Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Năm ngày sau, Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi rời khỏi Tê Thu quốc, sau đó ra roi thúc ngựa trở lại hoàng cung.

Chu Minh đế qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể đã khôi phục gần hết, đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là có lúc không cẩn thận chạm vào vết thương, vẫn có chút đau đớn.

Hoàng hậu đang cùng hắn nói chuyện phiếm, đột nhiên Trương công công vội vã đi vào, báo cáo: "Khởi bẩm Hoàng thượng! Nương nương! Hoàng thái tử mang theo Hạ cô nương trở lại!"

"Thật sao?" Chu Minh đế cực kỳ vui mừng, nắm chặt tay Hoàng hậu, kích động nói: "Uyển Uyển, nàng có nghe hay không? Bọn họ trở lại, không sao rồi, bọn họ bình an trở về rồi!"

Sau khi ông tỉnh lại, biết Vân Hi bị bắt, mà Dật Phong cùng Dật Dương đi Tê Thu quốc thì vô cùng lo lắng, nếu không phải là biết quân Sở gia cũng đi theo, ông đã sớm phái binh đến tương trợ.

Về phần chuyện Vân Hi hành thích ông, trong lòng ông có nghi ngờ, không tin nữ hài tử đơn thuần này lại thương tổn mình, mặc dù tận mắt nhìn thấy nhưng tình cảnh lúc đó thật sự quá mức quỷ dị, làm ông không thể không hoài nghi chuyện này có ẩn tình khác.

Hơn nữa có Trương ngự y trình bày, ông càng tin Vân Hi vô tội. Chỉ là, ông cũng không ra mặt giải thích, ngược lại muốn Trương ngự y giữ bí mật, tạm thời không cần nói rõ ràng sự việc, bởi vì trong lòng ông có tính toán khác.

Hoàng hậu nghe xong, cũng cực kỳ mừng rỡ. "Thật là ông trời phù hộ! Ta biết ngay, bọn họ nhất định sẽ trở về an toàn!"

"Mau cho bọn họ vào!" Chu Minh đế vội vàng hạ lệnh.

Trương công công đáp một tiếng, vội chạy đi thông báo.

Không bao lâu, Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi đi vào Thần Hữu cung. Quỳ lạy hành lễ ——

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Mẫu hậu!"

"Vân Hi tham kiến Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương!"

"Mau đứng dậy! Người một nhà không cần phải đa lễ!" Chu Minh đế cùng Hoàng hậu thấy hai người bình an vô sự, mặt mày hớn hở, vội vàng tiến đến đỡ bọn họ dậy.

Hạ Vân Hi thấy Hoàng thượng tự mình đến đỡ nàng, có chút giật mình, cũng có chút không biết làm sao. "Hoàng thượng, ngài...... Vết thương của ngài......" Lắp bắp không biết nên nói như thế nào?

Mặc dù nàng bị khống chế đâm Hoàng thượng bị thương, nhưng thế nào vẫn là nàng tự mình xuống tay, trong lòng luôn có chút áy náy.

Chu Minh đế dĩ nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, dịu dàng cười một tiếng, thoải mái nói: "Vân Hi, con yên tâm, trẫm đã không còn đáng ngại nữa! Hơn nữa chân tướng sự việc trẫm đã biết tất cả, cũng không trách con, cho nên đừng tự trách nữa!"

*Từ đoạn này hoàng thượng đã nhận Hạ Vân Hi là cháu dâu nên chuyển sang xưng hô ta – con thay vì ta – nàng trước kia. Xưng hô của hoàng thượng cũng chuyển thành “ông” thay vì “hắn”.

Tiêu Dật Phong ngẩn ra, vui mừng hỏi: "Phụ hoàng, người tin tưởng Vân Hi?"

"Lúc mới đầu, trẫm cũng không dám tin, bởi vì sự việc quá đột ngột." Chu Minh đế thẳng thắn nói: "Chỉ là đến khi trẫm tỉnh, lúc các đại thần nói với trẫm, trẫm mới nhớ tình huống lúc đó rất quỷ dị, vì vậy hoài nghi có thể có ẩn tình khác nên liền hạ chỉ cấm không cho phép trong cung xuất hiện lời đồn bất lợi với Vân Hi."

"Hoàng thượng......Cám ơn người!" Hạ Vân Hi không ngờ tới Hoàng thượng chẳng những không trách tội mà còn bảo vệ nàng, không khỏi cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Không trách được lúc hồi cung cũng không có xì xào như dự đoán, thì ra là có chuyện như vậy.

"Nha đầu ngốc, con là con dâu của trẫm, đương nhiên trẫm phải bảo vệ con rồi!" Chu Minh đế cưng chiều xoa xoa đầu nàng, cảm giác rung động trong lòng đã từ từ trở nên phai nhạt, trở thành quan tâm thân tình.

"Vân Hi nha đầu, để bổn cung nhìn kỹ con một chút." Hoàng hậu tiến đến cầm tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh, cẩn thận nhìn qua nhìn lại. "Nhìn con xem, gầy mất một vòng rồi! Nhất định là chịu khổ rất nhiều, nhìn thôi mà lòng ta cũng đau rồi!"

"Nương nương, Vân Hi rất tốt, chỉ là nửa tháng không thấy người, rất nhớ người!" Nhìn ánh mắt thương yêu của Hoàng hậu, Hạ Vân Hi tâm vừa động, không nhịn được nhào vào ngực nàng, nức nở nói.

Hoàng hậu trìu mến ôm chặt nàng, hốc mắt đỏ lên."Bổn cung cũng nhớ con, cả ngày lo lắng con có nguy hiểm gì hay không, ngày nhớ đêm mong, bây giờ rốt cuộc con cũng trở lại, thật tốt quá."

"Nương nương.. ...." Nàng cảm động khóc nức nở.

Lúc này Chu Minh đế nhớ lại một chuyện, quay đầu hỏi nhi tử: "Phong nhi, đến tột cùng chuyện là như thế nào? Thật là Bắc Thần Hoàng thi thuật với Vân Hi sao?"

Tiêu Dật Phong nhất thời trầm mặt, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo: "Không sai, hắn chẳng những thi thuật hại phụ hoàng, còn muốn một kích đánh tan Tấn Minh vương triều của chúng ta."

Vì vậy, hắn đem sự việc từ đầu đến cuối, từng việc nói ra.

"Nực cười!" Chu Minh đế tức giận đập bàn. "Bắc Thần Hoàng khốn kiếp này, thì ra là đã sớm có âm mưu muốn đánh nước ta!"

"Phụ hoàng, không chỉ như thế, nhi thần thậm chí còn hoài nghi trong triều có nội gian cùng hắn hợp tác!" Tiêu Dật Phong nhìn về phía phụ thân, thần sắc nặng nề.

"Nội gián? Người nào?" Chu minh Đế chấn động.

Tiêu Dật Phong suy tư sau một hồi, lại gần hắn, chậm rãi nói ra ba chữ, Chu Minh đế sợ ngây người, mắt mở thật to, hoài nghi mình nghe lầm!

Làm sao có thể?

"Phụ hoàng, mặc dù nhi thần cũng không muốn hoài nghi hắn, nhưng là vì lấy đại cục làm trọng, nhất định phải điều tra rõ ràng, mong phụ hoàng tha thứ." Tiêu Dật Phong nghiêm túc nói.

Chu Minh đế trầm mặc không nói, chậm rãi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sắc mặt nghiêm trọng đáng sợ.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Theo lời của con đi làm đi, nhớ...... Nhất định phải điều tra rõ ràng!"

"Nhi thần tuân chỉ!" Tiêu Dật Phong cũng nặng nề đáp.

————–

Bên trong Hoa Dương Cung, ầm ầm náo nhiệt ——

"Hoàng Thái Tử trở về! Hạ cô nương trở về!" "Hoàng Thái Tử đã trở về! Hạ cô nương đã trở về!"

Tiểu Mãn tử hưng phấn chạy qua chạy lại, cười nói truyền lại tin tức tốt làm phấn chấn lòng người này. Bọn thái giám, cung nữ (cung Hoa Dương hiện tại có cung nữ người hầu, toàn bộ được điều tới vì Hạ Vân Hi) rối rít tranh nhau chạy đến trước, nghênh đón chủ tử vừa đáng yêu vừa ân cần của bọn họ——

Tiêu Dật Phong ôm Hạ Vân Hi vào Tử Nguyệt các, kiên trì muốn nàng đợi trong phòng, dặn dò nói: "Đi đường nhiều ngày như vậy, thân thể nàng lại mới vừa bình phục, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều!"

"Biết biết, ta sẽ nghe lời!"

Hạ Vân Hi than thở, hiện tại nàng thật sự thành nữ tử yếu đuối, chỉ là thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Nguyễn Tâm Tâm mang theo các cung nữ vây quanh người nàng, cao hứng tíu ta tíu tít không ngừng.

"Vân Hi, rốt cuộc ngươi trở lại, thật sự là tốt quá! Thật tốt quá! Nghe nói ngươi cùng Hoàng thái tử cũng rơi vào trong tay Bắc Thần Hoàng, ta thật sự rất lo lắng a, ngày ngày cầu thần bái phật bảo vệ các ngươi bình an, cuối cùng, các ngươi cũng bình an trở về." Nguyễn Tâm Tâm cầm tay nàng, kích động vừa khóc vừa cười.

"Đúng đó, Hạ cô nương, chúng ta còn nghe nói ngươi bị thương, ngã bệnh, hiện tại cảm thấy thế nào, có khỏe không......" "Ai nha, nhìn ngươi gầy vô cùng, lần này trở về nhất định phải bồi bổ thật tốt!" "Hạ cô nương thật là chịu khổ. ....." Thanh Thanh cùng các cung nữ, ngươi một lời, ta một câu hô lên, trên mặt đều là quan tâm nồng đậm.

Hạ Vân Hi nhìn mọi người, trong lòng ấm áp."Tâm Tâm, thật vui vì lại có thể nhìn thấy các ngươi lần nữa. Ở Tê Thu quốc, ta hy vọng nhất chính là trở lại Thiên triều, trở lại bên cạnh mọi người, ta chỉ có ý niệm như vậy. Nhưng là...... Ta cho là mình không thể về được!" Nàng nghẹn ngào nói, ôm các cung nữ lại khóc đến hoa rơi nước chảy.

Các cung nữ cũng cùng nhau rơi lệ với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui