Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

"Được rồi, đừng buồn nữa!" Tiêu Dật Phong cúi người, an ủi nàng."Nàng đã về đến nhà, cũng đừng nghĩ những chuyện không vui đó nữa, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất, hiểu chưa?"

"Chàng nói mấy trăm lần rồi, thật dài dòng!" Hạ Vân Hi lau nước mắt, cười mắng hắn.

Lúc này Trương công công đi tới, bẩm: "Điện hạ, hoàng thượng có chỉ, muốn người lập tức đi Tuyên Chính điện!"

"Biết có chuyện gì sao?" Tiêu Dật Phong kỳ quái, phụ hoàng không phải vừa mới gặp hắn sao?

"...... Tấn thân vương gia cùng Thất hoàng tử, Bát hoàng tử, cùng với chúng đại thần tề tụ ở đại điện, thương nghị chuyện Hoàng thượng bị hành thích lần trước!" Trương công công do dự một chút rồi nói sự thật.

Thần sắc Tiêu Dật Phong khẽ biến, mi tâm nhíu lại, trong bụng nghi ngờ: chẳng lẽ Tiêu Dật Hiên thật sự làm to chuyện này sao......

Hạ Vân Hi cũng tựa hồ hiểu ra được cái gì, có chút nóng nảy: "Dật Phong, bây giờ nên làm gì?" Nàng không lo cho mình, chỉ sợ Dật Phong sẽ bị nàng liên lụy.

Tiêu Dật Phong vẫn trầm ngâm không nói, thong thả tới lui hai bước, lạnh lùng nhếch môi. "Trái lại ta muốn xem giở trò gì?" Nói xong, bước nhanh đi ra ngoài.

Trương công công theo sát phía sau.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Hạ Vân Hi bất ổn, rất không an tâm.

————–


Bóng đêm như mực, nặng nề đè nén.

Bên trong Tuyên Chính điện, đầy đủ các đại thần trong triều, còn có Tiêu Dật Hiên cầm đầu các hoàng tử, toàn đại sảnh yên lặng như tờ, sắc mặt mỗi người nghiêm túc nặng nề.

Sắc mặt Chu Minh đế lạnh lẽo, im lặng không nói, những người khác lại không dám lên tiếng, ánh mắt thì thỉnh thoảng nhìn chăm chú về phía ngoài cửa, tựa hồ đang đợi cái gì.

Tiêu Dật Hiên hơi nhếch khóe môi, cười như không cười, vẻ mặt xem kịch vui.

"Hoàng thái tử đến!"

Thái giám kêu to một tiếng, tất cả ánh mắt cùng nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy Tiêu Dật Phong một thân triều phục chính tông, chậm rãi bước lên bậc thềm đi vào.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Đi tới trong điện rồi, quỳ xuống hành lễ.

"Bình thân!" Chu Minh đế khẽ mỉm cười, ôn hòa nhìn hắn.

"Tạ phụ hoàng!" Tiêu Dật Phong liền đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân. "Không biết phụ hoàng cho truyền nhi thần, có chuyện gì quan trọng?"

Chu Minh đế đang suy tư nên mở miệng như thế nào, Tiêu Tín Hải đã bước ra từ trong đám người, nhìn hắn cười nói: "Đại ca, chuyện vị hôn thê Hạ Vân Hi của huynh hành thích vua, huynh nên có câu trả lời thỏa đáng chứ?"

Ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Dật Phong của không có quá nhiều biến hóa, hờ hững nói: "Nàng không hành thích vua, chỉ là bị yêu pháp của Bắc Thần Hoàng khống chế nên mới làm ra chuyện này!"

"Ha ha" Tiêu Tín Hải cười lớn, vẻ mặt giễu cợt. "Yêu thuật hay không yêu thuật cái gì chứ, căn bản ngươi đang giúp nàng thoát tội! Hạ Vân Hi hành thích hoàng thượng là mọi người tận mắt nhìn thấy, ngươi đừng nguỵ biện nữa!"

Chúng thần nghe vậy cũng gật đầu nhìn nhau, rõ ràng cho thấy tán thành lời của hắn.

Tiêu Tín Duy cũng đứng ra, phụ họa nói: "Không sai! Ngươi nói nàng chịu khống chế, có chứng cớ gì, người nào nhìn thấy? Hừ, ta nói, nàng không phải bị khống chế, mà là bị người sai khiến!"

"Lời này của Bát đệ là có ý gì?" Tiêu Dật Phong lạnh lùng hỏi.

"Rất đơn giản, Hạ Vân Hi cùng phụ hoàng không cừu không oán, như vậy lý do duy nhất nàng hành thích vua chính là.... .." Tiêu Tín Duy nói tới đây, dừng một chút, cố ý nhìn về phía hắn: "Chịu người khác sai khiến! Mà người này, chính là người thân cận nhất với nàng."

Tiêu Dật Phong liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ý Bát đệ là ta sai khiến Vân Hi sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Chỉ cần phụ hoàng gặp chuyện không may, như vậy ngươi liền thuận nước đẩy thuyền làm hoàng đế rồi!" Tiêu Tín Duy không chút do dự nói.


"Bát đệ, các ngươi nói bậy bạ gì đó, làm sao đại ca có thể làm chuyện như vậy?" Tiêu Dật Dương bất mãn.

"Ta chỉ là xem xét sự việc, hắn có thể làm như vậy hay không, cũng chỉ có hắn mới biết!" Tiêu Tín Duy hừ lạnh nói. Hắn luôn nhìn Tiêu Dật Phong không vừa mắt, ghét nhất là dáng vẻ lạnh nhạt kia của hắn.

Tiêu Dật Phong nghiêm mặt lạnh lùng, vẻ mặt hờ hững.

"Tín Duy, ngươi không có chứng cớ thì đừng bôi nhọ đại ca lung tung!" Tiêu Dật Dương nén giận trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy hắn có chứng cớ chứng minh mình vô tội không?" Lúc này Tiêu Dật Hiên chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo ý châm biếm: "Hạ Vân Hi hành thích hoàng thượng, đây là sự thật, vô luận đại ca như thế nào cũng không thể không liên quan đến."

"Nhị ca, làm sao ngay cả huynh cũng vậy. ....." Tiêu Dật Dương không dám tin nhìn hắn, không nghĩ tới nhị ca luôn ôn tồn nho nhã lại nói ra những lời như vậy?

"Dật Dương, thôi đi! Thanh giả tự thanh (có nghĩa là trong sạch tự mình biết), mặc kệ bọn họ nói đi!" Tiêu Dật Phong tỉnh táo nói.

"Nếu đại ca nói mình vô tội, xin mời lấy ra chứng cớ để các triều thần tâm phục khẩu phục!" Tiêu Tín Hải buông tay, châm chọc cười nói.

"Đủ rồi!" Lúc này Chu Minh đế hét lớn một tiếng, sắc mặt hết sức khó coi.

Mọi người thấy mặt rồng giận dữ, lập tức im bặt không nói, cúi đầu lui sang một bên.

Chu Minh đế lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tiêu Dật Phong. "Phong nhi, con nói, chuyện này, con phải nói rõ như thế nào?"

Tiêu Dật Phong chắp tay, nghiêm nghị nói: "Hồi hoàng thượng, nhi thần chỉ có thể nói, Bắc Thần Hoàng có ý đồ mưu hại Thiên triều, thi thuật khống chế Vân Hi, mục đích là muốn mượn tay nàng hành thích Hoàng thượng."

"Vậy con có bằng chứng không?" Chu Minh đế nhìn hắn.


"Này......" Tiêu Dật Phong chần chờ một chút, nói: "Nhi thần không có, nhưng lời nhi thần nói đều là sự thật, mong hoàng thượng minh giám!"

Tiêu Dật Hiên cười như không cười: "Đại ca thật sự biết bịa chuyện, thần đệ bội phục!"

Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhếch môi, trào phúng lại: "Cũng thế, Nhị đệ có sức tưởng tượng cũng rất phong phú!"

"Được rồi, đừng cãi vã nữa!" Chu Minh đế không nhịn được vung tay lên, sau đó, lại quay qua hỏi Tiêu Dật Hiên: "Hiên nhi, vậy con nói Vân Hi là gian tế, có bằng chứng không?"

"Đương nhiên là có, xin Hoàng thượng xem qua!" Hắn cười nhạt, ung dung lấy kết quả điều tra đã chuẩn bị trước đưa lên.

Chu Minh đế nhận lấy tín hàm từ trong tay Trương công công, vừa mở ra nhìn, tất cả bên trong đều là chứng minh Hạ Vân Hi là người Tê Thu quốc, rõ mồn một trước mắt, nhìn qua dường như có việc như thế.

Sắc mặt hắn càng trầm hơn, lại im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này Hàn Thượng Thư nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, nếu hiện tại có chứng cớ chứng minh Hạ Vân Hi là người Tê Thu quốc, chuyện nàng mưu hại Hoàng thượng là không thể bỏ qua, kính xin Hoàng thượng minh giám!"

"Đúng vậy, phụ hoàng!" Tiêu Tín Hải lại chen vào một câu: "Nếu như bỏ mặc như vậy, làm sao có thể phục chúng?"

"Bát hoàng tử nói đúng, xin Hoàng thượng minh giám!" Các triều thần cũng cùng đồng thanh nói.

Chu Minh đế trầm mặt, sau khi suy tư một hồi, trầm giọng nói: "Mặc dù trước mắt toàn bộ chứng cớ đều bất lợi Hạ Vân Hi, nhưng trẫm vẫn cảm giác được chuyện này có chỗ đáng ngờ khác! Nhưng vì để công bằng, trẫm tuyên bố, từ giờ trở đi tước bỏ tước vị thái tử của Tiêu Dật Phong, Đông cung tuyển chọn người khác!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận