Nuông chiều thành họa

“Yểu Yểu, muội, muội đây là… Có ý gì?” Ánh mắt Kỷ Tuyên nóng bỏng, không thể tin được nói.
Kỷ Du kéo tay chàng, gò má phiếm hồng như hoa đào. Nàng xấu hổ nhìn chàng, bước tới gần, ôm lấy eo chàng, đầu tựa lên ngực chàng, không cho chàng nhìn thấy gương mặt càng lúc càng hồng của nàng.

“Muội thích ca ca.” Nàng nói nhỏ: “Trước đây muội đã rất thích huynh, nhưng khi đó… Là thứ tình cảm đối với huynh trưởng, muội hiểu rõ tâm tư của ca ca, nhưng muội sợ… Sợ không thể cho ca ca tấm lòng giống như vậy, dù sao trước đây muội cũng coi huynh là ca ca ruột mà.”
Nói tới đây, giọng nàng tựa như có một chút rầu rĩ: “Hiện giờ biến thành cái dạng này, có phần kỳ lạ,” âm thanh êm ái hạ xuống, dừng một chút, nàng đột nhiên ngửa đầu, đôi mắt hoa đào phủ sương trở nên trong trẻo hơn rất nhiều: “Muội không biết mình có thể dùng tình cảm nam nữ để đối đãi với ca ca hay không, nhưng muội sẽ đối tốt với huynh, huynh cho muội thêm một ít thời gian, muội, muội lại cố gắng một ít nữa, được chứ?”
Ánh mắt Kỷ Tuyên cực kỳ rạng rỡ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, một lát sau mới ôm chặt lấy nàng, nghiêng người cúi đầu tới gần nàng, nhưng khi môi mỏng sắp dán lên môi nàng thì chàng lại cực kỳ kiềm chế mà dừng lại, chuyển qua gò má nàng, dịu dàng hôn một cái, âm thanh thẳng thắn hân hoan truyền vào tai nàng: “Đương nhiên là được, ta không vội, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian.” Chàng vừa nói lại vừa hôn vành tai nàng, giọng nói khàn khàn ấm áp lại vang lên: “Yểu Yểu cũng không cần quá cố gắng, muội đối với ta đã tốt lắm rồi.” Nàng không chỉ không từ chối chàng mà còn nói lời dễ nghe như vậy, chàng đã rất thỏa mãn, giờ phút này trong lòng chỉ có vui mừng.
Chàng đột nhiên hôn như vậy, Kỷ Du vẫn không quá quen, gương mặt nóng bừng gay gắt, hơi rụt lại trong ngực chàng, lúng túng đến nỗi không dám nói lời nào.
Kỷ Tuyên khẽ cười, môi mỏng từ bên tai nàng dời sang đỉnh đầu, hôn tóc đen của nàng, đáy lòng quanh năm tích tụ buồn rầu khổ sở bỗng chốc bị càn quét sạch sẽ, cuối cùng lại dâng trào niềm thoải mái hiếm có.
“Yểu Yểu, ta sẽ đối xử thật tốt với muội.” Chàng ôm nàng thật chặt, dịu dàng cam đoan.
Lầu các yên ắng, an nhàn tĩnh lặng, hai người đắm chìm trong hương sách nhàn nhạt, lặng lẽ ôm nhau, ai cũng không đành lòng đánh vỡ thời khắc bình lặng vui vẻ này.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Du gọi một tiếng “Ca ca”, Kỷ Tuyên buông nàng ra, Kỷ Du nhìn mặt đất lát đá xanh, kéo chàng ngồi xuống.

Hai người kề vai ngồi trên sàn nhà, sau lưng là tường gỗ mun cứng rắn bóng loáng, kệ sách cao cao chặn lại ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến nơi này chìm trong bóng tối, giống như khi còn bé bọn họ cùng ở chỗ này giết thời gian. Khác chính là, khi đó trong lòng Kỷ Du không vui, bởi vì Kỷ Tuyên thà rằng mỗi ngày ở lại đây chứ cũng không muốn chơi với nàng, cho nên mỗi lần đều là nàng hí hửng chạy đến đây quấn lấy chàng, số lần chọc chàng tức giận cũng không ít.
Bây giờ nhớ lại lúc trước, Kỷ Du không khỏi bật cười.
Kỷ Tuyên kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Cười cái gì?”
“Muội nghĩ đến chuyện trước đây.” Con ngươi Kỷ Du đượm ý cười: “Khi đó ca ca rất ghét muội.”
Kỷ Tuyên ngẩn ra một chút, ngay sau đó vẻ mặt hơi khó xử, nắm lấy ngón tay nàng, nghiêm túc nói: “Ta khi đó cũng không phải ghét muội.” Chỉ là trong lòng mâu thuẫn rối rắm, không biết cư xử với cô bé thích dính người này như thế nào mà thôi.
Khi còn bé nàng rất đáng yêu, luôn là dáng vẻ làm người yêu thương chiều chuộng, trong lòng chàng rõ ràng là rất thích nhưng lại luôn không được tự nhiên mà xa cách nàng. Hiện giờ nghĩ lại, đương nhiên là hối hận vô cùng.
Kỷ Du nhìn chàng nói nghiêm túc như vậy thì cười khẽ một tiếng, cầm ngược lại tay chàng, “Muội nói đùa với huynh đấy, thật ra muội cũng không trách huynh.” Dừng một chút, ánh mắt nàng khẽ chuyển động, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn chàng, nửa nghiêm túc nửa vui đùa hỏi: “Vậy… Ca ca bắt đầu thích muội từ khi nào?”
Kỷ Tuyên hô hấp không thông, gò má phiếm hồng, không được tự nhiên nghiêng mặt đi: “Ta cũng không biết.”
“Sao lại không biết?” Kỷ Du bất mãn sát lại gần: “Huynh lừa muội hả?”
“Ta thật sự không biết.” Ánh mắt Kỷ Tuyên quay trở về mặt nàng, mắt phượng sâu thăm thẳm, “Ngày ngày nhìn muội lớn lên, không biết bắt đầu từ lúc nào đã muốn mãi được nhìn muội như vậy, mỗi một ngày đều nhìn, cả đời cũng không cho muội rời khỏi tầm mắt ta.”
Kỷ Du vốn muốn nghe chàng nói thật, không nghĩ tới sau khi chàng nói như vậy thì nàng lại ngượng ngùng, quay mặt đi ấp úng nói: “Ca ca chỉ giỏi dỗ người ta.”
“Không phải dỗ muội.” Kỷ Tuyên cười nhạt tới gần, ép nàng phải đón lấy ánh mắt chàng: “Đều là lời nói chân thật trong lòng, Yểu Yểu không tin ta ư?”
Kỷ Du nóng mặt, thì thầm nói: “Muội chưa nói không tin huynh.”
Kỷ Tuyên cười vang, duỗi tay dài ôm lấy nàng, chàng đã vui sướng đến cực điểm, ngay cả tiếng cười cũng vô cùng trong sáng ấm nồng.
Từ trước đến nay Kỷ Du đã từng thấy chàng thoải mái như vậy chưa? Trong chốc lát, nàng vừa ngạc nhiên lại vừa chua xót, dịu ngoan ôm lại chàng, yên lặng nghe tiếng cười trong sáng của chàng, cực kỳ yên tâm.
Còn những chuyện phiền não kia, vào giờ khắc này nàng không hề muốn suy nghĩ đến.
*****************
Sau khi Đoạn Thù bị mời ra khỏi Quận vương phủ thì lơ đễnh, chán nản đi lung tung ở bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi hoàng hôn mới trở về Thành Quốc công phủ.
Hắn đi qua tiền viện, đang định trở về viện của mình thì nửa đường lại gặp phải mẫu thân Chương thị.
Chương thị mặc váy áo màu hồng cánh sen, trái lại nhìn rất đẹp mắt, nhưng sắc mặt bà ta hơi ảm đạm, tinh thần có vẻ không được tốt.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Đoạn Thù, Chương thị giật mình kinh ngạc: “Dận Chi, mặt con bị làm sao vậy?”
Bà tử đi bên cạnh Chương thị cũng hoảng sợ: “Ôi trời, trên mặt Đại công tử bị thương không nhẹ chút nào!”
Đoạn Thù sờ khóe miệng, cung kính khom người với Chương thị: “Mẫu thân đừng lo, chỉ là trên đường không cẩn thận đụng một cái thôi, không có gì đáng ngại.”
“Sao lại không có gì đáng ngại?” Chương thị quan tâm không dứt, tiến lên nhìn thật kỹ, đau lòng nói: “Nhìn con đi, chỗ này cũng sưng lên, người lớn như vậy rồi mà đi đường còn không cẩn thận, thế này còn không làm ta lo lắng sao!” Dứt lời, bà ta lập tức nói với bà tử bên cạnh: “Lâm ma ma, mau cho người đi mời đại phu đến xem một chút.”
Lâm ma ma vội vàng vâng lời, xoay người định đi nhưng lại bị Đoạn Thù cản lại.
“Ma ma, không cần phiền phức như thế,” Đoạn Thù nói: “Trong viện của con còn một ít rượu thuốc, xoa một chút là được rồi, mẫu thân đừng lo lắng.”
“Đứa nhỏ này!” Chương thị bất đắc dĩ mắng một câu, lấy khăn tay lau vết máu ở khóe miệng hắn, Đoạn Thù nhận lấy rồi nói: “Mẫu thân, con tự lau được rồi.”
Chương thị nhìn hắn, lùi một bước, thấy hắn lau xong rồi thì lập tức hỏi: “Hôm nay con đi đâu?”
Mặt Đoạn Thù cứng lại, vẻ mất mát dừng ở giữa mày.
Chương thị nhìn hắn, thở dài: “Con đứa nhỏ này, trái lại càng lớn càng khiến người lo lắng, nương cũng không biết hiện giờ trong lòng con suy nghĩ cái gì, hôm qua ta đã có hẹn với Trần gia Đại phu nhân rồi, Trần Đại cô nương nhà người ta cũng tới, con hay lắm, dám ném mặt mũi của ta đến tận chân trời, đã không đến thì thôi, đằng này lại còn bảo Đoạn Lâm cứ thế truyền lời cho ta ngay trước mặt người ta, thật đúng là quá đáng.”
“Mẫu thân!” Đoạn Thù nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, “Con đã nói không muốn bàn bạc hôn sự với Trần gia nhưng người lại càng muốn con đi gặp Trần cô nương kia, cần gì phải làm thế?”
“Con cũng đã tròn hai mươi tuổi, sắp sửa cập quan, còn không bàn bạc hôn sự thì định kéo dài tới khi nào?” Chương thị hơi nổi giận: “Con nhìn mà xem, con nhà người khác có đứa nào không phải mười lăm mười sáu đã bắt đầu gặp mặt các cô nương, con thì hay rồi, lúc trước ở Lương Châu, con không coi trọng cô nương ở đó thì cũng thôi, bây giờ đã về kinh thành rồi, biểu muội con cũng ở đây, con không thích, ta cũng không ép buộc con, thế nhưng những khuê tú con nhà quyền quý nhiều lắm mà, con lại cứ kéo dài như vậy, định làm cái gì hả?”
Chân mày Đoạn Thù càng nhíu càng sâu, gương mặt tuấn tú phủ mây mù ảm đạm, hắn không nói một lời mà chỉ nghe Chương thị trách mắng, sau một lúc lâu mới ngước mắt, buồn bã nói: “Con không thích biểu muội, cũng không thích những khuê tú quý nữ mà mẫu thân nhìn trúng.”
Chương thị nghe vậy, cơn giận tích góp nhiều ngày lập tức cháy bùng lên, không kiềm chế được mà tức giận trách mắng: “Người này con không thích, người kia con cũng không thích, vậy con thích ai? Con không thích ai hết, chỉ thích Kỷ gia cô nương kia! Có đúng không?”
Đoạn Thù sửng sốt, kinh ngạc nói: “Mẫu thân, người…”
Chương thị hừ lạnh một tiếng: “Con coi nương là người ngốc sao? Lần trước gặp ở trong cung, con chỉ nhìn chằm chằm nàng, con là ta sinh, trong bụng con có mấy khúc ruột, ta còn không biết sao?”
Đoạn Thù nói không nên lời, nhớ tới chuyện hôm nay ở Quận vương phủ thì sắc mặt lại u ám thêm vài phần.
Chương thị không thèm để ý tới Lâm ma ma ở bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu, cứng rắn nói: “Dận Chi, không phải nương nói con, nhưng Kỷ gia cô nương không phải người mà con có thể mơ tưởng. Quốc công phủ chúng ta không với nổi người ta, nếu nàng chỉ là cô nương nhà Quận vương bình thường thì cũng thôi, thế nhưng nàng chính là ngoại tôn nữ (cháu ngoại gái) của Bình Bắc Vương, cháu gái ruột của Tích Phi nương nương, chỗ dựa đằng sau nàng rất mạnh mẽ đấy, tương lai gả ra ngoài, nhất định là mang theo thân phận Quận chúa, con không nghe thấy bên ngoài truyền những gì sao, người ta được Thái tử điện hạ chọn rồi, nhà chúng ta là thần tử, người ta là thiên tử, con tranh được sao?”
“Mẫu thân,” Ánh mắt Đoạn Thù nghiêm túc, gấp gáp nói: “Đấy chỉ là lời đồn, vẫn chưa trở thành sự thật, Kỷ cô nương nói nàng ấy cũng không muốn vào cung, mẫu thân, con chỉ cần đính hôn với nàng ấy trước khi trong cung đưa thiệp tới, vậy thì nàng ấy sẽ không cần vào cung tham tuyển Thái tử phi nữa, quy củ này, cho dù là Thái tử điện hạ cũng không dám tùy ý phá hỏng, mẫu thân, xin người giúp con!”
“Dận Chi!” Chương thị hận rèn sắt không thành thép: “Sao con còn không hiểu? Tiếng gió này đã truyền ra bên ngoài, trên người Kỷ cô nương đã đóng dấu Thiên gia (gia đình hoàng thất), ai có lá gan dám tới cửa cầu thân? Vậy không phải ngang nhiên không để Thiên gia vào mắt sao? Con đứa nhỏ này, rõ ràng là trong lòng thông suốt, làm sao vào lúc này lại hồ đồ thành như vậy?”
Mắt Chương thị cũng đỏ lên vì tức: “Chuyện của Kỷ gia cô nương đã thành như thế, con muốn mẫu thân kéo theo mạng của cả nhà để cầu thân giúp con sao? Sao con không nghĩ xem, tổ phụ con mới rút lui khỏi quan trường, hiện giờ đã trở về Giang Nam, phụ thân con mới về kinh được mấy ngày, gót chân còn chưa đứng vững, con muốn gây thù chuốc oán cho ông ấy sao? Kẻ thù này lại còn là thiên tử, con có lương tâm hay không?”
“Mẫu thân…” Đoạn Thù hơi luống cuống, mấy ngày này trong lòng hắn rất loạn, đâu có tâm tư suy nghĩ vẹn toàn như vậy, hiện giờ nghe được những lời này của Chương thị mới đột nhiên hiểu rõ tình hình, lập tức có chút tuyệt vọng, nhớ tới đôi mắt giống như hoa đào của tiểu cô nương kia thì trong lòng chỉ cảm thấy đau.
Chẳng lẽ hắn và nàng thật sự có duyên không phận sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui