Nàng ta nhìn chằm chằm vào Lệnh Thái Huyền, nghiến răng nói đầy hận thù: “Ngài sẽ hối hận!”
Nói xong, nàng ta dứt khoát bế lấy hoàng thái tử còn đang nằm trong chiếc nôi, kiên quyết rời khỏi Quán Tước điện.
Ánh mắt Tang Hòa lóe lên, nàng giả vờ hô to về phía bóng lưng nàng ta: “Trả con lại cho ta! Trả con cho ta! Đừng mà!”
Nghe thấy tiếng của nàng, Ngao Thanh Li chạy nhanh hơn, nếu lúc này nàng ta quay đầu lại thì sẽ thấy khóe môi Tang Hòa khẽ cong lên, vẻ mặt lười biếng, không mảy may bận tâm.
Rất tốt, nữ phụ sống lại cuối cùng cũng rời cung để đi theo kịch bản.
Nàng chẳng hề lo sợ Ngao Thanh Li sẽ giết hoàng thái tử, bởi ngay cả khi không nhắc đến sự sảng khoái khi sau này thái tử và Trình Hoa Ngu trở mặt thành thù thì nàng ta cũng sẽ vì sau khi linh khí sống lại, hoàng thái tử sẽ thức tỉnh năng lực mạnh mẽ mà nuôi nấng thật tốt.
Hơn nữa, chính vì Ngao Thanh Li đã sống lại nên nàng ta sẽ càng chú tâm vào việc chăm sóc hoàng thái tử hơn kiếp trước.
Còn về việc nàng ta có gây ra chuyện gì hay không, hừ, một nữ phụ nho nhỏ dù có sống lại cũng không thể tạo nên sóng gió gì lớn.
Sau này, chỉ cần bắt nàng ta lại để tiếp tục đi theo kịch bản là được.
Còn hiện tại, quan trọng nhất vẫn là biến số lớn nhất trước mắt.
Lệnh Thái Huyền chính là cốt lõi của toàn bộ mạch truyện, chỉ cần giữ vững được mạch truyện chính thì mọi thứ sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Tang Hòa khẽ liếc Lệnh Thái Huyền một cái, ngón tay búng nhẹ một cái, hắn lập tức quay sang nhìn nàng với ánh mắt đầy sát khí, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh lùng và hung hãn: “Yêu nữ.”
Tang Hòa cười nhạt: “Từ nay về sau ngươi sẽ ăn ở cùng ta.
Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi sẽ làm cái đó.”
Nàng là người làm việc luôn dựa vào thực lực.
Hiện tại, nàng mạnh hơn hắn, có gì phải sợ chứ?
Thế giới nhỏ này đã đảo ngược thời không nhiều lần, hàng rào không gian mỏng manh, sống lại hay xuyên không cũng đều có cả, ngay cả các nhân vật phụ và pháo hôi cũng muốn tự ý thêm thắt cốt truyện cho mình.
Để tránh tên điên này gây ra chuyện khi nàng không chú ý, cách tốt nhất là phải giữ hắn ở bên cạnh.
Khuôn mặt Lệnh Thái Huyền tối sầm lại, đôi môi mỏng đỏ như son mím thành một đường sắc bén.
“Thôi được, thần thiếp mệt rồi, muốn ngủ.
Đi nào, vương thượng, đêm nay chúng ta đành chung chăn chung gối thôi.” Tang Hòa lấy tay che miệng ngáp một cái, sau đó kéo Lệnh Thái Huyền rời khỏi điện.