Nương Nương Khang

Sau khi Lý Trình Tú và Lê Sóc vào phòng hai người lại có chút lúng túng. Cậu rất vui khi gặp lại Lê Sóc, chẳng qua Lê Sóc xuất hiện đột ngột đến nỗi cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Lý Trình Tú nhớ lại quãng thời gian cậu ở bên Lê Sóc, cảm khái không thôi. Lúc này giữa hai người bọn họ không biết là mối quan hệ gì.

Lê Sóc dường như đã bình tĩnh hơn chút, anh khôi phục phong thái tao nhã lịch sự ngày thường. Anh ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Trình TúL “Trình Tú …” Anh mỉm cười cay đắng: “Lâu như vậy không gặp nhau, anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu.”

Lý Trình Tú nói: “Anh Lê, anh có khỏe không?”

Lê Sóc không trả lời mà hỏi ngược lại:”Còn em thì sao?”

Lý Trình Tú mỉm cười: “Không sao đâu… Em đã tự mình tìm được một công việc.”

Lê Sóc nâng cằm về phía phòng bên cạnh, đôi mắt hơi vẩn đục: “Có chuyện gì với cậu ta vậy?”

Sắc mặt của Lý Trình Tú hơi thay đổi một chút: “Cậu ta, cậu ta đã tìm thấy em, cậu ta chuyển sang nhà bên cạnh… Em không muốn di chuyển nữa, Trà Bôi nhỏ không thể chịu đựng được.”

Lê Sóc thở dài: “Trình Tú, tại sao em không đến Hoa Kỳ?”

Cuối cùng cũng đến câu hỏi này.

Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, khuôn mặt hiện lên vẻ hổ thẹn rất sâu: “Anh Lê, em xin lỗi… vì em mà anh bị liên lụy… Hơn nữa, em, em không dám đi.”

Lê Sóc buồn bã nhìn cậu buồn bã: “Anh biết quyết định đó quá bất ngờ với em, nhưng nếu em có thể tin tưởng anh hơn, bây giờ chúng ta sẽ khác.”

Đôi mắt của Lý Trình Tú đỏ hoe: “Em xin lỗi…”

Lê Sóc nhìn vào mắt anh: “Trình Tú, bây giờ chúng ta đừng nói về quá khứ nữa, nhé? Chúng ta vẫn còn cơ hội, em đi với anh. Anh đã giải quyết công việc của văn phòng xong rồi nhưng trải qua chuyện này, anh đã cân nhắc rất nhiều. Anh đã bán công ty. Vì sự nghiệp của mình mà hơn mười năm nay, anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ: tình yêu, cuộc sống, kể cả thời gian với gia đình. Đến khi bố mình bị bệnh cũng không kịp thời ở bên ông ấy được. Anh muốn một khởi đầu mới, anh muốn rời khỏi Thâm Quyến. Em có muốn đi cùng anh không?”

Lý Trình Tú cảm thấy trên ngực mình như bị đè bởi một hòn đá lớn. Dưới đôi mắt chân thành của Lê Sóc, lời từ chối đến bên miệng lại bị chặn lại.

Nhớ lại lúc ấy, cậu đã từ từ sống lại từ trạng thái tuyệt vọng, bất lực và run rẩy. Chấn thương do Thiệu Quần mang đến cho cậu quá lớn, khiến cậu gục ngã, khiến mỗi ngày của cậu đều như đi trên lớp băng mỏng. Cậu rất sợ Thiệu Quần sẽ can thiệp vào cuộc sống của mình một lần nữa.

Vào thời điểm đó, Lê Sóc đã giúp cậu khắp nơi, an ủi cậu, khuyến khích cậu, cho cậu ta một nơi để ở, cho cậu sự ấm áp mà cậu ta rất cần. Nếu không có Lê Sóc, cậu cũng không biết hôm nay mình sẽ ở đâu, biến thành ai.

Lúc đó bất kể là cố ý hay vô tình, cậu đã lợi dụng Lê Sóc, vì vậy cậu cảm thấy có lỗi đến nỗi không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Cậu biết ơn Lê Sóc, sự biết ơn ấy không thể diễn tả bằng lời, vì vậy cậu ở bên cạnh Lê Sóc, hy vọng mình có thể trở thành người yêu dịu dàng mà Lê Sóc muốn.

Nhưng cho dù cậu lừa mình dối người như thế nào đi nữa, cậu cũng biết đó không phải là thích.

Tất cả tình cảm của cậu đều đổ dồn lên Thiệu Quần. Cậu không bao giờ nghĩ đến việc cất giữ nó lại, cũng không biết cách cất giữ nó. Ngay cả khi Thiệu Quần không còn cần nữa, ngay cả khi hắn giẫm nát nó xuống đất, cậu cũng không thể thu lại lòng mình.

Nếu cậu gặp Lê Sóc trước, mọi thứ sẽ khác, nhưng cậu lại gặp Thiệu Quần trước.

Lý Trình Tú cậu có lẽ là có cái mạng xui xẻo này, nhưng cậu không thể làm tổn thương Lê Sóc nữa.

Lê Sóc nói anh quyết tâm bán công ty, nhưng cậu hiểu rõ, chuyện liên quan tới Lê Sóc chắc chắn đã ảnh hưởng đến công ty của anh. Danh tiếng là sinh mạng của một công ty kế toán. Mười năm tâm huyết đổ vỡ trong chốc lát, cậu thật sự không biết mình nên trả nợ cho Lê Sóc như thế nào. Nếu đã vậy, sao cậu còn dám làm ra loại chuyện uy hiếp đến anh.

Ánh mắt mong đợi của Lê Sóc dần nhạt đi dưới sự im lặng dài lâu của Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú nghẹn ngào: “Anh Lê, em xin lỗi…”

Lê Sóc bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Khi Thiệu Văn tìm anh, cô nói sẽ đưa anh tới gặp em, bảo anh đưa em đi. Em có biết anh hạnh phúc thế nào không, anh đã nghĩ anh sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Anh muốn lần này có thể đưa em đi, chúng ta sẽ có một cuộc sống thật tốt… ” Anh khó chịu hít một hơi: “Em nói xin lỗi, vậy em nghĩ là em có lỗi với anh ở chỗ nào? “

“Em…”

Lê Sóc trầm giọng nói: “Em có lỗi với anh ở chỗ em không nên biến mất đột ngột.”

Lý Trình Tú run vai một cái, nước mắt không kiểm soát nổi mà chảy ra.

“Em có biết anh ở Hoa Kỳ lo lắng đến mức nào khi nghe tin em mất tích không? Tại sao em không tin anh, tại sao em không đợi anh về giúp em? Em cứ đi như vậy, em có nghĩ tới cảm xúc của anh không?”

Lý Trình Tú không thể nói bất cứ điều gì ngoài: “Xin lỗi”.

Đến bây giờ cậu vẫn không thể nói rõ quyết định mình đưa ra là đúng hay sai, nhưng nếu cho cậu làm lại, cậu vẫn sẽ làm điều tương tự.

Lê Sóc trông không chịu nổi và vỗ nhẹ vào lưng anh, với sự thất vọng sâu sắc trên khuôn mặt.

Sau đó hai người đứt quãng nói chuyện về tình huống của nhau trong hơn nửa năm nay. Trước khi rời đi, Lê Sóc để lại số điện thoại mới của mình: “Anh sẽ cho em thời gian để xem xét. Nếu em gặp khó khăn thì gọi cho anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp đỡ em.”

Lý Trình Tú tiễn anh ra cửa, Lê Sóc vừa bước ra khỏi cửa đột nhiên quay mặt lại, khuôn mặt âm trầm bất định, có chút khó xử nói: “Trình Tú, Thiệu Quần nói… Anh và em họ của hắn, không phải như em nghĩ đâu…”

Lý Trình Tú sững người một lúc, gật đầu.

“Khi anh ở Hoa Kỳ hắn đã để em họ của mình tới tiếp cận anh, loại thủ đoạn này thực sự quá bỉ ổi, anh…” Sắc mặt Lê Sóc vô cảm, dường như anh đang suy nghĩ xem nên dùng từ gì.

Lý Trình Tú cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Mặc dù cậu ngu đần nhưng theo bản năng, cậu vẫn cảm thấy em họ của Thiệu Quần và Lê Sóc thực sự rất khác thường, nhưng cậu không hỏi.

Lê Sóc cau mày một lúc lâu, cuối cùng bỏ cuộc, anh cúi xuống hôn lên trán Lý Trình Tú: “Chuyện này không quan trọng, em phải tin anh, được chứ?”

Lý Trình Tú gật đầu không rõ.

Cậu tiễn Lê Sóc xuống cầu thang. Thiệu Quần, chị gái và em họ của hắn vẫn đang đứng cạnh chiếc xe. Vành mắt Thiệu Văn đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm nghị, hung hãn nhìn Lý Trình Tú một cái rồi quay vào xe.

Sau khi đám người rời đi, Thiệu Quần vội vàng lại gần Lý Trình Tú và hỏi: “Anh đã nói gì với hắn?”

Sự xuất hiện của Lê Sóc khiến Lý Trình Tú nhớ lại những ký ức không thể chịu nổi của mình. Cậu nhớ Thiệu Quần đã từng ép cậu tới mức nào, mình đã sống sót ra sao. Bây giờ đối mặt với Thiệu Quần, tự nhiên sẽ không tốt nổi.

Cậu không nói một lời, xoay người lại, đi lên lầu.

Thiệu Quần theo sau, đi theo cậu vào nhà. Hắn đóng sầm cửa lại, khuôn mặt rất xấu xí.

Lý Trình Tú quay lại nhìn hắn, cậu muốn xem hắn muốn làm gì.

Hô hấp của Thiệu Quần rất nhanh, hắn hồi hộp đến nỗi ra đầy mồ hôi tay: “Trình Tú, hắn đã nói gì với anh? Có phải lão háo sắc đó vẫn còn nghĩ bậy với anh?”

Trong lồng ngực Lý Trình Tú tràn ngập sự tức giận, cơn tức này đến rất nhanh, cậu ném lại một câu: “Không liên quan gì đến cậu.” Nói đoạn muốn mở cửa ra ngoài.

Thiệu Quần dùng tay trái ấn cửa, ngăn Lý Trình Tú lại giữa cơ thể mình và cánh cửa. Biểu cảm trên khuôn mặt hắn vô cùng đáng sợ.

Lý Trình Tú kinh hãi: “Cậu …”

Thiệu Quần đưa bàn tay run rẩy ra, nhẹ nhàng sờ mặt cậu, khẽ nói: “Hắn đã nói gì với anh? Có phải hắn ra vẻ tốt tính với anh không? Anh có định đi theo hắn không?”

Lý Trình Tú đẩy tay hắn ra, cố gắng giải thoát bản thân khỏi áp lực này.

Thiệu Quần nắm lấy tay cậu, trong mắt là sự đấu tranh dữ dội, hắn nghiến răng nói: “Trình Tú, chúng ta đã ở bên nhau rất lâu, đối với anh như vậy không có ý nghĩa gì à? Trong mắt anh Lê Sóc là một vị thánh nhỉ? Còn tôi là một tên súc sinh? Hắn cũng là một tên đàn ông có thể làm mọi thứ chỉ với ba ly rượu. Tại sao anh lại đối xử ôn hòa với hắn còn với tôi lại không?”

Bả vai Lý Trình Tú run rẩy: “Buông ra …”

Thiệu Quần nhếch mép: “Buông tay? Buông tay, đi xa, ra ngoài, cút đi, ngoài những thứ này anh còn gì để nói với tôi không? Thiệu Quần tôi đây không phải là người sắt, người thép. Lòng tôi làm từ thịt, cũng biết đau, biết khổ sở. Anh nói chuyện lạnh lùng với tôi, anh qua lại mặt mày với người khác cũng khiến tôi mất ngủ cả một đêm. Đời này tôi muốn ai ắt sẽ có người đó, hết lần này đến lần khác vẫn cứ đổ trước anh, ngày ngày giả làm cháu trai anh, anh vẫn không chịu tin tưởng tôi. Lý Trình Tú anh là một thần thánh hay gì? Chỉ vì lừa dối anh mà khiến chính mình biến thành cái dạng này, tại sao anh lại không tin? Tim tôi đời này con mẹ nó thực sự rơi lên người anh rồi.”

Lý Trình Tú lắc đầu, từ từ co người lại như thể nếu làm như vậy thì cậu có thể tự bảo vệ mình vậy.

Thiệu Quần cứng rắn nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Trình Tú, bảo tôi giả làm cháu trai anh cũng được. Bảo tôi quỳ một ngày một đêm tôi cũng làm được, nhưng để tôi nhìn anh tốt đẹp bên người mới thì không, trừ khi tôi chết. Anh đừng ép buộc tôi, coi như tôi cầu xin anh đi, đừng ép buộc tôi, tôi không biết tôi sẽ làm ra cái chuyện gì đâu, tôi không muốn làm tổn thương anh thêm một lần nữa. Anh không chịu tha cho tôi, tôi chịu được, bao nhiêu năm tôi cũng chờ được, xem ai có thể kéo dài hơn ai. Nhưng nếu anh có ý tưởng ở bên người khác, tôi không biết tôi sẽ làm gì đâu… “

Những ngón tay lạnh như băng của Thiệu Quần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Trình Tú, trong mắt có một nỗi oán hận ngoan lệ. Đầu ngón tay lạnh lẽo này đánh thẳng vào trái tim Lý Trình Tú. Cậu nhìn hai tròng mắt sâu không thấy đáy của Thiệu Quần, không lạnh mà run.

Cậu có cảm giác như thể Thiệu Quần đã tạo ra vô số lưới lớn vô hình xung quanh cậu, mọi tấm đều chèn chặt vào máu thịt cậu, bao vây cậu thật chặt. Cậu không thể trốn thoát, bất kể là đi đâu đi nữa, cậu cũng không thể thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông này.

Chân Lý Trình Tú mềm nhũn xuống.

Loại tình cảm mạnh mẽ, không thể chối cãi này đã khiến trái tim cậu rung động không dứt. Cậu đã từng yêu người này rất nhiều, những lời tỏ tình lặp đi lặp lại này, dù cho cậu có nhắc nhở bản thân đừng tin thì cậu cũng không thể thờ ơ. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Thiệu Quần, cậu đều rất sợ. Cậu sợ phải nghe lại những lời êm tai đó, sợ mình sẽ không thể kìm nén nổi trái tim, không ngừng nghi ngờ rồi lại phủ nhận.

Nhưng Thiệu Quần giống như một thanh kiếm sắc bén vậy, càng ở gần thì vết thương càng nặng. Cậu học một bài là đủ rồi, bài học ấy khiến cậu không thể khắc cốt ghi tâm.

Thiệu Quần lau mặt, khàn giọng nói: “Trình Tú, tại sao anh phải tự hành hạ mình, hành hạ tôi như vậy? Anh có thể tìm hàng ngàn lý do để ghét tôi, vậy thì anh có thể tìm một nửa lý do để quay lại với tôi không? Trước đây anh đã rất thích tôi, tôi cầu xin anh hãy thích tôi thêm lần nữa được không.”

Lý Trình Tú cảm thấy lòng đau như cắt. Người đã chà đạp lên trái tim chân thành của cậu không thương tiếc, bây giờ lại yêu cầu cậu ta phải trả giá một lần nữa. Cậu đã sớm ném những tình cảm phiền não ấy đi, sau đó hao tổn hết sạch. Cơ thể cậu khô khan, trái tim trống rỗng, cậu thích không nổi nữa: “Người như… cậu, tôi không muốn… Cậu, cậu không xứng đáng… “

Thiệu Quần cảm thấy cơ thể đau như sắp nứt ra. Hắn nhếch mép cười thảm một tiếng, chán nản thu tay lại, giơ ngón cái lên với Lý Trình Tú: “Trình Tú, trước kia tôi cảm thấy anh quá “con gái”. Hóa ra tôi con mẹ nó nhìn lầm rồi, đừng nhắc tới mấy tên địa chủ năm xưa nữa, lòng anh còn ác hơn bất kỳ người nào khác, giết người không thấy máu.”

Lý Trình Tú đẩy hắn ra.

Thiệu Quần siết chặt nắm tay, “Chị gái tôi sẽ không làm phiền anh nữa… Anh cũng không cần phải gặp lại Lê Sóc nữa, hai chúng ta sống tốt như trước đây đi? Cứ coi tôi như một người hàng xóm chịu khó nhẫn nhục không cần mặt mũi thôi, như vậy là tôi đã hài lòng rồi.”

Sau khi Thiệu Quần rời đi, Lý Trình Tú vùi đầu trên ghế sofa khóc thật lâu.

Dường như cuộc sống của cậu sẽ ngày càng khó khăn hơn. Cho dù cậu có cố gắng như thế nào đi nữa, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đã phạm tội gì mà bất kể cậu đi con đường nào cũng không có kết quả tốt.

Trên đời này thứ thực sự thuộc về cậu, sẽ không bỏ rơi cậu, chỉ có duy nhất bản thân cậu thôi.

Cậu chỉ biết cho dù phải mang Trà Bôi đi lưu lạc khắp nơi, cậu cũng không dám trở lại bên cạnh Thiệu Quần.

Mỗi lỗ mỗi lông xung quanh cậu đều có hương vị của Thiệu Quần. Thiệu Quần là ký ức của cậu, là ký ức có màu sắc mãnh liệt nhất. Bất kể là tốt hay xấu, nó sẽ ở bên cậu mãi mãi. Thiệu Quần như một hạt giống độc hại mọc lên trong lòng. Cậu không thể để thứ này lớn lên, nếu không chỉ cần cậu tận hưởng sự ấm áp này, một ngày nào đó, Thiệu Quần sẽ lại từ bỏ cậu một lần nữa, cậu sẽ không sống nổi.

Lý Trình Tú đã khóc rất lâu rồi mới quyết định gọi cho chủ nhà.

“Alo… Chị Lý, nhà, tôi sẽ không thuê…”

Khi Thiệu Quần xuất hiện trước mắt cậu, cậu biết mình sẽ phải rời đi sớm thôi.

Chỉ có điều cậu không mong đợi ngày này đến nhanh như vậy, cậu vốn hy vọng chờ khi nào Trà Bôi nhỏ lớn hơn một chút, không gầy cũng không mỏng manh như bây giờ rồi mới đưa nó đi. Nhưng trước mắt cậu thực sự không thể ở lại.

Thiệu Quần càng ngày càng ân cần quan tâm, ôn nhu chu toàn hơn.

Thiệu Quần, người dẫu có thấy cây chổi chắn ngang đường đi cũng sẽ không nhặt lên, nay lại học cách nấu ăn, cố gắng làm hài lòng cậu bằng nhiều cách khác nhau.

Cậu biết mình rất dễ mềm lòng, cậu có thể nhẫn nhịn tổn thương của người khác nhưng lại không thể bỏ qua ý tốt của họ. Chẳng qua cậu cũng biết mình không thể mềm lòng với Thiệu Quần.

Vì vậy, cậu chỉ có thể trốn chạy.

Lặng lẽ sắp xếp một cuộc hẹn với chị Lý để kiểm tra lại căn nhà, giải quyết một loạt các loại tiền như tiền thế chân, tiền thuê nhà, tiền nước, tiền điện. Đến nửa cuối tuần, Lý Trình Tú chuẩn bị từ chức.

Cậu thậm chí không nghĩ ra mình sẽ đi đâu, nhưng cậu chắc chắn phải đi xa hơn một chút.

Trước kia cậu nghe các đồng nghiệp của mình nói Tứ Xuyên là một nơi rất tốt, chi phí sinh hoạt thấp, khí hậu lại tốt, rất phù hợp để định cư tại đây.

Những nơi cậu đi qua trong đời này chỉ có quê hương của mình và một số thành phố khác ở Quảng Đông. Khái niệm về những tỉnh thành khác đều nghe từ mồm người khác. Lúc cậu nghĩ tới nơi mình sẽ đến, cậu đột nhiên nhớ tới nơi này.

Khi cậu tới từ chức tại công ty, cậu thực sự không bỏ được.

Cậu chỉ vừa mới có một chỗ đứng ở đây, công ty vẫn đang cung cấp bảo hiểm cho cậu. Nếu cậu có thể ở lại trong một thời gian dài, cậu sẽ sẽ có thể sống một cuộc sống vô âu vô lo khi về già. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ phải vì Thiệu Quần mà từ bỏ.

May mắn thay, kết quả kiểm tra thể chất của cậu chậm chạp chưa tới. Cậu không thấy nên đành phải giả vờ quên bảo hiểm y tế của mình, hung hăng từ chức.

Ông chủ khá khó hiểu. Khuyên bảo cậu một hồi, cuối cùng bảo cậu làm việc thêm hai tuần nữa, ít nhất là phải cho ông chút thời gian để tìm người thay thế cậu.

Nhà của Lý Trình Tú vừa vặn cũng sẽ hết hạn vào thời điểm đó, vì vậy cậu liền đồng ý.

Ngày đó sau khi về nhà, cậu bắt đầu bỏ một số thứ không sử dụng. Khi cậu đang đóng gói đồ đạc, cánh cửa bỗng bị gõ.

Lý Trình Tú đứng thẳng người dậy, im lặng nhìn cánh cửa một lúc lâu rồi quyết định lờ đi. Cậu nghĩ chắc chắn là Thiệu Quần đang ở ngoài cửa.

Thiệu Quần không bỏ cuộc, vẫn gõ cửa, càng gõ càng thiếu kiên nhẫn, cuối cùng còn dùng lực đập cửa.

Lý Trình Tú không thể không chạy tới mở cửa ra.

Thiệu Quần đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt hung ác, đôi mắt đỏ hoe. Hắn ném một mảnh giấy tới trước mặt cậu, khàn giọng nói: “Anh xin nghỉ việc à? Anh sẵn sàng bỏ công việc mà mình rất thỏa mãn sao? Tôi khiến anh căm ghét đến mức phải phải trốn tránh hết lần này đến lần khác như vậy hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui