Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Không cần Quý Chiêu dung phân phó, Ngọc Châu đã làm như vậy từ trước, nàng đưa bức thư này cho Quý Chiêu dung chính là muốn Quý Chiêu dung hiểu được chuyện cấp bách hiện giờ là gì.

Bên này Quý Chiêu dung đã sốt ruột phát hỏa, bên kia tẩu tử của nàng đã trà trộn được vào hành cung. Vốn hành cung có Hoàng thượng ở nên phòng vệ rất nghiêm ngặt, từ lúc tẩu tử còn lảng vảng bên ngoài đã bị thị vệ canh cửa nghi ngờ báo lên trên.

Liêu Thù phụ trách an toàn của Hoàng đế làm việc rất cẩn thận, tự mình điều tra xem xét một hồi, phát hiện người đến là tẩu tử của Quý Chiêu dung thì báo việc này cho Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế nghe xong liền phân phó Liêu Thù bảo thị vệ nới lỏng phòng vệ, để tẩu tử của Quý Chiêu dung có cơ hội trà trộn vào hành cung.

Sau khi thị vệ nới lỏng canh gác, đại tẩu của Quý Chiêu dung tìm cơ hội nhét bạc cho thị vệ, thành công lẻn vào hành cung.

Nhưng cả Quý Chiêu dung và tẩu tử của nàng ta đều không biết là từ lúc tẩu tử bắt đầu tiến vào hành cung thì nhất cử nhất động của nàng ta đều ở dưới mắt Vĩnh An đế.

Có Vĩnh An đế cố ý thả lỏng, tẩu tử của Quý Chiêu dung vào hành cung rất thuận lợi.


Nhưng đại tẩu của Quý Chiêu dung không quen thuộc đường ở hành cung, cho dù đã biết Quý Chiêu dung và Đại Hoàng tử ở U Phong Các, nàng cũng nhất thời không tìm ra.

Lúc Quý Chiêu dung nhận được thư từ Quý gia thì đại tẩu của nàng đã đi được vài vòng trong hành cung rồi.

Người của Quý Chiêu dung tìm được người ở bên ngoài U Phương Quán, lúc nhìn thấy người, đại tẩu của Quý Chiêu dung đang đứng bên ngoài U Phương Quán lén lút ngó vào bên trong.

"Thái thái, sao tự dưng người lại chạy tới đây? Mau theo ta đi gặp nương nương." Cung nữ của Quý Chiêu dung vừa thấy liền chạy lên giữ người lại.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung tránh bàn tay của cung nữ, lui vài bước, nói: "Ta không đi, ta muốn gặp Đại Hoàng tử."

Ngọc Châu nghe vậy thì tiến lên cười nói: "Thái thái muốn gặp Đại Hoàng tử cũng không dễ dàng gì, bây giờ Đại Hoàng tử đang ở U Phong Các, thái thái đi theo nô tỳ chắc chắn là sẽ gặp được Đại Hoàng tử."

Đại tẩu của Quý Chiêu dung mặt đầy sự phòng bị, nhìn Ngọc Châu nói: "Ngươi đừng hòng lừa ta, ta đi theo các ngươi đến chỗ của Chiêu dung chắc gì Chiêu dung của các ngươi đã cho ta gặp Đại Hoàng tử. Ta đợi ở chỗ này, các người ôm Đại Hoàng tử lại đây, bằng không có một số việc ta phải nói rõ luôn ở chỗ này mới được."

Ngọc Châu nhíu chặt mày, khuyên nhủ: "Thái thái, người nói gì vậy chứ, người là di mẫu của Đại Hoàng tử, muốn gặp Đại Hoàng tử là chuyện dễ hiểu, sao chúng ta lại không cho người gặp chứ. Chẳng qua bây giờ Đại Hoàng tử đang nghỉ ngơi, nên nô tỳ mới dẫn thái thái đến U Phong Các gặp mặt. Mấy hôm trước Đại Hoàng tử bị kinh sợ, vẫn luôn ngủ không ngon, bây giờ vất vả lắm mới ngủ được một giấc, người nhẫn tâm quấy rầy Đại Hoàng tử nghỉ ngơi sao?"

Lời của Ngọc Châu làm đại tẩu của Quý Chiêu dung hơi do dự, nhưng rất nhanh nàng ta đã nhớ đến mỗi lần mình muốn tiến cung gặp Đại Hoàng tử đều bị người nhà cự tuyệt, hơn nữa vì để ngăn nàng gặp Đại Hoàng tử mà các loại cung yến cũng không cho nàng tham gia nữa.

Nàng ta chỉ muốn đứng nhìn đứa bé từ xa cũng là một hi vọng xa vời, nghĩ vậy sự do dự trên mặt nàng ta tan biến, kiên định lắc đầu nói: "Không, ta không tin ngươi. Ngươi mau về ôm Đại Hoàng tử đến đây, sau khi gặp được Đại Hoàng tử ta sẽ đi, còn nếu không thấy Đại Hoàng tử ta sẽ không đi theo các ngươi. Ta nghĩ hẳn là Chiêu dung của các ngươi cũng không muốn làm lớn chuyện này đâu đúng không?"

Ngọc Châu đưa mắt nhìn tiểu cung nữ đang đứng gần cửa U Phương Quán, nhíu mày thấp giọng nói: "Nếu thái thái kiên trì như vậy, vậy nô tỳ sẽ để Tiểu Đào ở lại đây cùng thái thái, nô tỳ về đưa Đại Hoàng tử đến đây. Nhưng nô tỳ phải nhắc nhở thái thái, mỗi lời nói hành động của người không chỉ ảnh hưởng đến bản thân người mà còn ảnh hưởng tới cả Quý gia và Quý Chiêu dung, còn cả Đại Hoàng tử nữa. Nếu vì lời nói của thái thái khiến Đại Hoàng tử gặp chuyện thì lúc đó người có hối hận cũng không kịp nữa đâu."


"Hối hận?" Đại tẩu của Quý Chiêu dung hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta sớm đã hối hận rồi."

Nàng hối hận bản thân bị ma nhập tin lời phu quân, tin rằng đưa đứa nhỏ vào cung là hưởng phúc, nàng muốn gặp lúc nào cũng được, nhưng trừ lúc sinh hạ đứa trẻ ra thì đến nay nàng vẫn chưa được nhìn lại mặt nó lần thứ hai.

Nếu nó sống tốt thì cũng thôi, nhưng có vài lần nàng nghe trộm phu quân nói chuyện với công công, đứa bé sống trong cung không chỉ hay đổ bệnh, lần này còn suýt chút nữa đã mất mạng, nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa mới tìm đến đây để gặp mặt đứa trẻ một lần.

Ngọc Châu nhìn bộ dạng dầu muối không vào của đại tẩu Quý Chiêu dung, không nói thêm gì nữa, xoay người về U Phong Các đón Đại Hoàng tử.

Quý Chiêu dung nghe Ngọc Châu nói muốn bế Đại Hoàng tử đi gặp đại tẩu của nàng thì một mực cự tuyệt: "Không được, ta không đồng ý. Đại Hoàng tử chẳng có quan hệ gì với nàng ta cả, dựa vào đâu mà muốn gặp là gặp. Nàng ta muốn nháo thì cứ để nàng ta nháo, ta không tin nàng ta dám liều mạng đến vậy."

"Nương nương." Ngọc Châu nhíu mày, "Bây giờ không phải là lúc làm việc theo cảm tính, ván này chúng ta không cược nổi. Đại thái thái nếu dám lẻn vào hành cung chứng tỏ nàng ta không quan tâm gì nữa, nếu để nàng ta thật sự làm ầm ĩ lên thì chắc chắn chuyện của Đại Hoàng tử không giấu được. Tráo huyết thống hoàng gia là tội như thế nào, hẳn là người đã rõ? Người thật sự muốn để sự việc đi đến bước đấy sao?"

Quý Chiêu dung nghe xong thì kinh hãi, nhưng vẫn bất mãn lầm rầm nói: "Lúc đấy ta đã nói chuyện thế này khó giữ được lâu, phụ thân cứ chắc nịch sẽ không có sơ hở nào. Bây giờ nhìn xem, nếu chuyện ngày hôm nay để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi."

Ngữ khí của Ngọc Châu có chút mất kiên nhẫn, nói: "Nương nương, bây giờ tức giận oán trách gì cũng vô dụng, chúng ta phải mau chóng trấn an thái thái mới được. Không phải đại thái thái muốn gặp Đại Hoàng tử sao? Người chỉ cần cho nàng ta gặp là được rồi, dù sao Đại Hoàng tử đâu có biết đấy là ai đâu."


"Đi đi, đi đi." Quý Chiêu dung phất tay nói: "Ngươi đưa Đại Hoàng tử đến đó cho nàng ta gặp đi, để ý Đại Hoàng tử, cũng đừng để nàng ta nói lời nào không nên nói."

"Vâng, nô tỳ đã biết." Ngọc Châu đáp rồi đi đến phòng của Đại Hoàng tử.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung đứng từ xa đã thấy Đại Hoàng tử đang được Ngọc Châu bế thì cứ nhìn trân trân không cả chớp mắt.

Vì chuyện bị rơi xuống nước mà bây giờ tinh thần của Đại Hoàng tử không tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thoạt nhìn là biết thân thể yếu ớt dễ bệnh.

Đại Hoàng tử phát hiện có người nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn người đó một cái, sau đó như thể bị dọa mà quay đầu đi dúi vào vai Ngọc Châu.

Đại tẩu của Quý Chiêu dung lau nước mắt, ôn nhu nói với Đại Hoàng tử: "Đại Hoàng tử, con nhìn ta này, ta là..."

Ngọc Châu cắt ngang lời của nàng ta, nói: "Đại thái thái, người muốn gặp cháu trai nô tỳ đã đưa Đại Hoàng tử đến cho người gặp rồi. Nô tỳ biết người gặp Đại Hoàng tử nên kích động, nhưng đây cũng không phải nơi để nói chuyện. Thái thái vẫn là theo nô tỳ đến U Phong Các đi, chờ gặp được nương nương rồi, cho dù người muốn nói chuyện gì với Đại Hoàng tử cũng được, người thấy sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận