Nương Nương Lại Tìm Đường Chết


Tô Hoài Cẩn nghe được lời Tiết Trường Du nói thì nhất thời tim đập hơi nhanh hơn, trên mặt vô cớ hơi nóng lên, hơi giãy giụa một chút.
Nhưng Tiết Trường Du không cho nàng đứng dậy, vẫn như cũ đè lên eo nàng rồi cười nói: "Cho nên Cẩn Nhi phải điều dưỡng cơ thể, có biết không?"
Tô Hoài Cẩn bình tĩnh lại, cười cười mới nói: "Như vậy à? Hoài Cẩn không biết Hoàng Thượng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt như vậy á?"
Tiết Trường Du nói: "Vậy sao, bởi vì dưới đáy lòng của ta đã tưởng tượng qua rất nhiều lần, rất nhiều lần làm sao nói những lời này với nàng......!vào không lâu trước nay, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội này."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng lại bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt."
Tiết Trường Du hôn một cái lên chóp mũi của Tô Hoài Cẩn: "Một hai phải đào tim của ta cho nàng thì mới biết được lời ta nói đều là sự thật ư?"
Tô Hoài Cẩn đương nhiên không cần Tiết Trường Du đều moi tim cho bản thân, bởi vì Tô Hoài Cẩn có tâm hồn bổ trợ, cho dù là người xảo trá như thế nào cũng có thể xem rõ ràng tâm tư của hắn.
Chẳng qua......
Lúc này Tô Hoài Cẩn hơi không muốn xem, chỉ sợ nỗi lòng của Tiết Trường Du lại sẽ giống như thủy triều che trời lấp đất.
Thậm chí nói là hủy thiên diệt địa cũng không quá......
Tô Hoài Cẩn vội vàng chuyển đề tài: "Hoàng Thượng chuẩn bị khi nào thẩm vấn Lưu Hoành Tài?"
Tiết Trường Du ngẫm nghĩ mới cười nói: "Ừm......!vậy phải xem buổi tối hôm nay Cẩn Nhi dùng bữa có ngoan hay không, ăn nhiều hay không?"
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó vô cùng bất đắc dĩ.

Tiết Trường Du đang nhồi cho vịt ăn, mỗi ngày đều buộc bản thân dùng bữa, khoảng thời gian trước là bởi vì có thai cho nên không ăn uống gì, trong khoảng thời gian này thì bởi vì ở cữ cho nên Tiết Trường Du từng bước nhìn chằm chằm, Tô Hoài Cẩn nhất định phải ăn nhiều hơn một chút để bổ máu bổ khí.
Tô Hoài Cẩn cảm giác nếu mình mà ăn nhiều nữa thì chỉ sợ cũng sẽ biến thành quả bóng mất.
Tiết Trường Du muốn đích thân thẩm vấn Lưu Hoành Tài, tin tức này nhanh chóng truyền tới chỗ Thái Hậu.
Thái Hậu sốt ruột không chịu được, bà không tin Lưu Hoành Tài muốn độc sát Hoàng Thượng, cảm thấy nhất định có chỗ nào xuất hiện đường rẽ, có người muốn vu oan hãm hại Lưu Hoành Tài.
Dù sao Lưu Hoành Tài là anh trai duy nhất của Thái Hậu, hơn nữa vẫn là anh em ruột thịt, Thái Hậu cảm thấy Lưu Hoành Tài có thể có được hôm nay tất cả đều dựa vào cháu của mình, sao có thể tự hủy con đường mà hạ độc đứa cháu chứ?
Thái Hậu nghĩ mọi chuyện đều đúng, đáng tiếc Lưu Hoành Tài là cái bao cỏ, trời sinh không có đầu óc và lòng dạ gì, cố tình còn mắt cao hơn đỉnh, dã tâm không nhỏ như vậy.
Thái Hậu quá lo lắng, muốn cho người truyền lời cho Đại Tông Chính Viện nhưng Đại Tông Chính Viện trả lời rất không cho thể diện, nói là Hoàng Thượng muốn đích thân thẩm vấn.

Tiết Quỳnh Lâu cũng tỏ vẻ bất lực, không thể phân ưu vì Thái Hậu.
Thái Hậu tức không chịu được, đi đi lại lại trong cung: "Không được, không được! Ai gia phải nhanh chân đến xem! Bằng không không yên tâm!"
Bọn thị nữ vội vàng ngăn Thái Hậu lại: "Thái Hậu! Thái Hậu ngài không thể đi ra ngoài, Hoàng Thượng......!Hoàng Thượng lệnh Thái Hậu nương nương ở trong điện......!Tĩnh dưỡng, không thể, không thể ra khỏi điện một bước ạ......"
Nói cái gì mà tĩnh dưỡng, thật ra chính là giam lỏng.
Thái Hậu nghe được lời này thì nhất thời đá một chân qua, trực tiếp đá cung nữ xuống đất rồi lạnh giọng nói: "Tĩnh dưỡng?! Cái lũ chó bọn ngươi, ngày thường đều là ai nuôi các ngươi, hiện giờ lại bướng bỉnh với ai gia á hả?! Đều cút đi! Ai gia muốn đi ra ngoài!"
Không ai có thể ngăn được Thái Hậu, Thái Hậu trực tiếp ra khỏi cung điện rồi đến tẩm cung của Tiết Trường Du......
Lúc này tẩm cung của Tiết Trường Du lại tới một vị khách hiếm hoi, đương nhiên là Đại Tông Chính Viện Tông Nhân Lệnh Tiết Quỳnh Lâu.
Tiết Quỳnh Lâu phụ trách thẩm vấn Lưu Hoành Tài nên đưa đến tẩm cung.
Lúc này Tiết Trường Du còn ở thư phòng, đang chạy về bên này, Tiết Quỳnh Lâu đã thấy được Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn ôm tiểu hoàng tử đang dỗ dành, Lục Y ôm tiểu công chúa ở bên cạnh.
Tiểu hoàng tử vô cùng dính Tô Hoài Cẩn, hơn nữa đặc biệt thông minh lanh lợi.

Chỉ cần Tô Hoài Cẩn buông nó ra, nó lập tức giả khóc, hơn nữa khóc đáng thương vô cùng khiến người ta không đành lòng, nhưng thật ra hoàn toàn chỉ là sét đánh không mưa.
Tô Hoài Cẩn cũng hiểu đạo lý này nhưng vẫn cứ bị ăn chặt chẽ, ai biểu đây là miếng thịt trên người mình rơi xuống chứ.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ dỗ tiểu hoàng tử chỉ sét đánh không mưa, tiểu hoàng tử được ôm ở trong lòng Tô Hoài Cẩn thì lập tức cười toe toét, bàn tay nhỏ còn đang nắm chặt lại, đôi mắt hoa đào phong lưu còn chớp chớp mắt với Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Trứng thối này, học với ai hả?"
Tiết Quỳnh Lâu tiến vào vội vàng thỉnh an: "Bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Tần Vương xin đứng lên, đệ còn chưa gặp qua đứa trẻ, muốn lại đây nhìn xem hay không?"
Dĩ nhiên là Tiết Quỳnh rất vui mừng, mấy ngày nay đệ ấy bận rộn với vụ án, hoàn toàn chưa thấy qua tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, chỉ nghe nói Hoàng Hậu nương nương sinh được một đôi long phượng thai, trong lòng đã sớm tò mò chết đi được.
Tiết Quỳnh Lâu đến gần xem thì kinh ngạc nói: "Ôi, dáng vẻ của tiểu hoàng tử hơi giống Hoàng Thượng, nhưng......!nhưng......"
Trông lanh lợi hơn Hoàng Thượng nhiều, đặc biệt linh động.
Tiết Quỳnh Lâu nhìn qua tiểu hoàng tử, lại đi nhìn tiểu công chúa thì càng kinh ngạc hơn: "Tiểu công chúa giống với Hoàng Hậu nương nương y như đúc, dường như là một cái khuôn mẫu khắc ra! Từ nhỏ đã đẹp như vậy, sau này trưởng thành còn có thể đột phá, tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tiết chúng ta."
Đệ ấy nói như vậy, thật trùng hợp, Tiết Trường Du đã đi vào từ bên ngoài.

Nhìn thấy Tiết Quỳnh Lâu dường như rất gần với Tô Hoài Cẩn, còn nhích tới cười nói thì nhất thời trong lòng là cả một biển giấm ngập trời, biến thành một đại dương mênh mông.
Tiết Trường Du ghen nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, ôm dáng điệu nhẹ nhàng quân tử mà dùng sức ho khan một tiếng.
"Khụ!!"
Tiết Quỳnh Lâu hoảng sợ vội vàng hoàn hồn, chợt thấy còn hoảng sợ hơn, vội vàng quỳ xuống thỉnh an: "Thần đệ bái kiến Hoàng Thượng!"
Lúc này Tiết Trường Du mới chắp tay sau lưng rồi chậm rãi đi tới: "Quỳnh Lâu, con trai và con gái của trẫm đáng yêu chứ?"
Tiết Quỳnh Lâu: "......" Vì sao giọng điệu của Hoàng Thượng như là khoe khoang vậy kìa?
Tiết Trường Du cười cười ngồi xuống bên cạnh Tô Hoài Cẩn rồi thuận tay ôm lấy eo của Tô Hoài Cẩn, dáng vẻ rất thân mật, lại nói: "Đệ cũng già đầu rồi, vội vàng thành gia rồi tự mình cũng sinh một đứa."
Tiết Quỳnh Lâu: "......" Quả nhiên là đang khoe ra đây mà?
Đệ ấy nào biết Tiết Trường Du không chỉ có đặc biệt khoe ra mà thật ra hắn còn muốn giải trừ nguy cơ của bản thân.

Tiết Quỳnh Lâu thành gia, có con thì nhất định không có thời gian luôn tới chọc Tô Hoài Cẩn vui vẻ.
Tiết Trường Du dứt lời đã nói: "Được rồi, trở lại chuyện chính, Lưu Hoành Tài đến chưa?"
Tiết Quỳnh Lâu lập tức nói: "Đã ở ngoài điện chờ thẩm vấn."
Tiết Trường Du gật đầu: "Mang vào."
Lưu Hoành Tài nhanh chóng được mang vào, vừa thấy Tiết Trường Du thì "rầm!!" quỳ gối trên mặt đất, khóc nước mắt rơi đầy mặt rồi nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng à! Thần bị oan uổng! Oan uổng quá! Thần sao có thể hại Hoàng Thượng và nương nương chứ?! Nhất định là có người muốn vu hãm thần, xin Hoàng Thượng làm chủ ạ!"
Tiết Trường Du lẳng lặng nhìn ông ta quỳ trên mặt đất, giọng nói rất bình tĩnh: "Đúng vậy, trẫm muốn làm chủ cho ông."
Lưu Hoành Tài nghe xong thì vui mừng quá đỗi, nói liên tục: "Đa tạ Hoàng Thượng! Đa tạ Hoàng Thượng!"
Tiết Trường Du nói: "Không vội tạ trẫm......!Trong lòng trẫm rõ ràng, Lưu Hoành Tài ông có mấy cân mấy lượng, trong lòng trẫm vô cùng rõ ràng.

Lấy đầu óc của ông thì hoàn toàn không có khả năng to gan lớn mật động tay chân trong tiệc của trẫm.

Ai xúi giục ông, ông nói ra, trẫm mới làm chủ cho ông được."
"Hoàng......!Hoàng Thượng?!"
Lưu Hoành Tài sợ giật cả mình, liên tục dập đầu nói: "Không có! Hoàng Thượng! Không có! Thật sự không có mà! Là có người vu hãm thần! Thần thật sự không có bị người ta sai khiến! Hoàng Thượng minh giám! Minh giám!"
Tiết Trường Du nghe đến đó thì vẫy tay, nói với Lục Y: "Trẻ con nên nghỉ ngủ trưa, ôm đi xuống."
Tiểu hoàng tử còn muốn ăn vạ, bĩu môi nhìn Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó, lúc này tiểu hoàng tử mới hơi khá hơn một chút, vẫn cứ vô cùng tủi thân bị Lục Y ôm đi.
Tiết Trường Du cảm thấy hiện tại không nên, nhưng......
Nhưng thật ra trong lòng hắn rất ghen, ngay cả con trai của mình cũng ghen, Tiết Trường Du cảm thấy bản thân cũng thật là phát rồ......
Đứa trẻ được ôm xuống, sắc mặt của Tiết Trường Du lại đột nhiên lạnh xuống mà cười một tiếng: "Lưu Hoành Tài, ông thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ông cho rằng bản thân là cậu của trẫm, trẫm cũng không dám......!dụng hình với ông sao!?"
Lưu Hoành Tài sợ tới mức run bần bật, lại nói: "Thần......!Thần nghe nói Hoàng Thượng là minh quân hiếu thuận, thần tuy rằng không có công lao gì nhưng cũng có khổ lao, sao Hoàng Thượng có thể dụng hình với cậu của mình, khiến Thái Hậu nương nương buồn lòng chứ ạ? Thần......"
Ông ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã vỗ mạnh lên bàn một tiếng rầm.

Nếu không phải cái bàn bằng đồng thì đã sớm sụp xuống.
Tiết Trường Du gằn từng chữ một: "Lưu Hoành Tài, ông giỏi lắm! Khá lắm."
Lưu Hoành Tài sợ tới mức càng run bần bật hơn nhưng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói bản thân bị oan uổng.
Lúc này Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, hà tất tức giận như vậy làm gì? Không bằng xin Hoàng Thượng vào nội điện, nhìn xem con trai và con gái, để Hoài Cẩn tới hỏi Lưu đại nhân một hai vấn đề nhé?"
Tiết Trường Du nhíu mày, Tô Hoài Cẩn cố ý điều mình đi, cũng không phải nghi ngờ Tô Hoài Cẩn đến cùng muốn làm cái gì, hắn chỉ lo lắng cho Tô Hoài Cẩn.

Tuy Lưu Hoành Tài là cái bao cỏ nhưng Tiết Trường Du vẫn cứ lo lắng ông ta sẽ gây bất lợi cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, xin người yên tâm."
Lúc này Tiết Trường Du mới đứng lên: "Được."
Hắn nói xong thì vẫy tay ý bảo Tiết Quỳnh Lâu đi theo lảng tránh với nhau.
Hai người vào nội điện, Tiết Quỳnh Lâu không yên tâm mới nói: "Hoàng Thượng, một mình Hoàng Hậu nương nương sẽ không có việc gì đó chứ?"
Tiết Trường Du lắc đầu: "Chỉ cần bên ngoài hơi có chút động tĩnh thì đệ lập tức lao ra, bắt cái ông già vô học Lưu Hoành Tài này lại cho trẫm."
"Dạ!"
Đến bên ngoài tẩm cung, Tô Hoài Cẩn ngồi trên ghế dựa cúi đầu nhìn Lưu Hoành Tài quỳ trên mặt đất rồi thản nhiên nói: "Lưu đại nhân, ai sai khiến ông, thật ra trong lòng bổn cung đã rõ ràng, cũng không cần hỏi ông."
Dĩ nhiên, Tô Hoài Cẩn rất rõ ràng chính là Thái Thượng Hoàng, bởi vì ngày ấy Tô Hoài Cẩn đã nghe được rõ ràng.
Lưu Hoành Tài sửng sốt nhưng cảm thấy Tô Hoài Cẩn chẳng qua là đang lừa gạt mình, như cũ vẫn không lên tiếng mà cười lạnh nói: "Nghe nói nương nương mạng lớn, vừa mới sinh hạ hoàng tử và công chúa, sao không an tâm tu dưỡng, quản mấy chuyện của đám ông lớn làm cái gì?"
Tô Hoài Cẩn cười cũng không buồn bực mà đáp: "Đám ông lớn à? Lưu đại nhân, ông cho rằng bản thân là ông lớn à, chẳng qua là con chó bị vứt bỏ mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?!"
Lưu Hoành Tài thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Ồ? Bổn cung nói không đúng à? Dựa theo đầu óc của Lưu đại nhân, tất nhiên sẽ không nghĩ ra cái chuyện hạ độc này, không phải Lưu đại nhân quân tử hơn mà là Lưu đại nhân hoàn toàn không phải khối này."
Lưu Hoành Tài nghe được tới đây thì càng tức giận hơn, hàm răng vốn đã tức giận đã va vào nhau, hoàn toàn chưa nói được lời nào.
Tô Hoài Cẩn tiếp tục nói: "Có một người châm ngòi ở sau lưng ông, muốn mượn tay ông độc chết Hoàng Thượng......!Lưu đại nhân, sao ông cũng không nghĩ tới rượu qua tay ông đưa qua Hoàng Thượng, nếu người uống rượu độc chính là Hoàng Thượng, vậy ông có thể thoát khỏi liên quan hay không? Người sau lưng kia của ông chẳng qua là mượn đao giết người, hiện giờ ông đã không có đất dụng võ, còn bị giam giữ ở bên trong thiên lao, trở thành trọng phạm của triều đình.

Ông cho rằng người kia sẽ ra mặt cứu ông à? Không không không, đương nhiên sẽ không, thậm chí ông ta sẽ không nói một tiếng mà lẳng lặng chờ triều đình xử lý tên chó săn như ông, sau đó hẳn là có thể kê cao gối mà ngủ."
"Ngươi......!Ngươi nói dối!!!"
Lưu Hoành Tài gào thét lớn.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nói dối? Lưu đại nhân ngài không ngại suy nghĩ thêm một chút, nửa tháng kể từ khi yến hội, người sai khiến ông có từng lộ diện chưa? Có từng đi vào trong lao đón ông chưa? Có từng nói qua đôi ba câu nói chưa? Đều không có."
Tô Hoài Cẩn như là rất rõ ràng, trực tiếp tự hỏi tự đáp.

Lưu Hoành Tài thì sợ tới mức run bần bật rồi lẩm bẩm nói: "Không......!Không......!Tại sao lại như vậy......"
Tô Hoài Cẩn vẫy tay, có thị nữ trình lên giấy và bút mực, Tô Hoài Cẩn cười nói: "Lưu đại nhân, viết xuống thư nhận tội?"
"Thư nhận......!Nhận tội?"
Lưu Hoành Tài nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh đã đầy mặt: "Không không không, ta không nhận tội! Ta không có tội!!"
Tô Hoài Cẩn mỉm cười nói: "Chỉ có thư nhận tội mới có thể cứu ông một mạng, bắt được người sai khiến ông, để ông ta thống khổ giống như ông, thậm chí thống khổ gấp bội.

Đây không phải là điều các ông lớn nên làm sao?"
Lưu Hoành Tài nghe Tô Hoài Cẩn nói thì không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên dữ tợn lên: "Thư nhận tội......!Nhận tội......"
"Đều cút ngay! Cút ngay! Để ai gia đi vào! Cút ngay!"
Thái Hậu đã chạy tới cửa tẩm cung, bên ngoài đã có rất nhiều người ngăn cản nhưng Thái Hậu la lối khóc lóc không ngừng, bọn thị nữ cũng ngăn không được, bọn thị vệ lại không dám chạm vào.

Cứ như vậy, Thái Hậu lại thật sự đi đến.
Thái Hậu vừa tiến đến đã nhìn thấy Lưu Hoành Tài quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầy đầu, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Ngoài điện chỉ có một mình Tô Hoài Cẩn, bên cạnh đứng mấy nội giám và cung nữ đều nín thở tập trung tư tưởng không dám nói lời nào.
Thái Hậu vừa thấy dáng vẻ tiều tụy của Lưu Hoành Tài này thì nhất thời giận không thể át: "Có phải ngươi dụng hình với Lưu đại nhân hay không? Được lắm! Được lắm! Tô Hoài Cẩn, hay cho một người đàn bà độc ác!!"
Tiết Trường Du nghe được động tĩnh ở bên trong thì lập tức bước nhanh đi ra.

Thái Hậu nói tới đây thì tức giận giơ tay lên định tát Tô Hoài Cẩn.
Tiết Trường Du một bước vượt qua, trực tiếp che ở trước mặt Tô Hoài Cẩn.
Thái Hậu hoảng sợ,
cho dù bà ta là mẹ ruột của Hoàng Thượng cũng không dám giơ tay đánh Hoàng Thượng nên lập tức nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn đang được Hoàng Thượng bảo vệ.
Thái Hậu hung tợn mà nói: "Hoàng nhi! Con đừng bị độc phụ này lừa! Nó ác độc đến cực điểm! Lén thẩm vấn cậu của con, còn dụng hình với cậu của con!!"
Tô Hoài Cẩn cười, không nhanh không chậm mà đáp: "Thái Hậu nương nương, ngài nói những lời này có phải hơi sớm hay không?"
Thái Hậu nói: "Ngươi còn muốn ngụy biện!?"
Tô Hoài Cẩn cũng chưa nói gì cả, chỉ mở một tờ giấy ra, quơ quơ ở trước mặt Thái Hậu rồi nói: "Thái Hậu không ngại nhìn xem cái này."
Thái Hậu lập tức nói: "Ai gia không xem! Tất nhiên không phải cái gì thứ tốt, ngươi nói để ai gia xem, ai gia sẽ xem sao? Hừ, ngươi cũng quá......"
Bà ta còn chưa nói xong, đột nhiên thoáng nhìn chữ trên tờ giấy kia, đột nhiên không nói được gì, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thái Hậu khiếp sợ vô cùng, đoạt lấy tờ giấy kia, thiếu chút nữa đã xé nát.
Phía trên thình lình ba chữ to đùng: thư nhận tội!
Thái Hậu kinh ngạc vô cùng, nhanh chóng xem một lần, tựa như không thể tin tưởng mà sợ hãi nói: "Không!!! Không có khả năng!!"
Tiết Trường Du còn chưa xem qua thư nhận tội này nên lập tức lấy lại đây xem, sắc mặt lập tức trầm xuống, âm u trầm trọng, cười lạnh một tiếng: "Thái Thượng Hoàng......"
Lưu Hoành Tài quỳ gối tiến lên, quỳ gối bên chân Thái Hậu rồi khóc lóc nói: "Thái Hậu! Thái Hậu à! Vi huynh chỉ là nhất thời tham lam, xin Thái Hậu cứu huynh một lần, cứu huynh với!!"
Thái Hậu vừa nghe xong thì suýt nữa nằm liệt trên mặt đất, đây chẳng phải là thừa nhận sao?
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm nói: "Thái Hậu nương nương, anh ruột của ngài nghe người ta sắp đặt, ý đồ mưu hại Hoàng Thượng.

Đây đã là sự thật, chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa phạm nhân đã thú nhận bộc trực.

Hoài Cẩn thân là vãn bối, chỉ mong Thái Hậu nương nương nghe một câu khuyên."
Thái Hậu hung tợn nhìn về phía Tô Hoài Cẩn: "Không!! Tất cả đều là thủ đoạn xấu xa của ngươi! Tô Hoài Tân ngươi quá độc ác! Tuyệt đối không phải sự thật! Tuyệt đối không phải!"
Tô Hoài Cẩn lại không để ý tới bà ta mà thản nhiên nói: "Sở dĩ Thái Hậu nương nương có thể ngồi ổn trên bảo tọa Thái Hậu này là bởi vì con trai của ngài là ngôi cửu ngũ của Đại Tiết ta.

Nói một câu đại bất kính, nếu Hoàng Thượng không phải Hoàng Thượng, như vậy Thái Hậu......!Ngài cũng không đáng một đồng."
"Ngươi nói cái gì!!!!"
Thái Hậu tức giận đến mức muốn tiến lên động thủ với Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du đã sớm đề phòng ngăn ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, lạnh giọng nói với Thái Hậu: "Cẩn Nhi nói không sai, đều là lời nói thật, mẫu hậu phải nhớ kỹ đạo lý này.

Chỉ có trẫm ngồi ở trên long ỷ này thì ngài mới là Thái Hậu, mà không phải dựa vào anh trai của ngài."
Thái Hậu nghe đến đó thì người đột nhiên nghiêng ngả, sắp ngã quỵ xuống đất, rất nhiều người chạy tới đỡ Thái Hậu.
Giọng Thái Hậu run rẩy mà nói: "Đi......!Hồi cung, ai gia mặc kệ."
Lưu Hoành Tài nghe thế thì sợ tới mức hét to: "Thái Hậu! Thái Hậu người cứu ta với! Thái Hậu..."
Thái Hậu tuyệt vọng mà đi, đều không quay đầu lại, bước đi trong giây lát đã biến mất ở ngoài tầm mắt của Lưu Hoành Tài.
Tiết Trường Du mù mịt nói: "Tông Nhân Lệnh có thể mang phạm nhân đi."
Tiết Quỳnh Lâu lập tức chắp tay nói: "Dạ, Hoàng Thượng."
Tiết Quỳnh Lâu đưa phạm nhân Lưu Hoành Tài đi, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Tiết Trường Du giận không thể át, trực tiếp lật bàn bên cạnh, các cung nữ sợ tới mức run bần bật.
Hai mắt Tiết Trường Du đỏ đậm, thở hổn hển, phẫn nộ tựa như một đầu dã thú nhưng lại là dã thú bị nhốt trong lồng.
Tiết Trường Du đập bàn, lập tức quay đầu muốn đi ra ngoài.
Tô Hoài Cẩn nói: "Hoàng Thượng, người đi nơi nào?"
Lúc này bước chân của Tiết Trường Du mới dừng một chút mà nói với giọng khàn khàn: "Đi gặp Thái Thượng Hoàng một lần."
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng rồi nói: "Hoàng Thượng hà tất phải tức giận như vậy?"
Lúc này Tiết Trường Du mới xoay người đi trở về nắm lấy tay Tô Hoài Cẩn: "Ta không nghĩ tới cha ruột của ta lại nhẫn tâm như vậy, hơn nữa thiếu chút nữa đã thương tổn Cẩn Nhi, còn có con của chúng ta.

ục tức này, ta nuốt không trôi."
Hắn nói xong lại muốn đi ra ngoài, Tô Hoài Cẩn vội vàng giữ chặt tay của hắn rồi nói với giọng trấn an: "Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng bất nhân, Hoàng Thượng chàng cũng không thể bất hiếu.

Nếu chàng thật sự làm gì Thái Thượng Hoàng, trên triều đình có nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm như vậy, Hoàng Thượng mất nhiều hơn được, cuối cùng có hại cũng chỉ là chàng."
Tiết Trường Du lắc đầu nói: "Không, cục tức này, ta nuốt không trôi, huống chi ông ta đã xúc phạm tới Cẩn Nhi, ta càng nuốt không trôi."
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì trong lòng không hiểu sao lại kinh ngạc hai lần: "Hoàng Thượng, muốn xử trí Thái Thượng Hoàng, hà tất phải làm?"
Tiết Trường Du nheo mắt, nói: "Vậy muốn như thế nào? Có phải Cẩn Nhi đã có chủ ý hay không?"
Tô Hoài Cẩn mím môi cười, nói: "Đúng rồi, hơn nữa bảo đảm vô cùng thú vị, Hoàng Thượng nhìn kỹ là được."
Tiết Trường Du thấy nụ cười xinh đẹp của nàng thì nhất thời hơi mềm lòng rung động, vươn tay vuốt tóc mai của Tô Hoài Cẩn: "Được, đều nghe Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn lập tức gọi Lữ Ngạn tới, bảo y chuẩn bị một ít đồ.
Lữ Ngạn giật mình: "Thuốc xổ?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Muốn cái loại sau khi ăn thì lập tức có phản ứng, trong bụng quặn đau vô cùng, còn có loại thuốc này không?"
Lữ Ngạn nói: "Tất nhiên là có, hơn nữa có quá nhiều, chỉ là......"
Tô Hoài Cẩn nâng tay lên: "Lữ tiên sinh không cần hỏi nhiều, chuẩn bị là được."
Lữ Ngạn không khỏi nhìn thoáng qua Tiết Trường Du bên cạnh, Hoàng Thượng chỉ nhìn Hoàng Hậu nương nương với vẻ mặt cưng chiều và nụ cười trên mặt.
Lữ Ngạn không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm không biết Hoàng Hậu nương nương lại muốn đưa ai lên thớt......
Lữ Ngạn chuẩn bị xong thuốc xổ, Tô Hoài Cẩn đích thân rót thuốc xổ vào bầu rượu, sau đó lắc lắc rồi giao cho Lục Y bưng.
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn lập tức đi đến cung điện của Thái Thượng Hoàng.
Trong cung điện vô cùng quạnh quẽ, không có ai cả.
Một tiếng "ầm!!", cửa điện lập tức được đẩy ra.

Thái Thượng Hoàng ngồi ở trong điện, hoảng sợ, vội vàng đứng lên, nhìn thấy người tới thì càng hoảng sợ hơn.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn từ ngoài điện đi vào tới, ngay sau đó là tiếng bước chân, một đội thị vệ từ ngoại vọt vào.

Một câu không nói đã trực tiếp vặn ngã Thái Thượng Hoàng áp người lên.
Thái Thượng Hoàng giật mình hét to: "Các ngươi muốn làm cái gì!? Làm gì vậy!! Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?! Tiết Trường Du ngươi lại muốn giết quân giết cha!!"
Tiết Trường Du cười cười, nói: "Cha, sao cha lại nói cái này?"
Hắn nói xong thì nâng tay lên, Lục Y lập tức mang bầu rượu lại đây.

Tiết Trường Du không nhanh không chậm đổ một chén rượu rồi giơ chén rượu lên ra hiệu, thản nhiên nói: "Trước đó trong yến hội, cha nhờ vả cậu kính trẫm một chén rượu, cậu nói, kính trẫm vạn năm......"
Vừa nói đến cái này, Thái Thượng Hoàng sợ tới mức muốn chết, rùng mình không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm chén rượu kia rồi nói: "Ngươi......!Ngươi muốn làm gì! Ngươi muốn làm gì?!"
Tiết Trường Du tiếp tục nói: "Trẫm trở về nghĩ ngợi, tuy trẫm thân là ngôi cửu ngũ nhưng Thái Thượng Hoàng vẫn khoẻ mạnh, trẫm dĩ nhiên không dám độc hưởng vạn năm, dù sao Đại Tiết ta lấy hiếu làm đầu, bởi vậy......"
Tiết Trường Du khẽ ngước mắt lên nhìn Thái Thượng Hoàng, khóe môi cong lên một nụ cười lành lạnh: "Bởi vậy......!Trẫm muốn chia một nửa rượu kính cho cha, làm cha cũng có thể cùng hưởng vạn năm với trẫm."
Thái Thượng Hoàng nghe xong thì lập tức giãy giụa lên rồi hét to: "Buông ta ra!! Buông ta ra! Cút ngay! Không!! Ta không uống rượu!!"
Thái Thượng Hoàng mất khống chế hét to, Tiết Trường Du chỉ nói: "Bắt lấy, mời Thái Thượng Hoàng uống rượu."
Thị vệ lập tức bưng chén rượu qua, vài người vặn Thái Thượng Hoàng để ông ta ngẩng đầu lên, còn có người bóp miệng ông ta.

Thái Thượng Hoàng đặc biệt không phối hợp, lắc đầu sang phải sang trái, dùng sức giãy giụa, dường như là la lối khóc lóc.
Nhưng thị vệ rất đông, Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không thể nào giãy giụa, bị ấn xuống đất, há miệng, rượu ùng ục ùng ục được đổ vào.
Thái Thượng Hoàng dùng sức ngừng thở, nôn mửa ra bên ngoài, giọng vô cùng thảm thiết.
Tiết Trường Du lại cười nói: "Thái Thượng Hoàng uống quá ít, lại kính Thái Thượng Hoàng một ít."
"Tiết Trường Du!! Ngươi tên ác quỷ này! Ác quỷ!! Ngay cả cha mình mà ngươi cũng phải độc hại!!"
Thái Thượng Hoàng kháng cự hét to, Tiết Trường Du nghe được câu nói thế kia thì sắc mặt ảm đạm, thu hết mọi ý cười mới nói: "Vậy cha thì sao? Cha thế nào? Cha có từng buông tha cho con trai hay không? Cha không biết à? Lúc này đây, cha suýt nữa hại chết Cẩn Nhi và con của trẫm! Khoản nợ này, muốn tính thế nào đây?"
Thái Thượng Hoàng hoảng sợ nói: "Không không không, ta chính là cha ngươi, cứu mạng!! Cứu mạng..."
Thái Thượng Hoàng giãy giụa không có kết quả, vẫn uống lên rất nhiều rượu, nhất thời rượu có tác dụng, trong bụng đau nhức.
Thái Thượng Hoàng cũng không biết đó là thuốc xổ, còn tưởng rằng là độc phát đau đớn không chịu được, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhất thời lăn lộn dưới đất và hét to: "Không, ta không muốn chết! Ta không muốn chết!! Ngôi vị hoàng đế là của ta! Là của ta! Ta không muốn chết..."
Tiết Trường Du híp mắt nhìn Thái Thượng Hoàng xấu mặt dưới đất thì cười lạnh một tiếng, ngay sau đó xoay người lại đỡ Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, chúng ta trở về."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, lúc này mọi người mới rời khỏi cung điện của Thái Thượng Hoàng.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, hả giận chưa?"
Tiết Trường Du cười một tiếng nói: "Vẫn là Cẩn Nhi nhiều ý xấu, chỉ là......!Như thế có hời với ông ta quá."
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Hoàng Thượng chàng nghĩ sai rồi, Thái Thượng Hoàng trời sinh tính tình đa nghi, ngay cả con trai của bản thân cũng phải kiêng kị.

Cho dù ngự y nói với ông ta rằng ông ta hoàn toàn không trúng độc, Hoàng Thượng cảm thấy Thái Thượng Hoàng sẽ tin tưởng sao?"
Tiết Trường Du nheo mắt, như suy tư gì đó.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Thái Thượng Hoàng nhất định sẽ cảm thấy ngự y và Hoàng Thượng là cùng một giuộc, không muốn trị liệu cho ông ta mà thôi.

Cứ như vậy, Thái Thượng Hoàng phiền muộn lâm nguy, ai còn có thể cứu được ông ta đây?"
Tiết Trường Du bừng tỉnh đại ngộ mà nhìn Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Cho nên Hoàng Thượng hoàn toàn không cần động thủ, loại người này cũng không đáng để Hoàng Thượng tự mình động thủ......"
Tô Hoài Cẩn nói quả nhiên ứng nghiệm.
Trong bụng Thái Thượng Hoàng quặn đau, Tiết Trường Du cũng không hề ngăn cản ngự y qua đó trị liệu.
Nhưng khi ngự y vào cung đã thấy Thái Thượng Hoàng hoàn toàn không sinh bệnh, cũng chẳng hề trúng độc.
Bởi vì chỉ là uống thuốc xổ mà thôi cho nên ngự y cũng không nhìn ra manh mối, nhiều nhất chỉ cảm thấy Thái Thượng Hoàng ăn đau bụng, bởi vậy mới có thể quặn đau như thế.
Thái Thượng Hoàng nghe ngự y nói thế thì làm sao có thể tin tưởng, lập tức gào thét lớn: "Nô tài!! Nô tài đáng chết!! Nhất định là Tiết Trường Du cho các ngươi tới lừa gạt ta!! Các ngươi đám nô tài đáng chết này!! Không......!Ta không muốn chết......!Ta còn chưa muốn chết......"
Ngự y sợ hãi, nghe Thái Thượng Hoàng luôn mồm gào to tên húy của tân hoàng thì rén người vội vàng chạy ra ngoài.
Chuyện này dĩ nhiên sẽ truyền tới tai Tiết Trường Du, đều không kém gì với dự đoán của Tô Hoài Cẩn.
Không chỉ như vậy, Thái Thượng Hoàng lại kêu một ngự y khác lại đây trị liệu, cuối cùng kết luận đều giống nhau.

Thái Thượng Hoàng chả có bất luận gì không ổn, cũng không hề có dấu hiệu trúng độc.
Thái Thượng Hoàng lại cảm thấy là quỷ kế của Tiết Trường Du không cho mình trị liệu, kéo dài thời cơ trị liệu của mình nên trong lòng nghi thần nghi quỷ, trở nên điên điên khùng khùng.
Phương Thiên phụng mệnh đi thăm Thái Thượng Hoàng một lần rồi trở về bẩm báo: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tình huống của Thái Thượng Hoàng......!Tựa như cũng không quá ổn, ngự y nói mấy ngày nay tinh thần của Thái Thượng Hoàng hơi hoảng hốt, hơn nữa luôn kêu có người muốn hành thích mình......!Đồ ăn cũng không dùng, cơm nước cũng không vào.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ......"
Tiết Trường Du đang đọc sách ở trong thư phòng một lát thì cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt tấu chương vào trong hồ sơ mới nói: "Nếu Thái Thượng Hoàng không tự mình dùng thiện thì cũng chẳng trách người khác, còn có thể làm sao bây giờ? Trẫm chẳng qua là......!cố gắng hiếu tâm đến cuối cùng mà thôi."
Tuy Phương Thiên không biết tình huống cụ thể nhưng y kiểu gì thông minh, chuyện của Lưu Hoành Tài ước chừng cũng biết một vài, cũng không khó đoán được.
Dù sao tân hoàng đăng cơ, trong lòng không cam lòng chỉ có vài người như vậy, Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc đã ngoài ý muốn bỏ mình, dư lại còn có thể là ai?
Lưu Hoành Tài chẳng qua là cái bao cỏ, tuyệt đối sẽ không làm chủ, người làm chủ đương nhiên cũng đã sáng tỏ.
Phương Thiên nói: "Dạ, Hoàng Thượng, nếu không có dặn dò khác, nô tài......"
Y nói tới đây, Tiết Trường Du đột nhiên cười cười nhìn về phía Phương Thiên: "Từ từ, Phương Thiên, trẫm trước đây nói với khanh, khanh còn nhớ rõ không?"
Phương Thiên dừng lại, hơi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, ngay sau đó lại cúi đầu xuống: "Dạ, nô tài nhớ rõ."
Tiết Trường Du khẽ cười một tiếng: "Trẫm nói qua thân phận của khanh không thể gạt được trẫm.

Nếu nghe trẫm nói thì sau này khanh thăng chức rất nhanh.

Sắp tới, nếu không nghe lệnh thì khanh cũng biết bản thân sẽ chết như thế nào."
Phương Thiên cung kính đáp: "Dạ, nô tài biết."
Tiết Trường Du gật đầu, rút ra một phần tấu chương từ bên cạnh rồi đặt ở góc bàn, ngước cằm mới nói: "Tự khanh nhìn xem."
Phương Thiên cung kính lấy lại đây mở ra xem, vừa xem xong đã hơi giật mình: "Hoàng Thượng......!Đây là?"
Tiết Trường Du nói: "Phương khanh thông minh cỡ nào, trẫm là muốn đề bạt khanh, ý của khanh như thế nào?"
Tấu chương thật sự là tấu chương đề bạt, Đại Tông Chính Viện Tông Nhân Lệnh tiến cử Xưởng công đại nhân Phương Thiên làm Thừa tướng của Đại Tiết!
Không chỉ như vậy, phía dưới còn viết rõ ràng thân phận của Phương Thiên, Phương Thiên vì ngầm điều tra vụ án của Lưu Hoành Tài cho nên vẫn luôn mang thân phận không rõ ràng, trực tiếp nhận mệnh từ Hoàng Thượng và Đại Tông Chính Viện, thật ra Phương Thiên đều không phải là hoạn quan.
Hiện giờ Lưu Hoành Tài đã đền tội nhận tội, cho nên thân phận của Phương Thiên cũng nên được đưa ra ánh sáng, khôi phục lạibản thân.
Lại bởi vì Phương Thiên có công lao cho nên Đại Tông Chính Viện tiến cử Phương Thiên làm Thừa tướng, kiến nghị Hoàng Thượng đồng thời thiết lập hai chức vị là Tả tướng và Hữu tướng.
Do tam triều nguyên lão Tô Chính đảm nhiệm Tả tướng, do Phương Thiên đảm nhiệm Hữu tướng cùng nhau phụ tá Hoàng Thượng.
Phương Thiên nhìn qua thì nheo mắt, luôn cảm thấy bản thân trúng bẫy rập của Hoàng Thượng nên cung kính nói: "Hoàng Thượng, chức Thừa tướng chính là chức vụ đứng đầu của Đại Tiết ta, nô tài sợ là......"
Tiết Trường Du ngắt ngang lời y mà cười nói: "Phương khanh à, khanh nên sửa miệng đừng luôn gọi bản thân là nô tài, hiện giờ thân phận cũng đã ra ánh sáng, phải tự xưng là thần......!Đã biết chưa?"
Phương Thiên đành phải thưa: "Dạ, thần cẩn tuân dạy bảo."
Tiết Trường Du cười nói: "Phương Thiên à, khanh nên cảm tạ trẫm, trẫm cho khanh một thân phận có thể xứng đôi với công chúa Hàm Bình......!Đương nhiên, đừng quên hồi báo trẫm là được."
Còn hồi báo như thế nào hả?
Dĩ nhiên là lần trước Tiết Trường Du đã nói, làm mất quyền lực của Tô Chính.
Phương Thiên chần chờ một lát: "Hoàng Thượng hậu ái, thần vô cùng cảm kích, chỉ là......!Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng biết chứ?"
Tiết Trường Du cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt cười tủm tỉm, thản nhiên nói: "Trẫm sẽ nói cho nàng, chỉ là phải tìm một thời cơ thích hợp."
Phương Thiên cũng không nói gì nữa đành chắp tay nói: "Thần hiểu rõ."
Tiết Trường Du gật đầu: "Được rồi, khanh lui xuống đi, nên dùng cơm trưa, trẫm phải về với Hoàng Hậu."
Phương Thiên cung kính hành lễ xong thì lúc này mới lui ra ngoài.
Tiết Trường Du nheo mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương kia, cuối cùng nhấc bút phê hai chữ lên trên tấu chương tiến cử Phương Thiên......
Đình nghị (triều đình thảo luận)
Tiết Trường Du phê xong mới ném bút sang một bên, đứng dậy rời khỏi thư phòng rồi đi đến tẩm cung, chuẩn bị cùng nhau dùng bữa với Tô Hoài Cẩn.
Hiện giờ đã ra ở cữ, Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng có thể tùy ý đi lại, đương nhiên phải thường xuyên ra ngoài đi dạo.

Thời tiết hôm nay không tồi nhỉ nên Tô Hoài Cẩn đi dạo ở trong hoa viên.
Lục Y nhìn canh giờ mới nói: "Nương nương, sắp tới thời gian dùng bữa rồi ạ, nô tỳ đỡ người trở về.

Lát nữa Hoàng Thượng trở về lại tìm không thấy nương nương."
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đi thôi."
Nàng nói như vậy thì đi theo trở về, kết quả chưa đi hai bước đã thấy được người quen.
Đúng là tài nữ Điền Mẫn Trúc của sứ đoàn nước Hình, Điền Mẫn Lan bị xấu mặt ở trong yến hội, sau khi bị mang đi chỉ còn lại có Điền Mẫn Trúc.
Không biết hôm nay Điền Mẫn Trúc tiến cung bằng cách nào, cuộc gặp gỡ này cũng ở trong hoa viên.
Thật ra hôm nay Điền Mẫn Trúc là đi theo sứ đoàn tiến cung, Thái Tử nước Hình vẫn luôn muốn đưa Điền Mẫn Trúc cho Tiết Trường Du nhưng Tiết Trường Du vô cùng lãnh đạm.
Hôm nay Điền Mẫn Trúc vốn muốn mượn cơ hội diện thánh nhưng bị Tiết Trường Du từ chối, bởi vậy hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng Thượng.
Tuy rằng Điền Mẫn Trúc không nhìn thấy Hoàng Thượng nhưng vẫn ở lại trong cung, chậm chạp không rời đi, cũng không biết đang đợi cái gì, lúc này đứng ở trong một góc, nghểnh cổ tựa như đang đợi người nào đó.
Tô Hoài Cẩn hơi nghi ngờ, hơi chút đi thong thả hai bước, kết quả đã nhìn thấy được Lữ Ngạn trong tay cầm tấu chương từ nơi xa đi tới.
Điền Mẫn Trúc nhìn thấy Lữ Ngạn thì nhất thời vọt lên, nhanh chóng chạy tới kêu: "Chờ một chút!"
Lữ Ngạn không nghĩ tới có người đứng ở trong một góc, đột nhiên lao ra.

Y theo bản năng ngừng bước chân một chút, nhưng sau khi thấy rõ là ai thì nhíu mày, muốn lập tức đi về trước.
Điền Mẫn Trúc lại theo đuổi không bỏ: "Chờ một chút! Chờ một chút, đừng đi! Người......!Người còn đang oán ta sao? Đừng đi!"
Tô Hoài Cẩn vốn không muốn tìm tòi nghiên cứu Điền Mẫn Trúc, nhưng Điền Mẫn Trúc bỗng ngăn đường đi của Lữ Ngạn lại, lại còn nói "mập mờ" như thế, Tô Hoài Cẩn lập tức có hứng thú.
Lục Y thấy cặp mắt bỗng sáng lên của Hoàng Hậu nương nương thì trong lòng nói không hay rồi, sau khi Hoàng Thượng trở về nhất định tìm không thấy người......
Quả nhiên, Tô Hoài Cẩn lập tức dừng bước, còn rón ra rón rén tránh ở sau núi giả, âm thầm nhìn sang kia.
Điền Mẫn Trúc cản đường Lữ Ngạn, Lữ Ngạn chỉ lạnh lùng nói: "Sứ thần nước Hình nhân sai người rồi phải không?"
Điền Mẫn Trúc lập tức lắp bắp nói: "Không có! Không có! Sao ta lại nhận sai người! Nhiều năm như vậy, có phải chàng còn đang oán ta hay không, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ta cũng là bị bức bách, không phải tự nguyện! Cầu xin chàng đừng oán hận ta, ta......"
Lữ Ngạn không kiên nhẫn ngắt ngang lời Điền Mẫn Trúc: "Xem ra sứ thần nước Hình quả nhiên nhận sai người, nếu không có chuyện gì nữa, Lữ mỗ còn có việc trong người nên cáo từ trước."
"Đừng đi!"
Điền Mẫn Trúc đột nhiên vươn tay kéo tay áo của Lữ Ngạn lại, lại còn đâm đầu tới trực tiếp ôm eo Lữ Ngạn.
Lục Y sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên, Tô Hoài Cẩn vội vàng ra hiệu bảo nàng ấy im lặng, Lục Y vội vàng che lại miệng mình, nhưng vẫn là vẻ mặt ghét bỏ, cảm thấy Điền Mẫn Trúc này cũng quá không đứng đắn.

Nước Hình vẫn luôn cố ý hiến nàng ta cho Hoàng Thượng, Điền Mẫn Trúc thế nhưng còn chủ động đi ôm một người đàn ông, này cũng quá......
Nếu để cho người khác nhìn thấy, không biết gà bay chó sủa sao nữa.
Lục Y nghĩ như vậy, không nghĩ đến lại có người đi tới, thế nhưng chính là Hoàng Thượng bản tôn!
Hoàng Thượng và Kỳ lão cửu vừa đi vừa nói chuyện, đi tới phía bên này.
Lữ Ngạn nghe được tiếng bước chân thì vội vàng đẩy một chút, đẩy Điền Mẫn Trúc ra.
Lữ Ngạn trong những năm đầu bởi vì do sức khỏe, bị chút vết thương, bị thương cánh tay.

Tuy rằng không thể tập võ nữa nhưng vẫn luôn phải có sức lực.

Điền Mẫn Trúc bị y đẩy, trực tiếp đẩy ra, thiếu chút nữa lảo đảo vài bước là ngã xuống đất
Một tiếng "ôi!".
Tiết Trường Du và Kỳ lão cửu nghe được động tĩnh thì đều bước nhanh về phía bên này.
Lúc này Điền Mẫn Trúc cũng vô cùng sợ hãi, dù sao nếu lôi lôi kéo kéo bị Hoàng Thượng thấy thì thật sự khó lường, vội vàng quay đầu chạy, vô cùng vội vàng.
Dáng vẻ chạy đi của Điền Mẫn Trúc đã bị Tiết Trường Du và Kỳ lão cửu thấy rõ ràng, Kỳ lão cửu kinh ngạc hỏi: "Ôi chà? Kia không phải là tài nữ nước Hình gì đó sao?"
Kỳ lão cửu nói xong thì đi tới nói với Lữ Ngạn: "Các người quen nhau à?"
Sắc mặt của Lữ Ngạn vô cùng khó coi, tựa như đang suy xét gì đó.
Lúc này Tô Hoài Cẩn lại e sợ cho thiên hạ không loạn mà đi ra với vẻ mặt cười khanh khách.
Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Hoài Cẩn đi ra từ sau núi giả, còn mang vẻ mặt cười khanh khách thì đã biết Tô Hoài Cẩn tuyệt đối không "có ý tốt", hơn nữa nhất định là đang nghe lén.
Tiết Trường Du bất đắc dĩ nói: "Ta vừa mới về tẩm cung đã biết nàng không ở đây, không nghĩ tới lại tránh ở chỗ này."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vốn là phải về, lại đột nhiên thấy được náo nhiệt, tất nhiên là nhìn nhiều thêm chút nữa mà."
Lữ Ngạn biết Tô Hoài Cẩn nói chính là mình, tuy rằng y bị phế đi võ công nhưng luôn có thể nghe thấy tiếng động.

Tô Hoài Cẩn tránh ở sau núi giả, Lữ Ngạn vừa rồi có nghe thấy nhưng không biết là Hoàng Hậu nương nương thôi.
Tô Hoài Cẩn cười nói với Lữ Ngạn: "Điền cô nương này là người quen cũ của Lữ tiên sinh hả?"
Lữ Ngạn thở dài, biết không thể giấu nữa thì nhíu mày nói: "Điền Mẫn Trúc vốn dĩ không họ Điền, thật ra là một nha hoàn trong phủ Thái Tử nước Hình năm đó mà thôi."
Ngày xưa cha của Lữ Ngạn là Thái Tử nước Hình, Lữ Ngạn lại là hoàng trưởng tôn.

Điền Mẫn Trúc chỉ là một nha hoàn tên là Trúc Nhi, vừa lúc được sắp xếp hầu hạ ở sân của Lữ Ngạn ở trong phủ Thái Tử cho nên ngày thường có thể thấy vài lần, nhưng không phải là nha hoàn bên cạnh.
Trúc Nhi xinh đẹp lại biết vài từ, có một lần vào trung thu, bởi vì một bài thơ mà hiển lộ tài hoa.

Thái Tử cảm thấy Trúc Nhi thông tuệ bởi vậy mới đề bạt Trúc Nhi làm đại nha hoàn, để Trúc Nhi hầu hạ hoàng trưởng tôn đọc sách tập viết.
Rất nhiều người đều thuật lại rằng cái nha hoàn Trúc Nhi này thông minh lanh lợi, hơn nữa có tướng phú quý, Thái Tử rất thưởng thức nàng ta, qua không lâu nữa tuyệt đối chính là nửa chủ tử của phủ Thái Tử, phát cho hoàng trưởng tôn làm thiếp.
Chẳng qua loại chuyện này cũng chưa xảy ra, Trúc Nhi bị Tam hoàng tử ngay lúc đó, cũng chính là em trai của Thái Tử nước Hình vừa ý, muốn nạp Trúc Nhi làm thiếp.
Lúc ấy Trúc Nhi cũng chưa đồng ý, dù sao hoàng trưởng tôn tuổi trẻ anh tuấn mà Tam hoàng tử đã qua tráng niên, khác nhau thật sự rất lớn.
Hơn nữa hoàng trưởng tôn thân là con trai của Thái Tử, rất có thể sẽ là trữ quân đời kế tiếp, Trúc Nhi dĩ nhiên sẽ không từ bỏ cuộc sống ở phủ Thái Tử, ngược lại đi làm thiếp trong phủ Tam hoàng tử.
Lữ Ngạn thản nhiên nói: "Sau khi Tam hoàng tử bao quanh hoàng cung, chuẩn bị tàn sát phủ Thái Tử, nhổ cỏ tận gốc, khi đó Điền Mẫn Trúc chủ động khẩn cầu Tam hoàng tử, hy vọng làm thiếp của Tam hoàng tử, bởi vậy đã giữ được một mạng."
Trong lòng Tô Hoài Cẩn nói thì ra là có chuyện như vậy, trách không được dáng vẻ chán ghét của Lữ Ngạn, hóa ra vẫn còn những mối liên hệ này?
Điền Mẫn Trúc vì tự bảo vệ mình mà từ bỏ phủ Thái Tử, chủ động đầu phục Tam hoàng tử, thật ra cũng không gì đáng trách nhưng lúc này lại còn chạy tới tìm Lữ Ngạn, vậy khiến người ta tặc lưỡi......
Lữ Ngạn dứt lời lại nói: "Hoàng Thượng, Điền Mẫn Trúc đã nhận ra thần, cứ như vậy......!Thái Tử nước Hình bên kia rất có thể cũng sẽ nhận ra thần thôi."
Kỳ lão cửu nghe xong hơi sốt ruột mà nhìn về phía Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng, này......!Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiết Trường Du trầm tư một lát, lúc này Tô Hoài Cẩn cười cười nói: "Này lại như thế nào?"
Lữ Ngạn trầm giọng nói: "Vi thần là trọng phạm truy nã của nước Hình, khả năng......!Khả năng sẽ liên lụy đến nước Tiết."
Tiết Trường Du trầm ngâm một lát thì đột nhiên nói: "Lữ Ngạn à, huynh có nghĩ tới làm ngôi cửu ngũ của nước Hình hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui