Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Editor: Mứt Chanh

Thục Quý Phi cũng mang vẻ mặt kinh ngạc tựa như gặp quỷ, nghĩ thầm cuối cùng Tô Hoài Cẩn đã rót canh mê hoặc gì vào con trai, thế nhưng khiến bản thân con trai khăng khăng một mực như thế!

Nhưng hiện giờ Tiết Trường Du đang sắp được phong Thái Tử, nếu Tiết Trường Du thuận lợi trở thành Thái Tử, như vậy Thục Quý Phi cũng sẽ được thăng theo. Bởi vậy dưới tình huống như thế, Thục Quý Phi căn bản sẽ không phản bác Tiết Trường Du.

Thục Quý Phi cười cười, nói: "Được được, con ta nói thế nào thì là thế đấy!"

Trong lòng Thục Quý Phi thật ra suy nghĩ lúc đàn ông nói lời nói này cũng nhiều rồi, ngay cả Hoàng Thượng cũng nói như vậy. Năm đó Hoàng Thượng còn thề non hẹn biển với mình, kết quả không phải quay đầu lại đi sủng hạnh phi tử khác à?

Hơn nữa, con trai mình hiện giờ mới là Vương gia, ngày nào đó trở thành Thái Tử, sau này chính là tân hoàng, đến lúc đó cũng sẽ lại lập phi tử khác, muốn cô gái khác. Điều này cũng không cần bà ta nhiều lời, bởi vậy bây giờ không nói này kia cũng không sao.

Thục Quý Phi cười nói: "Mới hạ triều à? Con của mẹ, khát không con?"

Bà ta nói xong thì quay đầu cười nói với thị nữ bên cạnh: "Liễu Dao, đi rót chút nước trà và bánh ngọt trái cây tới cho Vương gia."

Thị nữ kia lập tức nhẹ giọng nói: "Dạ, nương nương."

Thục Quý Phi lại nói: "Con mẹ à, con nhìn con nhóc bên người mẹ xem, làm việc tay chân lanh lẹ, còn vô cùng thông minh lanh lợi, luôn hiểu lòng người. Hiện giờ trong phủ của con còn nhiều chuyện, còn phải thường xuyên chạy vào trong cung, vất vả biết bao. Vì thế mẹ thưởng Liễu Dao này cho con, để nó chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con, như thế nào?"

Tô Hoài Cẩn còn đứng ở một bên, nghe Thục Quý Phi nói thì trong lòng lập tức hiểu. Thục Quý Phi cũng không phải đưa Tiết Trường Du một nha hoàn mà muốn đưa phụ nữ cho hắn mới phải.

Tô Hoài Cẩn đứng ở bên này, Thục Quý Phi lại không kiêng nể gì như thế, cũng không biết sau lưng Thục Quý Phi sẽ thế nào đây.

Nhưng Tô Hoài Cẩn đều biết này kia, dù sao bắt đầu từ đời trước Thục Quý Phi đã không thích Tô Hoài Cẩn.

Thục Quý Phi cho rằng Tô Hoài Cẩn sẽ tức giận, ít nhất sẽ ghen, dù sao bây giờ nàng còn mang thai, tính tình chắc chắc sẽ không tốt, nói không chừng vì chuyện của Liễu Dao mà sẽ cáu kỉnh với Tiết Trường Du hoặc là nổi trận lôi đình.

Tính tình của Tiết Trường Du, Thục Quý Phi làm mẹ cũng hiểu biết, sấm rền gió cuốn, lại rất lạnh nhạt, đặc biệt sẽ không nhìn sắc mặt của người khác. Nếu có người nổi trận lôi đình với hắn, vậy thì tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.

Thục Quý Phi đang vì mưu kế của mình mà cảm thấy tự hào, kết quả Tô Hoài Cẩn cũng chả có phản ứng chút nào, vẫn đứng thẳng người, trông vô cùng tiểu thư khuê các, căn bản không thèm giương mắt.

Vẻ mặt của Thục Quý Phi không thể tin tưởng, trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn.

Còn Tiết Trường Du bất đắc dĩ xoa thái dương, nói: "Mẹ, nha hoàn người hầu trong phủ con đã đông đảo, không cần mẹ cố ý đưa người từ bên cạnh lại đây. Nếu là cung nữ đắc lực bên người mẹ, vậy để nàng ta tiếp tục chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mẹ đi"

Vừa lúc Liễu Dao bưng nước trà lại đây, vừa nghe đã nói: "Quý Phi nương nương, xem ra nô tỳ không tốt, không khiến Vương gia nhìn qua."

Thục Quý Phi cười nói: "Không được, phải để Liễu Dao đi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con. Mấy ngày nay con bận quá, Tô Hoài Cẩn còn chưa gả vào cửa nhà chúng ta, có thể chăm sóc con cái gì? Vì mẹ lo lắng cho con, ngàn vạn đừng để cho mẹ lo lắng."

Tiết Trường Du vô cùng bất đắc dĩ, chỉ nghĩ đáp ứng rồi, một lát sẽ tìm cái lý do khác tống cổ Liễu Dao trở về cũng được.

Cái đề tài này được chuyển qua, không có bàn lại.

Tiết Trường Du nghe nói Tô Hoài Cẩn bị mời đi theo uống trà, bởi vậy cố ý chạy tới, nói hai câu đã muốn mang Tô Hoài Cẩn cáo lui. Dù sao Thục Quý Phi cố ý cho Tô Hoài Cẩn nhìn sắc mặt, Cẩn Nhi ở chỗ này cũng không được tự nhiên, không lý do bị khinh bỉ.

Ngoại trừ Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du cũng là người trọng sinh mà đến, tất nhiên biết mẹ mình không thích gặp Tô Hoài Cẩn, không chỉ không thích gặp mà thậm chí còn vô cùng chán ghét.

Tiết Trường Du không muốn để Tô Hoài Cẩn chịu khổ trước mặt mẹ mình.

Tiết Trường Du chắp tay, nói: "Mẹ, đứa con này cáo lui trước, mẹ nghỉ ngơi đi."

Thục Quý Phi thấy Tiết Trường Du nhận lấy thị nữ cũng không nhiều lời, vẫy tay, nói: "Liễu Dao, đi theo Vương gia, hầu hạ cho tốt, đã biết chưa?"

Liễu Dao dịu dàng nói: "Dạ, nô tỳ biết, xin nương nương yên tâm."

Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn, chậm rãi đi ra khỏi cung của Thục Quý Phi. Bọn họ vừa ra ngoài, Liễu Dao còn chưa tới kịp nói một câu, Tiết Trường Du đã nói: "Ngươi đi xuống trước đi."

Liễu Dao lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không dám phản bác gì, đành phải nghe lời: "Dạ, Vương gia."

Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn, hai người chậm rãi đi về trước, cũng không lập tức về phủ, ngược lại mang theo Tô Hoài Cẩn đi về hoa viên tựa như muốn tản bộ

Tiết Trường Du cười hỏi: "Cẩn Nhi hai ngày này cảm giác thế nào? Cơ thể có tốt hơn không?"

Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hoài Cẩn không sao cả."

Tiết Trường Du nói: "Lời khách sáo thì không cần, chúng ta đã sắp thành vợ chồng, hà tất nói lời này. Sau này Cẩn Nhi cũng vậy, có chuyện không cũng phải nói thẳng với ta, ta đều nghe."

Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, nhưng không nói chuyện mà chỉ là gật đầu.

Tiết Trường Du đỡ nàng ngồi xuống trong gian đình nhỏ rồi cười nói: "Cẩn Nhi, không lâu nữa Hoàng Thượng phải chính thức sắc lập ta làm Thái Tử."

Tô Hoài Cẩn cũng không kinh ngạc cho lắm: "Vậy Hoài Cẩn chúc mừng Vương gia trước."

Tiết Trường Du cười, nói: "Như vậy à? Tiểu vương cũng muốn chúc mừng Cẩn Nhi trước."

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Hoài Cẩn có gì vui đâu?"

Tiết Trường Du cười nói: "Bởi vì ta cùng với Thừa tướng đã ấn định rồi, chờ lúc ta sắc lập Thái Tử chính là ngày chúng ta thành hôn."

Tô Hoài Cẩn chấn động, sắc lập Thái Tử không phải đang trước mắt à, đã lửa sém lông mày. Vậy thành hôn chẳng phải là......

Tiết Trường Du lại nói: "Thừa tướng lo lắng cho sức khỏe Cẩn Nhi, nếu cơ thể hiện quá, chỉ sợ sẽ bị người ta đàm tiếu. Cẩn Nhi là con gái của Thừa tướng, đương nhiên không chịu được chuyện lên án này, bởi vậy hết thảy đều vô cùng khẩn trương. Nhưng Cẩn Nhi không cần nhọc lòng cái gì, đều từ ta và Thừa tướng tới giải quyết...... Cẩn Nhi chỉ lo ăn ngon, ngủ ngon, điều dưỡng thân mình cho tốt, như vậy đủ rồi."

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, không khỏi "ha" một tiếng bật cười, nói: "Vương gia, ngài đây là nuôi Bánh Bao Thịt à? Mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ."

Nếu Bánh Bao Thịt nghe được, nhất định sẽ đặc biệt tủi thân, bởi vì nó ngoại trừ ăn và ngủ ra còn sẽ mừng rỡ, còn sẽ hù dọa người xấu!

Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn cười, lập tức trong lòng nhảy loạn xạ. Dù sao Tô Hoài Cẩn rất ít khi cười với mình, cái nụ cười này khiến hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

"Đinh ——"

【 Hệ thống: Quyến rũ cấp chín, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn cười thôi, lúc này mới hơi hối hận, sao quyến rũ lại bắt đầu có hiệu lực. Ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên đã nhìn thấy ánh mắt si ngốc của Tiết Trường Du đang nhìn bản thân như muốn nuốt chửng mình vậy.

Tiết Trường Du híp mắt, nhìn đến hơi si mê, chậm rãi nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho Tô Hoài Cẩn, đưa ra phía sau tai, sau đó từng chút, từng chút dựa lại đây, tựa như muốn hôn lên gương mặt của Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, vội vàng rụt ra sau.


Tiết Trường Du lại khăng khăng muốn đi về phía trước, Tô Hoài Cẩn khăng khăng lui ra sau. Hai người một trước một sau, Tô Hoài Cẩn rất nhanh cảm giác phía sau lưng đã dựa vào cây cột đình, quả thực là không thể lui.

Tiết Trường Du thấy nàng không thể lui thì lập tức nhướng mày, lộ ra một nụ cười tươi. Quả thật dung mạo của Yến Vương điện hạ quả nhiên là ngàn dặm mới tìm được một, đẹp trai ngời ngời. Dáng vẻ cười rộ lên phảng phất như là rượu ngon say lòng người, ngọt lành tinh khiết và thơm, dư vị bất tận, hơn nữa cực kỳ say lòng người.

Tiết Trường Du giơ tay đè lên trên lan can bên cạnh rồi vòng Tô Hoài Cẩn qua giữa cây cột đình và lan can, tới tư thế kobe-don chuẩn xác, cúi đầu cười cười, nói: "Cẩn Nhi......"

Trái tim của Tô Hoài Cẩn cũng kinh hoàng, động tác của Tiết Trường Du hơi mập mờ, giọng nói thì vừa dịu dàng vừa khàn khàn.

Tô Hoài Cẩn không thể không thừa nhận nếu chỉ nhìn nhan sắc một cách đơn thuần, Yến Vương điện hạ sẽ thắng tuyệt đối, cơ bản đánh bại tất cả những người mà Tô Hoài Cẩn biết, đặc biệt là biểu hiện còn dịu dàng như thế......

Tô Hoài Cẩn nuốt nước miếng hai lần, dứt khoát gục đầu xuống không đối diện với Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du lại không chịu, nâng tay lên và nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Tô Hoài Cẩn, hơi hơi dùng sức khiến cho nàng ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Trong nháy mắt, vô luận là Tô Hoài Cẩn hay là Tiết Trường Du, đều cảm thấy ánh mắt của đối phương đều đang thổn thức, còn mang theo một chút lập loè.

Tiết Trường Du cười khẽ một tiếng, nói ở bên tai Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi thật đẹp......"

Hắn nói xong vừa định cúi đầu hôn.

Lông mi của Tô Hoài Cẩn nhanh chóng run rẩy hai cái, ở ngay lúc này, thình lình nghe tiếng bước chân, tựa như có người đi qua bên này.

Tô Hoài Cẩn giật mình một cái, lập tức đẩy ngực Tiết Trường Du ra. Tiết Trường Du không phòng bị, trực tiếp bị đẩy rơi xuống từ cột đình, thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Nếu không phải Tiết Trường Du phản ứng nhanh chóng thì đã có thể dập mông rồi!

Tiết Trường Du ảo não cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn lại, hay lắm......

Là Phương Thiên!

Phương Thiên từ nơi xa đi tới, bước đi rất nhanh, không nghĩ tới gặp Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du ở chỗ này, lập tức cười hành lễ nói: "Nô tài bái kiến Vương gia, bái kiến...... Vương phi."

Nói rất đúng, một câu này lập tức khiến Tiết Trường Du nghiến răng nghiến lợi phẫn hận, nháy mắt đã tan thành mây khối, như thế nào cũng chẳng hận nữa.

Thật là không thể không nói, Phương Thiên biết cách nói chuyện, ngay cả Tiết Trường Du cũng phải bị hắn dụ.

Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Phương Thiên, đây là đi chỗ nào?"

Phương Thiên chắp tay nói: "Nô tài chuẩn bị đi xem công chúa Hàm Bình."

Tiết Trường Du gật đầu, nháy mắt đã hiểu. Thái Tử mù hai mắt, vô duyên với bảo tọa trữ quân. Hoàng Hậu hiện giờ cũng là nơi đầu sóng ngọn gió, ngày xưa thân là đích nữ của Hoàng Hậu công chúa Hàm Bình, phỏng chừng hiện giờ thân phận cũng xuống dốc không phanh.

Quan hệ giữa Tiết Trường Du và Hàm Bình thường ngày cũng rất tốt, hiện giờ Hàm Bình sinh bệnh, theo lý thuyết Tiết Trường Du nên đi thăm mới phải. Nhưng hiện giờ nếu Tiết Trường Du đi, chỉ sợ sẽ bị Tiết Ngọc Ngọc và Hoàng Hậu lên án, ngược lại đưa tới phiền toái.

Tô Hoài Cẩn quan tâm nói: "Công chúa sinh bệnh sao?"

Phương Thiên chắp tay nói: "Hôm qua hơi nóng lên, hiện giờ đã không quá đáng ngại, chỉ là lười ăn uống."

Tô Hoài Cẩn muốn đi vấn an công chúa Hàm Bình, nhưng đồng dạng, nàng hiện giờ là Yến Vương phi, cũng không thể đi thăm công chúa Hàm Bình.

Tô Hoài Cẩn nói: "Vậy làm phiền Xưởng công đại nhân, thay Hoài Cẩn vấn an công chúa."

Phương Thiên chắp tay nói: "Vâng, nô tài nhất định giúp Vương phi chuyển đạt."

Lại là Vương phi.

Tiết Trường Du nghe xong nhịn không được ngây ngô cười lên ở một bên, dáng vẻ kia khiến mí mắt Tô Hoài Cẩn nhảy dựng.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Còn không nhất định là Vương phi đâu, loại chuyện biến cố này, ai có thể nói chuẩn đây?"

Tiết Trường Du vừa nghe xong, cũng bất chấp cười ngây ngô, muốn biểu đạt bản thân "Trung tâm" với Tô Hoài Cẩn, nhưng đã bị Phương Thiên đoạt trước.

Phương Thiên cười nói: "Đúng rồi đúng rồi, Tô cô nương nói đúng. Không đến một tháng nữa, Vương gia sẽ được sách phong là trữ quân của Đại Tiết ta. Đến lúc thành hôn, nói không chừng Tô cô nương đã là Thái Tử Phi."

Tiết Trường Du tức giận trong lòng, tất cả lời nói dễ nghe đều bị Phương Thiên nói xong, thật là không thể tốt hơn. Bản thân còn không thể nổi giận bởi vì Phương Thiên là đang nói chuyện vì bản thân.

Tô Hoài Cẩn cười, bị Phương Thiên chọc cười, tựa như cũng cảm thấy Phương Thiên nói chuyện quá khéo, ai không thích người khác vuốt mông ngựa, ai không thích nghe người khác khích lệ bản thân, ai không thích nghe lời hay. Loại lời nói này thực sự khiến tâm tình người ta sung sướng.

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nói chuyện một hồi với Xưởng công đại nhân thì tâm tình cả ngày đều rất tốt. Nếu ngày mai Xưởng công đại nhân có rỗi thì nhất định đến Tô phủ ngồi nhé."

Tiết Trường Du vừa nghe thế, Cẩn Nhi còn chủ động mời Phương Thiên tới cửa ngồi, Phương Thiên cũng không phải là hoạn quan thật sự, cho dù là hoạn quan thật sự cũng không được, này khiến chuông cảnh báo trong lòng Tiết Trường Du chấn động.

Lu giấm "xoảng!!" một tiếng đã nứt ra......

Còn chưa đến một tháng, Tiết Trường Du sẽ chính thức được sách phong là Thái Tử Đại Tiết, không chỉ như vậy, hôm nay vẫn là ngày Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du thành hôn, hết thảy đều khua chiêng gõ mõ tiến hành, đặc biệt khẩn trương.

Nhưng Tiết Trường Du không cho Tô Hoài Cẩn thu xếp chút việc, chỉ để nàng nghỉ ngơi cho khỏe, mặt khác cái gì cũng không cần nghĩ, mỗi ngày còn có ngự y tự mình tới cửa điều dưỡng cho Tô Hoài Cẩn.

Ngày này vừa lúc là hạ tiết, cũng chính là ngày hạ chí. Ở Đại Tiết, đông chí hạ chí đều là ngày hội long trọng, Hoàng Thượng muốn dẫn dắt đủ loại quan lại thiết đàn hiến tế, bởi vậy trong nhà không có ai, Tô Chính đi theo Hoàng Thượng đi hiến tế.

Ngay cả Tiết Trường Du một ngày ba chạy đến nhà họ Tô cũng phải đi theo Hoàng Thượng đi hiến tế.

Nghe nói lần hiến tế này đã không cần Thái Tử ngày xưa, hiện giờ Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc ra ngựa, tuy rằng Tiết Trường Du còn chưa chính thức được sắc lập Thái Tử nhưng đã bắt đầu thực hiện chức vụ của Thái Tử. Tiết Trường Du sẽ lấy thân phận Thái Tử, phụ tá Hoàng Thượng hiến tế.

Tô Hoài Cẩn ở nhà nhàn rỗi đút Bánh Bao Thịt ăn, chờ đến lúc mặt trời lặ, Tô Chính trở về từ bên ngoài, nhưng lúc trở về cau mày, vẻ mặt thâm thù đại hận.

Vào cửa đã oán giận, nói: "Đen đủi! Đen đủi! Đen đủi chết đi được!"

Tô Hoài Cẩn hơi nghi ngờ, tiến lên hỏi: "Cha, đây là làm sao vậy?"

Tô Chính nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì càng muốn oán giận: "Con gái, thật là đen đủi, xem ra có người muốn đối nghịch với Vương gia. Cha dám khẳng định tuyệt đối là Tiết Ngọc Ngọc!"

Tô Hoài Cẩn càng thấy kỳ quái hơn: "Tới cùng là như thế nào?"

Tô Chính mới nói: "Hôm nay là ngày hạ chí, Vương gia thực hiện chức vụ Thái Tử, giúp đỡ Hoàng Thượng hiến tế, hết thảy đều đâu vào đấy, vốn là cực kỳ tốt! Nào biết lúc hiến tế, cái đệm mềm phía dưới long ỷ không biết như thế nào thế nhưng nhiều ra thêm một khối ngọc thạch!"

"Ngọc thạch?"

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc hỏi: "Ngọc thạch gì?"

Tô Chính cười lạnh một tiếng, nói: "Ngọc thạch gì? Còn không phải khối hồng ngọc " mỹ đức " năm đó ư! Không biết từ nơi nào tìm tới vật liệu thừa đè ở cái đệm phía dưới long ỷ, Hoàng Thượng bị cộm một chút, mặt rồng giận dữ."

Mọi người đều biết ngọc mỹ đức là năm đó hoàng gia gia đưa cho Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du làm thành một chiếc vòng hồng ngọc, còn có một nhẫn ban chỉ, hiện giờ vòng hồng ngọc và nhẫn ban chỉ đã ở trên tay Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du.


Hiện giờ vật liệu thừa đột nhiên xuất hiện ở trên long ỷ Hoàng Thượng, cái này làm cho Hoàng Thượng khó tránh khỏi cảm thấy khẳng định là có người cố ý, ngụ ý này cũng không tốt lắm.

Tô Chính lại nói: "Còn có! Thời điểm hiến tế, quan viên bói toán, con đoán xem, bói ra cái gì?"

Tô Hoài Cẩn nhìn Tô Chính thì nhíu mày, tuy rằng nàng không biết cụ thể là cái gì nhưng cũng có thể đoán ra bảy tám phần, tuyệt đối lại là mặt bất lợi với Tiết Trường Du.

Tô Chính nói: "Bói ra chân long xuất thế, hơn nữa vẫn là mệnh Hải Trung Kim! Ai có bát tự ngày sinh tháng đẻ là Hải Trung Kim, này còn cần phải nói sao?"

Hải Trung Kim......

Không cần phải nói, sinh thần bát tự của Yến Thân Vương Tiết Trường Du vừa lúc chính là Hải Trung Kim, chân long sợ là chỉ Tiết Trường Du.

Tuy rằng Tiết Trường Du đã được phong làm Thái Tử nhưng Hoàng Thượng đều không phải là tự nguyện, gần đây là bởi vì Tiết Trường Du công cao chấn chủ, đã là Hoàng Thượng không thể vượt qua. Thứ hai là bởi vì Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc đã mù hai mắt, thân thể tàn tật thì không thể kế thừa đại thống.

Như vậy Hoàng Thượng bất đắc dĩ mới thuận theo dân ý để Tiết Trường Du tới làm trữ quân.

Ngày lễ Hạ chí hiến tế long trọng như vậy thế nhưng liên tiếp phát hiện ra hai chuyện khiến Hoàng Thượng không thoải mái. Tuy rằng Hoàng Thượng hiểu, có thể là có người đang phá rối nhưng ông ta cũng kiêng kị Tiết Trường Du.

Tô Chính thở dài nói: "Hiện giờ hay rồi, Hoàng Thượng một khi hồi cung thì nói bản thân bị bệnh, hiện giờ đang chiêu ngự y, cũng không biết là bị bệnh như thế nào, còn bệnh không quan tâm đến triều chính. Dù sao truyền lời xuống chỉ sợ sách phong Thái Tử phải chậm lại."

Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng hiểu vì sao cha tức giận như vậy, thì ra là bởi vì chuyện sách phong bị chậm lại.

Tô Chính nói: "Nhưng con yên tâm, Vương gia đã chính miệng đáp ứng cha. Tuy rằng sách phong bị chậm lại, nhưng hôn sự của các con tuyệt đối sẽ không chậm lại."

Tô Chính nói, thở dài, lại cảm thán mà nói: "Chỉ tiếc...... Con không thể lấy lễ nghĩa và quy cách của Thái Tử Phi gả qua. Lúc thành hôn chỉ có thể dựa theo quy cách thân vương phi, đáng tiếc à......"

Tô Hoài Cẩn cũng không đáng tiếc chuyện này, đời trước nàng đã làm thân vương phi, đã làm Thái Tử Phi, cũng ngồi qua Hoàng Quý Phi, bởi vậy cũng không có cảm giác gì mới mẻ.

Bọn họ đang nói chuyện, Ngụy Hổ chạy vào, nói: "Lão gia, tiểu thư, Yến Vương điện hạ tới rồi."

Tô Chính vừa nghe thấy thì nhanh chóng nghênh đón, để Ngụy Hổ mời người vào rồi lại cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Con gái à, đây đúng là lúc các con tựa như keo sơn, ở chung nhiều hơn, cha đi vào trước."

Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, Tô Chính dứt lời thì nhanh chóng xoay người đi. Ông mới đi vào, Tiết Trường Du đã bước tiến vào. Mới vừa rồi hắn hồi phủ thay một bộ quần áo rồi chạy nhanh đuổi tới Tô phủ.

Dù sao Tiết Trường Du sợ Tô Hoài Cẩn cũng nghe nói chuyện hiến tế hôm nay.

Tiết Trường Du đi vào đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, không cho Tô Hoài Cẩn hành lễ: "Cẩn Nhi nói vậy đã nghe qua về chuyện hiến tế."

Tô Hoài Cẩn gật đầu, Tiết Trường Du lập tức nói: "Cẩn Nhi yên tâm, cho dù chuyện sách phong sẽ chậm lại nhưng hôn sự của chúng ta tuyệt đối sẽ không chậm lại, mọi thứ đều từ ta với Thừa tướng chuẩn bị, đã thỏa đáng, chỉ chờ Cẩn Nhi gả lại đây."

Tiết Trường Du giải thích rất vội vàng, dường như sợ Tô Hoài Cẩn hiểu lầm.

Tô Hoài Cẩn nói: "Vương gia không cần sốt ruột, mới vừa rồi cha đã nói qua với Hoài Cẩn."

Tiết Trường Du gật đầu, quan sát sắc mặt Tô Hoài Cẩn một chút, vốn đã nói lấy quy cách Thái Tử Phi nghênh thú Tô Hoài Cẩn, hiện giờ thế nhưng hạ xuống thân vương phi, không biết Tô Hoài Cẩn có thể không vui hay không.

Nhưng sắc mặt của Tô Hoài Cẩn cũng không có gì biến hóa, cái này làm cho Tiết Trường Du nhìn không thấu trong lòng thấp thỏm.

Tiết Trường Du còn chưa thấp thỏm xong, Ngụy Hổ lại vào cười nói: "Tiểu thư! Đại công tử đã trở lại!"

Tô Hoài Cẩn vừa nghe huynh trưởng thế nhưng đã trở lại, huynh trưởng này từ biệt đã thật lâu, Tô Hoài Cẩn lại thân cận với Tô Hoài Chẩn từ trước đến nay, nghe nói Tô Hoài Chẩn đã trở lại, sao có thể không vui?

Ngụy Hổ lại nói: "Không chỉ là đại công tử, Thủy công tử cũng tới, vừa lúc ở cửa thành gặp phải đại công tử, hiện giờ hai người kết bạn tới!"

Tô Hoài Cẩn càng vui hơn, Thủy đại ca cũng tới, Thủy Tu Bạch đương nhiên là tới tham gia hôn lễ Tô Hoài Cẩn, không nghĩ tới ở cửa thành gặp phải Tô Hoài Chẩn. Hai người là bạn thân từ biệt từ nhà cũ, đã nhiều năm không gặp mặt.

Tô Hoài Cẩn vui mừng không thôi, vội vàng đứng lên, chuẩn bị tự mình nghênh đón đi ra ngoài.

Trong lòng Tiết Trường Du lập tức lại đánh vỡ lu giấm, Thủy Tu Bạch là thanh mai trúc mã của Tô Hoài Cẩn, phía trước Thủy Tu Bạch cũng nhiều mặt chăm sóc Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn thành hôn, huynh ấy nhất định phải tới, cái hũ giấm lâu năm này, Tiết Trường Du tuyệt đối phải ăn.

Không chỉ như vậy, Tiết Trường Du ngay cả giấm của anh vợ cũng muốn ăn......

Tô Hoài Cẩn nghe nói huynh trưởng đã trở lại, thế nhưng vui mừng như thế, có thể vui mừng hơn thấy mình.

Tiết Trường Du âm thầm thở dài dưới đáy lòng, nghĩ thầm bản thân cũng không dễ dàng, từ thân huynh trưởng Cẩn Nhi cho tới thanh mai trúc mã của Cẩn Nhi, còn có bạn cờ giống Kỳ lão cửu như vậy, Lữ Ngạn tri kỷ như vậy, thậm chí "Chó con" Bánh Bao Thịt như vậy, Tiết Trường Du đều phải ghen từng người một, không lệch chút nào!

Tô Hoài Chẩn và Thủy Tu Bạch kết bạn đi vào từ bên ngoài, trước bái kiến Tiết Trường Du, sau đó hàn huyên với Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du ngồi ở một bên, phảng phất hắn mới là "nàng dâu nhỏ" bị ức hiếp, "ngoan ngoãn" đặt hai tay lên đầu gối, ngồi đoan chính thẳng tắp. Chỉ là ba người kia nói chuyện vui vẻ, cũng không chú ý đến hắn chút nào.

Ba người đang nói đến chuyện khi còn nhỏ, Thủy Tu Bạch Tô Hoài Cẩn bướng bỉnh, leo lên nóc nhà lật ngói, chuyện gì cũng làm. Tô Hoài Chẩn làm đại ca còn luôn dung túng em gái, làm "chuyện xấu" mang theo em gái bỏ trốn mất dạng, khiến Thủy Tu Bạch đuổi ở phía sau giải quyết xử lý tốt hậu quả.

Ba người nói đến hứng khởi, còn cười ha ha lên, Tiết Trường Du nghe thấy chua không chịu được.

Tiết Trường Du "khụ khụ" dùng sức ho khan một tiếng. Thủy Tu Bạch và Tô Hoài Chẩn lúc này mới phát hiện giống như vắng vẻ Yến Vương điện hạ.

Tiết Trường Du lại làm bộ dáng vẻ rộng lượng rồi nói: "Tô huynh và Thủy huynh tính ra thật lâu không gặp, tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói, không bằng...... Ta với Cẩn Nhi không quấy rầy, nhị vị trò chuyện."

Hắn nói xong, thật sự cảm động vì cơ trí của mình, nhanh chóng đứng lên đỡ Tô Hoài Cẩn rời đi.

Tô Hoài Cẩn còn chưa nói chuyện xong, đang phấn khởi, kinh ngạc nhìn Tiết Trường Du. Tiết Trường Du hận không thể đem Tô Hoài Cẩn đi!

Tô Hoài Chẩn nhìn hai người kia ra khỏi chính sảnh thì nhíu mày, tựa như hơi sầu lo, dù sao trước đó em gái còn cường ngạnh lui hôn Vương gia, hiện giờ lại nói em gái phải gả cho Vương gia. Không chỉ như vậy, Tô Hoài Cẩn còn có thai, cái này làm cho huynh trưởng lo lắng không thôi.

Thủy Tu Bạch tựa như nhìn ra tâm tư của y, vỗ vỗ bả vai của Tô Hoài Chẩn rồi nói: "Không cần lo lắng, con nhóc là người thông minh, hơn nữa cũng sẽ không ấm ức bản thân. Theo ý ta, Vương gia cũng cực kỳ yêu thương con nhóc ấy, sẽ không để muội ấy chịu chút ấm ức nào."

Tô Hoài Chẩn cười, nói: "Có thể được huynh khẳng định cao như vậy, ta cũng an tâm rồi."

Tô Hoài Cẩn bị Tiết Trường Du "bắt cóc" ra tới, đưa tới hoa viên ngồi.

Tiết Trường Du lúc này mới có thể an an ổn ổn "xum xoe": "Cẩn Nhi, thân mình thế nào?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Không có gì, vẫn là như vậy."


Tiết Trường Du thuận miệng cười nói: "Cũng không biết là con trai hay là con gái."

Ngự y nhìn không ra, đương nhiên nhìn không ra, bởi vì Tô Hoài Cẩn còn chưa xác định hệ thống, cuối cùng là con trai hay al2 con gái.

Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói thế thì thử nói: "Vậy Vương gia thích con trai hay là thích con gái?"

Tiết Trường Du không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn là đang thử bản thân, dù sao một lần trúng thầu, đã là chuyện viễn vông, ai còn có thể nghĩ đến loại chuyện sinh con trai hay là sinh con gái, cũng là bản thân có thể quyết định?

Tiết Trường Du cười nói: "Mặc kệ là con trai hay là con gái, ta đều thích."

Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế, tương đương chưa nói.

Tiết Trường Du nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ta còn càng thích con gái hơn."

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn về phía Tiết Trường Du, cảm thấy chắc chắn Tiết Trường Du nói lời trái lương tâm.

Lại nghe Tiết Trường Du tiếp tục nói: "Bởi vì con trai mà nói không chừng sẽ giống ta, giống ta thì quá lăn lộn, luôn khiến Cẩn Nhi thương tâm...... Nếu con trai thật sự giống ta, ta đây chắc chắn nhịn không được muốn dạy dỗ nó, đến lúc đó không biết Cẩn Nhi có thể đau lòng hay không."

Tiết Trường Du nói ra dáng ra hình, Tô Hoài Cẩn nhịn không được cười rộ lên, trong lòng nói Vương gia còn biết bản thân quá lăn lộn?

Tiết Trường Du lại nói: "Con gái thì khác, tất nhiên giống Cẩn Nhi, ta đương nhiên sẽ thương con bé hơn vài phần, nàng nói đi Cẩn Nhi?"

Tô Hoài Cẩn không nói chuyện, trong lòng lại xoay chuyển ngàn lần.

Nếu bản thân sinh con trai, không chỉ là bản thân, ngay cả địa vị của Tiết Trường Du cũng sẽ được củng cố, dù sao đứa con trai này chính là hoàng trưởng tôn.

Nhưng Tiết Trường Du lại nói bản thân muốn con gái......

Trong lòng Tô Hoài Cẩn hơi gợn sóng, hệ thống đã nhắc nhở qua rất nhiều lần, nên xác định thuộc tính giới tính của cục cưng. Thật sự nếu không xác định, cuối cùng hệ thống sẽ tùy cơ giả thiết.

Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Tiết Trường Du rồi nói: "Vương gia nói chính là lời thiệt tình?"

Tiết Trường Du cười, nói: "Tất nhiên là lời thật tâm, từ nay về sau, nếu ta dám nói dối một câu với Cẩn Nhi, khiến Cẩn Nhi thương tâm một phần, tất nhiên vạn tiễn xuyên tâm, không chết tử tế được, được không?"

Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du thề thì đáy lòng đột nhiên "Bang bang" kinh hoàng không ngừng, tựa như trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, tựa như cuối cùng đã quyết định hạ quyết tâm.

"Đinh ——"

Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng lựa chọn thuộc tính giới tính của cục cưng.

【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, đã chọn giới tính của cục cưng là nữ 】

Trong đầu của Tô Hoài Cẩn lăn qua nhắc nhở của hệ thống, thẳng đến lúc quyết định, trong lòng Tô Hoài Cẩn vẫn là sóng to gió lớn, khó tránh khỏi hơi ngây ngốc.

Tiết Trường Du cũng không biết nàng đang ngẩn người cái gì, chỉ là nhìn thấy lông mi của Tô Hoài Cẩn nhè nhẹ run lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, vì thế nhanh chóng quyết định lập tức thò lại gần, đột nhiên đánh lén Tô Hoài Cẩn, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên má Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn nhất thời mở to hai mắt nhưng đã không kịp. Động tác của Tiết Trường Du vô cùng chuẩn xác, sau khi hôn xong lập tức rời đi, không dây dưa dài dòng chút nào như đã lên kế hoạch từ lâu!

Tô Hoài Cẩn khiếp sợ che lại mặt mình, chỉ cảm thấy gương mặt của mình nóng bừng bừng. Tuy rằng bọn họ thật sự đã làm chuyện càng thân mật hơn nhưng chính là sau khi Tô Hoài Cẩn uống say, hiện giờ lại đang vô cùng tỉnh táo.

Tiết Trường Du lại mang vẻ mặt vô tội, lộ ra một nụ cười quyến rũ, nhỏ giọng nói: "Ai bảo vẻ mặt của Cẩn Nhi không hề phòng bị chứ?"

Hắn nói lại cười trấn an Tô Hoài Cẩn đang giật mình: "Yên tâm, không ai nhìn đến."

Hoàng Thượng cố ý hoãn lại thời gian sắc phong Tiết Trường Du thành Thái Tử, nhưng Tiết Trường Du cũng không tính toán hoãn lại ngày thành thân với Tô Hoài Cẩn.

Dù sao Tô Hoài Cẩn hiện giờ đang mang thai, nếu lại hoãn nữa, đến lúc đó cơ thể sẽ rõ ràng, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt với thanh danh của với Tô Hoài Cẩn.

Cuộc sống từng ngày trôi đi, khoảng cách thành hôn không đến một tháng, thời gian rất là gấp gáp, toàn bộ phủ Thừa tướng vội chổng vó.

Một tháng này thoạt nhìn thật sự ngắn ngủi, căn bản không đủ vội, hôn lễ nhanh chóng sắp tới.

Trước ngày thành hôn một ngày, Tô Chính vừa lúc nghỉ hưu mộc ở nhà nên gọi Tô Hoài Cẩn vào trước mặt rồi nói: "Con gái à, ngày mai con sẽ phải thành hôn, gả tiến vào phủ Yến Vương, trở thành chính phi Yến Thân Vương. Tuy không thể dựa theo quy cách của Thái Tử Phi xuất giá nhưng tốt xấu cũng là thân vương phi, cũng coi như là tạm được."

Tô Hoài Cẩn cũng không có quá nhiều yêu cầu với chuyện này, chỉ lẳng lặng nghe Tô Chính nói chuyện.

Tô Chính lại nói: "Nhớ lấy, con gái gả tiến vào phủ Yến Vương, nhất định phải hầu hạ Vương gia cho tốt, chặt chẽ bắt lấy trái tim của Vương gia!"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, dường như cha của đời này và đời trước không có gì khác biệt. Đời trước cũng là như thế này, trước hôm thành hôn một ngày, Tô Chính gọi nàng đến trước mặt cũng như vậy dặn dò nàng.

Đơn giản là dịu dàng nhàn thục, hiền lương thục đức, lại còn có mọi việc phải theo Tiết Trường Du, bắt lấy trái tim của Tiết Trường Du, về sau mới trở thành Thái Tử Phi, mới trở thành tân hoàng Hoàng Hậu được, vì nhà họ Tô làm rạng rỡ.

Tô Hoài Cẩn nghe xong, chỉ có lệ đáp ứng một câu rồi đứng dậy nói: "Nếu cha không chuyện gì, con gái cáo lui trở về phòng trước."

Tô Chính xua tay: "Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Tô Hoài Cẩn đáp ứng, đứng lên trở về phòng. Lục Y vội lẩm bẩm ở trong phòng, bên này nhìn xem, bên kia nhìn xem, ngày mai lại phải đi phủ Yến Vương, sau này tiểu thư phải ở tại nhà chồng, đương nhiên phải nhìn xem có mang đủ đồ hay không.

Tô Hoài Cẩn thấy nàng ấy đổi tới đổi lui rất giống con quay nhỏ, không ngừng đảo quanh, đôi mắt muốn choáng váng, bất đắc dĩ mới nói: "Lục Y, em làm cái gì vậy? Dừng lại nghỉ một chút."

Lục Y nói: "Tiểu thư, này không thể được, ngày mai chính là ngày đại hỉ của người, Lục Y muốn nhìn xem có đủ đồ hay chưa."

Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, xoa trán mình, nhìn Lục Y tiếp tục xoay tròn.

Lúc này lại nghe được tiếng "cốc cốc cốc", có người gõ cửa ở bên ngoài. Lục Y cười nói: "Tiểu thư người ngồi đi ạ, Lục Y đi mở môn."

Lục Y nói, vui sướng chạy đến gian ngoài, một tiếng "Kẽo kẹt ——" kéo cửa ra, kết quả chính là "A——" hít hà một hơi.

Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng có chuyện gì, đứng dậy đi ra ngoài rồi nói: "Lục Y, làm sao vậy?"

Lại nghe Lục Y kinh ngạc nói: "Vương gia! Sao ngài tới đây?! Hôm nay ngài không thể gặp tiểu thư, không thể tiến vào không thể tiến vào!"

Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, thì ra là Tiết Trường Du lại đây à?

Thật là Tiết Trường Du lại đây, bởi vì ngày mai muốn thành hôn, hôm nay Tiết Trường Du cũng ở trong nhà nghỉ hưu mộc, vì đại hôn làm chuẩn bị.

Trong lòng Tiết Trường Du lại vô cùng nhớ Tô Hoài Cẩn, muốn nhìn Cẩn Nhi một cái, nhịn một ngày, đến cùng thật sự nhịn không được vẫn là chạy tới.

Dựa theo tập tục của Đại Tiết, hôm nay tân lang không thể gặp tân nương tử, gặp nhau sợ có điềm không may mắn, bởi vậy Lục Y đương nhiên ngăn ở cửa, không cho Tiết Trường Du tiến vào.

Tiết Trường Du đứng ở ngoài cửa, vô cùng đáng thương nói: "Ta chỉ là tới xem Cẩn Nhi một cái."

Lục Y xua tay nói: "Không được, Vương gia, thật sự không được, ngài không thể gặp tiểu thư."

Tiết Trường Du thở dài, nói: "Thôi được."

Hắn nói, vừa muốn xoay người rời đi, Tô Hoài Cẩn đã vòng ra từ bên trong nhưng không có ra ngoài, đứng trước rèm châu rũ mới nói: "Không biết Vương gia tiến đến có chuyện gì quan trọng hay không?"

Tiết Trường Du nghe được giọng nói của Tô Hoài Cẩn thì lập tức dừng chân, quay đầu tới. Hắn không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, nhưng vươn cổ dùng sức ngó vào trong. Lục Y nhanh chóng ngăn lại, không cho Tiết Trường Du đi xem.

Tiết Trường Du đành phải quy quy củ củ đứng ở cửa, cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đến thăm Cẩn Nhi, hôm nay có ăn ngon không? Cơ thể còn tốt không?"

Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới là chuyện không quan trọng như vậy mới nói: "Mọi thứ đều mạnh khỏe, mong Vương gia yên tâm mới phải."

Tiết Trường Du hỏi xong, lại vẫn không đi, rất có ý tứ chơi xấu, lại nói: "Cẩn Nhi nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai lễ nghi phiền phức nhiều không kể xiết, còn có mệt nhọc."


Tô Hoài Cẩn đáp ứng một tiếng, nói: "Đa tạ Vương gia lo lắng."

Tiết Trường Du dừng một chút, nói: "Cẩn Nhi yên tâm, chờ nàng gả lại đây, ta nhất định sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào."

Tô Hoài Cẩn im lặng một chút, lại nghĩ tới lời thề của Tiết Trường Du ngày ấy với mình......

"Nếu dám nói dối một câu với Cẩn Nhi, khiến Cẩn Nhi thương tâm một phần, tất nhiên vạn tiễn xuyên tâm, không chết tử tế được."

Trong lòng Tô Hoài Cẩn đột nhiên hơi loạn, cũng phảng phất rối rắm thành một cuộn chỉ rối, không biết suy nghĩ cái gì.

Còn Tiết Trường Du lại "đứng ỳ một chỗ" trong chốc lát, lúc này mới rời đi, Tô Hoài Cẩn trở lại nội thất, ngồi xuống, trong đầu vẫn kêu loạn.

Ngày mai......

Ngày mai phải thành hôn với Tiết Trường Du, hai đời của nàng chung quy là phải gả cho Tiết Trường Du.

Chỉ là đời này hiển nhiên khác với đời trước, bất luận là thái độ của Tiết Trường Du hay là tình thế phát triển.

Tô phu nhân bị hưu bỏ, Tô Cẩm Nhi "sợ tội tự sát", nước Hình bị kìm hãm, nước Thương Dương binh bại quy hàng, này hết thảy đều khác với đời trước.

Khác nhất, còn lại là Tiết Trường Du......

Tiết Trường Du cẩn thận tỉ mỉ, dịu dàng săn sóc khiến Tô Hoài Cẩn có chút bàng hoàng, thậm chí là Tiết Trường Du liều mình cứu giúp, liên tiếp liều mình cứu giúp. Nếu là một câu nói tức giận của Tiết Trường Du đời trước kết thúc mạng sống của Tô Hoài Cẩn thì như vậy đời này Tiết Trường Du đã trả lại cho nàng vô số lần.

Trong lòng Tô Hoài Cẩn rất loạn, rất hoài nghi, không rõ Tiết Trường Du đến cùng làm sao vậy, cũng không rõ bản thân lựa con con đường này cuối cùng có đúng hay không, hay là giẫm lên vết xe đổ tương tự hay không.

Tô Hoài Cẩn đang ngây ngẩn, thình lình nghe "Đinh ——" một tiếng.

Là âm thanh hệ thống lại có hiệu lực.

【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, có hiệu lực 】

【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】

【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】

Trước mắt tô Hoài Cẩn đột nhiên chuyển động, bốn phía đã không phải nhà cửa của mình, lỗ tai nghe được có người đang nói chuyện.

Trong đó một người nói: "Đại hoàng tử xin yên tâm, hết thảy đều đã bố trí thỏa đáng!"

Tô Hoài Cẩn nheo mắt, Đại hoàng tử? Đó không phải Thái Tử ngày xưa, hiện giờ là phế Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc sao?

Quả nhiên đã nhìn đến từ bên trong chuyển ra một người, trên mặt u ám cực kỳ, đúng là Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc!

Tiết Ngọc Ngọc lạnh lùng nói: "Xác định chuẩn bị thỏa đáng? Mấy ngày nay, Hoàng Thượng đã giao cửa thành kinh thành cho Tiết Trường Du xử lý, mỗi cửa thành đều canh phòng nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra sai lầm gì chứ?"

Người nọ chắp tay nói: "Hồi Đại hoàng tử, tuyệt đối an toàn. Thích khách hành thích hôn lễ, còn có binh khí cần cho việc hành thích tối hôm nay sẽ được vận chuyển đến kinh thành khi nhận, đi chính là xe Tiêu Cục Đức An, thích khách cũng giả thành dáng vẻ của người áp tải, treo giấy niêm phong, tuyệt đối sẽ không mở ra."

Tiết Ngọc Ngọc gật đầu, người nọ lại nói: "Hơn nữa người đứng đầu Tiêu Cục Đức An đã hối lộ phó lĩnh cửa thành, ban đêm hôm nay là y trực ban, cũng có thể bảo đảm người áp tải thuận lợi thông qua. Toàn bộ tiêu đội tổng cộng hai mươi người, tất cả đều là thích khách của chúng ta, còn có binh khí, thậm chí là hỏa khí, mong Đại hoàng tử yên tâm."

Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, khá lắm, còn có hỏa khí? Đây là tính toán ở phủ Yến Vương đồng quy vu tận sao?

Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, đột nhiên thu hồi, bởi vì nàng đã bắt được trọng điểm, xe áp tải Tiêu Cục Đức An, còn có đêm hôm nay làm chuyện xấu.

Lục Y đứng ở một bên, nhìn tiểu thư ngây người, chỉ là tiểu thư ngây người thì ngây người, cũng không biết như thế nào mà đột nhiên lại cười lạnh một tiếng, quá dọa người, làm hại lông tơ phía sau lưng Lục Y dựng ngược.

Ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn đã mở miệng nói: "Lục Y, em hiện tại đi tìm Ngụy Hổ, kêu y gọi Phùng đại nhân đứng đầu cửa thành cho ta, ta có chuyện quan trọng, yêu cầu y chạy việc."

Lục Y không biết vì cái gì, nhưng thời điểm này còn cần người chạy việc, nhất định là rất quan trọng. Lục Y nhanh chóng vâng lời, đi tìm Ngụy Hổ.

Tô Hoài Cẩn thì cười nhạt, phát hiện tai thính và mắt sáng thêm vào thật đúng là dùng tốt, chuyện gì cũng không thể gạt được lỗ tai v đôi mắt của mình. Chỉ là không biết như thế nào, có lẽ là duyên cớ của phúc khí, hai lần này phàm là nói xấu Tiết Trường Du cũng sẽ tự động kích phát hệ thống của Tô Hoài Cẩn.

Tiết Trường Du ngày mai phải thành hôn, lúc này đang ở trong nhà loay hoay, một vòng hai vòng ba vòng loay hoay. Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn lại đây chúc mừng Tiết Trường Du, đã thấy hắn đang loay hoay, ánh mắt của mọi người đều choáng váng.

Kỳ lão cửu nói: "Vương gia, ngài có chuyện gì vậy?"

Tiết Trường Du chắp tay sau lưng loay hoay, ngay sau đó thở dài, thật sâu thở dài, nhíu mai lại, trầm khuôn mặt, vẻ mặt trầm thấp.

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: "Vương gia, ngài ngày mai phải thành hôn, không vui sao? Vì sao thở ngắn than dài như thế?"

Tiết Trường Du lắc đầu, lại thở dài, lúc này mới ngồi xuống, nghiêm nghị nói: "Chính là bởi vì ngày mai phải thành hôn, tiểu vương...... Trong lòng tiểu vương hơi khẩn trương."

Kỳ lão cửu: "......" Sợ là bản thân nghe lầm, Yến Thân Vương chinh chiến sa trường đều không nháy mắt lưu tình thế nhưng sẽ khẩn trương, hơn nữa trông không phải giống khẩn trương!

Lữ Ngạn cười cười, nói: "Vương gia không cần khẩn trương, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, chỉ lo ngày mai nghênh Vương phi vào phủ là được."

Tiết Trường Du gật đầu, nhưng tựa như vẫn rất khẩn trương, không an tâm tới.

Thật ra kiếp trước Tiết Trường Du đã kết hôn, đương nhiên nghênh thú cũng là Tô Hoài Cẩn.Nhưng hiện giờ lại muốn thành hôn, trong lòng vẫn không lý do mà khẩn trương. Hắn muốn làm đến tốt nhất, đương nhiên tốt hơn kiếp trước, hơn một trăm lần, một ngàn lần.

Tiết Trường Du tựa như nhớ tới cái gì mới hỏi: "Phùng Bắc đâu? Lúc này hắn vừa lúc đi xuống từ cửa thành nhỉ?"

Kỳ lão cửu cười nói: "Này, mới vừa rồi xuống, nhưng vừa đến cửa đã bị Ngụy Hổ gọi lại."

"Ngụy Hổ?"

Tiết Trường Du nói: "Y không phải đi theo bên cạnh Cẩn Nhi, tới nơi này của bổn vương làm cái gì? Chẳng lẽ Cẩn Nhi có chuyện gì tìm bổn vương?"

Hắn nói xong thì "cạch!" lập tức lại đứng lên, bước nhanh hấp tấp muốn đi ra ngoài.

Kỳ lão cửu nhanh chóng vươn tay, ngăn Tiết Trường Du lại: "Vương gia! Vương gia! Không có việc gì! Ngụy Hổ lại đây thật sự là thay Vương phi truyền lời, nhưng không phải kêu Vương gia mà là kêu Phùng lão đệ qua đó một chuyến, cũng không biết là chuyện gì, dường như còn rất cấp bách."

Tiết Trường Du: "......"

Rất tốt, ăn qua giấm của Thủy Tu Bạch, giấm của anh vợ, giấm của Kỳ lão cửu, giấm của Lữ Ngạn. Sau khi giấm của Phương Thiên, Tiết Trường Du lại muốn bắt đầu ăn giấm của Phùng Bắc!

Tiết Trường Du chỉ cảm thấy trong lòng chua lè, không nghĩ tới trước thành hôn còn phải ghen một lần......

Phùng Bắc vội vàng ra khỏi phủ Thừa tướng, chạy tới phủ Yến Vương. Vừa đến cửa, rất xa đã nhìn thấy có người đứng ở nơi đó, nhưng không phải đứa bé giữ cửa, cũng không phải gã sai vặt mở cửa mà là Yến Vương điện hạ!

Phùng Bắc hơi giật mình, Yến Vương điện hạ tự mình đứng ở cửa, đây là...... Đón mình hả?

Phùng Bắc cảm thấy bản thân dường như không lớn thể diện như vậy đâu.

Tiết Trường Du ôm cánh tay, đã chờ thật sự không kiên nhẫn, không biết Cẩn Nhi tìm Phùng Bắc qua đó làm cái gì. Chờ mãi chờ mãi, đợi thật lâu, lúc này mới thấy Phùng Bắc trở về.

Tiết Trường Du lập tức đón, Phùng Bắc vừa thấy thì hoảng sợ, Vương gia thật đúng là chờ mình ấy hả?

Tiết Trường Du bước lại đây, Phùng Bắc vội vàng hành lễ, Tiết Trường Du trực tiếp xua tay, nói: "Ngươi đi phủ Thừa tướng à? Tô cô nương tìm ngươi có chuyện gì?"

Phùng Bắc cung kính nói: "Hồi Vương gia, ti chức đang muốn báo cáo chuyện này với Vương gia......"

Phùng Bắc tiếp tục nói: "Vương phi lệnh ti chức đêm hôm nay có chuyện xấu, tuần tra ở cửa chính diện phía Bắc kinh thành, nói là nhìn thấy tiêu xe đi qua lúc này, bài khế đầy đủ hết, hai mươi mấy người áp tải hộ tống, trên xe dán giấy niêm phong thì phải giữ lại mở rương kiểm tra, giống như không thể buông tha."+

Tiết Trường Du nheo mắt, nhíu mày nói: "Kiểm tra......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận