Thái Hậu chuẩn bị đi hành cung Thượng Dương dưỡng bệnh và sẽ sớm phải khởi hành.
Vốn định để Hoàng Thượng đi cùng nhưng gần đây Tiết Trường Du không rảnh, chuyện của nước Hình còn chưa giải quyết xong.
Hơn nữa có vẻ như nước Hình cũng không muốn giải quyết ổn thỏa cho nên Tiết Trường Du không thể rời khỏi kinh thành.
Thái Hậu đành phải dẫn theo cháu gái nhà ngoại của mình là Chu Uyển Hương cùng đi hành cung tĩnh dưỡng mấy ngày.
Sáng sớm hôm ấy, đội ngũ của Thái Hậu chuẩn bị khởi hành.
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn lại đây tiễn, Thái Hậu hoàn toàn không thèm nhìn Tô Hoài Cẩn mà chỉ kéo tay Tiết Trường Du: "Hoàng nhi à, thật sự không thể đi hành cung với ai gia sao?"
Tiết Trường Du nói: "Mẫu hậu, trẫm đã nói rất nhiều lần rồi, thật sự là công vụ trong người.
Chuyện của nước Hình kia còn chưa giải quyết, trẫm không thể rời khỏi kinh thành."
Thái Hậu nói: "Con nuôi bao đại thần như vậy, đều là dùng để làm gì.
Nhà họ Tô, không phải nhà họ Tô rất có năng lực sao? Giao chuyện nước Hình cho nhà họ Tô, không phải là được rồi sao?"
Tiết Trường Du bất đắc dĩ: "Mẫu hậu, đây là chuyện của Hoàng Thượng, vì sao phải giao cho nhóm thần tử? Còn ra thể thống gì?"
Thái Hậu xua tay: "Được được được, ai gia không nói với Hoàng Thượng nữa.
May mắn thay, còn có Uyển Nhi tri kỷ này chăm sóc ai gia, nếu không sớm muộn gì ai gia cũng sẽ bị tức chết thôi!"
Bà ta nói xong thì vỗ lên mu bàn tay của Chu Uyển Hương lại cười nói: "Uyển Nhi à, con xem con thật tốt, xinh đẹp, hiền huệ, còn hiểu được săn sóc người ta.
Nếu là con dâu của ai gia thì ai gia thật là có phúc!"
Tô Hoài Cẩn đứng ở một bên nghe nhưng không nói gì, phảng phất như không nghe thấy.
Thật ra Thái Hậu chỉ muốn nói cho nàng nghe nhưng vẻ mặt của Tô Hoài Cẩn không dao động, quả thực tức chết Thái Hậu.
Thật ra......!
Tô Hoài Cẩn thật sự không phải cố ý không nghe thấy, đêm qua tiểu hoàng tử ầm ĩ một đêm chọc tiểu công chúa khóc, hai đứa nhỏ khóc đủ rồi, sau nửa đêm tựa như đói bụng lại bắt đầu khóc.
Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du luống cuống tay chân dỗ con trai và con gái, cả đêm gần như không chợp mắt.
Thái Hậu sáng nay lại phải đi sớm, Tô Hoài Cẩn không muốn đến tiễn nhưng sợ người ta nói bởi vậy vẫn bò dậy.
Nhưng lúc này linh hồn bé nhỏ của Tô Hoài Cẩn đã sớm bay đi, bay đến trên long sàng ngủ nướng.
Đầu Tô Hoài Cẩn gật gật, dường như nghe thấy, vô cùng thành khẩn nhưng thật ra là sâu ngủ bay qua.
Tiết Trường Du còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, "bị dạy dỗ" như vậy, kết quả nghiêng đầu nhìn thì thiếu chút nữa đã cười ra, hoá ra là đang ngủ gật......!
Thái Hậu nói vài câu đành phải lên xe chuẩn bị rời đi.
Chu Uyển Hương và Thái Hậu cùng nhau lên xe, buông rèm xe xuống, ngay sau đó đoàn xe tốc hành lăn bánh đi về phía ngoài hoàng cung.
Lúc này Tiết Trường Du mới quay đầu lại ôm Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn vừa bị chạm vào thì nhất thời muốn ngã, dựa vào trên vai của Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du không khỏi bật cười: "Cẩn Nhi, trở về ngủ nhé, ngủ bù một giấc."
Thái Hậu rời khỏi hoàng cung có thể nói là Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đều thở phào nhẹ nhõm, hơi thả lỏng, miễn cho Thái Hậu một ngày ba trận quậy nhỏ, ba ngày quậy lớn, này ai mà chịu nổi? Ít nhất có thể sống yên ổn một hai tháng.
Bởi vì Tô Hoài Cẩn và Thừa tướng nước Hình Liễu Khai Tễ cũng có mối quan hệ hơi sâu xa cho nên Tiết Trường Du cũng tính toán chiêu mộ, nhìn xem có thể chiêu mộ được nhân tài như cái gai trong thịt lại đây hay không.
Nói thật, Tiết Trường Du vốn không muốn chiêu mộ, bởi vì kiếp trước Tiết Trường Du đã biết Liễu Khai Tễ.
Tuy rằng Liễu Khai Tễ rất lợi hại, nhưng hận cũ đã chôn xuống, hiện giờ lại nghe nói Liễu Khai Tễ và Tô Hoài Cẩn khi còn nhỏ đã quen biết, còn nhận được ân huệ của Tô Hoài Cẩn.
Năm đó Tô Hoài Cẩn nho nhỏ đáng yêu còn mỗi ngày đến thăm Liễu Khai Tễ.
Nghĩ đến đây thôi thì trong lòng Tiết Trường Du lại nảy lên một cơn ghen tuông, cũng coi như là thù mới.
Thù mới thêm hận cũ, dù nghĩ như thế nào đi nữa thì Tiết Trường Du cũng không muốn chiêu mộ Liễu Khai Tễ.
Nhưng thân là một hoàng đế, vẫn cảm thấy rằng những cảm xúc cá nhân này nên được gác lại......!
Tiết Trường Du đấu tranh tư tưởng cả buổi, cuối cùng vẫn để Phương Thiên đi dịch quán một chuyến kêu Liễu Khai Tễ đến.
Phương Thiên rất nhanh đã trở về, nhưng bên cạnh không có ai, chỉ có một mình y thôi.
Tiết Trường Du hơi kỳ quái: "Liễu Khai Tễ đâu?"
Phương Thiên gục đầu nói: "Hồi Hoàng Thượng, Thừa tướng nước Hình nói......!Nếu Hoàng Thượng ngài muốn khuyên hàng, vậy không cần lao tâm lo lắng.
Nếu muốn đàm phán chuyện nước Hình, y sẽ tùy thời tiến cung tới gặp mặt Hoàng Thượng."
"Rầm!!!"
Tiết Trường Du đập một chưởng xuống bàn, dường như còn cảm thấy chưa hả giận, hắn còn đá chân đèn bên cạnh xuống đất: "Liễu Khai Tễ lại nói như vậy?!"
Phương Thiên gật đầu: "Thật sự nói như thế."
Tiết Trường Du cảm giác bản thân đã tức muốn chết, ngực căng lên, hắn đã hạ thấp chuẩn bị tìm Liễu Khai Tễ chiêu hàng, kết quả tên kia không biết tốt xấu lại một miệng từ chối.
Không, thậm chí chưa cho Tiết Trường Du cơ hội mở miệng!
Tiết Trường Du đuổi Phương Thiên đi rồi nhanh chóng trở về tẩm cung.
Tẩm cung không có ai, Tô Hoài Cẩn còn chưa trở về, không biết đã đi nơi nào.
Tiết Trường Du ngồi trên ghế, muốn uống ly trà, kết quả là tay bưng ly trà đang run, cũng không phải sợ hãi mà là tức.
Ngay lúc này đây, Tô Hoài Cẩn đã đi vào từ bên ngoài, cười tủm tỉm, thoạt nhìn tâm trạng không tồi.
Tiết Trường Du vẫy tay nói: "Cẩn Nhi, mau đến đây nào."
Tô Hoài Cẩn đi qua đấy: "Hoàng Thượng, làm sao vậy?"
Tiết Trường Du giữ chặt Tô Hoài Cẩn, ôm người vào trong ngực, để Tô Hoài Cẩn ngồi ở trên đùi mình.
Lục Y và bọn thị nữ vội vàng hì hì cười lảng tránh, thật ra mọi người đã nhìn quen lắm rồi.
Tô Hoài Cẩn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Tiết Trường Du ôm chặt tựa như là làm nũng, hít một hơi thật sâu ở bên tóc mai của Tô Hoài Cẩn: "Mau để ta ôm một cái, ta sắp bị Liễu Khai Tễ làm cho tức chết rồi."
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Ồ? Không biết Liễu Khai Tễ làm sao chọc tức Hoàng Thượng?"
Tiết Trường Du cảm thấy giọng điệu này của Cẩn Nhi rõ ràng là giọng điệu xem náo nhiệt......!
Tiết Trường Du nói một lần nữa đáp án của Phương Thiên với Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cũng không giật mình chút nào: "Đúng thế, nếu không như vậy thì Hoài Cẩn sẽ hoài nghi Liễu Khai Tễ này là giả."
Tiết Trường Du nói: "Cái gai này lại đâm vào tim ta một lần nữa, nàng nói nên làm cái gì bây giờ, Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ: "Vậy phải xem Hoàng Thượng có muốn nhân tài này hay không? Nếu không muốn, tùy tiện đuổi đi là được.
Nếu muốn thì làm sao cũng phải lấy ra một ít thành ý."
Tiết Trường Du nhíu mày: "Thành ý?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Xem ra Hoàng Thượng vẫn muốn nhân tài này."
Tiết Trường Du bất đắc dĩ cười: "Thế Cẩn Nhi nói xem, thành ý gì đây?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, không bằng mở một bữa tiệc cho Liễu Khai Tễ, tự mình mời y vào cung.
Liễu Khai Tễ này tuy rằng không chú trọng đạo lý đối nhân xử thế nhưng chàng cũng đã mở miệng mời y, về tình về lý, y thân là Thừa tướng nước Hình nên nhất định sẽ đến dự tiệc, không bằng đến lúc đó lại thuyết phục Liễu Khai Tễ."
Tiết Trường Du ngẫm nghĩ, tựa như cũng chỉ có thể như vậy.
Tiết Trường Du chuẩn bị tiệc, tự mình mời Liễu Khai Tễ.
Liễu Khai Tễ quả nhiên không thể chối từ.
Bữa tiệc được tổ chức trong hoàng cung, Liễu Khai Tễ mặc quan phục nước Hình cung kính lại đây dự tiệc.
Phía sau y vẫn đi theo mấy người hầu kia, mặc dù người hầu đi đầu không cầm kiếm nhưng thật sự là tử sĩ gọi là Bắc Lạc không thể nghi ngờ.
Liễu Khai Tễ đi vào sảnh tiệc, còn chưa ngồi xuống đã nghe được một tiếng cười khẽ.
Y quay đầu nhìn lại, Hoàng Hậu nương nương Đại Tiết Tô Hoài Cẩn lại đứng ở nơi đó.
Liễu Khai Tễ vội vàng hành lễ, Tô Hoài Cẩn cười nói: "Bữa tiệc hôm nay, Thừa tướng nước Hình mới là chủ nhân nên không cần đa lễ như vậy."
Liễu Khai Tễ vẫn cứ vô cùng cung kính: "Hoàng Hậu nương nương nói quá lời."
Tô Hoài Cẩn nói: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta cũng đi thẳng vào vấn đề thôi.
Nói vậy Thừa tướng là người thông minh, cũng hiểu rõ vì sao Hoàng Thượng lại dốc sức chuẩn bị tiệc như vậy."
Trên mặt Liễu Khai Tễ thoảng qua một tia bừng tỉnh, ngay sau đó cúi đầu nói: "Ngoại thần......!Không biết."
Tô Hoài Cẩn cũng không cưỡng cầu mà chỉ nói: "Xem ra ngày khác bổn cung còn phải ôn chuyện với Thừa tướng mới được."
Liễu Khai Tễ không nói nữa, Tô Hoài Cẩn đã cười nói: "Thừa tướng mời ngồi."
Tiết Trường Du rất nhanh cũng đã đến, chúng thần đứng dậy hành lễ, Tiết Trường Du lại nắm tay Tô Hoài Cẩn ngồi ở trên cùng.
Lúc này, những người khác mới ngồi xuống.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, Tiết Trường Du còn chưa kịp nói chuyện đã nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài ùa vào.
Kỳ lão cửu và Tô Hoài Chẩn thế nhưng cùng nhau đi đến.
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, huynh trưởng Tô Hoài Chẩn nhà mình hai ngày trước đã rời khỏi kinh thành, chuẩn bị về biên giới phòng thủ.
Mấy ngày nay nước Hình không yên phận, phải sớm tính toán mới đúng.
Không nghĩ tới Tô Hoài Chẩn lại không có tuyên triệu mà trực tiếp trở về kinh thành.
Kỳ lão cửu và Tô Hoài Chẩn đi vào rồi quỳ xuống hành lễ, ngay sau đó đi vào chính điện, có chuyện gì muốn khẽ bẩm báo với Tiết Trường Du.
Quần thần nhìn thấy Tô Hoài Chẩn thì rất kinh ngạc, còn muốn thấp giọng bẩm báo, có vẻ như là một chuyện trọng đại, nhưng lại sợ bị truyền ra ngoài, cũng không biết là chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy.
Kỳ lão cửu mang vẻ mặt sốt ruột mà khẽ nói: "Hoàng Thượng, việc lớn không hay!"
Tiết Trường Du nói: "Chuyện gì mà hoảng loạn?"
Kỳ lão cửu trình một bức thư cho Tiết Trường Du, sau đó khẽ nói: "Hoàng Thượng......!đội ngũ của Thái Hậu trước khi đến hành cung Thượng Dương đã bị thích khách cướp."
"Cái gì?"
Tiết Trường Du nhất thời giật mình không thôi, sao có thể không giật mình, đội ngũ đến Thượng Dương của Thái Hậu bị cướp nhất định là bị cướp ở trong nước.
Cho dù quan hệ giữa nước Tiết và nước Hình hiện giờ đang căng thẳng, vậy nước Hình làm sao lướt qua biên cương xa như vậy tới bắt cóc Thái Hậu?
Tô Hoài Chẩn gật đầu đáp: "Hoàng Thượng, việc này hoàn toàn chính xác, hơn nữa thật sự là người nước Hình làm."
Kỳ lão cửu nói: "Cái người Chu Uyển Hương kia! Hoàn toàn không phải là cháu gái nhà ngoại của Thái Hậu, ả chính là nội gián! Thì ra là người nước Hình, còn để lại một bức thư cho Hoàng Thượng, nói phải dùng Thái Hậu Đại Tiết ta để đổi lấy Thái Tử nước Hình!"
Tiết Trường Du nghe đến đó đã phẫn nộ cực kỳ, mở thư ra, nội dung phía trên không khác mấy Kỳ lão cửu Tô Hoài Chẩn nói.
Chu Uyển Hương cũng không phải cháu gái của Thái Hậu, chẳng qua ả chỉ cải trang giả dạng mà thôi.
Bởi vì cháu gái của Thái Hậu không cha không mẹ, nhiều năm như vậy Thái Hậu cũng chưa gặp qua nàng ấy cho nên giả mạo Chu Uyển Hương mới dễ dàng thành công như vậy.
Hơn nữa ả biết rõ Thái Hậu thích dạng con gái gì, bởi vậy vẫn luôn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cứ như vậy, Thái Hậu hoàn toàn không nghi ngờ ả, ngoan ngoãn bị Chu Uyển Hương bắt cóc.
Chờ đến lúc phát hiện thì cũng đã muộn rồi......!
"Buồn cười!"
Tiết Trường Du tức giận ném lá thư xuống bàn, ngay sau đó phẫn nộ quát: "Người đâu! Áp giải Thừa tướng nước Hình lên cho trẫm!"
Biến cố này tới quá nhanh, vừa rồi còn muốn mở tiệc chiêu đãi Liễu Khai Tễ, kết quả giây lát đã muốn áp Liễu Khai Tễ lên.
Liễu Khai Tễ ngồi bên bàn vẫn luôn không nhúc nhích.
Ngay khi quần thần oanh động thì Liễu Khai Tễ cũng không động đậy, chỉ là đôi tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, dường như mọi thứ đều đặt ngoài suy xét của mình, không có gì có thể gây khiếp sợ cho y......!
Thị vệ lập tức vọt vào từ ngoài điện, trực tiếp tiến vào, nhằm về phía Liễu Khai Tễ.
Liễu Khai Tễ vẫn cứ không nhúc nhích, đều không ngước mắt lên xem một cái.
Trong đầu Tô Hoài Cẩn chợt lóe lên, lập tức nói: "Chờ một chút!"
Tiết Trường Du nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, không biết Tô Hoài Cẩn đang suy nghĩ cái gì nhưng Tô Hoài Cẩn đã lên tiếng, Tiết Trường Du cố chịu đựng cơn thịnh nộ, giơ tay ra hiệu cho thị vệ không được hành động.
Liễu Khai Tễ vẫn cứ ngồi bên bàn, đều không hề ngẩng đầu.
Tô Hoài Cẩn thì đứng lên, nói: "Thừa tướng nước Hình, có phải ngài đã sớm biết có một kiếp này hay không."
Liễu Khai Tễ không nói gì, tựa như không nghe thấy mà vẫn duy trì sống lưng tư thế ngồi thẳng thớm.
Tô Hoài Cẩn thì cười nói: "Bổn cung đã nói mà, đội ngũ sứ đoàn nước Hình hơi quá keo kiệt.
Tuy rằng có một Thừa tướng nước Hình cao cao tại thượng nhưng ngay cả đại sự lệnh cũng không có.
Sứ đoàn này không khỏi hơi quá quỷ dị."
Nàng nói tới đây thì dừng một chút, ngay sau đó lại nói: "Hơn nữa bên trong sứ đoàn còn có một đám tử sĩ, một Thừa tướng mang theo một đám tử sĩ, không biết là có dụng ý gì, hiện giờ......!Bổn cung đã biết rồi, hoá ra bên trong sứ đoàn nước Hình cũng chẳng có Thừa tướng gì mà hoàn toàn là một nhóm tử sĩ."
Nàng nói tới đây thì Liễu Khai Tễ nước Hình giật mình, chậm rãi ngước mí mắt lên nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Không, mới vừa rồi bổn cung nói sai lời, Thừa tướng nước Hình cũng chẳng phải tử sĩ gì, chẳng qua chỉ là quân cờ bị chủ nhân từ bỏ mà thôi."
Liễu Khai Tễ nghe đến đó thì không khỏi chấn động, trong ánh mắt hiện ra chút mất mát, ngay sau đó lại cúi đầu xuống, một chữ cũng chưa nói.
Tô Hoài Cẩn vẫy tay, bọn thị vệ lập tức áp giải Liễu Khai Tễ.
Tử sĩ Bắc Lạc phía sau Liễu Khai Tễ đột nhiên giật mình nhưng rất nhanh đã bị Liễu Khai Tễ ngăn lại, y chỉ lắc đầu rất nhẹ, rất nhanh đã bị thị vệ áp giải ra điện.
Đại thần trong điện ồ lên thành tiếng rồi biến mất bên ngoài sảnh tiệc.
Chu Uyển Hương khuyến khích Thái Hậu đi hành cung Thượng Dương dưỡng bệnh, kết quả Thái Hậu bị cướp mất tích, sợ là lúc này đã tới trong tay người nước Hình.
Hiện giờ người nước Hình đã mặc cả với bọn họ, tuy trong tay Tiết Trường Du có một Thái Tử nước Hình, lại có một Thừa tướng nước Hình, dường như đang ở trạng thái chiến thắng ổn định, rõ ràng chiếm thượng phong.
Nhưng trên thực tế, Liễu Khai Tễ lại là quân cờ bị từ bỏ.
Từ lúc bắt đầu, Liễu Khai Tễ đã không muốn đàm phán hòa bình, bởi vì hoàng đế nước Hình phái y đến chẳng qua là để kéo dài thời gian dùng, muốn dính dáng đến nước Tiết.
Hiện giờ Thái Hậu đã bị bắt cóc, tác dụng của Liễu Khai Tễ đã phát huy hoàn toàn, cũng là lúc bị vứt bỏ.
Bởi vậy bây giờ tình trạng của nước Hình và nước Tiết là ngang nhau, một người là Thái Tử, một người là Thái Hậu.
Nếu chết đi một Thái Tử thì còn có thể lập trữ quân khác.
Lúc ấy nếu Thái Hậu chết, Tiết Trường Du chính là bất hiếu, nhất định sẽ dao động căn cơ của Tiết Trường Du, ít nhất rất nhiều đại thần sẽ lập tức dùng cái này làm ầm ĩ.
Tiết Trường Du rất tức giận đi vào tẩm cung, lập tức xé nát thư từ của Chu Uyển Hương thành từng mảnh, phất tay ném mạnh xuống đất rồi cười lạnh: "Được lắm, được lắm, nước Hình thật là giỏi, cũng dám uy hiếp trẫm! Còn có Liễu Khai Tễ kia!"
Tô Hoài Cẩn cũng đi vào rồi nói: "Hoàng Thượng, thư của nước Hình nói muốn trao đổi con tin như thế nào?"
Tiết Trường Du khàn giọng nói: "Bọn họ muốn gặp trực tiếp, hơn nữa là gặp trực tiếp quốc quân, muốn ta tự mình qua đó trao đổi con tin."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, này tuyệt đối là dối trá.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng: "Người nước Hình nghĩ thật hay, trẫm sẽ không để cho bọn họ như ý nguyện!"
Hắn nói xong thì muốn đi ra ngoài, vừa đi vừa căn dặn nội giám: "Đi gọi người tới, trẫm muốn triệu tập đình nghị."
"Dạ!"
Nội giám nhanh chóng chạy ra ngoài truyền lời, Tiết Trường Du vội vã rời khỏi tẩm cung, nhưng chỉ chớp mắt đã lui trở về.
Tiết Trường Du bước trở về và nói: "Cẩn Nhi, tối hôm nay e là ta không trở lại, nàng nghỉ ngơi sớm một chút, biết chưa? Đừng mệt mỏi bản mình."
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ cười: "Hoàng Thượng cũng vậy, tức giận hại thân, đừng tức điên mới phải."
Tiết Trường Du nghe xong thì nhịn không được mà cười một tiếng, cúi đầu tới hôn một cái lên giữa trán Tô Hoài Cẩn: "Nghe Cẩn Nhi quan tâm ta như vậy, ta sẽ không tức giận, ngoan ngoãn, đi nghỉ ngơi thôi."
Tiết Trường Du suốt đêm triệu tập đình nghị, buổi sáng cũng chưa trở về.
Tô Hoài Cẩn trở mình, long sàng bên cạnh vẫn lạnh tanh, không có hơi ấm của người.
Xem ra đêm qua Tiết Trường Du là trắng đêm chưa về.
Tô Hoài Cẩn ngồi dậy, Lục Y tới đây hầu hạ: "Nương nương, Hoàng Thượng cả đêm cũng chưa trở về, đình nghị buổi sáng mới giải tán, các đại thần mới đi.
Hoàng thượng mới vừa lệnh người tới truyền lời không thể dùng đồ ăn sáng với nương nương, mong nương nương nhất định dùng bữa ngon miệng."
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, đều đã bận như vậy rồi lại còn giống bà mẹ già, cái gì cũng lải nhải cằn nhằn một lần.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng khóe miệng của Tô Hoài Cẩn không khỏi hơi nhếch lên một ít.
Phải rồi, có người quan tâm bản thân, thời thời khắc khắc cẩn thận tỉ mỉ lại là cảm giác này, thoải mái như thế......!
Tô Hoài Cẩn đứng dậy rửa mặt chải đầu, để người dọn cơm, chuẩn bị dùng đồ ăn sáng.
Nàng uống cháo, tựa như nhớ tới cái gì đó mà nói: "Hoàng Thượng tan đình nghị, người đi nơi nào vậy? Ở thư phòng sao?"
Lục Y nói: "Hoàng Thượng ra khỏi cung, không ở thư phòng, hình như là đi thiên lao."
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì trong lòng lộp bộp một tiếng, đi thiên lao? Vậy chẳng phải là đi tìm Liễu Khai Tễ sao? Dựa theo tính khí hung bạo của Tiết Trường Du, còn không phải trút hết lên đầu của Liễu Khai Tễ sao?
Tô Hoài Cẩn vội vàng buông đũa: "Lục Y, thay quần áo, bổn cung muốn xuất cung một chuyến."
Thiên lao hơi ẩm ướt khó chịu, tản ra một hơi thở khó ngửi.
Tiết Trường Du bước vào thiên lao, phía sau đi theo Kỳ lão cửu Lữ Ngạn..., còn có một nhóm lao tốt.
Một tiếng "kẽo kẹt ", cửa lao bị mở ra.
Tiết Trường Du chậm rãi đi vào từ bên ngoài, tiếng bước chân phát ra tiếng vang nhỏ.
Trong nhà tù, một người đàn ông ngồi dựa lưng vào bức tường ẩm và lạnh, nghe thấy tiếng sột soạt thì không ngẩng đầu.
Y gục đầu lộ ra vết roi cào trên cổ còn rất mới mẻ, trán lộ ra chút máu tươi......!
Là Liễu Khai Tễ.
Liễu Khai Tễ tựa vào trong phòng giam, hô hấp hơi chút dồn dập, trên người y đều là miệng vết thương, xem ra đã hành hình qua.
Lao tốt ân cần chuyển ghế dựa đến mời Tiết Trường Du ngồi xuống.
Tiết Trường Du từ từ ngồi xuống, vỗ về chơi đùa chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc của mình, híp mắt thưởng thức dáng vẻ tiều tụy của Liễu Khai Tễ rồi hỏi bằng giọng khàn khàn: "Đây không phải là Thừa tướng nước Hình sao? Sao sa sút như thế?"
Liễu Khai Tễ không nói gì, ngay cả mí mặt cũng không ngước lên một chút, vẫn cứ lẳng lặng ngồi dưới đất.
Tiết Trường Du cười một tiếng: "Thừa tướng gia có biết thư nước Hình yêu cầu trao đổi con tin......!Hoàn toàn không nhắc tới Thừa tướng gia hay khônh?"
Liễu Khai Tễ nước Hình giật mình rồi ngước mắt nhìn Tiết Trường Du, vẻ mặt rất lãnh đạm, giọng nói khàn khàn giống như tỏa đao: "Ngoại thần......!Biết."
Ngọn lửa trong lòng Tiết Trường Du bốc lên nên đứng dậy, gọi là tràn đầy.
Biểu cảm và giọng điệu của Liễu Khai Tễ quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng: "Từ đầu tới đuôi nước Hình đã có ý định vứt bỏ ngươi, mọi thứ chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, dùng ngươi tới lay động một tí, bắt cóc Thái Hậu để trao đổi Thái Tử nước Hình, mưu kế hay, mưu kế hay!"
Tiết Trường Du nói xong thì vỗ tay rồi tiếp tục nói: "Như vậy......!Chuyện tới hiện giờ, Thừa tướng gia ngài muốn chết như thế nào?"
Trên mặt Liễu Khai Tễ không dao động mà chỉ nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, ngay sau đó nói: "Chỉ bằng Hoàng Thượng xử lý."
Tiết Trường Du hừ lạnh một tiếng rồi đập lên tay dựa ghế vịn.
Lao tốt sợ tới mức không dám thở mạnh, tất cả đều lui ở một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Hay cho một tên trung thần."
Tiết Trường Du nói: "Nếu trẫm không nhớ lầm, không phải ngày xưa Thừa tướng gia là người của phủ Thái Tử sao?"
Hắn nói tới đây, Liễu Khai Tễ hơi cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lữ Ngạn đứng ở phía sau, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tiết Trường Du nói: "Ngày xưa Thái Tử nước Hình cho ngươi ăn cho ngươi ở, còn đưa ngươi đi học xá tập học, thi đậu công danh, chẳng qua......!Tất nhiên là ông ấy không nghĩ tới bản thân chẳng qua chỉ dẫn sói vào nhà, tự tay bồi dưỡng ngươi thành quân cờ của kẻ thù, hơn nữa vẫn là quân cờ ngu trung."
Ánh mắt của Liễu Khai Tễ hơi đong đưa, tựa như là hổ thẹn cũng tựa như là đang nhớ lại, chậm rãi cúi đầu nói: "Hoàng Thượng hạ lệnh đi, xử tử ngoại thần."
Tiết Trường Du quả thực sắp bị khí thế không sờn của Liễu Khai Tễ làm cho tức chết nên lạnh giọng nói: "Ngươi cho rằng trẫm không dám hạ lệnh sao?! Ngươi chẳng qua chỉ là một nước cờ chết của nước Hình! Hiện giờ đã dùng xong rồi, là thời điểm vứt bỏ.
Mà chẳng qua nước Hình chỉ mượn tat trẫm tới diệt trừ người bọn họ không cần mà thôi, không nghĩ tới......!Trong lòng người này lại còn một mảnh ngu trung, cho ai xem?"
Liễu Khai Tễ nghe đến đó thì "Ha hả" cười khẽ một tiếng, không phải cười lạnh mà lại là tiếng cười tự giễu, sắc mặt hơi chua xót: "Quân muốn thần chết......!Loại cảm giác này, ngoại thần nghe nói Hoàng Thượng cũng cảm thụ qua."
Tiết Trường Du nổi gân xanh trên mặt, đúng vậy, hắn cảm thụ qua, hành cung Thượng Dương, Thái Thượng Hoàng......!
Hắn thật sự cảm thụ qua.
Tiết Trường Du khàn giọng cười: "Xem ra ngươi biết nhiều đấy chứ, trách không được nước Hình không giữ ngươi, vậy trẫm cũng giống vậy không giữ lại ngươi."
Hắn nói xong thì phất tay: "Kéo ra ngoài, lăng trì."
Lữ Ngạn nghe xong những lời này thì vội vàng ngẩng đầu lên, tựa như muốn nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng lại bị Kỳ lão cửu bắt lấy cổ tay.
Kỳ lão cửu dùng sức nháy mắt ra hiệu với y, hận không thể rớt tròng mắt ra.
Quả thật, vào lúc này, Hoàng Thượng bạo nộ như thế, ngay cả Kỳ lão cửu luôn luôn đĩnh đạc đều đã nhìn ra.
Nếu Lữ Ngạn thỉnh cầu thì nhất định sẽ bị liên lụy.
Lữ Ngạn nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng lần thứ hai thì đã có người đi đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Tô Hoài Cẩn!
Tiết Trường Du vội đứng lên, sải bước tới rồi nói: "Cẩn Nhi, sao nàng lại tới đây? Nơi này quá ẩm ướt, nàng tới làm cái gì? Sẽ sinh bệnh."
Hắn nói rồi vội vàng cởi áo choàng của mình xuống khoác ở trên người Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm mà vỗ lên tay của Tiết Trường Du, tựa như đang an ủi hắn, không cho hắn tức giận: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn đi lên ngăn cản người hạ lệnh."
Tiết Trường Du nghe thấy thế thì bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, trong lòng vừa giận vừa ghen, nghĩ thầm chẳng lẽ Tô Hoài Cẩn là vì Liễu Khai Tễ cho nên mới tới cầu tình?
Trong lòng Tiết Trường Du ghen tuông lung tung rối loạn, lúc này vừa vặn Tô Hoài Cẩn mở tâm hồn ra, nhất thời đau đầu không thôi nên bất đắc dĩ cười nói: "Hoàng Thượng, người nghĩ đến đâu vậy?"
Tiết Trường Du ho khan một tiếng: "Vì sao Cẩn Nhi phải ngăn cản trẫm?"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, người không thấy được sao? Thừa tướng nước Hình một lòng muốn chết, nước Hình làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, chẳng lẽ người phải thành toàn cho Thừa tướng bọn họ?"
Liễu Khai Tễ giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Đúng thế, Thừa tướng gia đã là một nước cờ chết của nước Hình, Hoàng Thượng hà tất nhất định phải giết y? Giữ lại y, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì cũng có một ngày nước Hình tự mình đẩy Liễu Khai Tễ đến bên Hoàng Thượng, chẳng qua là vấn đề của thời gian......"
Liễu Khai Tễ nghe đến đó thì cười khổ một tiếng, gục đầu xuống tựa như hơi từ bỏ.
Tiết Trường Du nheo mắt, cúi đầu rồi nhìn Liễu Khai Tễ mà nói: "Được, trẫm lại muốn nhìn Liễu đại nhân nước Hình gàn bướng hồ đồ tới trình độ nào? Nước Hình lại có thể gian trá giảo hoạt tới trình độ nào."
Hắn nói xong thì vung tay áo, nhanh chóng rời khỏi nhà tù.
Tô Hoài Cẩn thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Khai Tễ rồi thản nhiên nói: "Người nước Hình muốn giết ngươi, Hoàng Thượng nước Tiết lại để lại một mạng, chuyện như vậy......!Sau này còn có rất nhiều, e là Liễu đại nhân phải mở mang một chút."
Nàng nói rồi cũng nâng bước đi ra ngoài, nói với Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn: "Xử lý một chút miệng vết thương cho Liễu đại nhân, đừng để y mới như vậy đã chết."
Kỳ lão cửu và Lữ Ngạn chắp tay nói: "Dạ, nương nương yên tâm."
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới đuổi kịp, cũng ra khỏi nhà tù.
Liễu Khai Tễ suy sụp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lữ Ngạn đứng bên cạnh nhà tù, sắc mặt vô cùng cứng đờ khó coi tựa như không đành lòng nhìn nữa lại hiện lên vẻ hối hận......!
Tiết Trường Du đi ra khỏi thiên lao rồi bước lên xe, rất nhanh Tô Hoài Cẩn cũng bước lên xe ngựa, xe bắt đầu lăn bánh chạy về phía hoàng cung.
Tiết Trường Du oán giận: "Nếu không phải Cẩn Nhi, trẫm cũng đã làm thịt y.
Liễu Khai Tễ này thật sự có thể khiến trẫm phiền muộn."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, thì ra là chuyện này, phiền muộn về Liễu Khai Tễ."
Tiết Trường Du ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải.
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Liễu Khai Tễ này rõ ràng là trung với nước, lớn hơn trung với người.
Bất luận hoàng đế nước Hình là ai, Liễu Khai Tễ đều sẽ trung với nước Hình, chỉ tiếc......!Hoàng đế nước Hình cũng không coi Liễu Khai Tễ là nhân tài."
Tuổi Liễu Khai Tễ còn trẻ đã là bề tôi tài giỏi, sau này vốn sĩ đồ nên bình bộ thanh vân, như diều gặp gió nhưng mà hoàng đế nước Hình thật ra không khác Thái Thượng Hoàng là bao, đều có một cái bệnh chung, đó chính là bệnh đa nghi.
Liễu Khai Tễ quá trẻ, cũng quá có tư cách và thế lực, cái này khiến cho hoàng đế nước Hình rất lo lắng, muốn lén diệt trừ cái u ác tính Liễu Khai Tễ này.
Bởi vậy mới nghĩ ra biện pháp để Liễu Khai Tễ đi sứ, thật ra chính là muốn mượn tay nước Tiết để loại bỏ cái đinh trong mắt mình, cái gai trong thịt của nước Tiết.
Liễu Khai Tễ là một người hiểu chuyện, vô cùng thông minh.
Trước khi y đi sứ đã hiểu chuyện này, đã thấy tường tận, nhưng giống như Liễu Khai Tễ đã nói "quân muốn thần chết", bởi vậy Liễu Khai Tễ vẫn đến ôm quyết tâm phải chết.
Bởi vậy y sẽ hoàn toàn không kháng cự nhục nhã của nước Tiết, vẫn luôn rất hèn mọn cung kính, bởi vì nhục nhã này kia với sát tâm của hoàng đế nước Hình mà nói thật sự nhỏ nhặt không đáng nói, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới......!
Nước Tiết và nước Hình sắp sửa gặp trực tiếp, địa điểm liên minh sẽ là biên giới tiếp giáp hai nước.
Tiết Trường Du cần phải gặp trực tiếp.
Trước đó hắn vốn không muốn mang theo Tô Hoài Cẩn, lần này gặp trực tiếp nước Hình đặc biệt hung hiểm, không biết nước Hình sẽ gây ra thủ đoạn gì, mọi thứ đều là biến số, sao Tiết Trường Du nhẫn tâm mang theo Tô Hoài Cẩn vào nơi nguy hiểm?
Tiết Trường Du ngày hôm trước ngủ ở thư phòng để sáng hôm sau xuất phát, không quấy rầy Tô Hoài Cẩn, bởi vậy không về tẩm cung.
Lúc sắc trời xám xịt, Tiết Trường Du đã thay xong quần áo chuẩn bị xuất phát.
Hắn rời khỏi thư phòng, nhìn thoáng qua phía tẩm cung, trong lòng đều là muôn vàn xúc động, nhịn không được mà thở dài một hơi rồi lẩm bẩm nói: "Cẩn Nhi, tự bảo trọng......"
Trong lòng Tiết Trường Du vô cùng không yên ổn, nghĩ thầm, Cẩn Nhi cô nhóc này tuy rằng thông minh nhưng thật ra không câu nệ tiểu tiết.
Vào mùa xuân và mùa thu, trời dễ trở gió, cũng không quá kiêng kỵ.
Ra ngoài chưa bao giờ nghĩ mặc quần áo nhiều hơn, cũng không biết bản thân vừa đi, Cẩn Nhi có thể sinh bệnh hay không.
Nếu trời nổi gió, vừa ngứa vừa đau, cũng có nàng chịu.
Trong lòng Tiết Trường Du suy nghĩ rất nhiều mà cười khổ một tiếng, xoay người rời khỏi thư phòng, chuẩn bị lên xe xuất phát.
Người hầu vén màn xe lên, lòng Tiết Trường Du tràn đầy đều là tâm sự, nhíu lại mày rồi lên xe.
Chỉ là hắn vừa lên xe đã nhìn thấy trong xe có một cái "túi trống to"......!
Bởi vì đường xá xa xôi cho nên ngự liễn rất lớn, trong xe trải đệm mềm cũng đủ ở trong xe nghỉ ngơi, tủ nhỏ bên cạnh cũng đầy đủ mọi thứ.
Mà lúc này trong xe, trên đệm mềm thế nhưng phồng lên một cái túi trống to với một đống chăn.
Tiết Trường Du kinh ngạc, thò người qua đấy xốc chăn lên mà không khỏi hoảng sợ rồi kinh ngạc mở to hai mắt: "Cẩn Nhi?"
Phía dưới túi trống to kia thình lình chính là Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhìn như chưa tỉnh ngủ, tóc vẫn chưa được buộc lên còn đang rối tung, giấu ở phía dưới chăn.
Nàng rục người rồi nhắm mắt lại, phất tay mới nói: "Quá sớm, ngủ tiếp......!Lát nữa......"
Tiết Trường Du vừa giật mình vừa kinh ngạc, nhìn dáng vẻ mệt mỏi kia của Tô Hoài Cẩn thì trong lòng tràn đầy cảm động, tựa như sóng to gió lớn.
Cuối cùng cúi đầu hôn lên trán Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Luyến tiếc ta, có phải hay không?"
Tô Hoài Cẩn còn đang ngủ, nghe thế câu nói kia thì lại thè lưỡi, miệng lưỡi yếu ớt: "Là sợ Hoàng Thượng hành động theo cảm tình, tính tình Hoàng Thượng bạo ngược, khi nào có thể sửa lại?"
Tiết Trường Du dứt khoát ngồi qua đấy duỗi tay bế Tô Hoài Cẩn và chăn lên, để nàng gối lên trên đùi mình rồi cười nói: "Đã sửa lại rất nhiều, vì Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn cười không nói chuyện, tìm cái tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Hai nước gặp trực tiếp để trao đổi con tin, bởi vậy đội ngũ nước Tiết tất nhiên mang theo Thái Tử nước Hình.
Đương nhiên, còn có một tù nhân khác đó chính là Thừa tướng nước Hình Liễu Khai Tễ.
Tiết Trường Du mang theo y, thật ra đạo lý rất đơn giản chính là muốn cho Liễu Khai Tễ tận mắt nhìn thấy, nhìn một nước Hình là như thế nào trao đổi Thái Tử vứt bỏ Thừa tướng như y.
Mấy ngày sau, đội ngũ ra roi thúc ngựa lên đường, lúc này mới tới biên thành, doanh trại gặp mặt đã được chuẩn bị xong, ngựa xe tới cửa hành dinh thì còn có người nghênh đón ở cửa.
Tướng quân nước Hình đứng ở cửa rồi cười nói: "Cung nghênh Hoàng Thượng nước Tiết."
Tiết Trường Du đều chưa xuống xe, Tô Hoài Cẩn ngủ rồi, còn gối lên chân hắn bởi vậy Tiết Trường Du không cử động, chỉ vén màn xe lên nhìn thoáng ra bên ngoài: "Hừ không cần, trẫm không dối trá như người nước Hình các ngươi, dẫn đường đi."
Tướng quân nước Hình không nghĩ tới hắn nói chuyện trực tiếp như vậy nên sắc mặt tái xanh nhưng không dám không đáp ứng mà vội vàng quay đầu dẫn đường, mang theo đội ngũ nước Tiết tiến vào đại doanh, giới thiệu với bọn họ trại họ ở đâu.
Tô Hoài Cẩn còn chưa tỉnh lại, xe ngựa lắc qua lắc lại vừa lúc ngủ.
Xe ngựa dừng lại, Tiết Trường Du cũng không lập tức cử động mà chỉ lẳng lặng chờ Tô Hoài Cẩn tỉnh ngủ, bản thân thì vẫn ngồi không nhúc nhích xem tấu chương.
Còn Tướng quân nước Hình đợi một lúc vẫn không thấy Tiết Trường Du xuống xe ngựa nên cũng hơi không kiên nhẫn, nhìn vào khe hở trên cửa sổ xe thì cười khinh khỉnh rồi rời đi ngay sau đó..
Tô Hoài Cẩn đang ngủ mê man thì nghe thấy một tiếng "Đinh!", là âm thanh của hệ thống.
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn đang nằm mơ, mơ thấy con trai và con gái ngoan ngoãn, kết quả cảnh trong mơ lại thay đổi.
Một giọng nói: "Hoàng đế nước Tiết chả có khí thế."
Giọng vừa rồi là Tướng quân nước Hình.
Tướng quân nước Hình tựa như đang bẩm báo cái gì đấy: "Hoàng Thượng, xin ngài yên tâm ạ, Hoàng đế nước Tiết kia tựa như là một hạt giống phong lưu, lần này gặp mặt trực tiếp lại mang theo phụ nữ."
Hoàng đế nước Hình nheo mắt: "Mang theo phụ nữ?"
Tướng quân nước Hình nói: "Đúng ạ, thần thấy rõ ràng."
Hoàng đế nước Hình nói: "Theo trẫm biết, nước Tiết bây giờ chỉ có một quốc mẫu Hoàng Hậu, vậy đi theo mà đến chính là con gái duy nhất của nhà họ Tô à?"
Tướng quân nước Hình nói: "Này......!Thần cụ thể cũng không biết, nhưng có vẻ hẳn là vậy."
Hoàng đế nước Hình cười nói: "Trẫm đã sớm nghe nói nhà họ Tô không giống bình thường, một Thừa tướng, một binh mã Đại nguyên soái, còn có một Hoàng Hậu.
Trong đó nổi bất nhất chỉ sợ cũng là Hoàng Hậu này.
Không chỉ là dung mạo tươi đẹp động lòng người, nghe nói còn thông minh tuyệt đỉnh, sẽ hành binh đánh giặc, mười tên đàn ông cũng không sánh được nàng."
"Hành binh đánh giặc?!"
Tướng quân nước Hình sửng sốt, hoàng đế nước Hình nói: "Như thế nào, ngươi đã quên chuyện của Thương Dương rồi sao?"
Tướng quân nước Hình tựa như hơi bừng tỉnh, hoàng đế nước Hình lại nói: "Thật muốn gặp người phụ nữ kỳ lạ này một lần, nếu nàng là người phụ nữ của trẫm, vậy càng tốt......"
Tô Hoài Cẩn ngủ đến vừa lúc đã bị đánh thức, không kiên nhẫn mà xoa mặt mình.
Tiết Trường Du thấy nàng tỉnh thì vội vàng đi đỡ: "Làm sao vậy? Ngủ không thoải mái à?"
Tô Hoài Cẩn vừa tỉnh lại vậy mà thức dậy rất......!cáu kỉnh?
Thật sự như thế, bởi vì Tô Hoài Cẩn cũng không phải tự nhiên tỉnh lại mà là bị đánh thức!
Không chỉ như vậy, còn có có một ông già của nước Hình bằng tuổi cha mình ở sau lưng nghị luận về mình, quả thực là phát ngán.
Tô Hoài Cẩn ngồi dậy nhìn Tiết Trường Du, nhìn Tiết Trường Du đến rợn cả tóc gáy.
Hắn nghĩ thầm, có phải Cẩn Nhi nói mê, xem ra chưa tỉnh ngủ thì phải?
Nào biết Tô Hoài Cẩn đột nhiên nâng tay lên véo mặt Tiết Trường Du rồi cười nói: "Tuy rằng tính tình nóng nảy một ít, nhưng tướng mạo thì không lời gì để nói."
Tiết Trường Du: "......" Này......!Coi như là khích lệ sao?
Tiết Trường Du hơi bất đắc dĩ, vội vàng nhẹ nhàng vỗ rớt bàn tay đang nhéo mặt mình của Tô Hoài Cẩn: "Xuống xe thôi, lát nữa buổi tối còn có tiệc đón gió."
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Hồng Môn Yến."
Buổi tối là tiệc đón gió do nước Hình tổ chức, tổ chức trong lều chủ.
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn rửa mặt một phen, gần đến giờ mới chuẩn bị qua đó dự tiệc.
Đội ngũ nước Tiết đi vào lều chủ thì nước Hình đã ở trong bữa tiệc.
Tô Hoài Cẩn vừa đi vào đã cảm thấy một ánh mắt xuyên thấu, ngồi ở bên trên chính là hoàng đế nước Hình.
Trước đó Tô Hoài Cẩn dùng mắt sáng bổ trợ đã thấy qua.
Trước mắt hoàng đế nước Hình là chú của Lữ Ngạn, tuổi không nhỏ, cùng một tuổi với Tô Chính, râu cũng nhiều bạc trắng.
Ánh mắt của hoàng đế nước Hình hơi trần trụi, truy đuổi bóng dáng của Tô Hoài Cẩn thực sự khiến người ta hết muốn ăn.
Tiết Trường Du tựa như cũng chú ý tới nên lập tức vươn tay ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn vào lòng rồi dẫn theo Tô Hoài Cẩn ngồi vào vị trí.
Chờ mọi người đều ngồi xuống, hoàng đế nước Hình ha ha cười nói: "Ta nghe nói Hoàng Thượng nước Tiết tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trẫm luôn muốn gặp một lần nhưng vẫn luôn vô duyên.
Hôm nay thật tốt, hiếm khi có được cơ hội, không bằng chúng ta trước uống một ly trước......"
Ông ta còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã cười lạnh một tiếng, rất không cho mặt mũi: "Dù sao cũng là gặp mặt trao đổi con tin vẫn là xem con tin của từng người trước có khỏe mạnh hay không?
Hoàng đế nước Hình ngây ra nhưng phất tay, cũng không có phản đối.
Rất nhanh, con tin hai bên đã được mang lên.
Kỳ lão cửu áp giải Thái Tử nước Hình, còn có Liễu Khai Tễ đi đến từ bên ngoài, Thái Tử nước Hình vừa thấy được hoàng đế nước Hình thì lập tức hét to: "Phụ hoàng!! Phụ hoàng cứu con! Cứu con!!"
Người nước Hình thì áp giải Thái Hậu đi vào từ ngoài lều, mà người áp giải Thái Hậu lại chính là Chu Uyển Hương!
Hoàng đế nước Hình cười cười, nói: "Suýt nữa đã quên giới thiệu, thật sự là thất lễ, đây là con gái của trẫm, công chúa Đại Hình."
"Chu Uyển Hương" cười cười, nói: "Bái kiến phụ hoàng."
Thái Hậu thì sốc quá mức, không bị thương gì nhưng trạng thái tinh thần rất phấn khởi, kêu to: "Hoàng nhi!! Hoàng nhi cứu ai gia!! Độc phụ này!! Cái độc phụ này mưu hại ai gia!"
Bà ta gào xong lại thấy được Tô Hoài Cẩn thì lập tức kêu: "Hoài Cẩn! Hoài Cẩn! Là ai gia, mau cứu ai gia! Con dâu ngoan của ai gia!"
Tô Hoài Cẩn: "......"Lập tức còn tưởng rằng bản thân mới là cháu gái của Thái Hậu ấy chứ.......