Editor: Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn ngủ thật sự ổn định, hơn nữa ban ngày cũng mệt mỏi, bởi vậy ngủ một giấc đến gần sáng. Lúc nàng hơi hơi tỉnh lại mới cảm giác giường nệm thật sự rất mềm mại, nhịn không được mới chà xát.
Tiết Trường Du sau nửa đêm mới ngủ, cuối cùng vừa phấn khởi vừa khẩn trương vừa xúc động, lúc này còn chưa tỉnh lại, bị Tô Hoài Cẩn vừa cử động như vậy thì lập tức nhíu mày, dáng vẻ hơi tỉnh táo.
Tô Hoài Cẩn hơi mở mắt, lập tức ngây ngốc, cả người căng thẳng. Thì ra cũng không phải giường nệm gì đó mềm mại mà là Tiết Trường Du!
Bản thân vùi ở trong ngực Tiết Trường Du, hai người thân mật nằm mặt đối mặt. Vừa rồi Tô Hoài Cẩn cọ quậy cũng không phải là giường nệm gì mà là ngực của Tiết Trường Du......
Tô Hoài Cẩn không cảm thấy có gì không ổn, còn cảm thấy ngủ được rất ổn định. Điều này khiến cho trong lòng nàng hơi kinh hãi, sợ là ấn tượng đời trước ăn sâu bén rễ, bọn họ có thật nhiều năm chính là ôm nhau như vậy mà ngủ, cái loại cảm giác này gần như hằn thật sâu ở đáy lòng của Tô Hoài Cẩn.
Ngay lúc Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, Tiết Trường Du đã tỉnh lại, híp mắt, nhìn Tô Hoài Cẩn sững sờ ở trong lòng, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Chào buổi sáng, phu nhân."
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới hoàn hồn, nhanh chóng rời khỏi ngực Tiết Trường Du sau đó ngồi dậy. Tiết Trường Du sợ động tác của nàng quá nhanh làm bị thương bản thân nên cũng nhanh chóng ngồi dậy, đỡ Tô Hoài Cẩn: "Thế nào, hôm qua nghỉ ngơi ổn chứ? Đã quen chưa?"
Trong lòng Tô Hoài Cẩn nghĩ, quen? Chính là bởi vì thói quen cho nên mới hãi hùng khiếp vía.
Tô Hoài Cẩn không nói chuyện mà chỉ gật đầu.
Tiết Trường Du cười nói: "Vậy là tốt rồi, tới rửa mặt thay quần áo thôi. Một lát nữa còn phải vào cung đi thỉnh an, ngày đầu tiên phiền phức hơn một chút."
Tô Hoài Cẩn nói: "Vậy Hoài Cẩn gọi Lục Y vào."
Tiết Trường Du vội vàng ngăn nàng lại, cười nói: "Không cần kêu nha hoàn tiến vào, ta tới hầu hạ nàng."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tiết Trường Du chính là Yến Vương cao cao tại thượng, hiện giờ lại muốn trở thành Thái Tử, còn có thể chăm sóc người khác à? Cũng chưa bao giờ chăm sóc qua người khác.
Tiết Trường Du cười tủm tỉm cầm lấy quần áo đã đặt mới nói: "Tới đây, phu nhân, vi phu hầu hạ nàng."
Tô Hoài Cẩn hơi bán tín bán nghi, nhưng Tiết Trường Du kiên trì, nàng cũng không thể làm mất mặt Vương gia.
Tiết Trường Du lấy quần áo Tô Hoài Cẩn hôm nay tiến cung lại đây. Thật ra hắn sớm có chuẩn bị, đã sớm bảo người hầu dạy bản thân một lần, đáng tiếc......
Đáng tiếc Tiết Trường Du không nghĩ tới tiến cung diện thánh phải mặc đồ rườm rà phức tạp như vậy, khiến Tiết Trường Du hơi luống cuống tay chân.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn Tiết Trường Du nói: "Vương gia, đây là tròng lên bên ngoài."
Tiết Trường Du vội vàng thành khẩn nói: "Được, được."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Vương gia, cái này phải dịch ở bên trong."
Trên trán Tiết Trường Du đều ra mồ hôi, nói: "Ừm...... được."
Tô Hoài Cẩn thật sự bất đắc dĩ, đều phải tức cười vì hắn, cuối cùng nói: "Vương gia, người thật sự tới giúp chứ không phải gây trở ngại ấy chứ? Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cũng bỏ lỡ canh giờ tiến cung thỉnh an."
Tiết Trường Du thật sự nhịn không được, nâng tay lên tới lau một chút mồ hôi trên trán. Hiện giờ thời tiết vốn đã nóng, cứ như vậy lại ra không ít mồ hôi.
Nhưng có thể giành được nụ cười của người đẹp cũng coi như là đáng giá.
Tô Hoài Cẩn cuối cùng ăn mặc chỉnh tề, Tiết Trường Du không biết vẽ lông mày và đánh phấn, đành phải đi kêu bọn nha hoàn tiến vào chuẩn bị.
Tiết Trường Du mở cửa ra, Lục Y đã sớm chuẩn bị xong ở bên ngoài. Vừa mở cửa, thình lình thấy được hai quầng thâm mắt lớn của Vương gia thì hoảng sợ.
Lục Y cuồng chuyển tròng mắt, nghĩ thầm ngày hôm qua Vương gia và tiểu thư ở trong phòng làm cái gì mà quầng thâm mắt lớn như vậy cà?
Tiết Trường Du bảo bọn nha hoàn tiến vào, Lục Y nhanh chóng mang chậu nước tiến vào, rửa mặt chải đầu trang điểm cho Tô Hoài Cẩn.
Nha hoàn trong vương phủ cũng bị Liễu Dao dẫn theo, đi đến, mang chậu nước và đồ rửa mặt hầu hạ Tiết Trường Du rửa mặt.
Chờ hai người đều rửa mặt xong, Lục Y chải đầu họa mi cho Tô Hoài Cẩn... Tiết Trường Du ngồi nhìn ở một bên, vô cùng thành khẩn thỉnh giáo Lục Y. Lục Y dạy như thế nào như thế nào chải đầu, như thế nào như thế nào hoạ mi, như thế nào như thế nào đánh phấn...cho Tiết Trường Du.
Đừng nhìn Tiết Trường Du quen giơ đao múa kiếm nhưng học tập còn rất nghiêm túc.
Liễu Dao đứng ở bên cạnh, đôi mắt xoay chuyển. Ả thấy Tô Hoài Cẩn trang điểm gần xong thì cười tiến lên, bổn phận vô cùng cung kính nói: "Vương gia, Vương phi, mấy thiếp phu nhân trong phủ muốn tiến vào bái kiến chủ mẫu ạ, đã chờ ở ngoài cửa."
Thiếp phu nhân......
Lời của Liễu Dao nói quả thực còn kinh thiên động địa hơn so với hỏa khí, đột nhiên ném xuống tiếng sấm liên tục. Lục Y kinh ngạc trực tiếp ném chiếc lược nhỏ trong tay ra ngoài, trong lòng kêu sợ hãi, thiếp phu nhân? Trong phủ của Vương gia không phải không có phụ nữ sao?
Đừng nói là Lục Y, trong lòng Tô Hoài Cẩn cũng nhảy dựng, nheo mắt, nhìn thoáng qua Tiết Trường Du.
Ngay cả trên mặt Tiết Trường Du cũng hiện lên một chút kinh ngạc.
Ngay khoảnh khắc này, Liễu Dao đã cười đi ra ngoài, đi mời "Thiếp phu nhân".
Đã thấy ba cô gái đi vào từ bên ngoài, một đám cười duyên, bước dương liễu đỡ gió đi vào chậm rãi bái xuống, nhỏ nhẹ nói: "Thiếp bái kiến Vương gia, thỉnh an chủ mẫu."
Tô Hoài Cẩn đời trước cũng gả vào phủ Yến Vương. Lúc ấy nàng gả tiến vào, trong phủ không có một cơ thiếp. Đương nhiên, sau đó Tiết Trường Du làm Hoàng Thượng, Tô Hoài Cẩn lại không có con nối dõi, thân là Thái Hậu Thục Quý phi tất nhiên phải tìm kiếm người đẹp cho Tiết Trường Du, đây không cần phải nói.
Nhưng trước mắt, đột nhiên nhiều thêm ba thiếp phu nhân, này thực sự khiến Tô Hoài Cẩn hoài nghi, hơn nữa trong lòng kinh hoàng nhảy hai lần, chỉ cảm thấy mơ hồ hơi không thoải mái chút nào.
Nghĩ lại mà nói, đúng rồi, Tiết Trường Du luôn thề non hẹn biển, kết quả trong nhà trộm kim ốc tàng kiều, cho nên Tô Hoài Cẩn còn cảm giác bị lừa, bởi vậy mới không thoải mái.
Tô Hoài Cẩn an ủi bản thân như vậy, ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn về phía Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cũng lắp bắp kinh hãi, hắn cũng không biết trong nhà bản thân như thế nào nhiều ra ba thiếp phu nhân. Điều này thực sự dọa người, phảng phất có người tự kể chuyện ma cho hắn, hơn nữa con ma kia vẫn là Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du "cạch!" một chút đứng lên, nói: "Liễu Dao, đây là có chuyện gì nhi? Trong phủ bổn vương có thiếp phu nhân, sao bổn vương không biết?!"
Giọng Tiết Trường Du trầm thấp, vô cùng lành lạnh. Liễu Dao sợ tới mức nhanh chóng quỳ trên mặt đất, nói: "Hồi Vương gia, đây là ý của Quý Phi nương nương. Quý Phi nương nương sớm mấy ngày đã sắp xếp, tuyển một ít đại nha hoàn tốt trong phủ của Vương gia ngài, còn có trước đây Quý Phi nương nương đã ban thưởng cho Vương gia ca cơ vũ cơ, vì Vương gia nạp thành tiểu thiếp, còn mong Vương gia vui lòng nhận cho."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe xong, lúc này mới hiểu thì ra là Thục Quý phi giở trò quỷ.
Thục Quý phi đây là thành tâm không cho bản thân thoải mái, làm ra ba cái thiếp phu nhân gì đó. Thành hôn một ngày đầu đã nhét lại đây, trên danh nghĩa là phải thỉnh an cho bản thân, thật ra thì sao?
Nói rõ là ra oai phủ đầu.
Liễu Dao dứt lời thì đưa mắt ra hiệu cho mấy cái tiểu thiếp kia.
Trong đó một tiểu thiếp uyển chuyển quỳ gối, nói: "Vương gia, ngài không nhớ rõ thiếp thân sao? Thiếp thân 5 năm trước đã vào phủ Yến Vương, Vương gia lúc ấy còn khen giọng thiếp thân giống như chim hoàng oanh đấy ạ!"
Tô Hoài Cẩn nhìn mấy tiểu thiếp kia, ở trước mắt mình thể hiện với Tiết Trường Du cũng không tức giận, chỉ là đáy lòng cười lạnh một tiếng. Thục Quý phi ra oai phủ đầu, thật ra đẳng cấp cũng không cao.
Trên mặt Tiết Trường Du lạnh như rớt vào hầm băng, trong lòng thì hơi bất an, không biết Cẩn Nhi có thể hiểu lầm hay không, bản thân tuyệt đối không có người phụ nữ khác. Buổi sáng thành hôn cũng không được an bình.
Liễu Dao lại nói: "Quý Phi nương nương còn có chuyện lệnh nô tỳ chuyển đạt với Vương phi. Quý Phi nương nương nói Vương phi mới tiến vào vương phủ, ngày thường sống trong nhung lụa, tất nhiên không có kinh nghiệm chăm sóc người gì, không giống thiếp phu nhân này đó. Quý Phi nương nương lệnh Vương phi hãy học tập lãnh giáo vài vị thiếp phu nhân."
Tiết Trường Du vừa nghe xong, sắc mặt càng khó coi, vừa muốn phát tác đã thấy Tô Hoài Cẩn cười một tiếng.
Tô Hoài Cẩn cũng không tức giận, cười khẽ một tiếng: "Nói như vậy, Quý Phi nương nương vì Vương gia tuyển thiếp phu nhân, kia đều là người cực có kinh nghiệm, thân kinh bách chiến đúng không?"
Nàng vừa nói như vậy, trên mặt mấy cái tiểu thiếp kia nhất thời đỏ xanh, xanh đỏ.
Trong các nàng ta một cái là đại nha hoàn trong phủ, tuy rằng cấp bậc không thấp nhưng chưa bao giờ hầu hạ Vương gia, ngày thường cũng không thấy được Vương gia.
Hai người khác là ca cơ và vũ cơ do Thục Quý phi tuyển, thật ra đã sớm ban thưởng cho Tiết Trường Du ở mấy năm trước, vẫn luôn ở tại trong viện sau phủ Tiết Trường Du. Nếu ngày lễ ngày tết có sân khấu hấp dẫn, hai người sẽ ra tới xướng một khúc. Nhưng Vương gia cũng không thích xem diễn nghe khúc, bởi vậy cũng hàng năm không thấy được chủ nhân Vương gia.
Từ đâu ra cái kinh nghiệm gì?
Lời này của Tô Hoài Cẩn rõ ràng là nhục nhã ba người kia.
Ba người vừa nghe thế thì sắc mặt đều không tốt, trong đó ca cơ kia gần như hơi không cam lòng, ỷ vào Hoàng Hậu nương nương chống lưng cho mình thì cười cãi lại: "Chủ mẫu nói phải, thiếp thân đã ở trong vương phủ ước chừng hầu hạ 5 năm, thật sự có chút kinh nghiệm. Quý Phi nương nương còn dặn dò thiếp thân cơ thể Vương phi mấy ngày nay không tiện, thiếp thân sẽ giúp đỡ chủ mẫu, hầu hạ Vương gia, mong chủ mẫu yên tâm dưỡng thân mình mới phải, chuyện khác thì giao cho thiếp......"
Ca cơ kia còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã giận không thể át, không thể nhịn được nữa. Hắn cưới Tô Hoài Cẩn về, rõ ràng là muốn sống tốt, sao có thể là tới bị khinh bỉ?
"Rầm!!!!" một tiếng, Tiết Trường Du đột nhiên đập bàn, bàn gỗ nhất thời phát ra một tiếng "răng rắc", thế nhưng một chút vỡ ra, ngay sau đó "ầm ầm" trực tiếp sụp xuống.
Mấy tiểu thiếp kia và Liễu Dao sợ tới mức "a ——" hét lên một tiếng, sôi nổi rụt về phía sau.
Tiết Trường Du phẫn nộ nói: "Đều cút đi! Người tới, đuổi ra ngoài cho bổn vương! Tất cả đều đuổi ra khỏi phủ đi!"
Bên ngoài người hầu đã sớm nghe thấy động tĩnh, vội vàng vọt vào vặn đưa mấy cái tiểu thiếp kia đi ra ngoài.
Liễu Dao sợ tới mức run bần bật, nhưng vẫn còn mạnh miệng trấn định bản thân: "Vương gia, đây chính là Quý Phi nương nương sắp xếp. Nếu Vương gia đều đuổi thiếp phu nhân ra ngoài, vậy......"
Ả ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã nâng mí mắt liếc Liễu Dao, thản nhiên nói: "Ngươi cũng cút đi, còn muốn bổn vương lại nói lần thứ ba sao?"
Liễu Dao nhất thời run rẩy, rõ ràng là mùa hè lại cảm thấy quanh thân lạnh băng, giống như bị băng bao phủ..
Liễu Dao lại không dám nói một chữ, sợ tới mức nhanh chóng quỳ lui đi ra ngoài.
Tiết Trường Du giận không thể át, hắn đột nhiên nhận ra thì ra tính nết của bản thân cũng không có biến hoá chút nào. Chỉ là ở trước mặt Tô Hoài Cẩn nỗ lực duy trì hình tượng tốt của bản thân mà thôi, hiện giờ đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hắn thô bạo thở hổn hển, đôi mắt hận không thể biến thành đỏ như máu, nhìn người hầu nhanh nhẹn lôi những tiểu thiếp kia đi ra ngoài, lúc này mới cảm giác tính tình hơi chút bình ổn một ít.
Tô Hoài Cẩn không nghĩ tới Tiết Trường Du đã nổi giận lớn như vậy. Đừng nói là Tô Hoài Cẩn, Lục Y sợ tới mức run rẩy, nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, sững sờ ở tại chỗ không biết nên làm gì.
Tô Hoài Cẩn nháy mắt ra dấu với Lục Y, để Lục Y cũng lui ra ngoài.
Lục Y nhanh chóng hành lễ, rời khỏi nhà.
Lập tức giữa nhà chỉ còn lại có hai người Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du hít sâu một hơi, lúc này mới bình ổn phẫn nộ trong lòng, sợ Tô Hoài Cẩn sợ hãi bản thân, trên mặt có chút cứng đờ, quay đầu lại nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, ngàn vạn đừng tin những cái đó. Trong phủ của ta ngoại trừ Cẩn Nhi, không còn những người khác."
Hắn nói, lại như là nhớ tới cái gì, cuống quít giải thích: "Sân sau thực sự nuôi một ít ca nữ và vũ nữ, nhưng ta có thể thề, ta tuyệt đối không chạm qua một người. Một lát nữa ta khiến cho người qua đó đuổi các nàng ta, một người cũng không giữ lại, được không?"
Tô Hoài Cẩn nhìn biểu cảm hoảng loạn khẩn thiết của hắn, phảng phất như là đang khẩn cầu bản thân thì trong lòng có chút mê mang. Kiếp này, Tiết Trường Du thật sự để ý bản thân như vậy, thật sự cưng mình như vậy sao?
Tiết Trường Du thấy nàng không trả lời, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn tức giận, lại nói: "Một lát nữa tiến cung, ta sẽ nói chuyện với mẹ, trực tiếp làm rõ, không cho bà ấy lại can thiệp vào chúng ta. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Cẩn Nhi chịu một chút ấm ức. Nếu lòng nàng không vui, đánh ta mắng ta đều có thể, được không?"
Tiết Trường Du nói, còn nắm lấy cổ tay của Tô Hoài Cẩn để nàng tới đánh bản thân.
Tô Hoài Cẩn thật sự không kềm được, "haha" một tiếng bật cười, bởi vì biểu cảm kia của Vương gia nào có uy nghiêm bá đạo như trước đây, ngược lại thoạt nhìn ấm ức đáng thương cực kỳ, giống như người vừa rồi đập gãy bàn không phải hắn vậy.
Tô Hoài Cẩn lúc này mới nói: "Được, Vương gia, Hoài Cẩn tin chàng."
Đôi mắt của Tiết Trường Du lập tức sáng lên, nói: "Thật sự?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Cũng không có gì to tát, đương nhiên là thật. Hơn nữa, vương phủ nào không có tam thê tứ thiếp, này cũng không có gì."
Trước đó Tiết Trường Du còn vui mừng, sau đó cảm thấy không ổn, vội vàng ôm Tô Hoài Cẩn, nói: "Cẩn Nhi, nàng yên tâm, ta tuyệt đối không có, hiện tại không có, về sau cũng không có. Ta yêu thương một mình nàng còn không kịp, sao có thể phân tâm tư cho những người khác, dùng không được."
Tô Hoài Cẩn nghe Tiết Trường Du "thề non hẹn biển", tim đập hơi nhanh, vội vàng hít sâu một hơi, nói: "Vương gia, còn không mau tiến cung, sẽ bỏ lỡ canh giờ."
Tiết Trường Du vội vàng buông Tô Hoài Cẩn ra, cười nói: "Đúng rồi, vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo. Mặt khác...... Vừa lúc thuận đường đến làm rõ với mẹ, miễn cho ngày sau cũng không được an bình."
Hai người nhanh chóng vào cung, Hoàng Thượng mượn cớ ốm không gặp Tiết Trường Du. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, khả năng Hoàng Thượng không có bệnh gì, chỉ là cảm thấy đế vị của mình tràn ngập nguy cơ, không muốn lập Tiết Trường Du làm Thái Tử mà thôi.
Tiết Trường Du cũng không để bụng này đó nên mang theo Tô Hoài Cẩn, ngược lại đi vào cung Thục Quý phi.
Vào lúc Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đi bái kiến Hoàng Thượng, Liễu Dao đã đi gặp Thục Quý phi, kể lại chuyện buổi sáng xảy ra.
Nhưng Liễu Dao chưa nói là Tiết Trường Du đuổi đi những thiếp phu nhân đó, mà là nói Tô Hoài Cẩn không thể chịu đựng, nổi trận lôi đình, đuổi tiểu thiếp kia đi ra ngoài.
Thục Quý phi vừa nghe xong tức không nhẹ, vỗ ngực mình rồi nói: "Phản rồi phản rồi! Buồn cười!"
Lúc Tô Hoài Cẩn tiến vào trong điện đã nhìn thấy gương mặt đen thui của Thục Quý, trừng mắt nhìn mình, hận không thể lột da rút gân mình.
Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du lại đây thỉnh an kính trà, Thục Quý phi cũng không nhận trà của Tô Hoài Cẩn, chỉ là cười lạnh một tiếng, nói: "Ôi chao, này không phải là Tô đại tiểu thư? Trà của người, sao bổn cung uống cho nổi?"
Tô Hoài Cẩn có mang, lúc ngồi xe ngựa lại đây đã cảm thấy không quá thoải mái. Hiện giờ lại quỳ trên mặt đất, sắc mặt không phải rất đẹp. Tiết Trường Du xem ở trong mắt, đau lòng không thôi.
Tiết Trường Du nói: "Mẹ có chuyện gì thì không ngại nói thẳng, hà tất làm khó Cẩn Nhi?"
"Ta làm khó nàng!?"
Thục Quý phi nhất thời tức giận, trừng mắt, hận không thể trừng chết Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du đau lòng Tô Hoài Cẩn nên nhận lấy trà của nàng đưa cho Thục Quý phi. Lúc này Thục Quý phi nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Nếu nhận, vậy chẳng phải cho Tô Hoài Cẩn mặt mũi sao?
Nếu không nhận, vậy chẳng phải bác bỏ mặt mũi của con trai sao? Con trai lập tức sẽ làm Thái Tử, bản thân còn muốn nhờ vào con trai mà bay lên phú quý.
Thục Quý phi cuối cùng đành phải nhận trà nhưng không uống, "cạch!" một tiếng bỏ ở một bên, thiếu chút nữa làm đổ.
Tiết Trường Du mới mặc kệ này đó, vội vàng nâng Tô Hoài Cẩn dậy. Cơ thể của Tô Hoài Cẩn hơi mệt, lúc quỳ xuống chân đã tê rần, hiện giờ bị nâng dậy, căn bản không đứng vững.
Tiết Trường Du đau lòng không thôi, nói liên tục: "Có thể đứng dậy không? Dựa vào người ta, lại bên đây ngồi, từ từ thôi."
Thục Quý phi tức không nhẹ, bà ta vốn tưởng rằng bởi vì chuyện tiểu thiếp, ngày đầu tân hôn của cả hai, như thế nào cũng có một chút khoảng cách chứ?
Nào biết con trai để ý Tô Hoài Cẩn như vậy, Tô Hoài Cẩn còn mang vẻ mặt "yếu đuối", quả thực trình diễn bức tranh gắn bó keo sơn, vợ chồng tôn trọng ân ái!
Thục Quý phi tức giận thở hổn hển.
Thục Quý phi chớp mắt, cảm thấy bản thân không thể bại bởi Tô Hoài Cẩn nên nhìn thoáng qua Liễu Dao bên cạnh: "Con dâu sức khỏe con không khoẻ như thế, như thế nào hầu hạ chăm sóc con ta? Như vậy đi, bổn cung làm chủ để Liễu Dao làm nha hoàn thông phòng cho con ta, ngày thường cũng có thể lo liệu mọi việc."
Thông phòng?
Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười cười, thật là hay, lo liệu quả nhiên đầy đủ hết, đều chuẩn bị lo liệu đến trên giường rồi nhỉ?
Tô Hoài Cẩn còn chưa nói xong, Liễu Dao đã làm bộ sợ hãi, dáng vẻ run bần bật, "rầm!" một tiếng quỳ xuống cầu xin nói: "Quý Phi nương nương, nô tỳ thân phận hèn mọn, căn bản không xứng hầu hạ Vương gia, còn xin...... Còn xin Quý Phi nương nương tha nô tỳ một mạng!"
Thục Quý phi vừa thấy thế, Liễu Dao sợ hãi như vậy thì cho rằng Liễu Dao sợ hãi bị Tô Hoài Cẩn chỉ trích, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Bổn cung bảo ngươi hầu hạ, ai còn dám nói không?"
Bà ta vừa dứt lời, Tiết Trường Du đã nói: "Mẹ, con trai không cần bất luận kẻ nào tới hầu hạ."
Thục Quý phi thiếu chút nữa bị sặc chết, trừng mắt, nói: "Con ta......"
Tiết Trường Du đã chắc chắn nói: "Mẹ không cần lo lắng nhiều, tâm ý con trai đã quyết."
Thục Quý phi tức muốn chết, nhưng tính tình của Tiết Trường Du trước nay nói một không hai, điểm này Thục Quý phi cũng biết đến.
Thục Quý phi không dễ nổi giận với con trai thì quay đầu cười lạnh một tiếng, nói với Tô Hoài Cẩn: "Được lắm, vừa mới tiến vào vương phủ ngày đầu tiên đã lấy ra thân phận chủ mẫu ư? Thân là một người phụ nữ, ngay cả nữ đức cũng không đọc à? Thế nhưng không thể dung người như thế, ngày đầu tiên đã đuổi hết tiểu thiếp trong phủ đi, bổn cung cũng không nói cái gì. Hiện tại thì hay rồi, dọa thị nữ của bản thân thành như vậy!"
Tô Hoài Cẩn nghe xong thì chớp chớp mắt, vô cùng cung kính cười nói: "Quý Phi nương nương, ngài có phải hiểu lầm cái gì hay không?"
"Hiểu lầm?! Bổn cung có thể hiểu lầm cái gì? Thành hôn ngày đầu đã thành đố phụ, sau này còn chịu nổi sao?!"
Thục Quý phi còn chưa dạy dỗ xong, Tiết Trường Du đã không thể nhịn được nữa. Ngày đầu tiên thành hôn vốn nên vui mừng, kết quả tới nhiều chuyện ủ rũ như vậy.
Tiết Trường Du lạnh giọng nói: "Mẹ, đủ rồi!"
Tiết Trường Du tốt xấu gì cũng đã làm hoàng đế, hắn trầm giọng xuống, Thục Quý phi sợ hãi lập tức ngậm miệng, cũng không biết vì sao không dám tiếp tục nói nữa.
Tiết Trường Du lạnh giọng nói: "Mẹ thật sự đã hiểu lầm, những kẻ gọi là tiểu thiếp đó không phải Cẩn Nhi đuổi đi mà là con trai lệnh người đuổi đi. Lý do là nói năng lỗ mãng với Vương phi, không biết tôn ti. Liễu Dao cũng ở đây, xem rõ ràng, nghe được rành mạch, không biết mẹ là từ đâu nghe tới nói láo nói toét, nói là Cẩn Nhi ghen ghét mà đuổi đi."
Hắn vừa nói như vậy, Liễu Dao sợ tới mức mặt không còn máu, sợ bắt được mình.
Thục Quý phi chớp mắt, lập tức hiểu rõ, tất nhiên là Liễu Dao vì vặn ngã Tô Hoài Cẩn mà dùng mình như vũ khí. Bà ta tức không chịu được, trừng mắt nhìn Liễu Dao.
Thục Quý phi dứt khoát bỏ qua chuyện này, chuyển đề tài nói: "Con ta, chuyện lập Thái Tử, con phải thúc giục. Hoàng Thượng mấy ngày nay nhiễm bệnh, vẫn luôn không gặp người nào, ngay cả mẹ cũng không thể thấy mặt Hoàng Thượng. Chuyện này kéo dài chậm thì có biến!"
Tiết Trường Du có thể không biết chậm thì có biến?
Nhưng Hoàng Thượng rõ ràng không muốn thấy mình, càng là công cao, Hoàng Thượng càng không thích bản thân, cảm thấy bản thân uy hiếp tới đế vị của ông ta.
Tiết Trường Du cũng tự nhận bản thân là một người tàn nhẫn độc ác, nhưng còn không đến mức táng tận thiên lương, làm cái gì đến cha mình. Bởi vậy cho dù Tiết Trường Du làm Thái Tử cũng sẽ an an ổn ổn, chờ thuận lợi kế thừa đại thống, mà không phải động tay chân.
Nhưng Hoàng Thượng không nghĩ như vậy.
Còn Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, trong lòng Tiết Trường Du rõ ràng, cũng không muốn nhiều lời.
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Chuyện này con hiểu, nếu mẹ không có chuyện gì khác thì con mang theo Cẩn Nhi cáo lui trước."
Thục Quý phi vẫy tay, cảm giác mệt ghê gớm nên để cho Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du rời đi.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn ra tới, dịu dàng nói: "Cẩn Nhi, khiến nàng chịu ấm ức."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Cũng không có cái gì ấm ức, Vương gia nói quá lời, hơn nữa...... mới vừa rồi không phải Vương gia cực lực bảo vệ Hoài Cẩn sao?"
Thật sự là như thế, Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tiết Trường Du thế nhưng ở trước mặt mẹ mình, cực lực bảo vệ bản thân, thậm chí không tiếc lạnh mặt tới giằng co.
Chuyện này ở đời trước tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Dù sao thì Tiết Trường Du chính là đứa con có hiếu, cũng không làm trái lời mẹ hắn nói.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn không có tức giận, lúc này mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm, đỡ nàng rồi nói: "Cẩn Nhi, chúng ta qua bên kia đi một chút, thả lỏng một chút rồi lại trở về."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, hai người đi về phía trước, người hầu và bọn nha hoàn xa xa theo ở phía sau.
Hai người đang đi về trước thì đối diện vừa lúc đi tới một người. Tô Hoài Cẩn đưa mắt vừa thấy, là Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu.
Nhưng đời này, theo lý mà nói Tô Hoài Cẩn không quen biết Lục hoàng tử, bởi vậy Tô Hoài Cẩn làm bộ không quen biết, cũng không có hành lễ.
Tiết Trường Du thấy được lão Lục thì gật đầu, ngay sau đó nói với Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, đây là Lục đệ của ta."
Tiết Quỳnh Lâu thoạt nhìn cùng tuổi với Tiết Trường Du, thật ra không kém bao nhiêu, dù sao cũng không phải cùng một mẫu phi sinh ra.
Tiết Quỳnh Lâu có dáng người cao gầy, bả vai rất rộng, thoạt nhìn tuy rằng không có tính công gì nhưng người sáng suốt vừa thấy đã biết là người biết võ. Trời sinh một đôi mắt đào hoa, có thể nói là nhìn quanh với đôi mắt xuyên thấu. Lúc không cười đều mang ba phần ý cười, càng đừng nói là luôn cười rộ lên, còn mang theo một cảm giác nhã nhặn lại lưu manh. Bộ dạng này phảng phất hết sức trêu chọc con gái.
Tiết Quỳnh Lâu chính là Lục hoàng tử của đương kim hoàng thượng, được phong là Tần thân vương. Mẫu phi của y chẳng qua là cung nữ, không cẩn thận có mang long tử của Hoàng Thượng, sau đó cũng không có chính danh, sinh hạ Lục hoàng tử trực tiếp qua đời. Bởi vậy địa vị của Lục hoàng tử không cao, xuất thân cũng không cao, nhưng làm người đặc biệt có thành tựu, hơn nữa nhân duyên cực tốt.
Cũng nguyên nhân chính là Lục hoàng tử có xuất thân không tốt, bởi vậy rất nhiều người đều không kiêng kị gì Tiết Quỳnh Lâu, cảm thấy Tiết Quỳnh Lâu không đáng sợ.
Điều này cũng thúc đẩy Tiết Quỳnh Lâu từ một đứa "Con hoang", đi bước một bò lên trên, gần như là làm đâu chắc đấy. Hiện giờ lắc mình biến hoá đã thành Tông Nhân Lệnh Đại Tông Chính Viện!
Mỗi một đời lãnh đạo tối cao Tông Nhân Lệnh của Đại Tông Chính Viện đều sẽ có thân vương hoàng thất đảm đương. Tiết Quỳnh Lâu có thể nói là sở hữu Tông Nhân Lệnh, xuất thân thấp nhất lại ngồi ổn nhất.
Một đôi mắt đào hoa của Tiết Quỳnh Lâu lập tức cười rộ lên, nói: "Ôi chao, đây là tẩu tẩu, đệ đệ gặp qua Tứ tẩu!"
Tô Hoài Cẩn cũng chào hỏi Tiết Quỳnh Lâu: "Gặp qua Tần Vương điện hạ."
Tiết Quỳnh Lâu cười xua tay nói: "Đừng đừng đừng, quá xa lạ, hơn nữa tẩu tẩu là trưởng bối, sao lại chào đệ được?"
Y nói xong, lại nói: "Đúng rồi, trước đây đệ đệ đã nghe nói Tứ ca cưới một người có tâm địa Bồ Tát, thần nữ tài mạo song toàn. Hiện giờ vừa thấy đâu chỉ là thần nữ, thần nữ thấy tẩu tẩu e là cũng phải xấu hổ tự thấy không bằng ấy chứ! Nếu để đệ đệ nói, bộ dạng của tẩu tẩu, mười cái thần nữ cùng nhau cũng không so lại. Tài trí của tẩu tẩu, mười người đàn ông cùng nhau cũng sẽ xấu hổ."
Tô Hoài Cẩn nghe y liên tiếp ca ngợi thì lập tức nở nụ cười, nói: "Tần Vương điện hạ quá khen, Hoài Cẩn mới nên xấu hổ."
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn, bởi vì quan hệ giữa hắn và Lục đệ cũng không gay gắt cho nên mới tiến cử. Nào biết ngoài miệng Tiết Quỳnh Lâu phảng phất như bôi mật, khen Tô Hoài Cẩn tươi cười như hoa.
Ghen tuông trong lòng Tiết Trường Du lập tức "răng rắc!!" một tiếng, lập tức nứt ra......
"Lục đệ nếu không có việc gì, chúng ta đi trước."
Tiết Trường Du không muốn để Tô Hoài Cẩn và Tiết Quỳnh Lâu nhiều lời hơn nữa, nhanh chóng đỡ Tô Hoài Cẩn muốn đi.
Tiết Quỳnh Lâu cười cười, nói: "Chờ một chút, chờ một chút, Tứ ca."
Y nói xong thì tươi cười trên mặt đã giảm bớt, nghiêm mặt bắt đầu, trông biểu cảm kia còn có hai phần uy nghiêm.
Tiết Trường Du biết rõ Tiết Quỳnh Lâu, xuất thân của Tiết Quỳnh Lâu tuy rằng thấp nhưng biết ăn nói, hơn nữa vô cùng khôn khéo, đầu óc rất linh hoạt, hiện giờ là Tông Nhân Lệnh. Đời trước sau khi Tiết Trường Du kế vị cũng không có chèn ép Tiết Quỳnh Lâu, ngược lại giao quyền tài chính to lớn cho Tiết Quỳnh Lâu xử lý, bởi vì sợ không còn ai có thể sẽ gảy bàn tính như Tiết Quỳnh Lâu.
Tiết Quỳnh Lâu thu lại dáng vẻ ăn chơi trác táng, trên mặt còn có vài phần trịnh trọng: "Tứ ca, trước đó vài ngày, Kỳ giáo úy đưa tới tên tuỳ tùng kia......"
Y vừa nói như vậy, Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn đều nghe hiểu, còn không phải là tên tùy tùng hạ độc Thương Dương Vương, kết quả ngược lại hố Thái Tử trước Tiết Ngọc Ngọc sao?
Tiết Trường Du nhíu mày nói: "Nghi phạm đã nhận tội?"
Tiết Quỳnh Lâu lắc đầu, nói: "Nghi phạm đã tự sát ở trong ngục."
Trong lòng Tiết Trường Du lộp bộp một tiếng, nhưng cũng rõ ràng. Chuyện này nói rõ là chủ ý của Tiết Ngọc Ngọc, cũng không có gì nhưng Tiết Ngọc Ngọc không thừa nhận. Hơn nữa thân phận của tên tuỳ tùng kia thấp kém, cho nên Tiết Ngọc Ngọc trực tiếp phản bác nói là vu cáo, trước đó vài ngày Đại Tông Chính Viện đã chính thức thụ lí.
Tiết Trường Du nói: "Chuyện khi nào?"
Tiết Quỳnh Lâu nói: "Đêm hôm qua, chính là ngày Tứ ca đại hôn."
Tiết Trường Du nhất thời hiểu ngay, sợ là Tiết Ngọc Ngọc sớm đã có chuẩn bị. Mấy ngày nay gã ở nhà "dưỡng thương", miễn hết thảy chức vụ, bởi vậy bàn tay không dài. Thừa dịp đại hôn của mình, tất cả đại quan quý nhân đều tới tham gia tiệc cưới, nhổ cỏ tận gốc giải quyết tên tuỳ tùng kia.
Sắc mặt của Tiết Trường Du hơi nảy sinh ác độc, nói: "Ta đã biết."
Tiết Quỳnh Lâu gật đầu, nhưng gần như còn có chuyện muốn nói, nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn, có điều ngăn cách.
Tô Hoài Cẩn đứng ở một bên nhướng mày, nói: "Vương gia, nếu nhị vị có công vụ muốn nói, Hoài Cẩn nên tránh đi trước."
Tiết Trường Du lại bắt lấy tay Tô Hoài Cẩn: "Không cần, không có chuyện gì mà Cẩn Nhi không thể biết đến."
Tiết Quỳnh Lâu cười, nói: "Đúng rồi đúng rồi, Tứ ca và tẩu tẩu vợ chồng tình thâm."
Tiết Trường Du nói: "Có chuyện cứ việc nói thẳng."
Tiết Quỳnh Lâu gật đầu, mỉm cười nói: "Hôm kia, đại hoàng huynh làm khách trong phủ đệ, cùng đệ đệ uống xoàng một buổi, nói lên một ít việc. Đệ đệ cảm thấy Tứ ca nhất định có hứng thú nghe."
Tiết Trường Du nghe được ba chữ "Đại hoàng huynh" thì lập tức nhíu mày: "Chuyện gì?"
Tiết Quỳnh Lâu cười tủm tỉm nói: "Đại hoàng huynh nói hiện giờ huynh ấy thân mang tật về mắt, vô duyên với ngôi vị Thái Tử, nhưng trong lòng lại cực kỳ không cam lòng Tứ ca bước lên ngôi vị Thái Tử......"
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Quỳnh Lâu. Tiết Quỳnh Lâu thế nhưng nói thẳng loại chuyện này ra, hoàn toàn không có gì kiêng dè, quả thực không thể tưởng tượng.
Tiết Quỳnh Lâu lại tiếp tục nói: "Đại hoàng huynh còn nói nhìn ra được phụ hoàng cũng không thích Tứ ca, cảm thấy Tứ ca công cao chấn chủ, bởi vậy...... Đại hoàng huynh muốn ở trước mặt phụ hoàng, nói ngọt vì đệ đệ, đề cử đệ đệ ngồi trên ngôi vị Thái Tử."
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó càng kinh ngạc hơn, này không phải nói rõ hạ chiến thư ở trước mặt Tiết Trường Du sao?
Tiết Trường Du nhìn thoáng qua Tiết Quỳnh Lâu, thản nhiên nói: "Đệ thì sao? Đệ đáp lại thế nào?"
Tiết Quỳnh Lâu cười, "cạch!" một tiếng giũ ra quạt xếp, phẩy phẩy nói: "Đệ đệ đương nhiên là cự tuyệt, nếu không như vậy, sao lại nói cho Tứ ca? Hơn nữa, đệ đệ cũng rõ ràng, Đại hoàng huynh muốn nâng đỡ đệ đệ, nói trắng ra là thật ra là xem thường đệ, cảm thấy xuất thân của đệ thấp hèn, không đáng sợ. Nếu đệ sảng khoái đáp ứng Đại hoàng huynh, chẳng phải là ngay cả bản thân cũng khinh thường bản thân. Tục ngữ nói, không tranh màn thầu còn tranh khẩu khí, xuất thân của đệ tuy thấp kém, màn thầu vẫn là đủ ăn, cũng tránh một hơi này."
Đây vốn là chuyện nghiêm túc nhưng từ trong miệng Tiết Quỳnh Lâu thế nhưng trêu ghẹo cực kỳ. Tô Hoài Cẩn nhịn không được lại nở nụ cười, nói: "Tần Vương điện hạ nói chuyện thật sự hài hước."
Tiết Quỳnh Lâu nói: "Có thể giành được nụ cười của tẩu tẩu, đệ đệ cũng là đáng giá."
"Khụ!"
Tiết Quỳnh Lâu mới vừa nói như vậy, kết quả đã nghe được một tiếng dùng sức ho khan, nghiêng đầu vừa thấy ánh mắt sắc bén của Tứ ca có thể so với dao nhỏ, thiếu chút nữa thọc mình rồi!
Tiết Quỳnh Lâu cười gượng một tiếng, nói: "Tứ ca, hiện giờ đệ đệ thật lòng báo, nói rõ là đứng ở bên huynh, sau này...... Tứ ca cũng đừng quên chỗ tốt của đệ đệ nhé?"
Tiết Trường Du không muốn ở lâu với Tiết Quỳnh Lâu, cũng không phải bởi vì chán ghét Tiết Quỳnh Lâu mà là bởi vì Tiết Quỳnh Lâu luôn cố ý đi trêu chọc Tô Hoài Cẩn. Tô Hoài Cẩn còn không kiêng kỵ mỉm cười, số lần cười còn muốn nhiều, nhiều hơn mình!
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Ta đã biết, đệ đi đi."
Tiết Quỳnh Lâu cười nói: "Phải phải, đệ đệ sớm nên thức thời lui xuống."
Y nó xong thì vẫy vẫy tay, cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Tẩu tẩu, nếu ngày mai có rảnh đệ sẽ đến phủ bái kiến, tẩu tẩu sẽ hoan nghênh chứ ạ?"
Tô Hoài Cẩn vừa định mỉm cười khách sáo một câu, kết quả Tiết Trường Du đã chém đinh chặt sắt nói: "Sẽ không, đừng tới."
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn xấu hổ, Tiết Quỳnh Lâu lại cười ha ha lên, nói: "Tứ ca ơi Tứ ca, đệ không nghĩ tới huynh cũng có hôm nay."
Tiết Trường Du thì quặm mặt nói: "Nói xong chuyện phiếm thì đi nhanh."
Tiết Quỳnh Lâu cũng không hề dừng lại, thừa dịp trước khi Tiết Trường Du nhặt đao lên chém thì chạy nhanh đi rồi.
Tô Hoài Cẩn nhìn bóng dáng của Tiết Quỳnh Lâu thì cười nói: "Vương gia hiếm khi có quan hệ anh em không tồi."
Tiết Trường Du thì ghen tị đến hốt hoảng, quả thực nóng ruột, chua lòm nói: "Còn tạm, Lục đệ chính là không có gì đúng mực, ngày thường chơi bời lêu lổng quen rồi."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Sẽ không, Hoài Cẩn tuy không hiểu biết Tần Vương điện hạ, nhưng cũng nhìn ra được Tần Vương điện hạ là người có chừng mực."
Tiết Trường Du: "......" Hay lắm, hôm nay uống giấm no rồi.
Nhưng nếu trắng ra nói ra bản thân ghen, có lẽ có vẻ quá không phóng khoáng, bởi vậy Tiết Trường Du nỗ lực có vẻ vô cùng rộng lượng, trên mặt đánh lên 120 cái dịu dàng, cười nói: "Cẩn Nhi, đi đi."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, bị Tiết Trường Du đỡ đi về phía trước, đột nhiên cười nói: "Vương gia, trên mặt chàng rút gân sao?"
Tiết Trường Du: "......"
Chuyện sắc phong Tiết Trường Du làm Thái Tử, bởi vì Hoàng Thượng sinh bệnh nên tạm thời mắc cạn. Hoàng Thượng cũng bởi vì chuyện này mà trong lòng tích tụ thành tật, dần dà, giả bộ bệnh thật sự bị bệnh.
Hôm nay là thứ sáu thế nhưng cũng không vào triều sớm. Các đại thần sớm vào cung lại bị báo Hoàng Thượng nhiễm bệnh, ngự y đang khám, không thể thượng triều, có việc thì mang tấu chương lên, không có việc gì thì có thể trực tiếp ra khỏi cung.
Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc khuyên bảo Hoàng Thượng, đi hành cung Thượng dương an dưỡng. Hành cung Thượng Dương có suối nước nóng, hơn nữa bốn mùa như xuân, hiện giờ trong kinh thành vẫn là một mảnh mùa hè khắc nghiệt, hành cung Thượng Dương lại xuân về hoa nở, nhiệt độ không khí hợp lòng người, chính là thích hợp dưỡng bệnh.
Hoàng Thượng gần như cũng muốn đi xa một hồi nên chuẩn bị nhích người đến hành cung Thượng Dương sống một ít thời gian. Người đồng hành còn đang xác định, nhưng có thể xác định tuyệt đối chính là có Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du, Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu, phi tử hầu hạ chỉ có một mình Thục Quý phi.
Hầu hạ chính là một vinh hạnh lớn, đặc biệt là chỉ có mình Thục Quý phi. Thục Quý phi mấy ngày nay ở trong cung có thể nói là như cá gặp nước, vô cùng tiêu dao.
Ngày đó còn thỉnh cầu Hoàng Thượng tự mình ra cung tới thăm phủ Yến Vương, nói là đến thăm con dâu Tô Hoài Cẩn. Dù sao Tô Hoài Cẩn đang mang thai, nếu sinh hạ con trai, đây chính là hoàng trưởng tôn của nước Tiết, địa vị không giống tầm thường.
Hôm nay Tiết Trường Du còn đang ở trong cung chưa trở về, phượng giá của Thục Quý phi đã tới, ngừng ở trước cửa phủ Yến Vương, Tô Hoài Cẩn tự mình ra tới nghênh đón.
Tuy rằng Thục Quý phi lấy cớ là tới thăm Tô Hoài Cẩn nhưng thật ra cũng không phải như vậy. Thấy Tô Hoài Cẩn, căn bản không cho sắc mặt hòa nhã chút nào, cũng chưa để Tô Hoài Cẩn đứng dậy, trực tiếp lôi kéo nha hoàn Liễu Dao phía sau Tô Hoài Cẩn, một đường nói giỡn, vào cửa vương phủ.
Lục Y gần như không nhìn nổi, sau lưng nhắc đi nhắc lại nói: "Quý Phi cũng thật là, người là con dâu ruột thịt của ngài ấy, ngược lại còn kém hơn một nha hoàn trong cung sao"
Tô Hoài Cẩn thấy Thục Quý phi nắm tay Liễu Dao, dường như vô cùng thân mật, trực tiếp vào chính sảnh nói chuyện, còn không cho người khác đi vào quấy rầy. Ngay cả Tô Hoài Cẩn đương gia chủ mẫu này cũng không thể đi vào.
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Thôi, vừa lúc ta cũng không muốn thấy bọn họ, mắt không thấy tâm không phiền."
Tô Hoài Cẩn hiện tại chính là người có thai, tức giận không tốt. Nói như thế nào đây cũng là máu mủ ruột rà của mình, đời trước nàng không cái phúc phận này, hiện giờ thật sự có, bản thân cũng rất quý trọng.
Thật ra Tô Hoài Cẩn hiểu Thục Quý phi xuất thân không tốt, gia cảnh không tốt, có thể bò cho tới vị trí hôm nay, nói trắng ra là ghen ghét xuất thân và gia cảnh của mình.
Hơn nữa, Tô Hoài Cẩn lui hôn một lần với Tiết Trường Du, Thục Quý phi đương nhiên đã sớm "ghi hận trong lòng", căn bản chướng mắt Tô Hoài Cẩn.
Lại có một cái chính là nhà họ Tô đang cường thịnh, mà nhà họ Lưu của Thục Quý phi tuy rằng bởi vì Thục Quý phi đã một người đắc đạo gà chó lên trời, nhưng một đám không có sức lực, đều là gối thêu hoa, không có thực lực học tập bằng, luôn thấp hơn nhà họ Tô, vẫn là thua một đoạn rất lớn.
Bởi vì này đó Thục Quý phi tất nhiên xem đứa con dâu như mình không vừa mắt.
Liễu Dao thì khác, biết ở trước mặt Thục Quý phi cụp mi rũ mắt, ra vẻ yếu ớt bổn phận săn sóc, Thục Quý phi đương nhiên thích như vậy.
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn trở về phòng, oán giận nói: "Vương phi người đừng trách Lục Y nói, Liễu Dao kia không phải thứ gì tốt. Lần trước còn ở trước mặt Quý Phi nói bản thân thân phận thấp kém, không xứng làm thông phòng của Vương gia. Kết quả mấy ngày nay liều mạng thể hiện, hận không thể...... Hận không thể......"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hận không thể cái gì?"
Lục Y nói: "Thật sự xấu xa, Lục Y đều nói không nên lời!"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nàng có thể không biết à?
Nhưng nàng cũng biết, Tiết Trường Du căn bản không thèm nể mặt, Lục Y mỗi lần đều tự làm mình không vui, không duyên cớ vả mặt.
Lục Y thở dài nói: "Cũng không biết có phải Liễu Dao lại muốn trước mặt Quý phi cáo trạng hay không, tất nhiên luôn nói Vương phi người không phải, chúng ta lại không nghe được."
Tô Hoài Cẩn đôi mắt vừa động, nghĩ thầm, ai nói nghe không được? Cho dù không ở đại sảnh, này không phải cũng tiện sao?
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh thúc giục hệ thống, quả nhiên là những gì nàng muốn đã thành sự thật. Trước mắt cảnh tượng lập tức biến hóa thành sảnh ngoài phủ Yến Vương.
Thục Quý phi ngồi, Liễu Dao quỳ gối trước mặt bà ta, quả nhiên đang khóc thảm nói Tô Hoài Cẩn là như thế nào như thế nào không dung tha nàng ta....
Thục Quý phi cười lạnh một tiếng, nói: "Quả nhiên là đố phụ! Đàn ông sao, ai không có tam thê tứ thiếp. Nó còn có thể nhảy lên trời à, không cho con ta nạp thiếp? Đừng nói là nạp thiếp, lập mấy cái trắc phi cũng đều là bổn cung định đoạt!"
Liễu Dao vẫn cứ khóc, đáng thương cực kỳ. Ánh mắt của Thục Quý phi vừa cử động, lôi kéo tay Liễu Dao, nói: "Liễu Dao, ngươi đừng thương tâm. Nếu ngày mai Hoàng Thượng đi hành cung Thượng Dương điều dưỡng, bổn cung sắp xếp ngươi đi theo. Con ta chỉ có một Vương phi như vậy, ngày thường cũng không ra ngoài chung chạ, vẫn là đàn ông cường tráng, đến lúc đó ngươi dịu dàng, tất nhiên có thể thành."
Liễu Dao vừa nghe thế thì lập tức vui vẻ, rồi lại mặt ủ mày ê nói: "Nương nương, chỉ tiếc...... trong lòng Vương gia chỉ có mình Vương phi, huống hồ Vương phi hiện giờ còn có thai, nếu Vương phi thật sự sinh hạ hoàng trưởng tôn, vậy...... Vậy còn không bò lên trên đầu Quý Phi nương nương la lối khóc lóc?!"
"Buồn cười!"
Thục Quý phi vừa nghe xong, tức không chịu được, dùng sức đập hai cái xuống bàn, nói: "Hừ, buồn cười! Buồn cười!"
Liễu Dao vội vàng nói: "Nương nương, ngài đừng nóng giận, tức giận hại người, chẳng phải là như ý Vương phi?"
Thục Quý phi nói: "Đúng rồi, là đạo lý này! Nhưng bổn cung tuyệt đối không thể để Tô Hoài Cẩn thực hiện được! Nếu thật bò đến trên đầu bổn cung, còn đến mức nào? Ta phải tìm biện pháp!"
Liễu Dao ngầm cười, dùng khăn che lấp. Thục Quý phi còn tưởng rằng ả đang khóc, nhưng mắt sáng của Tô Hoài Cẩn xem rõ ràng, tuyệt đối không phải khóc mà là ở trong tối tự cười.
Liễu Dao đè thấp giọng nói: "Nương nương, đừng trách nô tỳ lắm miệng, nô tỳ cũng là toàn tâm toàn ý vì nương nương. Nếu muốn Vương gia vắng vẻ Vương phi, đứa con trong bụng Vương phi, vô luận là nam hay nữ, đều...... Không thể sinh hạ."