Editor: Mứt Chanh
Tiết Trường Du vừa nói như vậy thì Tô Hoài Cẩn đã sửng sốt một chút, bởi vì nàng cũng nhận ra trong lời nói của mình lại có sự chua xót trong đó......
Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, lúc này Tiết Trường Du ngược lại cười càng thoải mái hơn, cầm tay Tô Hoài Cẩn ở phía dưới bàn tiệc.
Tô Hoài Cẩn vội vàng giãy giụa một chút, không muốn để những người khác nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ.
Nhưng Tiết Trường Du lại không buông ra, còn tựa sát vào một ít rồi nói khẽ: "Thật là tốt, ta còn tưởng rằng......!Cho tới nay chỉ có ta sẽ ghen, không nghĩ tới Cẩn Nhi cũng vậy."
Tô Hoài Cẩn thật sự hối hận chết đi được, vừa rồi không nên nói những lời đó.
Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, giống như bát nước đổ đi, cho nên cũng không còn cách nào mà chỉ có thể nghe Tiết Trường Du tìm được cơ hội trêu chọc mình.
Tiết Trường Du cười một trận, lại nói: "Cẩn Nhi, mặc kệ là tỷ tỷ hay là muội muội, ta đều không thích.
Không mạnh mẽ thông minh xinh đẹp như Cẩn Nhi nhà ta, nhiệt tình như lửa à......! Tựa như cũng kém hơn Cẩn Nhi nhà ta một ít."
Hắn nói xong lại đè thấp giọng, cố ý thổi một hơi ấm áp bên tai Tô Hoài Cẩn rồi mập mờ cười nói: "Nàng đã quên, buổi tối hôm đó......"
Trong đầu Tô Hoài Cẩn chấn động một tiếng, trên mặt cũng thiếu chút nữa nổ tung chảo.
Tiết Trường Du vừa ám chỉ thì nàng đã lập tức nghĩ tới, sao có thể quên được?
Rõ ràng nhớ rất rõ ràng, ngày đó Tô Hoài Cẩn uống say, sau đó chủ động......!
Nàng vốn tưởng rằng là nằm mơ, không nghĩ tới lại là sự thật, bằng không như thế sao bây giờ nàng có thể mang thai?
Tô Hoài Cẩn đau đầu không thôi, vội vàng kéo ra một ít khoảng cách với Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cười nói: "Được, ta sẽ không phiền nàng, Cẩn Nhi có thể ghen thì ta đã đặc biệt vui rồi."
Tô Hoài Cẩn: "......" Còn nói không phiền mình?
Tiết Trường Du nói một đống lời mở màn, cũng chính là đi ngang qua sân khấu, ngay sau đó bữa tiệc bắt đầu, mọi người thay phiên nhau lên kính rượu.
Chỉ thấy tài nữ nước Hình lạnh như băng sương kia đứng lên rồi đi về trước nói: "Hoàng Thượng, tiểu nữ kính ngài một ly."
Nước Hình kia mang đến hai tài nữ, tỷ tỷ gọi là Điền Mẫn Trúc, muội muội gọi là Điền Mẫn Lan, nghe nói là chị em ruột, đều đặc biệt có tài.
Thái Tử nước Hình muốn đưa tỷ tỷ cho Tiết Trường Du, đưa muội muội cho Thừa tướng Tô Chính.
Điền Mẫn Trúc lên kính rượu, sắc mặt của Tiết Trường Du hoàn toàn không thay đổi, tựa như nhìn thấy Điền Mẫn Trúc xinh đẹp lạnh lùng giống như người thường khác, thản nhiên giơ chén rượu lên uống một ngụm, cũng không uống xong, cũng chưa nói bất luận lời gì.
Điền Mẫn Trúc tựa như chạm vào gai nên trên mặt hơi xấu hổ.
Thái Tử nước Hình ha ha cười nói: "Hoàng Thượng, Mẫn Trúc ngày trước vẽ một bức tranh muốn hôm nay chúc mừng đại hỉ của Hoàng Thượng.
Mẫn Trúc, còn không mau trình lên?"
Điền Mẫn Trúc cúi đầu xuống, trên mặt lạnh như băng sương đột nhiên lộ ra một chút ngượng ngùng, hai má có chút thẹn thùng.
Ngay sau đó hai thị nữ phía sau đi lên trước trình một cuộn tranh rồi từ từ mở cuộn tranh ra, là một bức tranh.
Phía trên vẽ chính là núi non sông nước, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ.
Tô Hoài Cẩn nhìn nhìn, nàng từ nhỏ đã đi theo huynh trưởng cùng nhau đọc sách, cho nên cầm kỳ thư họa cũng là mọi thứ tinh thông.
Bức tranh này vẽ thực sự không tồi, không chỉ như vậy, một góc tranh còn đề ra thơ.
Ở đây mọi người vừa xem xong thì liên tục hò reo vì Điền Mẫn Trúc, những người này khe khẽ nói nhỏ với nhau.
"Tài nữ nước Hình này, tài năng thật sự không nhỏ!"
"Các ngươi xem bài thơi kia kìa, là trách trời thương dân, thật là tâm địa Bồ Tát!"
"Điền Mẫn Trúc này là tài nữ tiến cung hiến cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ nhận sao?"
"Tài nữ như vậy, còn xinh đẹp như thế, Hoàng Thượng cũng là đàn ông sao có thể không nhận.
Hoặc là nói bước cờ của nước Hình này đi quá độc ác."
Lúc mọi người ở đây nghị luận sôi nổi, Điền Mẫn Trúc chậm rãi đi lên trước vô cùng cung nghênh nói: "Mẫn Trúc múa rìu qua mắt thợ, còn mong Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thứ lỗi."
Nàng ta nói xong lại nhìn về phía Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Mẫn Trúc tuy ở nước Hình nhưng cũng ngày ngày nghe nói Hoàng Hậu nương nương hiền danh, nghe nói Hoàng Hậu nương nương xuất thân cao, thơ từ ca phú mọi thứ tinh thông.
Hiện giờ thoải mái như vậy, không bằng mời Hoàng Hậu nương nương......!Cũng làm thơ một khúc, như thế nào?"
Nàng ta nói như vậy, sắc mặt của Tiết Trường Du lập tức hạ xuống, thật khó coi.
Tô Hoài Cẩn chính là Hoàng Hậu mà hắn chính miệng sách phong, Điền Mẫn Trúc chẳng qua chỉ là một cô gái nước Hình mà thôi lại còn yêu cầu Hoàng Hậu tới làm thơ, thế này cũng quá chẳng phân biệt tôn ti.
Tiết Trường Du đang định nổi giận thì Thái Tử nước Hình đã nói: "Mẫn Trúc nói rất đúng, thường nghe người ta nói Hoàng Hậu nương nương tài tình nhanh nhẹn, không biết......!Hôm nay có vinh hạnh, có thể lĩnh giáo lĩnh giáo tài năng của Hoàng Hậu nương nương hay không."
Tô Hoài Cẩn cười rồi thản nhiên nói: "Tài nữ nước Hình làm bài thơ từ trước, hiện giờ lại bảo bổn cung làm thơ ở trước mặt chúng thần.
Sứ thần nước Hình đánh bàn tính thật là vang dội nhỉ?"
Thái Tử nước Hình nghe Tô Hoài Cẩn đặc biệt không cho mặt mũi thì nhất thời trên mặt đỏ bừng, còn muốn giảo biện.
Tô Hoài Cẩn lại ngắt ngang lời gã mà cười nói: "Cũng được, nếu sứ thần nước Hình muốn lãnh giáo nhưng bổn cung không cho mặt mũi thì không chừng người ngoài muốn nói cái gì mà bổn cung sợ chiến đấy."
Nàng nói xong thì xoay người gọi: "Lấy bút mực ra đây."
Phương Thiên tự mình qua đó mang tới giấy và bút mực trình lên cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, tuy rằng người nước Hình cố ý làm khó làm dễ nhưng thật ra Tô Hoài Cẩn cũng không khẩn trương chút nào, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết Tô Hoài Cẩn chính là người trọng sinh một lần, kiến thức của nàng đã có thêm......!
Tô Hoài Cẩn đột nhiên nhanh trí, đã có ý tưởng nên nhanh chóng đặt bút, đã bắt đầu nước chảy mây trôi viết xuống dưới.
Thật ra nàng có một cái ý tưởng, như luận về tài năng chỉ sợ có một người mà tài nữ nước Hình không thể bằng được, kia đương nhiên chính là đương kim thánh thượng.
Tiết Trường Du ngồi bên cạnh Tô Hoài Cẩn với vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Hoài Cẩn!
Đừng nhìn tính nết không tốt của Tiết Trường Du, có vẻ như mặt lạnh tâm lạnh nhưng thật ra Tiết Trường Du là tài tử.
Ngoại trừ võ nghệ ở ngoài ra, Tiết Trường Du còn văn chương lai láng.
Có thể nói, ngoại trừ bảo hắn chơi cờ, bảo hắn làm cái gì cũng tốt, thậm chí còn sẽ nấu cơm dưới nhà bếp.
Tiết Trường Du kiếp trước làm thơ từ cũng không ít, Tô Hoài Cẩn cũng xem qua không ít nên nàng chỉ cần thuận tay viết xuống là được, tuyệt đối có thể nghiền áp tài nữ nước Hình.
Không chỉ như vậy, Tô Hoài Cẩn còn có thể thử Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn mỉm cười, hạ bút nước chảy mây trôi, chẳng ấp úng chút nào.
Chưa đến thời gian uống hết một chén trà đã viết xong bài thơ.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Làm phiền tài nữ nước Hình giúp bổn cung đọc xem sao?"
Điền Mẫn Trúc vội vàng đi qua: "Dạ, Hoàng Hậu nương nương."
Nàng ta nói xong thì cầm lấy bài thơ trên bàn, đại khái nhìn lướt qua nhưng nhất thời hơi giật mình.
Không vì cái gì khác, trong vòng một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Tô Hoài Cẩn đã thực sự điền một bài thơ, vận luật khéo léo tuyệt đẹp, thế nhưng không có bất luận sai lầm gì.
Điền Mẫn Trúc giật mình, không chỉ là điền từ vô cùng tinh tế, hơn nữa từ này cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Điền Mẫn Trúc nhất thời thay đổi sắc mặt, không tình nguyện mà đọc lên.
Nàng ta vừa đọc lên, mọi người đều ồ lên, chúng thần đang ngồi đây đều sôi nổi tán thưởng.
"Không hổ là Hoàng Hậu nương nương!"
"Thật không làm mất mặt Đại Tiết chúng ta!"
"Lúc này Hoàng Hậu nương nương mới tài giỏi, nếu là đàn ông, tất nhiên có thể đứng số một danh sách thi cử rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên là Hoàng Hậu nương nương càng tốt hơn!"
"Đâu chỉ là một bậc, quả thực quăng cô gái nước Hình kia không biết bao nhiêu con phố ấy chứ!"
Điền Mẫn Trúc lắp bắp khen ngợi Tô Hoài Cẩn: "Hoàng Hậu nương nương......!Thật là......!Thật là tài tình nhạy bén, tiểu nữ tử bái phục, thật sự là bội phục."
Mà bên trong tiếng khen ngợi và ca ngợi, Tiết Trường Du lại như bị sét đánh, đột nhiên đóng băng tại chỗ với vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
Tô Hoài Cẩn híp mắt, thật cẩn thận ngắm Tiết Trường Du một cái, sau đó thấu hiểu lòng người: "Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Là cảm thấy Hoài Cẩn làm thơ không thỏa đáng sao?"
Lúc này Tiết Trường Du mới đột nhiên hoàn hồn, trong đầu hắn kêu loạn.
Người khác cảm thấy Tô Hoài Cẩn làm thơ hay nhưng Tiết Trường Du nhìn thấy rõ ràng, bài thơ này giống như đúc với bài thơ mình làm kiếp trước!
Giống nhau như đúc!
Nhưng trong đó có mấy chữ thay đổi một chút, sau khi thay đổi càng thêm hoàn chỉnh hơn.
Lúc trước hắn làm thơ, dùng thủ pháp "Ảo cứu", điền từ phải ấn theo bàn bạc mà viết, mỗi một chữ được điền vào là thanh bằng hay là thanh trắc đều có yêu cầu nghiêm khắc.
Nếu lúc điền, vì đẹp đẽ trôi chảy mà phá hủy cái cơ bản này thì có thể đền bù lại ở phía sau, bởi vậy xưng là ảo cứu.
Lúc trước Tiết Trường Du điền, vì từ ngữ tuyệt đẹp mà vận dụng ảo cứu.
Sau khi viết xong còn hơi canh cánh trong lòng, nhưng cũng không giải quyết được gì.
Không nghĩ tới từ này lại xuất hiện ở trước mặt bản thân, đại khái giống nhau như đúc, chỉ là chỗ ảo cứu kia bị vặn trở về, bỏ thêm từ mới vào ngược lại càng thêm trôi chảy, càng thêm nhịp nhàng hơn.
Mà giật mình nhất không phải chỗ ảo cứu này mà là chính bài thơ đó!
Bài thơ này là Tiết Trường Du đăng cơ làm vua, sau hai năm, lúc tự mình đi tuần tra kinh giao đại doanh có cảm xúc mà làm ra.
Đời trước Tiết Trường Du đăng cơ xưng đế cũng là chuyện của 5 năm sau đó, hơn nữa đăng cơ làm đế hai năm, đó chính là chuyện của 7 năm.
Những con chữ được điền vào bảy năm sau đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiết Trường Du, hơn nữa ngoại trừ hai chữ ở ngoài ra thế nhưng còn tương tự như vậy, sao có thể không khiến Tiết Trường Du khiếp sợ đây?
Tiết Trường Du hồi thần lại rồi nhìn về phía Tô Hoài Cẩn mới nói: "Cẩn Nhi, nàng......"
Tô Hoài Cẩn vốn đang thử hắn, bởi vì Tô Hoài Cẩn ngày trước đã có một ý tưởng lớn gan, chỉ là lúc dùng tâm hồn vẫn luôn không nhận được hồi đáp mà thôi.
Lúc này Tô Hoài Cẩn nhìn thấy sắc mặt khác lạ của Tiết Trường Du thì lập tức mở tâm hồn ra.
【 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn lập tức cảm giác được một trận kinh ngạc ập vào trước mặt, đó là kinh ngạc trong lòng Tiết Trường Du, như là từng cơn từng cơn sóng biển đánh lại đây ngập cả đất trời.
Trong đó còn có một ít khẩn trương, khẩn trương nói không nên lời.
Đương nhiên, còn có ngờ vực.
Giữa những khẩn trương và ngờ vực này, Tô Hoài Cẩn đột nhiên bắt giữ được một câu tâm tư hoàn chỉnh của Tiết Trường Du.
Trong suy nghĩ như sóng to gió lớn của Tiết Trường Du tựa như đang nói......!
Đây là bài thơ mà sau này ta điền, sao Cẩn Nhi lại biết được?
"Ầm ầm!!"
Tuy rằng Tô Hoài Cẩn đã sớm có chuẩn bị nhưng sau khi nắm bắt được ý nghĩ rõ ràng này thì trong đầu vẫn nổ tung chảo, cũng hơi ngây ngẩn trong lòng.
Tô Hoài Cẩn theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc của Tiết Trường Du rồi nheo mắt.
Nếu......!
Nếu Tiết Trường Du giống với mình, cũng cùng là "người từng trải".
Như vậy......!
Những thay đổi của Tiết Trường Du ở kiếp này, hành động, tựa như đã có giải đáp.
Tiết Trường Du từ lúc bắt đầu tới nay đã "dùng tình sâu vô cùng" với mình, bất luận là bản thân mạnh mẽ từ hôn hay là cho Tiết Trường Du mặt lạnh, thân là Tứ hoàng tử, Yến Thân Vương Tiết Trường Du, Tiết Trường Du cao cao tại thượng lại tựa như thuốc cao bôi trên da chó, chẳng tức giận chút nào mà theo đuổi bên cạnh mình.
Vì sao?
Chẳng lẽ là......!Áy náy?
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nhìn chằm chằm Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cũng đồng dạng nhìn chằm chằm nàng, lẩm bẩm nói: "Cẩn Nhi......"
Tô Hoài Cẩn cười một cái: "Hoàng Thượng, xem ra......!Chúng ta lại cần nói chuyện một chút, công bằng."
Trong lòng Tiết Trường Du càng nhảy dựng hơn, con mắt nhanh chóng đong đưa co rút lại, suy nghĩ không tự chủ được bắt đầu khuếch tán.
Trong nháy mắt tâm hồn của Tô Hoài Cẩn thấy được càng nhiều, càng nhiều, nhiều tột đỉnh, giống như muốn chôn vùi Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Tiết Trường Du khẩn trương, kích động, tuyệt vọng, tìm tòi nghiên cứu, ngờ vực, vân vân......!
"Bộp!" một tiếng, Tiết Trường Du cầm tay Tô Hoài Cẩn mới nói: "Cẩn Nhi, nàng đi với ta."
Hắn nói xong thì lập tức kéo Tô Hoài Cẩn đi.
Thái Hậu giật mình: "Hoàng nhi, đi nơi nào? Tiệc vừa mới bắt đầu mà!"
Tiết Trường Du nói: "Trẫm đi thay quần áo, nhanh chóng về thôi."
Tiết Trường Du kéo Tô Hoài Cẩn vội vàng đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi sảnh tiệc, nhóm cung nữ nội giám muốn đuổi theo nhưng Tiết Trường Du đã giơ tay lên: "Không cần đi theo, trẫm lập tức quay lại."
Các cung nhân không dám có dị nghị nên lập tức đứng yên thưa vâng.
Tiết Trường Du kéo Tô Hoài Cẩn một mạch đi ra ngoài, đứng yên dưới bóng cây ven hồ.
Vẻ mặt của Tiết Trường Du hơi khẩn trương mà nắm chặt tay Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, là nàng sao? Là nàng sao? Cẩn Nhi......"
Tiết Trường Du nói năng hơi lộn xộn, khẩn trương nhìn Tô Hoài Cẩn.
Lúc ấy có một loại cảm giác chân chính mất đi mà tìm lại được, khẩn trương khiến đôi tay hắn run lên.
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Trường Du với sắc mặt vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, người nói chính là ai? Tô Hoài Cẩn năm đó bị thiêu chết trong cung Du Cẩn sao?"
Nàng vừa dứt lời, trong đầu Tiết Trường Du đã "ầm ầm", hoàn toàn nổ tung.
Hắn chưa nói bất luận lời nào, chỉ là ôm chặt Tô Hoài Cẩn vào trong ngực.
Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, bây giờ nàng còn có mang, lúc này Tiết Trường Du giống như mãnh hổ xông ra khỏi chuồng, động tác cũng không có gì đúng mực.
Tiết Trường Du sau đó mới nhận ra nên vội vàng kiểm tra Tô Hoài Cẩn: "Xin lỗi, xin lỗi, ta......!Ta quá vui, có làm bị thương đến nàng, đến con của chúng ta không?"
Tô Hoài Cẩn cong môi cười: "Vui?"
Tiết Trường Du nắm chặt tay nàng: "Cẩn Nhi, ta thật sự chưa từng muốn tử hình nàng, lúc ấy ta tức điên chỉ là lời nói tức giận nhất thời, nàng tin tưởng ta."
Tô Hoài Cẩn gật đầu mà nói: "Ta biết, Hoàng Thượng là nhất thời tức giận mới nói."
Tiết Trường Du khiếp sợ không thôi: "Vậy vì sao......"
Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du làm vợ chồng nhiều năm như vậy đương nhiên biết bản tính của Tiết Trường Du, dễ dàng bạo nộ, dễ dàng xúc động, cũng dễ dàng nói lời tức giận.
Lúc ấy ở điện Du Cẩn, Tiết Trường Du thật sự tức giận.
Bởi vì muốn xử chết một Hoàng Quý Phi, chỉ là chỉ dụ bằng miệng thì không đủ.
Nhưng Tô Hoài Cẩn lại lựa chọn chết ở trong cung Du Cẩn.
Vì sao ư?
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Hoàng Thượng người nói vì sao ư? Nhà họ Tô của ta trung thành và tận tâm đều bị bẻ gãy ở trong tay Hoàng Thượng, Hoài Cẩn có thể diện gì mà sống một mình?"
Đôi mắt Tiết Trường Du nhíu lại, đột nhiên nói: "Không phải, người nhà họ Tô một người ta cũng chẳng động vào."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc: "Cái gì?"
Hơi thở của Tiết Trường Du hơi dồn dập, giọng nói hơi khàn khàn khẽ nói: "Cẩn Nhi nàng yên tâm, người nhà họ Tô, một người ta cũng không động vào.
Thậm chí ta còn phải cảm kích huynh trưởng của nàng, huynh ấy là ân nhân của ta."
Tô Hoài Cẩn vô cùng kinh ngạc, lòng tràn đầy ngờ vực nhưng Tiết Trường Du nói chuyện nửa vời.
Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng bản thân và Tiết Trường Du có huyết hải thâm thù gì đó nhưng Tiết Trường Du lại nói hắn chẳng động vào bất luận một người nào của nhà họ Tô.
Tuy rằng tâm hồn của Tô Hoài Cẩn nhìn không thấu suy nghĩ của Tiết Trường Du vào lúc này nhưng có thể cảm giác được lời này là sự thật, cũng không có nửa câu dối trá.
Tô Hoài Cẩn hơi ngờ vực mà hỏi: "Sao Hoàng Thượng đến nơi đây?"
Bản thân là sau khi chết cháy mới trở lại tuổi 16, còn Tiết Trường Du thì sao?
Tiết Trường Du nghe đến đó thì cười khổ một tiếng, giơ tay lên vuốt ve tóc mai của Tô Hoài Cẩn: "Ta à? Đương nhiên là......!Đã chết."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc: "Sao lại......!Chết?"
Tiết Trường Du nhìn Tô Hoài Cẩn, ánh mắt hơi nhảy lên, tựa như đang tự hỏi gì đó nhưng ngay sau đó nói: "Trẫm......! Làm vua mất nước, vào lúc Cẩn Nhi nàng qua đời không lâu, quân nước Hình công phá cổng lớn, tiến quân thần tốc.
Là trẫm phá hủy giang sơn Đại Tiết."
"Chuyện này không có khả năng......"
Tô Hoài Cẩn càng ngờ vực hơn, tim đập nhanh, nàng biết rõ tuy rằng bản tính của Tiết Trường Du tương đối dễ giận nhưng là một minh quân, thống trị Đại Tiết đặc biệt tốt, sao có thể?
Tiết Trường Du nhìn chằm chằm vào mắt Tô Hoài Cẩn rồi cười khổ một tiếng: "Cẩn Nhi, không cần hỏi lại, ngoại trừ chuyện này ra thì cái gì ta cũng có thể nói cho nàng, tựa như nàng nói, công bằng."
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, Tiết Trường Du không nói Đại Tiết là vì sao bị công phá nhưng tâm hồn của Tô Hoài Cẩn còn mở ra.
Đôi mắt nàng vừa cử động, thế nhưng thực sự đọc được hai chữ từ tâm tư của Tiết Trường Du.
Tô Chính!
Mang theo vô vàn phẫn hận, nhưng còn có nhẫn nại và kiềm chế......!
Trong đầu của Tô Hoài Cẩn càng thêm lộn xộn hơn, đúng lúc suy nghĩ muốn nhìn lại cho kỹ.
Hệ thống thế nhưng lúc này lại nhắc nhở.
【 Hệ thống: Thuộc tính tâm hồn đã tiêu hao quá mức, không thể mở ra tâm hồn, mời mau chóng thăng cấp thuộc tính tâm hồn】
【 Hệ thống: Thuộc tính tâm hồn đổi mới vào giờ Tý mỗi ngày 】
Tại thời điểm mấu chốt, thuộc tính tâm hồn lại tiêu hao quá mức.
Tô Hoài Cẩn tức không chịu được nhưng hoàn toàn không thể mở ra một lần nữa.
Tiết Trường Du im lặng không nói gì mà chỉ nắm chặt tay Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, ta sai rồi, mọi thứ đều là ta sai, cho ta cơ hội một lần đền bù được chứ?"
Tô Hoài Cẩn không trả lời hắn mà còn đắm chìm ở bên trong khiếp sợ, đột nhiên nghĩ tới cái gì mới nói: "Vì sao Hoàng Thượng giết Tô Cẩm Nhi."
Tiết Trường Du kinh ngạc, chuyện hắn giết Tô Cẩm Nhi là để Phùng Bắc âm thầm hành động, không nghĩ tới vẫn để Tô Hoài Cẩn biết được.
Cổ họng của Tiết Trường Du nhấp nhô hai lần rồi khàn giọng nói: "Có hai lý do, thứ nhất, Tô Cẩm Nhi là một trong hung phạm thông đồng với địch bán nước năm đó, thứ hai......!Bởi vì nàng ta nhiều lần muốn hại Cẩn Nhi, trẫm không cho phép."
Tô Hoài Cẩn phát hiện Tiết Trường Du thật sự rất kỳ quái.
Kiếp trước chẳng lẽ không phải Tiết Trường Du thích Tô Cẩm Nhi sao?
Tiết Trường Du biết trong lòng Tô Hoài Cẩn có rất nhiều nghi vấn, giữa bọn họ có rất nhiều hiểu lầm.
Tiết Trường Du kéo tay nàng không buông ra rồi khẽ nói: "Cẩn Nhi, bất luận như thế nào cũng là ta sai.
Ta biết giải thích nhiều đi nữa cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, nàng sẽ không tin tưởng.
Vậy nàng lại cho ta một cơ hội để đền bù, có thể không?"
Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du, giờ khắc này, thân phận thật sự của Tiết Trường Du đặt trước mặt nàng, Tô Hoài Cẩn cũng không biết bản thân có cảm giác gì nữa, có một loại tim đập nhanh không nói nên lời.
Thì ra Tiết Trường Du của kiếp này đối tốt với mình như vậy, với Tiết Trường Du "lãnh khốc vô tình" của kiếp trước thế nhưng là một người, Tiết Trường Du cho tới nay đều đang nỗ lực đền bù.
Nói nhìn không ra, nghe không thấy đều là gạt người.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn vô cùng rõ ràng, xem rõ ràng.
Tiết Trường Du vì bản thân nỗ lực làm hết thảy, bất luận là liều mình cứu giúp hay là cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí là buông kiêu ngạo làm một cái thuốc cao bôi trên da chó.
Tô Hoài Cẩn dường như thấy được bóng dáng của mình ngày xưa trên người Tiết Trường Du, khom lưng tận lực trả giá như vậy......!
Tiết Trường Du thấy nàng không trả lời mình thì rất khẩn trương, kéo Tô Hoài Cẩn ôm chặt nàng: "Cẩn Nhi, có thể không? Được không?"
Tô Hoài Cẩn thở dài một hơi, không nghĩ tới trời xui đất khiến, bản thân vẫn là bản thân, Tiết Trường Du cũng vẫn là Tiết Trường Du.
Kiếp trước Tiết Trường Du không có thương tổn đến người nhà của mình, mà kiếp này, bản thân còn mang thai con của Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cả buổi mới nói: "Hoàng Thượng suy nghĩ nhiều rồi, Hoài Cẩn đã như vậy, còn có thể thế nào?"
Lúc này Tiết Trường Du vừa mừng vừa khẩn trương, hắn có thể nghe ra Tô Hoài Cẩn còn hơi không tin bản thân, bởi vì bản thân không hoàn toàn nói thật, hắn xem nhẹ chuyện của Tô Chính.
Bởi vì trải qua rung chuyển nhường ngôi, Tiết Trường Du cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị cha ruột mạnh mẽ vứt bỏ.
Hắn yêu quý Tô Hoài Cẩn còn nhiều hơn yêu lấy mình, đương nhiên không muốn để Tô Hoài Cẩn chịu loại thương tổn này.
Tiết Trường Du ôm Tô Hoài Cẩn rồi hôn lên đỉnh đầu nàng: "Cẩn Nhi, tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn nàng, nàng là báu vật của ta......"
Tô Hoài Cẩn đã thử xong rồi, Tiết Trường Du giống với mình đều là trọng sinh mà đến.
Bởi vì cả Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đều đã chết một lần, đương nhiên, thật ra Tô Hoài Cẩn đã chết qua tám lần, hơn nữa lần thứ chín đã ở trước mắt, hệ thống đã thúc giục......!
【 Hệ thống: Mời mau chóng hoàn thành việc hệ trọng thứ chín 】
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, hệ thống cũng thật là.
Nhưng từ góc độ này xem ra, tuy rằng Tiết Trường Du trọng sinh nhưng thật ra cũng không có hệ thống.
Lúc Tô Hoài Cẩn xem xét hệ thống, Tiết Trường Du lại đang làm động tác nhỏ.
Hắn đột nhiên cúi đầu nâng cằm Tô Hoài Cẩn lên, lập tức hôn lên môi Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, nhất thời không bắt bẻ, thế nhưng bị đánh lén.
Tiết Trường Du không chỉ là hôn như chuồn chuồn lướt nước mà còn hôn sâu hơn rồi cười nói: "Cẩn Nhi thật ngọt."
Tô Hoài Cẩn nóng bừng mặt, lập tức đẩy Tiết Trường Du ra.
Tiết Trường Du lại giữ chặt nàng, không buông nàng ra mà cười nói: "Ta thật vui, Cẩn Nhi lại ở bên cạnh ta."
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng mở ra Tiết Trường Du sẽ "bình thường" một chút, nào biết vẫn là khối thuốc cao bôi trên da chó kia......!
Tô Hoài Cẩn thật sự không biết phải làm sao: "Trở về thôi, hôm nay là bữa tiệc chúc mừng Hoàng Thượng đăng cơ.
Hoàng Thượng đã đi lâu lắm rồi, chỉ e là không ổn, nói không chừng Thái Hậu lại cho rằng Hoài Cẩn xu nịnh."
Tiết Trường Du cười kéo tay Tô Hoài Cẩn: "Được, vậy chúng ta cùng nhau trở về."
Hắn nói rồi lại kéo Tô Hoài Cẩn cùng nhau đi, kết quả lúc này thình lình nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, có người đã đi tới bên này.
Tô Hoài Cẩn đưa mắt nhìn, hóa ra là Thôi Dập.
Thôi Dập thân là giáo úy, chức quan còn không cao, là đi tới với Tô Hoài Chẩn.
Sau khi uống lên vài chén rượu, cũng không ai sẽ kính rượu y nên ra ngoài thư giãn, đi tới bên hồ.
Y chân trước vừa đến, sau lưng thế nhưng có người theo lại đây.
Đúng rồi, tuyệt đối là theo lại đây.
Bởi vì người kia ngó dáo dác, xác định bên cạnh Thôi Dập không có ai, đương nhiên không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du tránh ở nơi hẻo lánh nên lúc này mới tiến lên.
Tô Hoài Cẩn nhìn sang, lại là tài nữ nước Hình Điền Mẫn Lan.
Thái Tử nước Hình muốn đưa Điền Mẫn Lan cho Tô Chính.
Tô Chính thì đồng ý, ngày đó còn tìm Tô Hoài Cẩn nói chuyện này, muốn nạp Điền Mẫn Lan làm thiếp.
Tô Hoài Cẩn nhiều lần khuyên bảo không có kết quả, ngược lại khiến Tô Chính cảm thấy Tô Hoài Cẩn không hiểu chuyện.
Tô Hoài Cẩn cũng không có biện pháp gì.
Lúc này Điền Mẫn Lan ngó dáo dác đi qua chỗ Thôi Dập.
Thôi Dập nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì hơi giật mình, tựa như sợ chắn đường còn cố ý nhích sang bên cạnh hai bước.
Nhưng Điền Mẫn Lan chính là đi qua chỗ y, đi đến trước mặt rồi cười thẹn thùng: "Giáo úy Thôi......"
Nàng ta nói xong, cũng không biết như thế nào, rõ ràng váy của mình không có vướng đến thế nhưng "ôi!" một tiếng, sau khi nũng nịu kêu sợ hãi thì đột nhiên ngã về phía trước.
Thôi Dập hoảng sợ, cũng không thể không đỡ, cũng không thể đỡ.
Ngay lỗ hổng này, Điền Mẫn Lan đã chủ động nhào vào người Thôi Dập rồi ôm chặt eo Thôi Dập.
Thôi Dập lắp bắp kinh hãi, vội vàng muốn lui về phía sau.
Đừng nói là Thôi Dập giật mình mà ngay cả Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du cũng giật mình.
Bởi vì hai người đều biết Điền Mẫn Lan sắp trở thành tiểu thiếp của Tô Chính, không nghĩ tới lúc này lại tới "dụ dỗ" Thôi Dập trắng trợn?
Thôi Dập muốn lui về phía sau, Điền Mẫn Lan cảm giác được động tác của Thôi Dập thì lập tức nũng nịu: "Ôi......!Ôi......!chân của Lan nhi, chân bị trật rồi.
Giáo úy Thôi, có thể phiền toái ngài đỡ Lan nhi một chút không?"
Thôi Dập là người thành thật, lập tức lui cũng không tốt mà không lùi cũng không tốt, không dám dùng tay đụng vào Điền Mẫn Lan mà nói: "Điền cô nương, mau nhanh lên.
Nếu bị người khác thấy được, chỉ sợ có tổn hại đến danh dự của Điền cô nương."
Điền Mẫn Lan không nghĩ tới Thôi Dập quân tử như vậy, thậm chí là quân tử không tan chảy.
Rõ ràng bản thân đã làm rõ rành rành như thế, mắt người thường hẳn là đều thấy được bản thân đang làm cái gì.
Nếu là người đàn ông bình thường thì hận không thể thuận nước đẩy thuyền, đã sớm ôm bản thân vào trong ngực, đâu giống Thôi Dập ghét bỏ đụng chạm như thế.
Điền Mẫn Lan bi thương kêu đau: "Giáo úy Thôi, Lan nhi......!chân của Lan nhi đau quá, giáo úy Thôi có thể giúp Lan nhi xoa, nắn một cái thôi mà!"
Tô Hoài Cẩn rùng mình một cái, nhìn thoáng qua Tiết Trường Du rồi nhướng mày, Tiết Trường Du híp mắt với ánh mắt không tốt.
Điền Mẫn Lan này lập tức phải trở thành tiểu thiếp của Tô Chính, lại trắng trợn táo bạo như vậy, không biết trong hồ lô muốn làm cái gì nữa.
Thôi Dập lại vội vàng từ chối: "Điền cô nương, như vậy tuyệt đối không ổn, xin Điền cô nương vẫn nhanh lên một chút.
Nếu bằng không, ta kêu cung nữ và ngự y lại đây cũng được."
Điền Mẫn Lan tức muốn đỏ mặt, người đàn ông từ chối mình như vậy thì Thôi Dập vẫn là người đầu tiên, nhất thời đá ván sắt, chân đau ghê gớm, không chỉ là chân đau mà mặt mũi cũng đau.
Điền Mẫn Lan đành phải căng da đầu đứng lên, sau đó không nói một câu nào, nào có dáng vẻ trẹo chân mà xoay người rời đi.
Làm cho Thôi Dập hơi ngẩn người, không biết Điền Mẫn Lan cuối cùng muốn làm cái gì.
Nhưng lúc Điền Mẫn Lan rời đi, một thứ màu trắng lững lờ rơi xuống từ trong lòng nàng ta, rơi xuống đất.
Thôi Dập vừa thấy, thế nhưng lại là một chiếc khăn tay.
Trong đêm tối, trên mặt đất có một vật màu trắng, trông vô cùng chói mắt rõ ràng.
Thôi Dập lập tức đuổi kịp hai bước: "Điền cô nương, khăn tay của cô rớt."
Giọng Thôi Dập rõ ràng rất lớn nhưng Điền cô nương kia tựa như là lãng tai, không nghe thấy, "dứt khoát kiên quyết" rời đi, hơn nữa vẫn là bước nhanh rời đi.
Thôi Dập vội vàng đi qua đó, nhặt khăn tay dưới đất lên.
Chỉ là lúc này, Điền Mẫn Lan đã sớm rời đi không thấy bóng dáng, tựa như về lại sảnh tiệc.
Thôi Dập kỳ quái nhíu mày, không biết đây là tình huống như thế nào.
Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc này mới bước ra khỏi bóng cây.
Thôi Dập đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thì vội vàng hành lễ: "Ti chức bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Y nói xong lại nhìn thoáng qua chiếc khăn tay trong tay mình, cảm thấy loại đồ dùng bên người con gái này giữ bên người mình thì thật sự kỳ cục, chỉ sợ dẫn đến người phê bình, đến lúc đó danh tiết của con gái nhà người ta bị hao tổn nên mới nói: "Hoàng Hậu nương nương, đây là khăn tay mà mới vừa rồi Điền cô nương rời đi vô ý rơi xuống.
Ti chức là một người đàn ông thô kệch cầm thật sự kỳ cục, chẳng biết có thể làm phiền Hoàng Hậu nương nương tạm thời bảo quản hay không ạ."
Tô Hoài Cẩn cười, nghĩ thầm cũng là Thôi Dập thành thật, sao Điền cô nương có thể là "vô ý làm rơi" khăn tay?
Rõ ràng là cố ý ném xuống, muốn quăng dây dài câu cá lớn.
Tô Hoài Cẩn vô cùng thấu hiểu lòng người: "Vậy giao cho bổn cung đi."
Thôi Dập như trút được gánh nặng, vội vàng trình chiếc khăn tay lên.
Tô Hoài Cẩn nhìn chiếc khăn tay kia, chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm vẫn còn tỏa hương, mùi hương vô cùng kiều diễm, trên khăn tay còn thêu một bài thơ về thiếu nữ tư xuân.
Quả nhiên nếu chiếc khăn được Thôi Dập cầm thì có lẽ chính là chuyện lớn, sau này nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Tô Hoài Cẩn nhận khăn tay rồi trở về cùng với Tiết Trường Du.
Bọn họ mới vừa vào sảnh tiệc thì vừa lúc thấy được Điền Mẫn Lan.
Điền Mẫn Lan đang quấn lấy Tô Chính làm nũng, hơn nữa vẻ mặt tủi thân, tí tách rớt nước mắt.
Tô Chính vội vàng dỗ Điền Mẫn Lan: "Này......!Đây là làm sao? Sao mới đi ra ngoài một lát đã ấm ức trở về như vậy? Là ai khiến nàng khó chịu, nói ra đi, để bổn tướng nghe một chút, nhất định làm chủ cho nàng!"
Điền Mẫn Lan vùi đầu vào lòng Tô Chính rồi nói với giọng tủi thân: "Đều là do số Lan nhi không tốt, chẳng trách người khác."
Tô Chính vừa nghe xong, càng muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì: "Nàng không cần sợ hãi, nói ra, bổn tướng thay nàng làm chủ."
Lúc này Điền Mẫn Lan mới nói lắp bắp: "Mới vừa rồi Lan nhi say rượu, đi bên ngoài tản bộ một lát, nào biết đi ra ngoài không xa, đã gặp giáo úy Thôi."
Tô Chính hỏi: "Giáo úy Thôi? Thôi Dập?"
Tô Chính đương nhiên biết bên cạnh con trai Tô Hoài Chẩn của mình gần đây nhiều thêm một tên giáo úy mới, tên là Thôi Dập.
Trong trận chiến thảo phạt Thương Dương, Thôi Dập cũng có không ít công lao.
Nhưng xuất thân của Thôi Dập quá thấp, vô cùng ti tiện, chẳng qua là tên thợ rèn, có thể vào quân ngũ đã là không tồi, hiện giờ lại còn dần dần bộc lộ tài năng.
Những thần tử mới không có địa vị thân phận này khiến lão thần tử vương tộc nhà cao cửa rộng như Tô Chính cảm giác được một loại nguy cơ xưa nay chưa từng có, cảm thấy việc mình bị thay thế chỉ là vấn đề về thời gian......!
Tô Chính cười lạnh: "Chẳng qua là tên thợ rèn thấp hèn, hắn ta dám làm khó nàng à?!"
Điền Mẫn Lan khóc lóc nói: "Giáo úy Thôi hắn......!Hắn......!Hắn nói năng đùa giỡn Lan nhi, không chỉ như vậy, còn......!Còn dùng từ ngữ ô uế đoạt đi khăn tay bên người của Lan nhi, chuyện này nếu truyền ra, hu hu......!sau này Lan nhi nên làm người như thế nào đây!"
Tô Hoài Cẩn nghe thế, khá lắm, thì ra Điền Mẫn Lan là tới châm ngòi ly gián?
Tô Chính quả nhiên trúng ý nàng ta muốn, đặc biệt tức giận: "Hay lắm! Giỏi cho một tên Thôi Dập!"
Ông ta nói xong tựa như muốn tìm Thôi Dập liều mạng.
Tô Hoài Cẩn thì cười khẽ một tiếng, đi qua đó cười nói: "Điền cô nương, ngươi nói giáo úy Thôi đùa giỡn ngươi, còn đoạt khăn tay của ngươi, sao bổn cung nhìn thấy lại không giống Điền cô nương tự thuật một chút nào vậy nhỉ?"
Tiết Trường Du thấy nàng đi qua đó thì lập tức cũng theo qua.
Điền Mẫn Lan hoảng sợ, lắp bắp nói: "Tiểu nữ tử......!Tiểu nữ tử nghe nói giáo úy Thôi là do Hoàng Hậu nương nương một tay đề bạt, Hoàng Hậu nương nương đương nhiên sẽ che chở cho giáo úy Thôi, đây cũng là......!Cũng là nhân chi thường tình, tiểu nữ tử sẽ không ghi hận nương nương."
Điền Mẫn Lan nói vô cùng yếu ớt làm hại Tô Hoài Cẩn cười, đã bị nàng ta chọc không nhẹ.
Tô Hoài Cẩn nói: "Ghi hận bổn cung? Ngươi cũng xứng sao?"
Điền Mẫn Lan không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn nói trực tiếp như vậy nên lập tức sửng sốt.
Tô Chính thì muốn quát lớn Tô Hoài Cẩn: "Con, con nói cái gì hả!? Nhanh xin lôi Điền cô nương!"
Ông ta mới vừa nói xong, Tiết Trường Du đã sau lưng theo kịp rồi lạnh giọng nói: "Hoàng hậu của trẫm, tuy rằng còn chưa chính thức sách phong nhưng dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu.
Tuy Thừa tướng đại nhân là cha của Hoàng Hậu nhưng quốc gia trước nhà sau, trẫm hy vọng Thừa tướng đại nhân nhớ cho kỹ, đừng làm ra hành động gì đi quá giới hạn."
Tô Chính lập tức hoảng sợ, vội vàng thỉnh tội mà nơm nớp lo sợ: "Lão thần......!Lão thần thất lễ."
Tiết Trường Du lại mắt lạnh nhìn thoáng qua Điền Mẫn Lan: "Điền cô nương nói khăn tay của mình là bị giáo úy Thôi cướp đi, nhưng lúc ở bên hồ, vì sao trẫm và Hoàng Hậu tận mắt nhìn thấy là Điền cô nương dây dưa không rõ với giáo úy Thôi, chủ động không thành, trái lại vu hãm giáo úy Thôi hả?"
Tiết Trường Du nói vô cùng trực tiếp, Điền Mẫn Lan lập tức hoang mang lo sợ, liên tục xua tay: "Không có, không có, Lan nhi không có."
Tô Hoài Cẩn cười lạnh rồi lấy ra khăn tay từ trong tay áo: "Đây chính là khăn tay của Điền cô nương bị cướp đi, kiểm tra cho kỹ xem, có phải cái này không?"
Tô Hoài Cẩn dứt lời, trực tiếp ném khăn tay qua, ném ở trên người Điền Mẫn Lan.
Sắc mặt của Điền Mẫn Lan trắng bệch, run bần bật, đã nói không nên lời.
Nàng ta cho rằng bản thân có chút thông minh nhỏ, không nghĩ tới chút thông minh nhỏ này bị người chọc thủng tại chỗ, khó coi vô cùng.
Thái Tử nước Hình cũng nghe thấy động tĩnh nên đi tới hỏi: "Đây là làm sao vậy? Chính là người nước Hình của ta chọc Hoàng Thượng không vui sao?"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Trẫm nghe người ta nói người Hình xảo trá đa đoan, thích nhất đâm bị thóc chọc bị gạo, ngoài nóng trong lạnh nhưng trẫm vẫn luôn không tin tưởng.
Hiện giờ thấy hành động của Điền cô nương, trẫm mới bắt đầu tin tưởng một ít."
Sắc mặt của Thái Tử nước Hình khá khó coi, hung tàn trừng mắt nhìn Điền Mẫn Lan rồi xua tay nói: "Dẫn đi!"
Bên người không có thị nữ nước Hình, trực tiếp đi lên là hai quan lớn vặn Điền Mẫn Lan đi.
Điền Mẫn Lan còn muốn xin tha giảo biện nhưng sắc mặt của Thái Tử nước Hình vô cùng khó coi, rõ ràng chính là ánh mắt thí xe giữ tướng.
Điền Mẫn Lan lập tức chẳng nói nên lời, vẻ mặt tro tàn đã bị kéo đi rồi.
Thái Tử nước Hình ha ha cười nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, chuyện hôm nay, ngoại thần nhất định sẽ cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương một công đạo."
Tiết Trường Du cười một tiếng: "Như vậy là tốt nhất."
Thái Tử nước Hình bị Tiết Trường Du nhẹ nhàng vả mặt thì sắc mặt cũng không tốt, kính một chén rượu rồi vội vàng bỏ chạy.
Anh ruột của Thái Hậu Lưu Hoành Tài vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội kính rượu, đợi một hồi lâu, thấy Tiết Trường Du cuối cùng một lần nữa ngồi trở lại thì đã kiềm chế không được.
Lưu Hoành Tài bưng một chén rượu qua đó, khuyến khích Thái Hậu: "Thái Hậu, hôm qua thần nói năng lỗ mãng, đắc tội Hoàng Thượng.
Không bằng mong Thái Hậu giúp đỡ một phen, dẫn thần tới chỗ Hoàng Thượng nhé?"
Thái Hậu vừa nghe thế đã nói: "Lỗ mãng cái gì? Huynh là cậu của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã không còn hai người thân, có thể ghi hận huynh sao? Chẳng qua là ba ngày hai ngày sẽ quên chuyện này, không cần phải đi tạ tội."
Lưu Hoành Tài lập tức nói: "Không không không, nhận lỗi nhất định phải làm.
Thái Hậu hãy xem ở phần thành ý này của vi huynh mà giúp đỡ một phen."
Thái Hậu thật sự không kiên nhẫn nhưng lại cảm thấy nếu Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ mà đã làm cho quan hệ cứng đờ như vậy, ngược lại để Tô Hoài Cẩn chiếm tiện nghi thì thật sự không ổn.
Vì thế Thái Hậu đứng lên rồi mang theo Lưu Hoành Tài tự mình qua đó.
Thái Hậu bưng ly rượu mà Lưu Hoành Tài đưa lại đây, bổn phận của Lưu Hoành Tài là đi theo ở phía sau, cúi đầu, thật ra đầy mặt đều là ý cười, hưng phấn đến không chịu được.
Chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể nhìn thấy trên mặt gã ta hưng phấn nhảy gân xanh, cả người đều dữ tợn lên.
Tô Hoài Cẩn thấy động tĩnh của Thái Hậu thì trong lòng của nàng đã rõ ràng, e là Lưu Hoành Tài muốn hành động.
Thái Thượng Hoàng dùng Lưu Hoành Tài mượn đao giết người, Lưu Hoành Tài lại dùng Thái Hậu mượn đao giết người.
Cái vòng tròn này, quả nhiên không chê nhiều người xuống ngựa.
Thái Hậu và Lưu Hoành Tài đi tới, Thái Hậu đã nói: "Hoàng nhi, ai gia và cậu của con cũng kính con một ly, hôm qua cậu con nói bậy trước mặt con, cũng đã ngẫm lại cả đêm.
Hiện giờ trong lòng không qua được, muốn tự mình nói không phải với con.
Các người thân là cậu cháu, cũng không có gì thù oán lâu, đúng không?"
Lưu Hoành Tài lập tức nói: "Phải phải phải, đều là vi thần không lựa lời, còn mong Hoàng Thượng thứ tội, vi thần xin kính trước."
Tiết Trường Du không muốn nói nhảm với bao cỏ Lưu Hoành Tài này nên nhận rượu từ Thái Hậu, chuẩn bị uống một hớp có lệ.
Thái Hậu không có phản ứng gì, Lưu Hoành Tài mở to hai mắt, gân xanh trên trán nhảy dựng với vẻ mặt chờ mong.
Vào ngay lúc này, Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên nói: "Chờ một chút.".