Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Đất trũng phía dưới rất nhiều cây hoa đinh hương mọc, thấp thì chỉ có cao đến đầu gối, cây lau năm tán rộng như mui xe, cây nhiều ngập tràn loại hoa, hương thơm xông vào mũi.

Tống Ngôn chăm chú nắm tay Lỗ Lỗ, đi qua bụi hoa thấp bé, vòng qua vài cây nhỏ, cuối cùng chọn một góc chỗ có vài cây già vây kín. Nhiều bó hoa nhỏ sum sê treo đầy cành đây đó dây dưa đang chéo nhau, che lên đỉnh đầu, ánh dương xán lạn xuyên thấu qua khe hở hoa lá rọi xuống đầu, làm một mảnh cỏ xanh dưới chân bị loang lổ quang ảnh.

Tống Ngôn cái đầu rất cao, mặc dù chọn chỗ có cành cao son với đỉnh đầu, trong lúcđi vào cũng muốn thỉnh thoảng khom lưng cúi đầu để tránh khỏi đụng trúng. Lỗ Lỗkhông biết tiên sinh kéo chính mình đến bên này muốn làm cái gì, nhưng tiên sinh vẫn xị mặt, còn cùng anh Đào các nàng nói muốn giáo dục nàng, nàng có điểm sợ hãi, liền thành thành thật thật theo hắn đi vào trong.

Phía trước không có đường, Tống Ngôn dừng bước lại, buông tay ra, đưa lưng về nhau Lỗ Lỗ.

"Tiên sinh, ngươi kéo ta đến nơi đây làm cái gì a?" Lỗ Lỗ nghi ngờ nhìn bóng lưng hắncao to hơi có vẻ gầy.

Tống Ngôn không nói gì.

hắn là sau khi phát hiện nàng thực sự muốn dùng đầu bếp thay thế hắn, mới phẫn nộ mới xúc động, căn bản không có suy nghĩ chính mình vì sao phải tức giận.

Thẳng đến mới vừa đi một đường vừa rồi, hắn bởi vì phẫn nộ mà phát nhiệt đầu óc chậm rãi yên tĩnh trở lại, hắn rốt cuộc ý thức được mình làm cái chuyện ngu xuẩn gì.

hắn vì sao phải quan tâm ý tưởng của nàng, vì sao phải quan tâm nàng có thích mình hay không?

đã quyết định muốn rời đi, hắn hà tất quan tâm?

Hay là, ở trong lòng hắn, nàng không chỉ có là học sinh? hắn đối với nàng, không chỉ có là tình cảm thầy trò?

hắn thích nàng?

Tống Ngôn không tin, cũng không nguyện thừa nhận. Nàng cũng đã nói muốn tìm năm nam nhân, cũng đã nói thà không cần hắn cũng phải tìm năm nam nhân, còn bảohắn đi tìm một người cô nương tốt chỉ thích mình hắn, hắn thế nào còn vẫn thích nàng?

Nàng đần như vậy tham ngốc như vậy, nàng có cái gì đáng giá cho hắn thích?

Tống Ngôn nhắm mắt lại, tâm phiền nôn nóng. hắn cần yên lặng một chút, cần tìmmột lý do có thể giải thích xúc động như vậy.

Lỗ Lỗ đợi một hồi, thấy hắn không nhúc nhích đứng ở đó chờ, nàng cũng không nói gì, tò mò quan sát cái chỗ này.

Xung quanh tất cả đều là cây hoa cao lớn, hoa cây bên ngoài có tươi tốt xum xuê, cũng có cây nhỏ thấp bé, tầng tầng lớp lớp che đậy con đường lúc đi đến. Trong thoáng chốc, nàng cũng có điểm hoang mang bọn họ vừa đi tới như thế nào. Bất quá, ở đây thực sự rất đẹp mắt, trên đầu là từng chùm bạch hoa, từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng cánh bạch hoa nhỏ rào rào rơi xuống, rơi vào trên khăn vấn đầu của tiên sinh, trên tóc, bả vai, dừng ở trước mắt nàng.

Lỗ Lỗ nâng tay lên, nhìn phiến đinh hương kia cánh hoa nhẹ như lông rơi vào trong lòng bàn tay nàng, có hơi lạnh, nhẹ nhàng ngứa.

Nàng vui mừng cười, nhịn không được muốn đem tay nâng cao một chút, để tinh tế thấy rõ nó.

Nhưng nam nhân phía trước đột nhiên xoay người, mang theo sức gió đem cánh hoa ra tay nàng thổi bay. Lỗ Lỗ gấp đến độ cúi đầu đi bắt nó, bắt ba lần cũng không có bắt được, cánh hoa lại nhẹ như lông rơi ở trên mặt đất, xen lẫn trong nhiều cánh hoa lúc trước đã rơi xuống. Chớp mắt, Lỗ Lỗ đã nhận không ra cánh hoa nàng muốn rốt cuộc là cánh nào.

Nàng bất mãn nhìn tiên sinh liếc mắt một cái, hướng bên cạnh đi đến, muốn đổi chỗmột lần nữa.

"Trở về."

Theo một tiếng quát nhẹ, tay lại bị người bắt được.

"Làm cái gì a?" Lỗ Lỗ chu mỏ nhìn tiên sinh, có chút tức giận nói. rõ ràng lúc trước đềunói đem cá khô để lại cho nàng, vừa rồi lại đột nhiên nói chuyện không giữ lời gì hết,nói cái gì nàng mà cùng Đường gia công tử nói chuyện thì hắn liền đem cá khô ném đi.hiện tại nàng không để ý tới người kia, ba ba đuổi theo lấy lòng hắn, hắn lại mặt lạnh lùng, không nói chuyện với nàng cũng không cho nàng chơi.

Những người nàng đã gặp, tiên sinh là kỳ quái nhất.

Đối diện với đôi mắt ướt giận dữ của nàng, Tống Ngôn lời nói vừa rồi ấp ủ rất lâu lại nghẹn ở trong cổ họng.

Nàng hôm nay mặc bộ tiểu sam lê bạch màu trắng, viền theo cổ tay áo thêu hoa hồng nhạt, tươi mát minh diễm. Phía dưới là váy lụa mỏng màu tím mềm mại, khi di chuyển làn váy phất động hệt như gợn nước, đến nỗi nàng so với tử đinh hương rực rỡ trong núi còn muốn quyến rũ xinh đẹp hơn, mà cặp mắt nàng lại trong suốt, lại đơn thuần như hài đồng ngây thơ, cho dù ai thấy, đều không đành lòng cự tuyệt nàng, khôngđành lòng tức giận với nàng.

hắn không khống chế nỗi, kêu tên của nàng: "Lỗ Lỗ..."

Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Tống Ngôn cả người đều cứng lại. hắn muốn răn dạy nàng trách cứ nàng, nhưng mặc dù hắn làm lạnh thanh âm, lúc nói ra hai chữ kia, vẫn là không tự chủ thả mềm giọng điệu, nghe không giống như là trách cứ, ngược lại như là đang cầu nàng, đang dỗ nàng.

Tại sao có thể như vậy?

Mặt nhất thời nóng lên, Tống Ngôn gấp gáp buông tay ra, quay người đi.

Lỗ Lỗ cũng bị hắn gọi mà kinh sợ, đây là tiên sinh, lần đầu tiên kêu tên của nàng. Rất êm tai.

Nàng hài lòng chuyển tới trước người hắn, "Tiên sinh, ngươi kêu tên của ta thật là dễ nghe."

Tống Ngôn mím mím môi, ánh mắt rơi ở phía xa trên cây khô, tự như tựa giễu hỏi: "Dễ nghe? Vậy ngươi trước đây thế nào không cho ta kêu ngươi Lỗ Lỗ?"

Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, mờ mịt không hiểu nhìn hắn, không hiểu tiên sinh vì sao nói như vậy.

Tống Ngôn liễm mắt nhìn nàng, không kiên nhẫn nhắc nhở: "Bùi Sách nói ngươi khôngthích người ngoài gọi ngươi Huệ nương, ngươi cho hắn gọi ngươi Lỗ Lỗ, không... nóicho ta biết." Người ngốc như thế, hắn mới sẽ không thích nàng, chỉ là muốn biết nguyên nhân nàng làm như vậy mà thôi. Dù sao, hắn là tiên sinh của nàng, hảo tâm cho nàng cá khô ăn, dưới tình huống bình thường, nàng không có đạo lý thân cận Bùi Sách hơn.

Lỗ Lỗ bừng tỉnh đại ngộ, thuận miệng đáp: "Ta là không thích Huệ nương a, nhưng tiên sinh cũng lại không kêu ta Huệ nương." Tiên sinh lạnh như băng, mỗi ngày gặp mặt liền trực tiếp kiểm tra bài vở nàng sau đó dạy nàng đọc chữ, hắn căn bản cũngkhông có kêu tên của nàng, "Lỗ Lỗ" không có, "Huệ nương" cũng không có, nàng cũngđã quen tiên sinh "Ngươi a ngươi a" gọi nàng rồi.

...

Tống Ngôn lúc này mới nhớ ra hắn thật không có kêu tên nàng, nhất thời vừa xấu hổ vừa thẹn bực, mặt càng đỏ hơn.

hắn vẻ mặt hồng, thoạt nhìn không có nghiêm túc như vậy, trái lại đặc biệt coi được. Lỗ Lỗ nhìn nhập thần, kìm lòng không đậu kéo lấy tay áo của hắn nhẹ nhàng lắc, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng nói: "Tiên sinh, hảo tiên sinh, ngươi đừng nóng giận, takhông cùng người nọ nói chuyện, ngươi đem cá khô đều để lại cho ta, được không?"

Cá khô, cá khô, nàng chỉ biết cá khô!

Tống Ngôn trong lòng không hiểu hỏa khởi, quay đầu nói: "Ta một chút cũng khôngtốt."

Lỗ Lỗ gấp đến độ nhào tới trên người hắn, ôm hông của hắn liên thanh nói: "Tiên sinh tốt! Tiên sinh làm cá khô ăn ngon nhất!"

"đã nói ta tốt, ta làm cá khô ăn ngon, ngươi vì sao muốn ta rời đi? Còn muốn đi tửu lâu tìm đầu bếp thay thế ta?" Tống Ngôn nỗ lực quên đi nhịp tim đập càng lúc càng nhanh trong lòng ngực, dựa vào cỗ lửa giận kia để đem câu hỏi rất lâu hành hạ hắnnghi hoặc hỏi lên. Vừa nghĩ tới cái buổi tối kia, hắn liền tức giận đến đau đầu. hắn hảo ý cho nàng hai lựa chọn, đại ý là muốn không nên có thân mật với những người kia, ai nghĩ đến nàng thế nhưng trực tiếp bảo hắn rời đi? hắn cũng không có ghét bỏ nàng học sinh này hoang đường không phân rõ phải trái, nàng thế nhưng lại ghét bỏ hắn!

hắn cúi đầu, Lỗ Lỗ ngửa đầu, đem trong mắt lửa giận của hắn thấy rất rõ ràng.

Lỗ Lỗ rất ủy khuất, lại chỉ dám nhỏ giọng tranh luận: "Ta không muốn ngươi đi, là ngươi không thích ta, ngươi nói muốn đi tìm cô nương tốt. Ngươi thích cô nương tốt, ngươi muốn đi tìm nàng, vậy ta liền cũng không được ăn cá khô của tiên sinh nữa, đương nhiên phải một lần nữa tìm cái nam nhân làm cơm ăn ngon..." Trong khi đangnói, nàng trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, thanh âm đều nghẹn ngào lên. Nàng mới không muốn để cho hắn đi, là hắn không muốn làm nam nhân của nàng.

Giọt nước mắt to bằng hạt đậu theo trên mặt nàng chảy xuống, Tống Ngôn trong lòng mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên thay nàng lau nước mắt, "Ta, ta chưanói không thích... Ta chưa nói muốn đi tìm cô nương tốt, ta chỉ nói thích cô nương tốt toàn tâm toàn ý."

Lỗ Lỗ một chút cũng không tin, chôn ở trong ngực hắn thấp giọng nghẹn ngào nói: "Ngươi thích cô nương tốt, khẳng định liền sẽ đi tìm nàng a, tựa như ta thích năm nam nhân, ta cũng sẽ tìm được bọn họ."

Lại là năm nam nhân!

Tống Ngôn tâm vừa mềm nhũn lại bùng phát lên, bỗng nhiên đem Lỗ Lỗ từ trong ngực đẩy ra, bực tức nói: "Năm nam nhân, năm nam nhân! Nếu như ngươi thật thích mộtngười, căn bản là sẽ không còn muốn những người khác! Còn có, ngươi nói ngươi thích ta, ngươi là thích ta làm cho ngươi cá khô làm đồ ăn cơm ngon đi? Nếu như takhông nấu ăn, ngươi còn sẽ thích ta sao?"

Động tác của hắn quá đột nhiên, Lỗ Lỗ dưới chân bất ổn trực tiếp ngã ngồi dưới đất, vừa định kêu đau, liền nghe hắn liên tiếp hỏi lên.

Nếu như tiên sinh không làm cá khô, nàng sẽ thích hắn sao?

Lỗ Lỗ nghĩ tới tiên sinh mặt lạnh như băng, hắn dán trên mặt nàng cây gậy trúc lành lạnh, tình cảnh hắn không lưu tình chút nào đánh lòng bàn tay nàng, nhất thời khóc lên, lớn tiếng lên án nói: "Nếu như không phải ngươi làm nấu ăn ngon, ta mới sẽkhông thích ngươi! Ngươi đối với ta hung dữ như vậy, cả ngày lạnh như băng, còn mắng ta đánh ta, ta tại sao phải thích ngươi?"

Nhìn nàng ngồi dưới đất khóc, nghe nàng sợ hắn hung dữ, nghe nàng nói thẳng sẽkhông thích hắn, Tống Ngôn vừa khó chịu vừa muốn cười. hắn muốn rời đi, lại nghe khẩu khí nghẹn ngào kia, chỉ đi tới bên người nàng, trên cao nhìn xuống ép hỏi: "thì ra là thế, ngươi thích người đối với ngươi tốt. Thường Ngộ tất cả cái gì đều nghe theo ngươi, Bùi Sách cũng mọi chuyện chịu đựng ngươi chiều ngươi, cho nên ngươi thích bọn họ, có phải hay không?"

"Phải! Ta liền thích bọn họ, liền không thích ngươi!" Lỗ Lỗ thở phì phì đá bắp chân củahắn.

Tống Ngôn chịu đựng đau, khom lưng ngồi xổm xuống, tĩnh táo dị thường nhìn nàng: “Vậy nếu bọn họ không chiều ngươi, bọn họ cũng đối ngươi hung dữ, ngươi còn thích bọn họ sao?"

Lỗ Lỗ giật mình, mờ mịt nhìn về phía Tống Ngôn, trong mắt còn vương giọt nước mắt.

Nếu như Bùi Sách cùng Thường Ngộ cũng là hung dữ, nàng, nàng cũng sẽ không thích bọn họ đi?

Nhưng bọn họ không hung a!

Lỗ Lỗ há mồm liền muốn phản bác.

Tống Ngôn lại bức đến trước người của nàng, không cho nàng cơ hội mở miệng, "Kỳ thực ngươi căn bản không thích bọn họ, ngươi chỉ là thích được bọn họ chiếu cố sủng mà thôi. Ngươi cũng không thích ta, ngươi chỉ là muốn ta làm cho ngươi cá khô ăn mà thôi."

"không phải!" Lỗ Lỗ khóc nói, "Bọn họ rất tốt với ta, ta liền thích bọn họ, ngươi làm cá khô ăn ngon, ta cũng thích ngươi!" Nàng thích hắn như vậy, chẳng cần hắn đối với nàng rất hung dữ nàng cũng thích hắn, tiên sinh tại sao có thể nói như vậy đâu?

Tống Ngôn cười lạnh, nhìn thẳng ánh mắt của nàng: "Phải không? Ngươi nói ngươi thích ta, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi là cả đêm ngủ không yên nhớ ta, hay là thêu hà bao cho ta, muốn chiếu cố ta? Thích một người sẽ đối với người đó tốt, ta thích ngươi, cho nên mới làm cho ngươi nhiều cá khô ăn, mới lặp đi lặp lại nhiều lần dạy ngươi đạo lý khuyên ngươi bỏ những thứ tật xấu ấy. Vậy còn ngươi, ngươi rốt cuộc là thế nào thích ta?"

hắn nổi giận, hắn không cam lòng, không cam lòng chính mình thế nhưng thích mộtngười ngốc đến tàn nhẫn!

Thanh âm của hắn rất lạnh, ánh mắt rất lạnh, chỉ có khí tức phất đến trên mặt nàng, vẫn là nóng.

Có thể là do một điểm nóng kia, làm Lỗ Lỗ nước mắt chậm rãi dừng lại.

Tiên sinh nói hắn, thích nàng?

Vui mừng như nước suối, một chút tràn đầy ngực. Lỗ Lỗ dụi dụi mắt, chống tay ngồi chồm hỗm ở trước mặt Tống Ngôn, thử thăm dò đi sờ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, "Tiên sinh, ngươi thực sự thích ta sao?"

Tống Ngôn không muốn nhìn bộ dáng nàng đơn thuần vô tội nữa, nhẫn tâm nhắm mắt lại. Mặc dù đến trình độ này, mặc dù biết nàng trả lời không được chất vấn của hắn, đáy lòng của hắn, vẫn còn có chờ mong làm hắn ngẫm lại liền cười khổ một tiếng.

hắn còn chờ mong cái gì?

Nàng căn bản sẽ không hiểu.

Lỗ Lỗ đích xác không hiểu, nàng muốn chính là năm nam nhân của nàng nguyện ý sủng nàng chiếu cố nàng. Nàng không hiểu bọn họ vì sao lại sủng nàng, nàng chỉ nhớrõ lão giống cái đã nói, nàng bộ dáng coi được, sẽ có rất nhiều giống đực thích nàng, tranh nhau sủng nàng chiếu cố nàng. Thường Ngộ, Bùi Sách, thậm chí Cố tam, bọn họ đối với nàng tốt, nàng liền thích bọn họ, hưởng thụ bọn họ chiếu cố, chưa từng có nghĩ tới bọn họ vì sao lại thích nàng.

Thích một người, sẽ phải đối với hắn tốt sao?

Lỗ Lỗ kề sát khuôn mặt nam nhân tuấn tú, nghiêm túc nói: "Tiên sinh, ta thích ngươi, ta thực sự thích ngươi. Ta không biết nên thế nào đối với ngươi tốt, nhưng ta chính là thích ngươi, thích ngươi cá khô, thích ngươi cười với ta. Ta không có cả đêm nhớ ngươi, ta chỉ là thỉnh thoảng nghĩ, nếu như tiên sinh chịu rất tốt với ta, thật tốt, khôngnên lấy cây gậy trúc làm ta sợ, không nên mỗi lần chỉ cho ta hai mảnh cá khô..."

"Ta nguyên bản chỉ tính toán cho ngươi một mảnh, một mảnh kia là bởi vì thích ngươi mới đưa thêm cho ngươi."

Tống Ngôn không nhịn được nói, "Nhưng ngươi cho ta cái gì? Thích không phải ngoài miệng nói một chút là được." hắn muốn chính là nàng chỉ thích hắn. hắn không cần nàng chiếu cố, chỉ cần nàng không nghĩ năm nam nhân nữa, hắn thà rằng cái gì cũng theo nàng.

Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, nàng có thể cho tiên sinh cái gì đâu?

Lão giống cái nói, giống đực đều thích các nàng khuôn mặt, thanh âm, ngực, đùi, giữa hai đùi...

Đích xác, Cố tam, Bùi Sách, còn có Thường Ngộ, bọn họ đều thích hôn nàng sờ nàng.

Lỗ Lỗ cười vui vẻ, nàng nắm tay tiên sinh lên đặt ở trên bộ ngực phì nhiêu của mình, sau đó hôn mặt của hắn môi của hắn, lấy lòng nói: "Tiên sinh, ngươi thích ta, vậy ngươi nhất định cũng muốn hôn ta sờ ta đi? Vậy ta cho ngươi hôn cho ngươi sờ, ngươi có phải hay không liền cao hứng?"

Nàng ngẩng đầu, chờ đợi hắn trả lời.

Nhưng tiên sinh của nàng không nói gì, chỉ có mặt đỏ hồng, đẹp như ánh bình minh sáng sớm nơi chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui