, cô có ổn không?” Đoạn Thù lúng túng thu tay về, nhíu mày nhìn nàng, trong mắt hiện rõ sự quan tâm.
Kỷ Du hoảng loạn nhìn hắn, ngay cả cái gáy đau đớn cũng không rảnh để ý tới, hấp tấp nói: “Ta không sao… Ta phải đi, ngươi, ngươi nhường đường một chút.”
Phản ứng của nàng làm Đoạn Thù ngây ra, hắn không lùi lại mà vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, ta không có ý khác, lúc trước ở chợ đúng là ta không cố ý, ta mua xong kẹo đường trở về thì cô đã đi rồi, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này nên mới gọi, ngờ đâu lại dọa cô sợ, ta rất xin lỗi,” mắt hắn lộ ra vẻ nôn nóng, nhìn đầu nàng một chút rồi áy náy nói: “Đầu cô có đau không? Ta…”
Hắn vốn định nói “Để ta xem một chút” nhưng may mà phản ứng kịp, trong lòng vừa vui mừng lại vừa chán nản. Đầu của cô nương nhà người ta, sao có thể để cho hắn nhìn chứ? Nếu hắn không cẩn thận nói lời đó ra thì tội danh “Đồ lỗ mãng” của hắn nhất định sẽ được chứng thực trong lòng nàng. Nhưng lúc nãy có vẻ nàng bị đụng không nhẹ, có thể bị sưng thành một cục hay không?
Đoạn Thù lo lắng nhìn nàng, Kỷ Du vội nói: “Ta không đau, không đau, ngươi…” Mau để ta đi đi.
Kỷ Du không muốn ở cùng một chỗ với hắn nữa, nàng nhìn xung quanh một chút, chọn xong phương hướng thì lập tức dịch người sang phải, không đợi Đoạn Thù lên tiếng đã vòng qua người hắn bước đi, ai ngờ lúc quay đầu lại thì lại nhìn thấy Tống Ngôn Thâm và mấy công tử kia quay về đường cũ, bọn họ đang đi về phía bên này, chỉ cách nàng có mấy trượng, mà lúc này Tống Ngôn Thâm vừa hay ngước mắt nhìn về phía nàng.
Kỷ Du thầm nói không tốt, vội vàng xoay người, không cần nghĩ ngợi mà lập tức kéo tay áo Đoạn Thù một cái, lúc hắn còn đang ngỡ ngàng thì nàng đã nhanh chóng rụt người trốn sau lưng hắn. Nếu so sánh ra thì hiển nhiên ở trong lòng nàng Đoạn Thù không đáng sợ bằng Tống Ngôn Thâm, thậm chí Đoạn Thù còn được nàng tín nhiệm.
Đoạn Thù bị hành động bất ngờ của nàng làm cho kinh ngạc, một lúc sau mới kịp phản ứng, đang định xoay người nhìn nàng thì nghe thấy tiểu cô nương sau lưng đè thấp giọng vội vàng nói: “Ngươi đừng nhúc nhích.”
Đoạn Thù dừng lại, nghe lời nàng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía trước, ngoại trừ người đi chơi hội thì cũng không có gì khác thường. Nhưng nhìn dáng vẻ như lâm đại địch này của nàng, rõ ràng là đang trốn tránh cái gì đó, là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, lúc trước bên cạnh nàng rõ ràng có ba người, sao bây giờ lại chỉ có một mình nàng?
Tiểu cô nương còn nhỏ như vậy, dung mạo lại…
Người nhà nàng có thể yên tâm sao?
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe người phía sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn vừa quay người đã thấy nàng một tay cầm túi giấy đựng thức ăn, một tay lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ giống như trút được gánh nặng.
“Cô đang trốn ai?” Đoạn Thù nhíu mày.
Bàn tay đang lau mồ hôi của Kỷ Du dừng lại, sắc mặt nàng cứng đờ, nhớ lại lúc nãy vừa lấy Đoạn Thù ra làm bia chắn thì trong lòng thở dài một tiếng.
Kiếp trước Đoạn Thù đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng có ấn tượng tốt về hắn, khi đó nàng bị Tống Ngôn Thâm quấy rầy, sau đó quen biết Đoạn Thù, kể từ đó người làm cho nàng yên tâm ngoại trừ ca ca thì chính là hắn, không ngờ đã trải qua chuyện như vậy, đời này nàng đã nghi ngờ hắn là hung thủ nhưng lại vẫn nhờ hắn giúp đỡ dưới tình thế cấp bách… Thói quen đáng chết này!
Đoạn Thù thấy nàng không trả lời, ấn đường càng nhíu chặt: “Cô gặp chuyện khó giải quyết sao? Vừa rồi là trốn…”
“Trốn người xấu.” Kỷ Du ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ngươi vừa nãy đã giúp đỡ, lúc trước ngươi đụng rơi kẹo đường của ta, lúc này lại giúp ta, cho nên chúng ta đã thanh toán xong rồi, ta đi đây.” Dứt lời, nàng không chút do dự bước đi.
Nàng đi được vài bước, Đoạn Thù đuổi theo: “Cô phải về nhà sao? Ta đưa cô đi.”
“Không cần.” Kỷ Du lập tức từ chối, chân bước nhanh hơn.
“Nếu cô lại gặp phải người xấu thì làm thế nào? Một cô nương nhỏ tuổi, đi một mình quá nguy hiểm.” Đoạn Thù đi theo nàng.
Kỷ Du vừa đi vừa nhìn sạp bán rượu bên đường, không thấy Kỷ Tuyên đâu, nàng hơi sốt ruột nên không còn lòng dạ nào tiếp lời Đoạn Thù, bước đi càng gấp hơn.
Đoạn Thù thấy nàng không lên tiếng thì nghĩ là nàng đồng ý rồi, thế nên vẫn luôn đi bên cạnh nàng.
Kỷ Du không để ý tới hắn, nàng chạy chậm vài bước, đi tới bên cạnh sạp rượu, ánh mắt lo lắng tìm hình bóng Kỷ Tuyên trong đám người.
“Cô tìm người à?” Đoạn Thù đi đến bên cạnh nàng, hơi kinh ngạc hỏi.
Kỷ Du vừa sốt ruột vừa ủ rũ, nghiêm mặt nhìn hắn: “Không thấy ca ca ta đâu cả.”
Ca ca? Đoạn Thù sửng sốt, nhớ tới nam nhân lúc trước ở cùng một chỗ với nàng thì sực tỉnh: “Cô đi cùng ca ca cô tới đây?”
Kỷ Du gật đầu: “Có lẽ huynh ấy tưởng ta về thuyền rồi, ta phải lên thuyền tìm huynh ấy, ngươi cũng đi đi, không cần phải để ý đến ta.”
“Ta đưa cô qua đó.”
“Không cần, không đến vài bước chân.”
Kỷ Du vừa xoay người đã thấy một bóng dáng nho nhỏ màu đỏ chạy tới, “A tỷ!”
“Niệm Niệm ――” Kỷ Du vui mừng gọi to, chẳng mấy chốc Kỷ Thấm đã chạy đến trước mặt nàng: “A tỷ, tại sao hai người còn chưa mua xong, muội và Mạnh Nhị ca cũng không đợi được nữa rồi!”
Kỷ Du ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đi tới, nhưng lại không thấy Kỷ Tuyên đâu. Trong lòng nàng giật thót, chẳng lẽ ca ca không về thuyền?
Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn nam nhân đằng sau Kỷ Du, kinh ngạc nói: “Ơ? Sao hắn lại ở đây? Dung Tu đâu?”
“Đúng vậy, a tỷ, sao người này cũng ở đây?” Kỷ Thấm cũng hỏi.
Đoạn Thù đang định trả lời thì Kỷ Du đã tranh trước: “Ta và ca ca lạc nhau, huynh ấy không về thuyền sao?”
“Không đâu.” Mạnh Thiệu Đình lắc đầu, sau đó nói chắc chắn: “Dung Tu nhất định đi tìm muội.” Vừa dứt lời, chợt thấy Kỷ Thấm kéo tay áo hắn một cái, ánh mắt nhìn ra sau lưng Kỷ Du.
Mạnh Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thả lỏng: “Nhìn kìa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Nghe vậy Kỷ Du và Đoạn Thù đồng thời xoay người, chỉ thấy Kỷ Tuyên đang đi tới, dáng người cao lớn rắn rỏi đặc biệt dễ thấy trong đám người.
“Ca ca ――” Kỷ Du vội vàng nghênh đón, đầu tiên chú ý tới hai tay chàng trống trơn, không chỉ không thấy rượu mơ mà thức ăn nóng vừa mua xong cũng không thấy, nàng kinh ngạc nói: “Đồ huynh mua đâu rồi?”
Không nghe thấy Kỷ Tuyên trả lời, nàng ngửa đầu nhìn chàng. Vừa nhìn một cái thì lập tức có một loại dự cảm xấu.
Kỷ Tuyên không nói một lời, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, sau đó lại nâng cao tầm mắt, nhìn thẳng vào nam nhân đứng sau nàng.
Đoạn Thù thấy Kỷ Tuyên nhìn tới, tiến lên chắp tay, đang muốn mở miệng thì Kỷ Tuyên bỗng nhiên thu ánh mắt lại, cầm lấy cổ tay trắng nõn của Kỷ Du kéo đi, tựa như không nhìn thấy hắn.
Mới đầu Đoạn Thù có chút ngỡ ngàng, thấy bọn họ đi rồi thì xấu hổ thả tay xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Du, vẻ mặt có một tia mất mát.
Mạnh Thiệu Đình và Kỷ Thấm thấy cảnh tượng này thì đều nhìn ra có chút không thích hợp, sau khi nháy mắt với nhau thì không ai nói gì, càng không để ý Đoạn Thù mà lập tức đi theo sau Kỷ Tuyên và Kỷ Du.
Rõ ràng là trời nóng bức, lòng bàn tay Kỷ Tuyên cũng nóng, nhưng Kỷ Du bị chàng kéo như vậy thì lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người chàng.
Ca ca lại tức giận rồi.
Kỷ Du không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu rõ điểm này.
Phải làm sao bây giờ? Lúc trước vất vả lắm mới dỗ được chàng, hiện nay lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thật là mệt mỏi.
Kỷ Du hơi chán nản nhưng đầu óc lại xoay chuyển cực nhanh, dọc theo đường đi nhìn chằm chằm dưới chân, suy nghĩ ra mấy biện pháp nhưng lại loại bỏ hết, rốt cuộc lúc này phải làm thế nào mới khiến ca ca hết giận đây?
Không chờ nàng nghĩ ra biện pháp thì Kỷ Tuyên đã dừng chân, nhưng vẫn không buông tay ra, Kỷ Du ngước mắt nhìn một cái, cũng không phải trở lại bờ hồ mà là đến chỗ đỗ xe ngựa.
Phu xe đang ngồi nghỉ nhìn thấy bọn họ tới, vội xuống xe hành lễ, ngay sau đó hỏi: “Quận vương, bây giờ về phủ luôn ạ?”
Kỷ Tuyên không nhìn hắn, giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Ngươi đi ăn chút gì đó đi.”
Phu xe sửng sốt, hiển nhiên rất bất ngờ, nhưng thấy sắc mặt Kỷ Tuyên không tốt thì hắn biết điều không hỏi thêm gì nữa, lập tức nghe lời rời đi.
Kỷ Du nhìn sườn mặt góc cạnh của Kỷ Tuyên, cảm thấy cổ tay bị chàng nắm hơi đau, mà hình như chàng vẫn đang dùng sức, trái tim vốn đang không yên ổn của nàng bỗng nhiên càng đập loạn ――
Ca ca rất không thích hợp.
Quả nhiên trong nháy mắt tiếp theo, cánh tay Kỷ Tuyên đột nhiên dùng sức, kéo nàng đi về phía trước, cuối cùng ấn chặt nàng lên vách xe ngựa.