Nương Nương Khang



Lý Trình Tú kinh ngạc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, “Sớm như vậy, đã, trở lại?”

Thiệu Quần gác cặp chân dài lên chiếc bàn uống trà nhỏ, “Sẽ sớm hơn nữa nếu như máy của anh không tắt.”

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn một cái, hóa ra không biết từ lúc nào mà điện thoại đã tự đóng, cậu giải thích, “Hết pin.”

Thiệu Quần đứng lên, trên mặt viết hai chữ “không vui”, “Tôi thấy hôm nay trời mưa, cố ý tan việc sớm đi đón anh, kết quả điện thoại của anh tắt máy liên tục, hại tôi đi một chuyến về tay không.”

Lý Trình Tú xin lỗi nói, “Thật xin lỗi, tôi không biết…”

Thiệu Quần giơ tay lên ngăn cậu lại, “Không nói cái này nữa, tôi hỏi anh, cái người mới vừa rồi đưa anh trở lại là ai?”

Hôm nay hắn không có lòng dạ nào làm việc, trời lại mưa, hắn liền muốn đi đón Lý Trình Tú về, ăn bữa cơm rồi đi ngâm suối nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt một chút, kết quả đón hụt. Về đến nhà thấy cậu còn chưa trở lại, bên ngoài trời lại mưa to như vậy, hắn gắn đến nỗi ngồi cũng không yên, cách một lúc lại đi ban công xem một chút, kết quả thấy cậu từ một chiếc S8 xuống, cùng người ngồi ở chỗ điều khiển vừa nói vừa cười tạm biệt, hắn không thấy rõ người đó là ai, nhưng là từ bàn tay được đưa ra khi nắm tay với Lý Trình Tú, có thể phán đoán đây là một người đàn ông trẻ tuổi.

Nếu như chỉ là chiếc xe thông thường, hắn sẽ chỉ cho rằng cậu đi quá giang xe của bạn học, nhưng người đi S8 sẽ đi học lớp kế toán cơ bản sao?

Lý Trình Tú thành thật nói, “Là thầy.”

Thiệu Quần cau mày nói, “Thầy?” Lại thêm một chuyện, thầy dạy mấy lớp cơ bản như này chỉ cần là một sinh viên tốt nghiệp đại học chuyên ngành kế toán đã có thể đảm nhiệm được rồi, sao lại có thể lái S8?

Thiệu Quần giương cao âm lượng, “Anh nói thật, tại sao hắn lại có thể là thầy của anh?”

“Là, thầy, cũng là cổ đông, của lớp bổ túc, hắn là, kế toán viên cao cấp, làm trong công ty kế toán, thỉnh thoảng, hắn làm, diễn giảng.”

Cái này coi như thông suốt, chỉ có điều học sinh như vậy không tiễn, tại sao phải đưa Lý Trình Tú về?

“Tại sao hắn đưa anh về?”

Lý Trình Tú có chút trước giọng điệu nghiêm khắc của Thiệu Quần, “Trời mưa…”

Thiệu Quần không kiên nhẫn nói, “Dĩ nhiên là tôi biết trời đang mưa, lớp các anh mấy chục người không tiễn, tại sao chỉ đưa mình anh về?”

Lý Trình Tú tốn sức giải thích, “Tôi đứng đợi mưa tạnh, hắn, đang nói chuyện với thầy của tôi, sau khi hắn ra, chỉ còn tôi, những bạn học khác, đều đi về rồi.”

Biểu cảm của Thiệu Quần lúc này mới hoãn hòa một chút. Sau khi chải chuốt cho Lý Trình Tú, cậu ta liền trở nên ngon miệng hơn khiến cho hắn lúc nào cũng có chút phòng bị. Con thỏ này nhìn qua có vẻ như là  một con chút không đề phòng chút nào, hắn chỉ có thể đậy thêm cái lồng đề phòng những dã thú khác.

Mặc dù hắn không để ý đến quá khứ của những người bạn tình nhưng trong thời gian theo hắn bắt buộc phải sạch sẽ, hắn cũng không mắc phải cái bệnh không lành mạnh gì.

Có lẽ hắn nên đưa Lý Trình Tú đi kiểm tra toàn thân khi nào có thời gian mới được, mấy bạn tình cố định của hắn ai cũng phải trải qua ải này, Lý Trình Tú không có chút kinh nghiệm nào cho nên hắn nhất thời mới quên, nhưng mà nghĩ tới hoàn cảnh cuộc sống trước kia của  Lý Trình Tú, bước này vẫn phải trải qua để ngừa vạn nhất đi.

Hắn cúi qua như dã thú đang xác nhận lãnh thổ của mình, ngửi Lý Trình Tú một cái, ngửi thấy mùi vị của Clive Christian 1872. Ngay sau đó, hắn nhíu mày lại, thẹn quá thành giận nói, “Cái mùi này thật thối quá đi mất, nhanh đi tắm đi, người anh thối chết đi được.”


//


Lý Trình Tú lúng túng buông vật trong tay xuống. Cậu không rõ tại sao mình không còn làm việc trong phòng bếp nữa mà Thiệu Quần vẫn còn ngại người cậu khó ngửi, cậu không tự chủ được nhấc tay áo lên ngửi một cái.

Thiệu Quần đánh rụng cánh tay cậu, “Nhanh đi tắm đi.”


Lý Trình Tú ủy khuất rủ mắt xuống, yên lặng xoay người vào phòng tắm.

Vừa muốn đóng cửa phòng tắm, Thiệu Quần đột nhiên giữ cánh cửa lại, “phanh” một tiếng dọa Lý Trình Tú giật mình. Sau đó cậu ngây người nhìn Thiệu Quần thô lỗ ném một cái bình làm bằng vàng thiết kế  tinh xảo vào thùng rác.

Lúc Lý Trình Tú tắm xong đi ra, chỉ thấy Thiệu Quần một bên vừa hút thuốc một bên ấn cái điều khiển từ xa đổi kênh liên tục, nhìn qua có vẻ rất phiền não.

Lý Trình Tú thận trọng ngồi vào hắn bên cạnh, đặt tay lên cánh tay, ôn nhu hỏi, “Tại sao cậu lại tức giận?”

Thiệu Quần nói lầm bầm, “Đói.”

“Tôi đi làm cơm.” Cậu vội vàng đứng dậy vào phòng bếp nấu ăn. 

Mới vừa đặt thức ăn vào nồi, Thiệu Quần liền tiến vào đứng sau lưng cậu.

Lý Trình Tú nói, “Rất nhanh sẽ xong.”

Thiệu Quần đột nhiên xẹt tới, gần như bám lấy cơ thể cậu, Lý Trình Tú kinh ngạc xoay cổ qua, Thiệu Quần đột nhiên sử dụng sức, lột quần ngủ và quần lót của cậu xuống.

Lý Trình Tú sợ hãi kêu lên một tiếng, ném nồi trong tay đi, định nhấc quần lên.

Thiệu Quần mở tay cậu ra, nắm chặt eo cậu từ phía sau lưng, “Đừng động, anh cứ làm đồ ăn của anh đi.”

Lý Trình Tú kêu lên, “Thiệu Quần, cậu làm cái gì…”

Thiệu Quần tách đùi cậu ra, điều chỉnh vị trí xong liền liều mạng chen vào.

Cơ thể Lý Trình Tú phát run, thở hồn hển từng ngụm từng ngụm. Cậu muốn thích ứng sự xâm phạm không ngờ tới này.

Thiệu Quần có chút hung hăng tức giận đâm vào liên tục, Lý Trình Tú bị hắn lắc lắc đến nỗi đứng cũng không vững. Cánh tay cậu vịn thật chặt lên cánh tay hắn mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Thiệu Quần gặm cắn cái tai xinh xắn của cậu. Hắn đưa tay vào trong quần áo cậu tùy ý làm bậy, một bên vừa chinh phạt một bên vừa đắc ý kêu to, “Nấu ăn tiếp đi, đừng có ngừng.”

Lý Trình Tú nơi nào còn cầm nổi nồi nữa. Cậu ngước cổ ra sau, tựa đầu vào vai Thiệu Quần, nhắm chặt hai mắt run rẩy thở hổn hển.

Thiệu Quần hết sức hài lòng với sự nhu thuận của cậu, tùy ý chinh phạt một lúc, tâm tình cũng khá hơn nhiều.

Thức ăn trong nồi trực tiếp cháy rụi. Lý Trình Tú tiếc nuối đổ một nồi thức ăn vào thùng rác, lại nhanh chóng làm thêm vài món ăn. Cậu rất sợ Thiệu Quần đói bụng xong lại tức giận dày vò mình.

Lúc ăn cơm, rốt cuộc sắc mặt Thiệu Quần cũng tốt hơn, dặn dò cậu, “Sau này bất kể là trời mưa hay mưa đá cũng phải gọi cho tôi. Coi như chính tôi không đi được thì tôi cũng sẽ bảo tài xế đi đón anh, không cho phép ngồi xe của người khác, biết không.”

Lý Trình Tú gật đầu một cái.

“Bây giờ người xấu có rất nhiều, đây là vì tốt cho anh.”

Lý Trình Tú cười một tiếng, “Ừ.”

Thiệu Quần thần sắc hòa hoãn một chút, nói “Cuối tuần này, tôi đưa anh đi ngâm suối nước nóng.”

Lý Trình Tú vui vẻ nói, “Được.”

Ngày thường Thiệu Quần quá bận rộn, ban ngày cơ bản là không thấy được người, buổi tối hoặc là không đến hoặc là kéo cậu làm chuyện đó. Từ sau bữa tiệc kia, cho tới giờ Thiệu Quần chưa từng đi ra ngoài chơi với cậu, cậu rất hoài niệm cuộc sống trước kia. 


Thiệu Quần nhìn ánh mắt sáng ngời lộ ra mấy phần ngây thơ kia, cũng không nhịn được kéo khóe miệng lên.

Chiều thứ sáu, tài xế đưa bọn họ đến một quán suối nước nóng ở Hương Cảng.

Trước tiên, Thiệu Quần đưa Lý Trình Tú đi ăn cơm tối. Sau khi hai người trở lại phòng, Lý Trình Tú phát hiện quán suối này áp dụng thiết kế Nhật Bản, trên sàn được trải chiếu, kéo cửa ra nhìn một cái, ngoài cửa chính là một suối nước nóng bốc đầy hơi. Cái suối này đại khái là chỉ dành riêng cho gian phòng này, được chắn với những phòng khác bằng cách dùng binh phong.

Lý Trình Tú nhớ tới lúc vào suối nước nóng công cộng trước đây cậu từng đến. Chỗ đó có hàng chục suối lớn nhỏ, tất cả đều bị cây che khuất, Lý Trình Tú một đường đi qua đi, cái gì mà tắm sữa, tắm rượu, tắm hoa hồng, rất nhiều loại, chúng đều được ghi trên bảng gỗ. 

Thiệu Quần bước chân trần lên hòn đá ngoài cửa, “Chà, thật ấm áp.”

Lý Trình Tú cũng tò mò cởi dép xuống, quả nhiên, đá cuội trên đất đều đã được làm nóng, vô cùng thoải mái. Thiếu sót duy nhất chính là chung quanh tràn ngập mùi nước khử độc.

Thiệu Quần tà tà cười, vỗ mông cậu một cái, “Mau, cởi quần áo ra, chúng ta thử làm dưới nước đi.”

Lý Trình Tú mặt đỏ lên, “Mới vừa cơm nước xong, nghỉ ngơi, một chút đi.”

“Không được, bây giờ tôi muốn làm, nhanh lên một chút, hay là anh chờ tôi cởi hộ?”

Lý Trình Tú níu lấy cổ áo, thẹn thùng nhìn hắn.

Thiệu Quần nhào tới người cậu một cái, dùng tay lột áo quần cậu ra, “Tôi cởi cho anh.”

Lý Trình Tú bị Thiệu Quần ôm eo, oa oa kêu loạn trong ngực hắn, vừa cười vừa kêu rên, bị Thiệu Quần lột sách từng thứ từng thứ.

Thiệu Quần vội vã “luộc” cái “bánh bao trắng” này, hắn cởi hết quần áo rồi cũng lao xuống nước tự luộc chính mình luôn.

Hai người ở trong nước náo loạn nửa ngày, Lý Trình Tú mệt mỏi bò tới bờ ao, thở hổn hển.

Thiệu Quần đi vòng qua sau lưng cậu, nâng một bên đùi của cậu lên, mượn nước làm trơn chỗ đó rồi trực tiếp cắm hai ngón tay vào phía sau cậu luôn.

Lý Trình Tú chôn mặt trong cánh tay, ô ô kêu lên. 

Thiệu Quần xoa bóp một vài vòng, sau đó hắn bắt chước động tác ra vào của “thằng em”, ngon tay nhanh chóng rút ra rút vào, Lý Trình Tú khó chịu giãy dụa eo, tiểu Trình Tú trước mắt có khuynh hướng ngẩng đầu lên.

Thiệu Quần sờ cái đó của cậu một cái, cười nói, “Mới cắm ngón tay đã chặt như vậy? Một lát nữa “bảo bối” của tôi đi vào, có phải anh sẽ trực tiếp thít chặt lại không?”

Lý Trình Tú cảm thấy mặt nóng đến lợi hại, nhỏ giọng oán giận, “Đừng, đừng nói.”

Thiệu Quần rút ngón tay ra, vỗ cái mông của cậu một cái ở dưới đáy nước, “Tới, vểnh cái mông lên.”

Lý Trình Tú hơi khom người, nghiêng phần thân dưới của mình lên.

Thiệu Quần nắm thứ đó của mình, mới nhớ tới chuyện cái bao cao su vẫn còn ở trong phòng, chẳng qua  lúc này hắn đã “gươm súng sẵn sàng”, quả thực lười đi lên lấy, nhưng mà đeo bao cao su là thói quen bất di bất dịch của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng phá vỡ tiền lệ với bất kỳ ai.

 Cái đầu kh** rắn chắc đâm vào cái động thịt mềm mại kia, chẳng qua lại chậm chạp không đi vào. Lý Trình Tú quay mặt lại, không tiếng động nhìn hắn, ánh mắt mê loạn và đôi môi hé mở kia rõ ràng đang mời gọi hắn.

Thiệu Quần chỉ cảm thấy huyết khí dâng trào, đỡ lấy mông cậu, hung hăng cắm vật khổng lồ kia vào.


Lúc hắn cắm vào có mang theo một dòng nước nóng, Lý Trình Tú kêu rên yếu ớt như mèo, lông mi dính đầy hơi nước.

Thiệu Quần không nghĩ tới ít đi một tầng bao cao su lại có thể đem tới khoái cảm tuyệt vời như vậy.

Hắn cảm thấy bên trong “vách tường” này vừa nóng vừa chật như đang chèn ép thứ đó của hắn, khiến hắn khó khăn tiến vào. Cứ một tấc vào sâu hơn lại mang đến cho hắn khoái cảm cực kỳ, điều này khiến cho bên dưới của hắn sưng lớn thêm mấy phần.

Hắn nắm chặt eo Lý Trình Tú ra sức rút ra cắm vào.

Lý Trình Tú nắm chặt những viên sỏi dưới cánh tay anh, cắn răng  kìm lại những tiếng rên rỉ sắp thoát ra.

Chỗ này dẫu sao cũng chỉ có một cái bình phong mỏng để che lại, mặc dù có tiếng nhạc êm ái, nhưng mà nếu phòng khách bên cạnh có người, nhất định sẽ nghe rất rõ ràng, cậu nào dám phát ra âm thanh.

Thiệu Quần cũng mặc kệ những thứ này, eo rung động có lực, một chút lại một chút đâm sâu vào miếng thịt kia, đây chính là lần đầu tiên hắn chơi cái trò này,  sự mới lạ và kích thích khiến hắn phá lệ trở nên dồi dào tinh lực hơn, dù thế nào cũng không thống khoái.

Hắn ở sau lưng cắm mấy chục lần, điều chỉnh tư thế cho Lý Trình Tú”Đưa chân đây, vòng qua eo tôi.”

Hai chân Lý Trình Tú như nhũn ra, vừa mới rời khỏi chỗ dựa đã lập tức trượt xuống nước.

Thiệu Quần ôm cậu ngồi dậy, để đùi cậu vòng qua eo mình, một lần nữa cắm thứ đó vào, chuẩn bị chinh phạt tiếp.

Hai tay Lý Trình Tú ôm cổ hắn, đùi quấn quanh eo Thiệu Quần, cả người treo trên người hắn, thứ cắm trong động thịt kia càng chôn càng sâu, sâu đến nỗi cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu cảm thấy nội tạng của mình cũng bị khuấy đến long trời lở đất rồi.

Cậu chôn mặt ở cổ Thiệu Quần, tiếng nghẹn ngào đứt quãng vang lên.

Đột nhiên một tiếng kêu đầy dâm đãng tràn vào lỗ tai của hai người.

Hai người đều sửng sốt một chút, mới phản ứng được là âm thanh cách vách, hơn nữa, còn là nam…

Tiếng kêu cách vách thật là không chút kiêng kỵ, chuỗi ô ngôn uế ngữ liên tiếp không ngừng truyền vào lỗ tai hai người khiến cho Lý Trình Tú hận không thể cắt lỗ tai đi.

Mặt Thiệu Quần cũng có mấy phần lúng túng, cúi đầu hôn môi Lý Trình Tú, hạ thân vẫn tiếp tục động đậy.

Hai người vốn đều đang trong tâm thế “ngẩng cao đầu”,  bị âm thanh mãnh liệt cách vách quậy đến có phần ảm đạm chút. 

Thiệu Quần hung hăng đâm mấy cái rồi phun một luồng nước nóng vào trong cơ thể Lý Trình Tú.

Sau khi hắn để Lý Trình Tú xuống đất, Lý Trình Tú thậm chí có thể cảm giác được thứ chất lỏng nóng bỏng kia chảy xuống theo chân cây cậu.

Thiệu Quần cười cười, siết ngón tay vào khoảng trống giữa hông, sờ thứ chất lỏng ướt ướt dính dính kia một chút, “Làm sao, có cần tôi tắm cho anh một chút hay không.”

Lý Trình Tú  nghiêm mặt đẩy tay hắn ra, “Không, không muốn.”

Say khi hai người vào phòng chuẩn bị tắm, tiếng kêu ở phòng đối diện khiến cho Thiệu Quần lại nổi lên thú tính, đè Lý Trình Tú ra làm thêm một lần rồi mới mệt mỏi, ôm nhau xem truyền hình.

Đến buổi tối, Lý Trình Tú mệt tới nỗi mí mắt không ngừng đánh nhau, ôm gối mơ màng buồn ngủ.

Thiệu Quần tinh thần ngược lại lại không tệ lắm, quyết định đi tới phòng bi-đa một lúc.

Lúc đi qua suối nước nóng sau lưng hắn có người liên tục gọi, “Anh đẹp trai, này, anh đẹp trai.”

Thiệu Quần dừng một chút, quay đầu lại.

Một thiếu niên xinh đẹp tầm hai mươi tuổi đuổi tới, khóe mắt quyến rũ, môi hồng diễm lệ, nhìn qua rất là mê người.

Thiệu Quần theo thói quen nhíu mày lại, “Chúng ta có quen biết không?”

Thiếu niên kia đánh giá Thiệu Quần, trong mắt đều là trêu chọc, “Tôi ở cách vách anh nha.”

“Ồ…” Thiệu Quần cố ý kéo dài thanh âm, “Cái người kêu la đến tận trời đó chính là cậu đó hả?”


Thiếu niên kia chẳng những không xấu hổ, ngược lại còn nở nụ cười ngọt ngào, “Là do mấy người bắt đầu trước, chúng tôi nếu không đàn áp mấy người xuống, mất hứng chính là chúng tôi.”

Thiệu Quần nhướn mày, “Vậy bây giờ cậu tìm tôi là có chuyện gì?”

Thiếu niên liếm miệng một cái môi, “Lại đây.”

Thiệu Quần đã đoán được là chuyện gì, nghĩ nghĩ một chút, đi theo cậu ta vào một bụi cây kín đáo.

Thiếu niên kia kéo vạt áo choàng tắm của hắn, bắp đùi cạ cạ chân hắn, “Mới vừa nhìn thấy anh ở đại sảnh check-in tôi liền thích “cái đó” của anh nha.”

Thiệu Quần kéo khóe miệng lên cười một tiếng, “Ai cũng thích cái đó của tôi.”

Thiếu niên to gan thò tay vào áo choàng tắm của hắn, vuốt ve cơ ngực mạnh mẽ của Thiệu Quần, “Oa, xúc cảm ở tay này thật là tuyệt vời mà, chậc chậc.”

Thiệu Quần bắt lại tay cậu, cúi đầu nói nhỏ bên tai, “Không sợ bạn trai cậu ghen à?”

Thiếu niên cười hì hì, “Khó khăn lắm mới được chơi một lần, vui vẻ là quan trọng nhất mà, hơn nữa hắn cũng không biết đâu.”

Thiệu Quần ôm eo cậu, thò tay vào áo choàng tắm của cậu, sờ mông cậu một cái, hỏi, “Có mang bao không?”

“Dĩ nhiên mang theo.” Thiếu niên kia móc ra một cái bao su, đưa cho Thiệu Quần, sau đó há miệng ngậm thứ đồ của hắn.

Thiệu Quần thoải mái thở hổn hển, “Không tệ, kỹ thuật không tệ.”

Chờ thứ đồ kia của mình “đứng dậy”, hắn vỗ gương mặt của thiếu niên kia, nói “Nhoài người về phía trước đi.”

Thiếu niên kia to gan cởi quần áo ra, vểnh cái mông trắng như tuyết lên thật cao, mở bắp đùi ra rồi thất thanh kêu lên, “Nhanh vào đi, mau ch*ch chết tôi đi. “

Thiệu Quần bị nhỏ lẳng lơ này khiêu khích. Thật ra thì ngay từ khi mới nghe được tiếng kêu kia trong lòng hắn đã ngứa ngáy.

Lý Trình Tú cũng không có gì không tốt, chẳng qua là quá bảo thủ. Hắn muốn chơi chút thứ gì đó khác người cũng không biết giải thích thế nào với cậu. Đàn ông chính là như vậy, ngán quyến rũ liền đổi sang thanh đạm, thanh đạm nếm thử đủ rồi, đối với quyến rũ lại có chút hoài niệm. Cái nhỏ lẳng lơ trước mắt này vừa vặn đốt lên trong lòng hắn một ngọn lửa nhỏ. 

Hai người ẩn núp trong bụi rậm ấy ấy nửa ngày, Thiệu Quần cũng không chạm vào cậu ta nhiều lắm, chủ yếu là nghe cái tên này tận lực rên nhẹ nhưng vẫn khiến lòng người ngứa ngáy. Hắn đã lâu rồi không buông thả như vậy, từ sau khi có Lý Trình Tú, số lần hắn cùng người khác làm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến cái kiểu làm tình hoang dã như này. Mùi vị kích thích này nếu thử trên người Lý Trình Tú thì quả thực không tới.

Làm xong, hai người mặc quần áo vào chuẩn bị đi, thiếu niên kia còn chưa đã ngứa liếm liếm môi, “Anh đẹp trai, để số điện thoại lại.”

Thiệu Quần nghĩ nghĩ chút, cảm thấy mùi vị này cũng khá ngon miệng, nói không chừng ngày nào đó mình còn có thể có hứng thú nữa, liền nói, “Đưa điện thoại cho tôi.”

Có người nói Thiệu Quần không phải là đồng tính luyến ái chân chính, chỉ thích làm tình cùng mấy tên đàn ông nhưng lại ẻo lả như phụ nữ, hắn đối với chuyện này quả thực là khịt mũi coi thường. Tình dục là thứ điều hòa cuộc sống không thể thiếu được, chỉ cần thống khoái là được, là nam hay nữ thì có gì quan trọng không, không phải đồng tính luyến ái chân chính thì có sao không? Đàn ông đàn bà hắn đều có thể lên giường cùng, thậm chí so sánh đàn bà với đàn ông, hắn lại càng thích đàn ông hơn. Có thể cuối cùng hắn vẫn sẽ kết hôn cùng đàn bà đó, ai kêu đàn ông không có tử cung chứ? Nhưng nếu chỉ để điều hòa cuộc sống thôi thì đàn ông – giống loài không thể mang thai được dĩ nhiên sẽ bớt phiền toái hơn.

Thiếu niên kia cũng rất biết thú, đưa số điện thoại của mình cho Thiệu Quần xong cũng không đòi hỏi gì hắn nữa.

Thiệu Quần trở lại phòng, Lý Trình Tú lú này đã ngủ, co rúc y như mèo trong cái chăn trắng như tuyết, vẻ mặt lúc ngủ yên lặng vô tội, không chút phòng bị nào. 

Thiệu Quần vốn đã quỳ một gối xuống giường chuẩn bị làm chút chuyện, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên đứng dậy đi tắm, rửa sach cả người rồi mới ôm lấy Lý Trình Tú ngủ.

Lý Trình Tú cảm giác rất tốt, Thiệu Quần vừa mới ôm cậu một cái, cậu liền tỉnh, nhẹ giọng nói, “Chơi xong rồi?”

” Ừ.”

“Mệt mỏi thì ngủ đi.”

” Ừ.” Thiệu Quần ôm cậu thật chặt vào ngực, hôn chân tóc cậu, “Cục cưng, ngủ đi.”

——–

To Thiệu Quần:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận